CHƯƠNG 29
Tro cốt của Y vẫn đặt ở Thu Thủy điện như cũ, đây là điểm cố chấp của Vô Dụng. Đế vương nói về sau sẽ cùng hắn, cùng nhau đem Y táng ở Lạc Hương. Lúc đó, Vô Dụng không có trả lời.
Vô Dụng mỗi ngày trừ đi Cô Vân Viện và Thu Thủy điện, chỉ ở trong phòng ngủ.
Nó đã có một thời gian không đi vào triều, cũng không đi Thái học viện. Trừ Thu cùng một ít cung nhân hầu hạ, Vô Dụng đều không đi gặp những người khác.Cho dù là Thu, bản thân cũng rất lâu không cùng hắn nói chuyện. Không biết vì cái gì, từ khi hắn nói những lời đó, đã không biết phải dùng vẻ mặt để đối mặt hắn, cho nên đành phải xoay người, cái gì cũng không xem, cái gì cũng không nghe.
Đế vương ngắm bóng dáng Vô Dụng đưa lưng về phía hắn, trên mặt lộ ra một chút chua xót.
Tuy tằng biết tính tình của Tiểu Thất nhất định sẽ trốn tránh, nhưng không dự đoán được nó lại tránh né hoàn toàn như thế.
Không nói chuyện cùng, cũng không nhìn mình. Mỗi ngày trở về nhìn nó, nó đều hướng vách tường nằm, chừa chỗ cho mình, bóng dáng luôn lạnh như băng. Nếu mình trườn mặt qua, nó liền nhắm mắt lại, làm bộ như đang ngủ.
Đế vương thở dài, nhỏ giọng gọi “Tiểu Thất”. Vô Dụng không có trả lời.
Đế vương đợi thật lâu, lại gọi vài câu, cuối cùng xác định Vô Dụng quả thật đang ngủ, mới đối mặt nó nằm xuống, đem nó ôm vào lòng ngực mình.
Chỉ khi ngủ, nó mới ngoan ngoãn cho mình ôm. Đế vương cười khổ một chút, đem cằm chôn vào mái tóc ở đỉnh đầu của Vô Dụng, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
Trong triều, Đế vương ngồi ngay ngắn, đối với thanh âm tranh luận của bọn quan viên ở dưới hơi nhăn mày.
“Vu ái khanh”, Đế vương quay đầu, nhìn Tân Trạng Nguyện đứng ở một bên, “Ngươi thấy thế nào ?”
“Thần nghĩ”, Vu Tố tiến lên từng bước, nói “Phải phái Hứa tướng quân đi Truy Dương. Ngột Kim tuy là tiểu quốc, nhưng cũng thường xâm phạm Truy Dương, dân chúng ở Truy Dương thống khổ không kể xiết. Hứa tướng qua đi mở ra Đế quốc hùng vĩ, Truy Dương liền sẽ có thời gian an bình.
Các đại thần bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, Đế vương lặng lẽ nhếch lên… khóe miệng.
“Lời nói của Vu ái khanh rất có lý, liền chiếu y lời ái khanh, phái Hứa tướng quân đi Truy Dương” Đê vương lười biếng ban lệnh, đang muốn tuyên bố bãi triều, Vô Dụng bỗng nhiên từ bên ngoài tiến vào.
“Phụ hoàng, con muốn cùng Hứa tướng quân đi Truy Dương”
Vô Dụng từ trên xuống mặc trường bào màu đen, không có quỳ xuống, chỉ lẳng lặng cúi đầu đứng giữa triều đình, chờ đợi câu trả lời của Đế vương.
Trong triều đình im lặng, tất cả mọi người trộm nhìn vị Thất hoàng tử vì tang mẫu mà nửa tháng nay không vào triều, nhifn thây được vẻ đặc biệt sủng ái của Đế vương, Thất hoàng tử lại được phép ở trong tẩm cung của Đế vương.
“Phụ hoàng, con muốn cùng Hứa tướng quân đi Truy Dương.” Hồi lâu không có được hồi đáp, Vô Dụng lại tâu một lần nữa. Thanh âm thản nhiên, lại không biết vì sao mang theo sự kiên quyết.
“Nếu muốn đi, vậy thì đi đi” Đế vương trầm mặc thật lâu, cúi cùng phất tay đáp ứng. Hắn hơi hơi nhăn mày, trong ánh mắt mang theo một vẻ mệt mỏi nói không nên lời “Đi học vài thứ cũng tốt….. Bãi triều đi.”
Vô Dụng nhỏ giọng nói câu “Tạ ơn Phụ hoàng”, không biết trong thanh âm ồn ào lúc bãi triều, Đế vương có nghe thấy hay không.
Vô Dụng theo dòng người rời đại điện, vốn định trở về, lại bị Vu Tố ngăn cản.
“Thất điện hạ”, Vu Tố cười cười nó “Tại hạ lâu nay nghe đại danh của Thất điện hạ, hôm nay vừa thật, thật sự là vinh hoang. Chẳng biết có được thỉnh Thất điện hạ ăn chút cơm rau dưa ?”
Vô Dụng nhìn nhìn hắn, trên mặt vô cảm.
“Ngươi tìm lầm người rồi” Nó thản nhiên nói “Ta không cầm quyền, ngươi tiếp cận ta cũng vô dụng. Không bằng đi tìm những người khác đi, không cần lãng phí thời gian với ta”
Nó xoay người định bỏ đi, Vu Tố lại nói : “Thất điện hạ hiểu lầm tại hạ, tại hạ chỉ muốn cùng Thất điện hạ làm bằng hữu, không có ý tứ khác.”
Vô Dụng dừng lại cước bộ, trầm mặc trong chốc lát.
“Bằng hữu ?” Nó quay đầu lại liếc mắt nhìn Vu Tố một cái, nói “Ta không cần bằng hữu. Hơn nữa ngươi luôn tại hạ tại hạ, thực đáng ghét”
Nói vô lễ như vậy, người kia hẳn là sẽ không còn muốn cùng mình kết giao. Mặc dù có chút áy náy với người kia, nhưng mình hiện tại, cái gì cũng không muốn nói, cái gì cũng không muốn làm, thầm nghĩ trở về ngủ mà thôi.
“Tiểu Thất”
Vô Dụng dừng lại cước bộ, phía sau có người đang nói “Tham kiến Hoàng thượng”, nhưng nó tuyệt không quay đầu lại.
“Tiểu Thất”, Đế vương đi đến bên người nó, hỏi “Có muốn trở về hay không ? Chúng ta cùng nhau đi thôi.”
“Con không trở về” Vô Dụng đáp, nó ngẩng đầu nhìn Vu Tố đứng ở một bên nói, “Hắn mời con đi ăn com, con đã đồng ý rồi”
“phải không ?” Đế vương lạnh lùng nhìn Vu Tố. Vu Tố cười cười nói “Đúng vật, thần đã thỉnh Điện hạ cùng đi ăn.”
“Nhi thần cáo lui” Vô Dụng làm lễ, xoay người đi về ngưới Ngoại cung. Vu Tố cũng vội vàng hành lễ cáo lui, đuổi theo cước bộ của Vô Dụng.
Đến khi xác định Đế vương không nhìn thấy mình nữa, Vô Dụng quay đầu lại, nhìn thoáng qua.
“Thất điện hạ ?” Vu Tố mang theo vẻ nghi vân, cười gọi nó một tiếng.
“Vừa rồi thực xin lỗi” Vô Dụng cúi mặt, “Ngươi bây giờ còn muốn cùng ta đi ăn cơm không ?”
“Đương nhiên” Vu Tố cười nói “Ta nói rồi, đây là vinh hạnh của ta”
Vô Dụng nhìn thấy hắn cười cười, sau đó quyết định cứ như vậy đi phóng túng một chút, có lẽ sau khi náo nhiệt, sẽ không mê mang như thế này.
Ở ngoài cung, ngoài ý muốn gặp được Cơ Chi Ngạn. Cơ Chi Ngạn hỏi rõ ràng tình huống, sau nhìn nhìn Vu Tố, trong đôi mắt lộ ra chút nghi hoặc.
“Tiểu Thất có muốn ta cùng đi không ?” Cơ Chi Ngạn cười hỏi.
“Đương nhiên không ngại” Vô Dụng trả lời. “Ta còn muốn tìm Mặc Ngọc cùng đi, không bằng hôm nay bốn người cùng nhau dùng bữa đi ?”
Cơ Chi Ngạn tất nhiên là đồng ý, Vu Tố tựa hồ có chút buồn bực, nhưng cũng không nói gì.
Bốn người ở một gian phòng của tửu lâu, còn gọi ca nữ đến hát.
Không biết là do cùng nhận thức được hay không, bởi vì có Mặc Ngọc cùng Vu Tố hai ngươi tạo không khí, tịch gian dần dần náo nhiệt hẳn lên.
Vô Dụng vẫn không nói lời nào, nhưng đang nghe những chuyện thú vị cười một cái, sau đó không ngừng uống rượu.
Cơ Chi Ngạn buôn đũa, ngăn lại Vô Dụng lại giơ lên chén rượt, có chút lo lắng nói : “Tiểu Thất uống ít lại đi.”
Vô Dụng cười cười, tiếp theo lộ ra ánh mắt cầu xin nói : ” Thái Tử ca ca, ngươi cho ta uống đi.”
Cơ Chi Ngạn run rẩy một chốc, Vô Dụng lại bắt đầu cầm cái chén, một ly một ly uống.
Có lẽ đã muốn say, thì càng không say nổi.
Giống như trừ bỏ uống rượu, trên thế giới không còn sự tình gì để làm.
Vu Tố cùng Mặc Ngọc cũng dừng lại, nhìn thất rõ ràng Vô Dụng đã say lại không ngừng uống, không biết nên nói gì cho phải.
Gian phòng lại có người đi vào.
Cơ Chi Ngạn ánh mắt lóe lóe, khom người nói : “Tham kiến phụ hoàng”
Vu Tố cùng Mặc Ngọc cũng quỳ xuống. Đế vương khoát tay, cho bọn họ đứng dậy.
Vô Dụng tựa hồ nghe thấy gì, quay đầu lại. Lúc thấy Đế vương nó bỗng nhiên lộ ra một nụ cười cao hứng.
“Thu à !”
Nó có chút hưng phấn đi đến bên người Đế vương, Đế vương thở dài, đem nó ôm vào lòng ngực mình.
“Thu….” Vô Dụng đã say lẩm bẩm nói, “Ta bị ác mộng…”
“Mộng cái gì ?” Đế vương nhẹ giọng hỏi.
Vô Dụng trầm mặc, qua một lát mới nói : “Mộng Y đã chết, mộng không thấy Thu Thủy điện đâu….”
Đế vương không nói gì, Vô Dụng ở trong lòng ngực hắn dần dần ngủ say, Đế vương ôm ngang người hắn, phi thân rời khỏi tửu lâu.
Gian phòng im lặng, ca nữ lúc Đế vương tới đã cho đi ra. Cơ Chi Ngạn bỗng nhiên hất phăng đi cái bàn, xoay người rời đi. Mặc Ngọc thở dài, Vu Tố nhìn theo hướng Đế vương vừa đi, lại nhìn đống hỗn độn, mặt không chút thay đổi.
Đế vương đem Vô Dụng mang về tẩm cung một lúc thì Vô Dụng tỉnh lại, thấy gương mặt của Đế vương nó khẽ cười một chút, thì thào nói câu “Thu ngưởi ở trong này à.” sau đó lại bình yên tiến vào lòng ngực của Đế vương ngủ.
Đế vương nhìn thấy bộ dạng mơ hồ của nó nhìn không được nở nụ cười, nhưng trong nụ cười lại cất giấu nỗi chua xót.
“….Đi Truy Dương cũng tốt, còn như vậy…” Đế vương dừng một chút, không nói tiếp.
Hắn đùa ngịch sợi tóc của Vô Dụng, qua một lúc lâu, mới nói : “Chờ ngươi trở về, hoàng cung sẽ không như bây giờ…” Nói xong Đế vương tươi cười. “Cho đến lúc đó, ta cùng ngươi đến nơi ngươi muốn….. Dù là Lạc Hương hay nơi khác, được không ?”
Vô Dụng tự nhiên không có trả lời. Đế vương cúi đầu, nhẹ nhàng khẽ hôn lên môi nó.