Thùy Ngộ Kiến Thùy – Ai Gặp Gỡ Ai

Chương 33: Chương 33: Đến gặp mặt đi




Sáng hôm sau, Hàn Tịch còn đang mơ màng đã bị cuộc điện thoại của Con Thỏ đánh thức.

“Tiểu Ảnh ~~~~~!!!!!! Mau xem bình luận dưới video của ông đi!!!!!!”

Hàn Tịch chống hai mí mắt thâm quầng nặng trịch, chậm chạp lết đến trước máy tính.

“Á á á á á á!!! Hoa Phục đại nhân đẹp trai quá!!!! Ánh mắt sát thủ hút hồn ~~~~ quá bá đạo quá phóng khoáng ~~~~”

Dù Hoa Phục có đẹp trai đến rung trời chuyển đất, cũng đâu có liên quan tới cậu nhỉ?

“Snack quả là nữ thần (≧Ä≦)< cmn thật xinh đẹp quá!!”

Vẫn như mọi khi đó mà.

“QAQAQAQAQAQAQAQAQ tôi nhìn thấy gì thế!!!!! Tôi đang thấy gì vậy!!!!! Yên đại mỉm cười kìa!!!”

“Yên đại cười đó!!!!! Đến xỉu mất thôi!!!!! Càng ngắm càng thích!!!!”

“Đậu xanh…Tôi khóc mất!! Đoạn cuối Yên đại cùng Hoa Phục đại đại nhìn nhau mỉm cười thực cảm động!! Ánh cười trong mắt…Không thể sát nguyên tác hơn được nữa!!! Hahahaha…Được ngắm nụ cười của Yên đại tôi chết cũng không nuối tiếc…”

“Là fan trung thành của ‘Phù kiếm quang ảnh’, không thể không khen bộ kịch này! Nhân vật nào cũng sát nguyên tác! Xem đến đoạn kết mà cảm động phát khóc…P/s: nụ cười của Yên đại…Không nhiễm khói lửa trần gian luôn…Lực sát thương quá mạnh mẽ, tôi chạy trước nha…”

…Đâu phải tôi không biết cười chứ, cần phải ngạc nhiên như vậy ư?

Hàn Tịch vừa xem bình luận, vừa che miệng ngáp dài, đôi tay thoáng chốc trở nên đờ đẫn, hai mí mắt trên dưới bắt đầu mời gọi nhau, cuối cùng thân thiết tụ hội cùng một chỗ. Đầu Hàn Tịch cũng không hề nhàn rỗi, gục xuống từng chút từng chút một, rốt cuộc, trán của cậu tiếp xúc với mặt bàn một cách mạnh mẽ, Hàn Tịch giật mình tỉnh dậy (⊙_⊙)

Cậu đang làm gì nhỉ?

Hàn Tịch ôm trán cả buổi vẫn không nhớ nổi được mình đang dang dở việc gì.

Điện thoại lại vang lên một lần nữa, Hàn Tịch xiêu xiêu vẹo vẹo đứng dậy lấy di động.

“Tiểu Ảnh!!! Ông lại ngủ phải không!!! Tôi biết ông lại ngủ gật mà!!! Mau đọc bình luận đi nào!!!”

“Tôi đang đọc đây…”

“Đã tìm được cái gì chưa?”

“…Không thấy.”

“Biết ngay ông không đọc tử tế mà!!! Lên Q đi!”

Đợi đến khi Hàn Tịch chậm chạp đăng nhập vào QQ, tin nhắn từ Con Thỏ đã đủ xếp thành chồng.

Hàn Tịch căng mắt cố gắng đọc những bình luận chen chúc trong ảnh chụp màn hình, là cuộc trò chuyện của mấy fans hâm mộ.

“Nghe nói Yên đại cùng Hoa Phục, Snack đều ở cùng một thành phố đó…Thật hâm mộ quá…Chẳng lẽ thành phố XX chuyên xuất xưởng trai xinh gái đẹp ư ~~~”

“Bọn họ đều ở cùng một thành phố sao! Làm kịch rất hay! Hi vọng sau này bọn họ hợp tác nhiều hơn ~~o(* ̄▽ ̄*)ゞ”

“Thành phố XX á!!! Hình như tháng sau có lễ hội anime rất lớn đó!”

“Vậy sao!?? Các đại đại sẽ tham gia ư??”

“Chưa biết nha ~~~~ ai biết thì phổ biến cho mọi người với ~~~~~”

“Theo như tôi biết thì Hoa Phục với Snack sẽ tham gia ~~ Yên đại…Có lẽ là không rồi…Xưa nay Yên đại vẫn là Thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi, chưa từng nghe nói thím ấy tham gia hoạt động nào cả”

“Rất muốn gặp Yên đại QAQ”

“Tôi cũng muốn!”

“+1”

“+10086”

“+ Chứng minh thư nhân dân”

Hàn Tịch nhanh nhạy nắm bắt được từ khóa, xem hết toàn bộ ảnh screenshots, cậu cũng hiểu được ý tứ của Con Thỏ.

[Ảnh.]: Tôi không đi đâu.

[Con Thỏ]: QAQ tất cả mọi người ai cũng rất muốn gặp ông mà…

Rất muốn gặp ông mà…

Muốn gặp ông mà…

Gặp ông mà…

Ông mà…

Mà…

[Ảnh.]: Không đi.

[Con Thỏ]: Nếu không…Có thể in ảnh với bookmark này nọ hình ông được không?

[Ảnh.]: ?

[Con Thỏ]: Mọi người thật sự rất thích ông đó!! Chỉ ngắm ảnh trên mạng bọn họ không cam lòng nha!! Bọn họ muốn có hình ông trên poster trên cốc trên gối ôm trên bookmark!! Bọn họ muốn có thể ngắm ông mọi lúc mọi nơi cơơơơ!!!

[Ảnh.]: Bán vật phẩm?

[Con Thỏ]: _(:ç)∠)_ đây không chỉ là buôn bán đâu thân ái, đây là tình yêu nồng nhiệt của mọi người đó…

[Ảnh.]: = = Tôi không thích kinh doanh này nọ.

[Con Thỏ]: Tôi hiểu ý của ông…Ông không muốn sở thích của mình dính dáng đến tiền bạc, nhưng mọi người thật sự có mong muốn như thế! Bọn họ không muốn chỉ được nhìn ông trên mạng, bọn họ muốn tận mắt nhìn thấy ông cơ!

Cho dù ông không xuất hiện, bọn họ cũng hi vọng có thể thực thể hóa hình tượng của ông!

Đây là tình yêu đích thực đó!! Tình yêu đích thực hiểu không???

[Ảnh.]: Bình tĩnh nào.

[Con Thỏ]: Tôi rất bình tĩnh mà…

Đâu có bình tĩnh chút nào chứ…

[Ảnh.]: Chuyện này nói sau.

[Con Thỏ]: Lại đánh trống lảng!! Ai biết đến lúc nào ông mới trả lời tôi chứ!!

[Ảnh.]: Nhưng những việc này cũng rất phức tạp.

[Con Thỏ]: Cứ giao hết cho tôi!

[Ảnh.]: …

[Con Thỏ]: Tiền sẽ gửi hết cho ông!

[Ảnh.]: Không phải vấn đề tiền nong.

Sự bực dọc khó hiểu xông lên đầu, Hàn Tịch tắt QQ, ngẩn người ngồi trước máy tính.

Không biết đã trôi qua bao nhiêu lâu, Hàn Tịch phục hồi tinh thần, khẽ thở dài một cái, ấn mở “Mộng đại lục”.

Buổi sáng trong game chỉ lác đác vài bóng người, ngay cả chủ thành Atlantis vốn đông đúc giờ này cũng chỉ có một hai người vội vã bước ngang.

Tiểu mục sư đứng giữa đường thật lâu, rốt cuộc cũng sải bước chạy tới điểm truyền tống.

Phía trên bình nguyên Mephisto là đồng cỏ xanh mênh mông, bát ngát đến tận chân trời mang đến cảm giác thoải mái vui vẻ. Mặc dù đôi lúc có quái trùng chui từ dưới lòng đất lên làm cho người ta phát ngán, nhưng nói chung, đây vẫn là một nơi cảnh đẹp ý vui.

Hàn Tịch tới đây không chỉ để thả lỏng tâm tình, mà quan trọng hơn, khu vực này là nơi sinh trưởng của một loại thảo dược – Lan Diệp thảo, số lượng rất ít, cũng lại là vật phẩm thiết yếu để chế tạo Huyễn Quang Thần Tễ.

Lên đến cấp 65 Hàn Tịch phát hiện mình có thể chế tạo Huyễn Quang Thần Tễ, là dược thủy giúp người chơi tàng hình năm giây, dùng trên chiến trường quả thực có thể so với đánh auto.

Chơi game đến thời điểm này, Hàn Tịch đã loáng thoáng hiểu được những thảo dược không tên mình hái có tác dụng gì, có thể đến chỗ dược sư đổi lấy dược phẩm hay điển tịch gì đó, mà những dược vật này lại rất quý hiếm, chứng tỏ chúng có giá trị vô cùng cao.

Một lần Hàn Tịch thử giấu tên bán một chút Phi Vũ dược phẩm, kết quả giá vật phẩm được mọi người đẩy lên trời, không ít người chơi bàn tán trên kênh Thế giới về nguồn gốc của những vật phẩm này.

Sau đó Hàn Tịch hiểu được, những thảo dược thoạt nhìn rất bình thường này, mang theo ánh vàng rực rỡ của kim tiền, trong game này cậu không còn phải lo ăn lo mặc nữa rồi. Nhưng Hàn Tịch vẫn ăn vận trang phục mục sư xoàng xĩnh nhất như trước, vẫn cầm theo ma trượng bình thường nhất – vẫn ưa thích cuộc sống mộc mạc như vậy.

Tiểu mục sư đang chổng mông cần cù đào thảo dược trong bụi cỏ, đột nhiên xung quanh xuất hiện nhiều người chơi khác.

Hàn Tịch vừa cảm thấy kì lạ, trên màn hình đã xuất hiện thông báo, tiểu mục sư bị công kích ác ý.

Một người chơi dù giỏi đến đâu, cũng không lại được mấy người vây đánh, tiểu mục sư nhanh chóng ngã trên mặt đất một cách thê thảm.

[Phụ cận] [Phỉ Liệt]: ?

[Phụ cận] [Phó Nhị Quân]: ? cái rắm! Ông giết mày liền đó có sao không?

Hàn Tịch không hiểu chuyện gì, bình nguyên này là bản đồ quái cấp thấp, hơn nữa quái không nhiều, những người này cấp bậc có vẻ không hề thấp, làm sao lại chạy tới nơi này cày cấp đập đồ được?

[Phụ cận] [Trung Nhị Quân]: Cmn, thằng này ngu thật hay giả vờ đây??

[Phụ cận] [Phạm Nhị Quân]: Vớ phải đứa não tàn

[Phụ cận] [Thần Nhị Quân]: Người mới?

[Phụ cận] [Phó Nhị Quân]: Được rồi các anh em dạy dỗ nó, nói cho thằng này biết chúng ta là ai!

[Phụ cận] [Phạm Nhị Quân]: Quân Lâm Thiên Hạ phải không? Công hội của mày là thù địch của bọn tao, giết đứa lạc đàn như mày thật đúng là xấu hổ ~~~

[Phụ cận] [Trung Nhị Quân]: Nói nhảm nhiều như vậy làm gì! Người của Quân Lâm! Gặp một lần giết một lần!!

Hàn Tịch im lặng, lúc này cậu mới để ý trên đầu bốn người này đều hiện cùng một tên công hội: Nhị trung đội.

….Đậu xanh quá mức, Hàn Tịch chẳng buồn nói lí nữa.

Bởi acc này không có thế thân tử vong, Phỉ Liệt chỉ cần thêm 5% nữa là đạt cấp 66 bị mất 3% kinh nghiệm cùng một chút tiền, Hàn Tịch không khỏi đau lòng, số điểm kinh nghiệm ấy phải đánh Thủy Liêm động bao nhiêu lần mới có thể khôi phục trở lại đây…

Tiếc hận cũng không làm được gì, Hàn Tịch chỉ có thể đợi sau khi bốn người này rời khỏi liền chạy đi mua thế thân.

Kết quả một lần chờ đợi kéo dài cả tiếng đồng hồ.

[Phụ cận] [Phạm Nhị Quân]: Mày đứng dậy đi chứ!! Có chút khí phách có được không?? Mới chém mày một lần mày liền nằm ngủ chổng kềnh ở đây luôn??

…Không nằm còn có thể làm sao? Đứng lên để bị giết lần nữa?

[Phụ cận] [Phó Nhị Quân]: Xem cái loại không có mặt mũi kìa!! Đợi ông đây lên Thế giới nhắc tên mày một cái, xem mày có nhục không!

[Thế giới] [Phó Nhị Quân]: Quân Lâm Phỉ Liệt, bị ông đây thông một lần liền nằm vật ra không dậy nổi hả??? Từ bao giờ Quân Lâm thu nhận loại này rồi?? Rắm cũng không dám đánh một cái!!! Bẽ mặt!!



[Phụ cận] [Phạm Nhị Quân]: Thằng này vẫn còn chưa chịu dậy!!! Mẹ nó thực mở rộng tầm mắt!

Bốn người huy động toàn lực sỉ vả Hàn Tịch, Hàn Tịch chẳng thèm phản ứng, ngược lại những người khác đã đến rồi.

[Phụ cận] [Chuối Tiêu Thẳng Tắp]: Ôi ôi ôi, ai vậy ta? Không phải cả nhà đều nhị (ngu ngốc) đó sao? Làm sao? Lần trước bị bọn tao luân chưa đủ à?

[Phụ cận] [Phó Nhị Quân]: Mẹ mày! Lần trước bọn mày dẫn nhiều người như vậy đánh bọn tao, không biết xấu hổ mà còn dám nói??

[Phụ cận] [Thần Thập Thăng Không]: Haha! Việc binh không nề dối trá!(*) Các bé nhị à!

[Phụ cận] [Phạm Nhị Quân]: Nhị em gái mày!!

Hai bên lập tức lao vào nhau, tao cho mày một đấm, mày chém tao một đao…

Đến khi Hàn Tịch kịp phản ứng, muốn tham chiến giúp đỡ phe mình, bốn người Nhị trung đội đã liên tiếp bại trận, cuối cùng Phó Nhị Quân chỉ kịp vứt lại một câu “Bọn mày cứ chờ đấy cho tao” đã bỏ của chạy lấy người chẳng thấy tăm hơi.

…Câu này quá sức là đậu xanh, Hàn Tịch không đành bình luận thêm nữa.

Trong chớp mắt, viện binh nửa đường xuất hiện đã tản đi khắp nơi, chỉ còn lại hai người Chuối Tiêu cùng Hàn Tịch mắt to trừng mắt nhỏ trên đồng cỏ mênh mông.

Hàn Tịch chỉ biết cảm ơn liên hồi, Chuối Tiêu đành liên tục đáp “không cần cám ơn” rồi lại “không có gì”.

Không khí có chút xấu hổ.

Đột nhiên, Chuối Tiêu gõ một câu, làm Hàn Tịch giật nảy người.

[Chuối Tiêu Thẳng Tắp] nói với bạn: Anh là Nguyệt Vô Ảnh, phải không?

Bạn nói với [Chuối Tiêu Thẳng Tắp]: …

[Chuối Tiêu Thẳng Tắp] nói với bạn: Đừng phủ nhận, lúc anh nói chuyện với lão đại, kẻ ngốc cũng nhận ra được.

Hàn Tịch nghẹn lời, cả buổi mới rặn được một câu.

Bạn nói với [Chuối Tiêu Thẳng Tắp]: Cảm ơn đã giữ bí mật giúp chúng tôi.

[Chuối Tiêu Thẳng Tắp] nói với bạn: Có gì mà cảm ơn chứ, giúp thần tượng của mình một chút, chỉ có một từ thoải mái thôi!

Bạn nói với [Chuối Tiêu Thẳng Tắp]: …

[Chuối Tiêu Thẳng Tắp] nói với bạn: Thật ra em với Xúc Xích, Lilia Mạn Toa đều là fan trung thành của anh với đại thần đó!

Bạn nói với [Chuối Tiêu Thẳng Tắp]: Cảm ơn các thím.

[Chuối Tiêu Thẳng Tắp] nói với bạn: Em nói là không cần cảm ơn mà! Nói đến mới nhớ, em thật sự rất muốn hỏi một chuyện o(*////▽////*)q

Bạn nói với [Chuối Tiêu Thẳng Tắp]: ?

[Chuối Tiêu Thẳng Tắp] nói với bạn: Bài viết lần trước…Là do em cùng Xúc Xích viết đó, không biết anh có cảm nghĩ như thế nào…

Bạn nói với [Chuối Tiêu Thẳng Tắp]: Bài viết?

[Chuối Tiêu Thẳng Tắp] nói với bạn: …Không thể nào!!!! Đậu mè!!!!! Không phải là anh chưa đọc đấy chứ???

Bạn nói với [Chuối Tiêu Thẳng Tắp]: …?

[Chuối Tiêu Thẳng Tắp] nói với bạn: ……Phát khóc mất thôi!!! Bọn em vất vả vì anh viết cả tâm thư mà anh lại không đọc!!!

Bạn nói với [Chuối Tiêu Thẳng Tắp]: …Có lỗi quá, tôi đi xem ngay lập tức đây.

[Chuối Tiêu Thẳng Tắp] nói với bạn: Nhanh nhé! (┬_┬) tất cả là tâm huyết của bọn em đóóóóóó…

[Chuối Tiêu Thẳng Tắp] nói với bạn: Ở trên forum lần trước nha ~

Chẳng mấy chốc Hàn Tịch đã tìm được bài viết mà Chuối Tiêu nói đến trên diễn đàn.

Chỉ đơn giản là đọc tiêu đề, trong lòng Hàn Tịch đã dâng lên cảm giác không nói nên lời.

Click vào bài viết, dõi mắt theo nội dung dài thật dài trong đó, nội tâm Hàn Tịch càng lúc càng xốn xang.

Vốn chỉ nghĩ rằng tự làm tự vui, không ngờ có thể được nhiều người ủng hộ và yêu thích như vậy…Hơn nữa vào lúc gặp phải chuyện không may, vẫn còn nhiều người không đành lòng bỏ rơi cậu như vậy…

Trước kia tự cho rằng mình cô đơn tịch mịch…Hóa ra lại là chuyện hết sức nực cười.

Hàn Tịch ngẩng đầu hít một hơi thật sâu.

Lần này không phải là nước mắt uất ức đau lòng, mà là hiểu được thế nào là cảm động sâu sắc.

Một lúc lâu sau, Hàn Tịch mới nguôi ngoai được nỗi tâm tình không ngừng trào dâng ấy. Mở lại giao diện game, Hàn Tịch nhanh chóng gõ một hàng chữ.

Bạn nói với [Chuối Tiêu Thẳng Tắp]: Không biết nên nói gì mới phải, thật sự rất cảm động. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi vào lúc tôi khó khăn nhất, mặc dù bây giờ tôi mới đọc được. Nhưng tình cảm này tôi sẽ gìn giữ trong lòng, làm bạn với nó suốt cả cuộc đời này.

[Chuối Tiêu Thẳng Tắp] nói với bạn: QAQ đừng nói vậy, nhìn thấy câu cuối lại muốn khóc…

Bạn nói với [Chuối Tiêu Thẳng Tắp]: Xin lỗi.

[Chuối Tiêu Thẳng Tắp] nói với bạn: Không cần nói xin lỗi nữa mà!!! QAQ

Bạn nói với [Chuối Tiêu Thẳng Tắp]: Tôi muốn hỏi một chuyện.

[Chuối Tiêu Thẳng Tắp] nói với bạn: Chuyện gì??

Bạn nói với [Chuối Tiêu Thẳng Tắp]: Các fans hâm mộ có phải đều rất muốn gặp mặt thần tượng của mình hay không?

[Chuối Tiêu Thẳng Tắp] nói với bạn: Cái đó mà còn phải hỏi nữa sao???!!!!!! Nhiều người gặp được còn mừng muốn khóc đấy!!! Cảm động chết mất!!!

[Chuối Tiêu Thẳng Tắp] nói với bạn: Anh muốn gặp bọn em sao???!!!!!!!! Ó(っ °Ä °;)っ

Hàn Tịch do dự hồi lâu, vẫn không gõ câu trả lời.

[Chuối Tiêu Thẳng Tắp] nói với bạn: QAQ bọn em vô cùng muốn gặp anh, vô cùng vô cùng vô cùng vô cùng vô cùng vô cùng vô cùng…

Nghĩ đến bài viết vừa rồi, lại nhớ đến lời Con Thỏ từng nói, Hàn Tịch nhắm mắt lại.

Có lẽ, ở một phương diện nào đó, bản thân cậu thật sự đã quá ích kỷ.

Mở mắt ra, Hàn Tịch đã quyết định rồi.

Bạn nói với [Chuối Tiêu Thẳng Tắp]: Tôi sẽ đi lễ hội anime thành phố XX.

[Chuối Tiêu Thẳng Tắp] nói với bạn: !!!! Ó(っ °Ä °;)っ

[Chuối Tiêu Thẳng Tắp] nói với bạn: Làm sao bây giờ!!!!! Em xúc động quá!!!!!! (≧▽≦)/ Lên núi đao xuống biển lửa cũng phải đi!!!!!!

Bạn nói với [Chuối Tiêu Thẳng Tắp]: Không nên bắt ép bản thân quá.

Bạn nói với [Chuối Tiêu Thẳng Tắp]: Còn nữa, đừng nói cho người kia.

[Chuối Tiêu Thẳng Tắp] nói với bạn: Hự…

[Chuối Tiêu Thẳng Tắp] nói với bạn: Đại thần?

Bạn nói với [Chuối Tiêu Thẳng Tắp]: Ừ

[Chuối Tiêu Thẳng Tắp] nói với bạn: Được!

Hàn Tịch sau khi nhận được lời quả quyết liền logout, sau đó mở QQ.

Tin nhắn hiện ra đầu tiên chính là lời xin lỗi của Con Thỏ.

[Con Thỏ]: Thực xin lỗi! Tôi sai rồi!! Tôi không nên nói như vậy, xin lỗi Tiểu Ảnh, làm cho ông đau lòng TAT

[Con Thỏ]: Nhưng mà mọi người thật sự rất muốn gặp ông, muốn mua poster của ông…

Sự khó chịu trong lòng lúc trước biến mất sạch sẽ, Hàn Tịch nhanh chóng hồi đáp.

[Ảnh.]: Không sao. Lễ hội anime, là lúc nào?

[Con Thỏ]: Ừm…Tháng sau!

[Con Thỏ]: Sao hả sao hả!!! Ông nghĩ thông muốn đi rồi ư!!!!

[Ảnh.]: Ừ. Nhưng tôi không biết liên hệ người thế nào cả.

[Con Thỏ]: !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

[Con Thỏ]: Cmn tôi sắp khóc rồi nè!!!! Ông rốt cuộc đã nghĩ thông rồi!!!!! Poster này nọ cũng có thể in chứ???

[Ảnh.]: Ừ. Nhưng giá đừng cao quá, cố gắng rẻ một chút nha.

[Con Thỏ]: OK tôi hiểu rồi!! Tất cả cứ giao cho tôi! Đảm bảo luôn!

[Ảnh.]: Còn nữa, đừng nói cho Minh Âm.

[Con Thỏ]: …Hử?

[Ảnh.]: Đừng nói cho anh ta biết, không thì tôi không đi đâu.

[Con Thỏ]: Phốc…OK~~~

[Ảnh.]: Tôi nói thật đấy.

[Con Thỏ]: Tôi cũng nói thật mà! Sao tôi lại lừa ông cơ chứ! Quan hệ của tôi với ông là thế nào, quan hệ của tôi với anh ấy ra sao ~~ ông nói xem!!

Hàn Tịch rất vừa lòng, gửi lại câu “88” rồi đi ngủ.

Con Thỏ cuối cùng cũng nhận được sự đồng ý của Hàn Tịch, sung sướng nhảy nhót trong phòng cả buổi, sau đó cười gian ấn mở một khung trò chuyện YY.

Con Thỏ Không Ăn Cỏ Gần Hang: Đại thần có onl không?

Minh Âm: ?

Con Thỏ Không Ăn Cỏ Gần Hang: Lễ hội Anime quy mô lớn thành phố XX, tháng sau, anh hiểu chứ!

Minh Âm: Cảm ơn em O(∩_∩)O~

Con Thỏ cũng vừa lòng gật đầu, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.

Lại nói, tôi đồng ý với ông không nói cho đại thần biết ông sẽ đi, nhưng tôi nói tháng sau có lễ hội Anime cũng đâu có ảnh hưởng gì ~

Haha, mình đúng là thiên tài!

Hàn Tịch đại đại đang cuộn tròn trong chăn bất chợt hắt hơi một cái, cậu nghi hoặc nhìn nhiệt kế trong phòng, nhiệt độ không hề giảm mà? Thật là khó hiểu…

_________________________

(*) Binh bất yếm trá (兵不厌诈): Ý nói trong việc binh không bài xích thủ đoạn tâm cơ.

Xuất xứ từ “Hàn Phi Tử – nan nhất”, trong đó có đoạn: Quân tử lễ nghĩa, không nề trung tín, đương lúc chiến trận, không ngại dối lừa.

Đôi lời của tác giả: Tác giả lại thức đêm rồi…Bởi vì chịu nhiều bức xạ máy tính, lần nào gội đầu cũng rụng một mớ tóc thật dày…

Bây giờ dùng kinh nghiệm xương máu của mình mà cảnh báo mọi người – ngồi máy tính vừa phải, hơn nữa phải tập thành thói quen ngủ sớm dậy sớm…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.