Thùy Ngôn Vô Dụng

Chương 2: Chương 2




CHƯƠNG 2

Lãnh cung đáng lý ra không thấy được hoa đào, Vô Dụng chạy đến một góc lãnh cung hoang vắng, cuối cùng vẫn là thất vọng trở về.

Hoa đào nở trên đời, lại nhớ tới thế giới cùng những người kia, luôn nhớ tới…. Phương Dư Sinh.

Bọn họ giờ có khỏe không ? Có còn nhớ tới Phương Khiêm Lâm người này không ? Biết rằng chính lúc mình chết đi, Thiên Tuế nhất định sẽ khóc. Thiên Tuế nàng khi gặp phải chuyện của mình, sẽ lại muốn khóc, cũng không biết nàng, đã tìm được hạnh phúc của mình hay chưa?

Vô Dụng trên giường trằn trọc thật lâu sau, cuối cùng đứng lên,mặc thêm quần áo đi vào trong viện.

Đêm nay ánh trăng thật đẹp, Vô Dụng ngẩng đầu nhìn ánh sáng trong veo, một mảnh trời mờ mịt.

Đêm tĩnh lặng, tĩnh đến nỗi làm cho nó không rõ được thế nào. Hiện thực ư ? Hay là cảnh trong mơ đây….

Tiếng thét chói tai của nữ nhân từ xa làm Vô Dụng theo bản năng xoay người, sau đó viện lý trống rỗng xuất hiện một bóng đen, cái bóng đen kia dưới ánh trăng trong suốt không thể ẩn mình.

Vô Dụng không hề động đậy, nó đứng tại chỗ lẳng lặng nhìn, cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì.

Bóng đen trên mặt đất khẽ giật mình, phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ, sau đó, lại yên lặng, yên lặng tới mức tưởng chừng đã chết.

Vô Dụng do dự trong chốc lát, sau rốt vẫn bước chân hướng về phía bóng đen.

Vô Dụng tới gần bóng người ngồi ổm xuống, nhìn khuôn mặt người nọ trong nháy mắt, Vô Dụng khẽ giật mình lui người về sau. Sau đó lại chậm rãi, như đang ở trong một giấc mơ, ngón tay run rẩy, cẩn thận xoa xoa khuôn mặt người nọ.

Cái trán, lông mi, mũi, môi…. Đầu ngón tay đưa đến những đường cong quen thuộc trong trí nhớ.

….Phương Dư Sinh…..

Nó dùng tay kia che mặt, gắt gao tựa đầu vào giữa đầu gối.

Không biết qua bao lâu, nó lại nặng nề ngẩng đầu lên, sắc mặt bình tĩnh, trong đôi mắt cũng không hề gợn sóng.

Người này, không phải Phương Dư Sinh, chẳng qua là gương mặt giống nhau thôi.

Vô Dụng vì không thể nghe thấy tiếng rên rỉ, cẩn thận xốc quần áo của người nọ lên.

Người nọ bị trọng thương rồi, xem chừng là mất quá nhiền máu đến hôn mê.

Bị thương ở ngực, miệng vết thương rất sâu, lồi ra cả bên ngoài, máu lại cuồn cuộn chảy không ngừng, ướt hết cả một mảnh cỏ dưới thân.

Vô Dụng vội vã chạy về phòng, lấy ra một đống quần áo từ ngăn tủ trong, lại theo góc tường tìm ra cái hòm, vội vã trở lại bên Hắc Y nhân.

Trong hòm là một ít thực vật được phơi nắng đã nghiền nát, Vô Dụng cẩn thận đem nó đắp lên trên miệng vết thương của Hắc Y nhân, lại xé quần áo thành mảnh vải, một vòng lại một vòng, nhanh chóng quấn tròn quanh miệng vết thương.

Hắc Y nhân im lặng, lúc Vô Dụng làm xong việc, trong đêm xuân lạnh lẽo, trên trán đã chảy ra mồ hôi tinh mịn.

Vô Dụng thở hồn hển, nó ngắm nhìn Hắc Y nhân, vươn tay sờ sờ trán của hắn. Phát hiện thì ra vừa rồi ngón tay vừa buông xuống thấy có chút nóng cũng không phải ảo giác, sợ là không được nghỉ ngơi.

Vô Dụng chạy tới nhà bếp đun chút nước ấm, lấy khăn mặt trở lại bên Hắc Y nhân, lau sạch sẽ hết thảy máu cùng mồ hôi trên người người nọ, sau đó dùng hết toàn lực nhổ sạch đám cỏ dính đầy máu.

Vô Dụng trở về phòng cẩn thận đắp chăn cho Hắc Y nhân, chạm vào nhiệt độ cơ thể dị thường của hắn có chút bất lực. Nó không có thuốc, đành phải bưng bồn nước lạnh đến, đem khăn mặt nhúng vào nước lạnh rồi đắp lên trên người nọ, chờ nóng lại tiếp tục tẩm nước lạnh, như thế, Vô Dụng ở bên người nọ suốt một đêm.

Trời vừa tờ mờ sáng thì người nọ tỉnh, mở mắt ra thấy ánh sáng mặt trơi người nọ có chút ngỡ ngàng. Tầm mắt di chuyển xuống, hắn thấy chính mình đang nằm trên chăn đệm. Đệm chăn rất mỏng, cũng thực thô ráp, góc chăn được gấp lại cẩn thận, che đi cơn gió lạnh đầu xuân.

Tầm mắt lại hướng qua phía bên, sau đó phát hiện một đứa nhỏ đang canh giữ bên người. Đứa nhỏ kia ăn mặc thực đơn bạc, ôm hai chân cuộn mình ở một bên, hình dong có vẻ bị lạnh chút ít. Đứa nhỏ kia lặng lặng xếp lại một chậu nước. Hắc Y nhân khẽ cử động, cầm lấy cái khăn mặt trên trán, hắn nhìn thấy đống khăn mặt giật mình, một góc lòng bỗng nhiên trở nên ôn nhu.

Vô Dụng ngủ thực sự khó, Hắc Y nhân ngồi xuống làm hắn bừng tĩnh, nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy, Vô Dụng trong nháy mắt lo sợ không yên. Nó vươn tay, đem lòng bàn tay đặt vào trán người nọ.

“…..Quả nhiên hạ sốt….”Vô Dụng nhỏ giọng nói thẩm, rồi lại ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt của Hắc Y nhân. “Ngươi hiện tại cử động được không ?”

Hắc Y nhân gật gật đầu, không nói ra lời.

“Ngươi rất mệt”, nó nói “Ta đem thân thể bất động của người, đành phải cho người bên ngoài ngủ một đêm. Giờ, ta đưa người về phòng”

Đáy mắt Hắc Y nhân hiện lên một tia quái dị, hắn suy tư một lát, sau đó gật gật đầu.

Với sự giúp đỡ của Vô Dụng, Hắc Y nhân miễn cưỡng đứng lên, đi theo Vô Dụng vào phòng.

Vô Dụng đưa hắn nằm xuống giường của mình, Thủy Thủy đang say ngủ bị người ngoài chiếm mất vị trí của mình làm bừng tỉnh, bất mãn kêu lên một tiếng. Vô Dụng gãi gãi cằm nó an ủi, xoay người đi ra ngoài lấy chăn đệm vào, một lần nữa cẩn thận đắp lên người người nọ.

Làm xong, Vô Dụng xoay người đi ra cửa phòng, để lại Hắc Y nhân cùng Thủy Thủy mắt to trừng mắt nhỏ.

Chẳng bao lâu sau Vô Dụng bưng hai chén cháo đi vào, một chén đặt ở trước mặt Thủy Thủy, Vô Dụng bưng một chén khác ngồi cạnh Hắc y nhân.

Vô Dụng dùng thìa khuấy khuấy cháo trong chén, múc lên đưa tới trước mặt Hắc Y nhân. Hắc Y nhân nhìn thấy Vô Dụng, lộ ra vẻ cảnh giác.

“Ngươi bị thương rồi ” Vô Dụng thản nhiên giải thích, “Ăn vào khôi phục nhanh hơn.”

Hắc y nhân lại liếc mắt nhìn Vô Dụng liếc mắt một cái, mở miệng ăn một miếng rau.

Cháo chỉ có một loại gạo trắng cùng những vụn rau xanh ngao lại mà thành, nguyên liệu đơn sơ như thế cư nhiên lại tạo nên một hương vị thuần ngon miệng, Hắc Y nhân tưởng tượng đến người nấu món cháo này như tâm người làm cháo.

“Ngươi là ai? Cớ gì ? Ở trong lãnh cung ?” Hắc y nhân hỏi.

“Ta gọi là Vô Dụng, cùng Y vào lãnh cung này.” Vô Dụng đáp.

“Y là ai?”

“Y là mẹ ta.” Vô Dụng cúi đầu tinh tế quấy trong chén cháo, đợi cho âm ấm mới đem đến bên miệng người nọ.

“Mẹ ngươi? Mẹ nươi là cung nữ hay là phi tử?”

“Đứa bé đưa cơm gọi nàng là Tô Mỹ Nhân.”

“Ngươi là hoàng tử?”

“Hoàng tử sao?” Vô Dụng lộ ra thần sắc nghi hoặc, qua một lát, thản nhiên đáp, “Cứ coi là vậy đi.”

Hắc Y nhân trầm mặc, ngay lúc hắn mở miệng muốn nói gì đó, cách phòng truyền đến tiếng đồ vật rơi xuống mặt đất.

“Là Y đã tỉnh” Vô Dụng đối với động tĩnh nơi vách tường tập mãi thành thói quen, nó đặt chén ở bên giường, nói, “Ta mang chút thức ăn cho Y.”

Vô Dụng chạy ra ngoài, Hắc Y nhân nhìn bóng dáng của nó, có chút đăm chiêu.

Không lâu sau, vách tường lại truyền đến tiếng vang, như là cái gì bị bể nát, sau đó lại là tiếng thét chói tai của đàn bà, “Cút !”.

Hắc Y nhân đợi một lát, Vô Dụng trở lại phòng, giống như không có chuyện gì xảy ra, cầm lấy chén tiếp tục đút cho Hắc Y nhân ăn.

Hắc Y nhân bất động, nhìn chằm chằm mặt của Vô Dụng.

Vô Dụng theo tầm mắt của hắn sờ sờ mặt mình, thấy trên ngón tay dính chút máu. Nó chẳng nói chẳng rằng dùng khăn lau khô đi, nói : “Buổi sáng lúc Y tỉnh lại, tính tình không tốt lắm”

“Ả hất cháo đi à ? Mặt của ngươi bị thương rồi.”

“À,”, Vô Dụng có chút mệt mỏi nói, “Không có. Nàng chỉ hất mấy đồ vật này nọ thôi, đồ ăn của chúng ta không nhiều lắm, Y không hất đi đâu.”

“….Sao ngươi lại gọi ả là Y ? Nói như vậy, không phải nên gọi mẹ sao ?”

“Không có gì, nhưng cảm thấy chữ Y rất êm tai.”

Hắc Y nhân không buồn nói lại, im lặng ăn món ăn Vô Dụng đút cho.

Vô Dụng nghĩ vẩn vơ, Hắc Y nhân lại gọi nó.

“Vết thương trên mặt ngươi còn chảy máu.”

Vô Dụng sờ sờ, quả nhiên. Nó lấy ra thảo dược mà Hắc Y nhân từng dùng qua, sơ sài đắp lên mặt. Hắc Y nhân đối với món thảo dược có hứng thú, hỏi : “Đó là thuốc gì thế ? Ngươi cho ta dùng loại này, hình như rất hiệu quả.”

“Ta cũng không biết”, Vô Dụng thành thật trả lời, “Loại này ở lãnh cung có nhiều, chỉ là cầm máu hiệu quả thôi”

“À,” Hắc Y nhân gật gật đầu, còn nói “Ngươi đêm qua một đêm không ngủ, giờ nghỉ ngơi chút đi ?”

“Ừm, chờ một lát, ta còn có một số việc, ngươi ngủ đi”

Vô Dụng ra khỏi phòng, đem thảo dược vừa dùng qua ra phơi nắng, rồi thay cho người nọ một ít.

Vô Dụng hái chút thuốc, lại tinh tế đem nghiền nát nó, đem cây cỏ hòa với nước trong chén.

Nó cởi mảnh vải băng của Hắc Y nhân, miệng vết thương hình như không đổ máu, nó nhẹ nhàng thở ra, đem cây cỏ nước đắp lên miệng vết thương, rồi lại một lần nữa băng bó.

Vô Dụng trở lại phòng của Y, xác định nàng ăn cháo xong rồi lên giường nằm.

Cô Vân Viện không có giường thừa, Vô Dụng đành phải nằm bên cạnh Hắc Y nhân. Lại sợ đụng tới miệng vết thương của Hắc Y nhân, nó ráng cách xa Hắc Y nhân một ít, cẩn thận nằm ngủ nơi mép giường.

Vô Dụng rất mệt mỏi, dù tư thế nằm khá eo hẹp, nó vẫn rơi nhanh vào mộng đẹp.

Hắc Y nhân sắc mặt phức tạp nhìn đứa nhỏ cuộn mình ở mép giường, đứa nhỏ này rất im lặng, cũng quá tận tình. Sự ân cần của đứa nhỏ như ăn sâu vào xương tủy, bất giác làm cho người ta đau lòng.

Tô mỹ nhân ? Y ? Hắc Y nhân không có ấn tượng. Chỉ có điều hắn nhớ rõ trước kia có một phi tử cùng với đứa con của nàng bị biếm lãnh cung, hình như là vụ án của Mai Phi, bị khép tội kê đơn mưu hại Tiêu Quý phi.

Khi đó còn kinh động cả hậu dung, giờ nhiều năm đã qua, còn có ai nhớ rõ hung thủ giết người với nạn nhân đâu ?

Lúc ấy đứa nhỏ của Tô mỹ nhân cùng một ngày sinh với con của Tiêu Quý phi, đứa nhỏ năm nay đã năm tuổi rồi sao ? Thoạt nhìn gầy yếu như thế, tựa hồ còn không bằng một điện hạ ba tuổi cường tráng. Cùng là hoàng tử như thế mà ông trời lại đãi ngộ khác nhau, đúng là hoàng gia vô tình.

Trời đã vào tháng Tư, hoa đào lại nở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.