CHƯƠNG 19
Vừa chuyển một năm.
Khinh công của Vô Dụng đã sớm có chút sở thành, lại bắt đầu đi học kiếm pháp.
Hoa đào nở thật đẹp, đóa hoa theo thân ảnh bay múa của hai người lả tả bay, lại theo gió thổi xoay tròn nhảy múa.Vô Dụng mệt đến mức thở hồng hộc, mồi hôi theo vầng trón từng giọt từng giọt rơi xuống.
Thu cười lau đi cho nó, nói “Hôm nay đến đây thôi, nghỉ một chút.”
Vô Dụng nhíu nhíu mày, nhìn thanh kiếm trong tay, lại nhìn Thu, cuối cùng có chút giận dỗi ngồi xuống cạnh Thu.
“Học được càng nhiều, càng cảm thấy Thu lợi hại.” Vô Dụng cảm thán nói. “Ta không thể tượng được thế gian này có người lợi hại hơn Thu.”
Thu chỉ cười, không có trả lời.
Vô Dụng tựa đầu vào thân cây, đóa hoa từ từ rơi xuống, cứ như vậy một hai cánh hoa đọng lại trên vai nó. Thu thấy, vươn tay phủi xuống.
Vô Dụng hình như có chút nghi hoặc, nó suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc nhịn không được hỏi : “Nếu Thu lợi hại như vậy, lúc ấy thế nào lại bị thương ? Hay là võ công của ngươi ở bên ngoài cũng không tính là cao ?”
Thu hơi run một chút, sau đó hơi nhăn mày.
“Đó là ngoài ý muốn.” Hắn nói, có chút lạnh lùng.
Vô Dụng nghe giọng Thu không có điểm giận hờn, thè lưỡi, cũng không lắm miệng nữa.
Thu nhìn thấy đỉnh cây đào cành lá xum xuê, thản nhiên nói : “Khi đó, Tiểu Thất vì cái gì muốn trồng cây đào ?”
“A”, Vô Dụng cũng nhìn ngọn cây, cây đào khi đó giờ đã lớn lên nhiều, nó cười cười, trong giọng nói mang theo chút hoài niệm, “Bởi vì có người nói rằng cây đào là cây sinh nhật của ta, nếu người ta yêu giúp ta trồng cây đào, ta từ đây về sau sẽ theo nó đâm chồi nảy lộc, trở nên hạnh phúc.”
Thu trầm mặc thật lâu, sau đó có chút máy móc hỏi: “Là ai đã nói ? Khi đó vì cái gì lại lựa chọn… Ta đến giúp ngươi trồng cây này ?”
“Nhờ trồng cây này….” Vô Dụng cúi đầu, khẽ cười một chút, “Đại khái là người trong mộng ấy mà. Về phần vì cái gì lựa chọn ngươi….” Vô Dụng thở dài, “Là bởi vì khi đó không còn lựa chọn nào khác.”
Thu cúi đầu, cánh tay ở nơi Vô Dụng không thấy được, lặng lẽ nắm thành quyền.
Lập tức đã nhiều năm trôi qua.
Đế vương ngắm Vô Dụng vốn sớm thành thói quen ngủ trong lòng ngực mình, trong ánh mắt dần dịu lại.
Vô Dụng cũng đã lớn.
Gương mặt dần dần nảy nở, vẻ đẹp thản nhiên theo thời gian trôi qua lại lắng đọng, bắt đầu có hương vị tươi mát của thiếu niên.
Thậm chí lúc đang cười, vô tình toát ra mị lực.
Đế vương vẫn ngắm Vô Dụng. Nhìn thấy nó mỗi ngày một cao, mỗi ngày đối với “Thu” ngày càng thân cận, sự hối hận trong lòng, lại dần dần dâng cao.
Nếu khi đó, không dùng vẻ ngoài của Tử Ngọc.
Nếu khi đó, lấy thân phận Đế Vương tiếp cận nó.
Giờ liệu có hối hận thế này ?
Một phần hối hận, một phần lại luyến tiếc thiếu niên hay tựa vào này.
Khôgn quả quyết, cứ mãi cho tới giờ.
Tuyệt không giống với tính tình quyết đoán ngày thường.
Thu thở dài, vươn tay vuốt ve mái tóc đen của Vô Dụng, hỏi : “Hôm nay Cơ Chi Duyến có đến tìm ngươi không ?”
Vô Dụng chớp chớp mắt, bỗng nhiên cười rộ lên.
“Có tới,” nó nói, “Đến chỗ ta than thở thật lâu.”
“A ?” Tay Thu dừng lại một chút, mày hơi nhăn lại.
“Nó bảo học phó không biết vì cái gì luôn nhằm vào nó, không chỉ lúc tan học không cho nó đi, mà mấy giờ sau còn cho nó thiệt nhiều bài, nhiều đến nỗi làm cũng làm không xong.” Vô Dụng vui vẻ nói. “Thu à, ngươi không thấy bộ dạng lúc đó của nó đâu, khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp nhăn lại, trong ánh mắt còn vương nước mắt. Ta lại nhịn đã lâu không chịu nổi mới cười lên.”
“Là thế à ? Nó không có thời gian làm bài, lại có thời gian ba ngày hai lần chạy đến Thu Thủy điện ?”
“A, nó chỉ muốn kể khổ thôi, dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ,” Vô Dụng đáp, “Lại nói Chu học phó cũng đâu phải người nghiêm khắc đến vậy, vì cái gì mà với Cơ Chi Duyến yêu cầu cao như vậy, có chút không hợp lý ?”
“Ai biết được, có lẽ cảm thấy được năng lực của hắn không tồi đi.”
Mặt không chút thay đổi nói, Đế Vương trong lòng lại nghĩ cư nhiên có thời gian chạy đi tìm Tiểu Thất, hay là bảo Chu Phong đối với Thập nhị hoàng tử phải nghiêm khắc hơn.
Vô Dụng ở trên đường đến Thái học viện, cùng hắn đi, vẫn là Trữ Dũng Thần và Thanh Nguyệt.
Trữ Dũng Thần sớm bỏ cái bộ dạng vừa gầy vừa yếu, nghiễm nhiên lớn dần trờ thành một nam hài ôn nhuận.
Mà Thanh Nguyệt, từ ngày đó cuộc sống trừ bỏ luyện võ vẫn là võ luyện, càng ngày càng trầm mặc ít lời.
“Tiểu Thất.”
Vô Dụng quay đầu lại, trời nắng chang chang, là gương mặt khẽ mang tiếu ý của Cơ Chi Ngạn.
“Thái tử ca ca.” Nó hướng Cơ Chị Ngạn cười cười, nói, “Thật khéo, giờ mới về Ngàn Vũ Cung sao ?”
“Không phải khéo,” Cơ Chi Ngạn lắc đầu, “Ta được biệt tới tìm em.”
Cơ Chị Ngạn sớm đã không cần đến Thái Học viện để học, cũng không ở trong hoàng cung.
Hoàng tử tới mười tám tuổi sẽ ra ngoài, Ngàn Vũ Cung của Cơ Chi Ngạn Vô Dụng vô tình cũng đã thấy qua.
Vô Dụng cũng không phải cả ngày đều ở trong Thái Học viện giống như trước, giờ buổi sáng phải đi vào triều sớm, buổi chiều mới có thể tiếp tục đi học.
Đương nhiên lâm triều cũng chỉ là bàng thính, không giống Cơ Chi Ngạn, một người hết sức quan trọng.
Mặt khác mấy hoàng tử vào triều cũng đã giở đủ các loại thủ đoạn để kết bạn với những người có quyền, chỉ có Vô Dụng vẫn lẳng lặng, đứng ở một góc triều đình không chớp mắt lấy một cái, chờ đợi thời gian qua đi.
“Thái tử ca ca tìm ta có việc gì ?” Vô Dụng có chút nghi hoặc hỏi.
“A, là muốn cùng Tiểu Thất ra ngoài chơi vào ngày Nhất Thất ấy mà.” Cơ Chi Ngạn vuốt vuốt mái tóc đang bị gió tung bay của Vô Dụng, “Hôm nay là lễ khất xảo (lễ Thêu thùa ở cầu Chức nữ), ngoài cung có nhiều trò thú vị, Tiểu Thất có muốn ra ngoài ngắm hay không ?”
“Nhưng mà,” Vô Dụng có chút khó xử, “Ta còn muốn đi học.”
“Ta hôm nay vốn cũng có chuyện phải làm”, Cơ Chi Ngạn xoa xoa mí mắt dươi, “Chi bằng chúng ta cùng đến Cầu Điệu đi ?”
Vô Dụng còn không kịp trả lời, bên cạnh liền thoát ra một thanh âm chán ghét.
“Ô, hảo hài tử cũng muốn nghỉ học à ? Học phó nếu biết ngươi nghỉ học là để chạy ra ngoài chơi, không biết có đi một mạch đến chỗ Phụ hoàng bẩm báo hay không.”
Vô Dụng mặt không chút thay đổi nhìn Cơ Chi Tùy liếc mắt một cái, nghĩ nghĩ, sau đó lộ ra vẻ tươi cười đắc ý.
“Ngươi hâm mộ à ?” Nó nói hơi khiêu khích, “Cho dù có hâm mộ ngươi cũng chỉ có thể đi học chỗ học phó, nhất định là chẳng có gì thú vị, thật sự là cảm thông cho ngươi.”
Vô Dụng xoay người, nói với Cơ Chi Ngạn : “Thái tử ca ca, chúng ta đi thôi.”
Cơ Chi Ngạn cũng xoay người, đi bên cạnh Vô Dụng.
Nó quay đầu lại liếc mắt nhìn Cơ Chi Tùy một cái, đối diện hắn là một cặp mắt phẫn nộ không cam lòng, liền lộ ra tia mỉm cười, sau đó quay đầu lại, cầm tay Vô Dụng.
Nhiều năm như vậy, Cơ Chi Tùy thật là một chút tiến bộ cũng không có.
Có thể thấy hôm đó Vô Dụng không nhìn đến nữa, cho nên sau ngày đó liền vẫn lấy loại châm chọc khiêu khích đến tìm Vô Dụng nói chuyện. Càng nhiều lần, Vô Dụng cũng bạo phát, cùng hắn cãi một trận. Sau đó quan hệ giữa hai người càng xấu, hiện tại Vô DỤng với Cơ Chi Tùy cũng không gọi “Hoàng huynh”, trực tiếp xưng “Ngươi”.
Nếu hôm nay không phải Cơ Chi Tùy, Vô DỤng còn không biết có cùng mình ra ngoài không.
Cứ như vậy đi, thái tử khẽ nở nụ cười, cứ như vậy đem Vô Dụng bỏ lại ngươi càng ngày càng xa, Cơ Chi Tùy à.