Thùy Ngôn Vô Dụng

Chương 7: Chương 7




CHƯƠNG 7

Vô Dụng vào Thái học viện sớm, phát hiện nhóm hoàng tử thường tụ tập đôi ba nhóm trong đại đường đang ngồi nghiêm chỉnh.

Vô Dụng đứng ở cửa, có chút nghi hoặc.

“Tự mình ngồi vào chỗ đi, phụ hoàng lát nữa muốn tới.” Thái tử nhỏ giọng phân phó, thanh âm trước sau như một lạnh như băng.

Vô Dụng hướng hắn cười cười, cúi đầu trở lại chỗ mình ngồi.

Hoàng thượng sao ? Vô Dụng rũ mắt, dấu đi tâm tình bên trong.

Y vẫn nghĩ, chính là gặp mặt kẻ này à.

Vừa sinh ra, đế vương này giống như thánh sống, theo chuyện ngày xưa mà người khác kể, giống như một truyền thuyết.

Vô Dụng không biết hắn có bao nhiêu lợi hại, nhưng mọi người đều nói hắn lợi hại. Lúc hắn mười tuổi, đã khiến cho đế quốc đang loạn lạc trở thành một thần thoại bất diệt.

Hắn hoàn thành ít nhiều nghiệp lớn, mở ít nhiều ranh giới, hạ gục ít nhiều địch quốc. Việc này không biết khi nào đã trở thành chuyện vỡ lòng cho trẻ con ở đế quốc, làm cho người người hèn mọn dừng những ngữ khí trang trọng nhất nhất tán dương.

Nhưng, bất quá hắn cũng chỉ là một người thôi mà.

Vô Dụng nhìn thấy ngày cả Cơ Chi Tùy ngày thường quái đản nhất đều tất cung tất kính cúi đầu chờ đợi, có chút thản nhiên hy vọng.

Không biết kẻ không phải người này, hôm nay đến Thái học viện là muốn làm cái gì.

Nó hơi hơi gác đầu qua một bên, nhìn thấy ngoài cửa sổ kia những cây sơn pháp sống đến mấy trăm năm.

Không xa truyền đến tiếng vang bén nhọn của công công, Vô Dụng thoáng hoảng thần, sau đó mọi người cùng xoay người, quỳ xuống. Trong nháy mắt lúc cúi đầu, hắn thấy một vết màu vàng sáng ngoài cửa kia.

“Hoàng thượng ( phụ hoàng ) vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế –”

Vô Dụng mím mím môi, không phát ra âm thanh. Sau đó nó lại lặng lẽ nở nụ cười với chính mình, tựa như một đứa nhỏ đang giận dỗi, thực sự như là đang sống lại.

“Hãy bình thân.” Đế vương lạnh lùng nói, kia thanh âm, mang theo một loại trời sinh ngạo khí, mà lại tàn khốc vô tình.

Vô Dụng trộm đánh giá kẻ trên cao kia, nó nheo lại ánh mắt, cảm thấy chính mình hoàn toàn tìm không thấy từ ngữ thích hợp để hình dung người nọ. Tất cả những ngôn từ ca ngợi như đến trước mặt nó, đều tựa hồ thiếu điểm sắc. Vô Dụng tự giễu chính mình cư nhiên nghĩ đến những thứ buồn nôn ghê tởm trong lời nói, nhưng không thể không thừa nhận, kẻ kia là hoàn mỹ, hoàn mỹ đến độ làm cho người ta lâm vào cuồng phong.

Nó bỗng nhiên có thể lý giải được sự kiên trì của Y, nhưng lại có điểm khổ sở.

Trong mắt của kẻ kia, không có thứ tình cảm của con người.

Nếu Y rơi vào, nhất định là vạn kiếp bất phục.

Vạn kiếp bất phục sao ? Tay Vô Dụng hơi nắm lại một chút. Trên mặt của kẻ kia còn giả ý thân thiết cùng Thái tử nói xong chuyện gì đó, Vô Dụng lại quay đầu.

Ánh mặt trời bị cành cây của sơn pháp chia thành mảnh nhỏ, in thành từng mảnh loang lổ trên bàn học. Ngón tay Vô Dụng chạy theo biên giới của ánh sáng và điểm đen, chậm rãi lướt qua.

Ta vẫn sẽ cùng Y.

Vẫn sẽ.

Thời gian sau Vô Dụng không nhìn lại đế vương lần thứ hai. Tuy rằng khí thế của đế vương làm cho người ta không thể bỏ qua, nhưng Vô Dụng cũng tận tâm quên sạch.

Nó tìm chút thời gian nghĩ đến Y, tìm chút thời gian nghĩ đến Thủy Thủy, suy nghĩ tất cả những thứ làm cho nó cảm thấy được sự tồn tại của ấm áp. Ngoài cửa sổ lá cây sơn pháp bị gió thổi trúng nhẹ nhàng lay động, tựa hồ có thể nghe thấy tiếng va chạm lẫn nhau.

Vô Dụng lộ vẻ tươi cười, người kia cách nó tận một thế giới rất xa xôi, cho nên, không có gì phải lo lắng.

Đế vương lại đây là vì kiểm tra việc đọc sách của mọi người, tuy rằng mỗi người đều hỏi chút vấn đề dù nhiều dù ít, nhưng rõ ràng cảm giác được Hoàng thượng chính là muốn xem trình học của thái tử thôi.

Trong nhóm hoàng tử chỉ có Thái tử là kế thừa được thiên phú nhiều tài của đế vương, tuy rằng vẫn không đạt được trình độ của đế vương lúc năm tuổi, nhưng so với mọi người, Thái tử điện hạ dĩ nhiên là một thiên tài.

“Khanh học được không tồi, tiếp tục nỗi lực lên”

Thái tử cung kính cúi đầu, cử chỉ mang theo chút tự tin. Ở đế quốc có thể đạt được sự thừa nhận của Hoàng thượng, là vinh quang cao nhất.

Nhưng một ngày nào đó ta sẽ làm cho vinh quang này không là vinh quang, ta sẽ vượt qua ngươi.

Đôi mắt Thái tử nói như thế.

Nhưng đế vương mỉm cười, tựa hồ không đồng ý, lại tựa hồ có chút mong đợi.

Vô Dụng ngồi một góc xa xa, nó vẫn cứ thất thần, không nhìn tới Đế vương bỗng nhiên chuyển tầm mắt, vội quét qua người nó một lần.

“Còn tưởng đứa nhỏ Tử Ngọc coi trọng có bao nhiêu đặc biệt, cũng chỉ là loại bình thường thôi. Nhưng, hắn cũng thật hội đĩnh thất thần….”

Đế vương rời đi nói nhỏ, lộ ra một vẻ tươi cười bí hiểm.

Có người lớn tiếng nói chuyện, có người chửi bậy, còn có người đứng ở một bên cười nhạo.

Vô Dụng không biết bọn họ nháo cái gì, nó chỉ nhìn thấy roi sắt của Cơ Chi Tùy hiện lên một đường cong, mang theo một ánh sáng lạnh màu xanh, hướng tới một người nào đó vội vàng giật lùi, mà người kia, là Thanh Nguyệt.

Thân thể trước roi đòn từng bước cử động, khi nó chạy lại đây, nó đã đứng phía trước Thanh Nguyệt, đỡ liền một roi hung ác.

Nó có chút hoảng thần, bên tai âm thanh ong ong nhưng rồi lập tức an tĩnh lại, im lặng có thể nghe thấy hô hấp của chính mình.

Trong ý nghĩ thực hỗn tạp, mà ánh mặt trời lại rất chói mắt. Nó đưa tay che trước mắt mình, sau đó cảm giác được một trận đau đớn nóng rực, từ vai trái kéo dài đến thắt lưng phải.

Qua một hồi lâu nó mới hiểu được đã xảy ra chuyện gì, cố gắng đứng thẳng thân mình, buông tay, mở to mắt.

Biểu tình của Cơ Chi Tùy rất kỳ quái, nhưng Vô Dụng cũng không nhiều tinh lực chú ý tới điều này, nó đau đến mức mồ hôi tinh mịn chảy ra trên trán.

Nó cắn cắn môi, làn môi tái nhợt in lại một vòng đỏ sẫm, bên trong lơ đãng mang một vẻ mị ý không hiểu được.

“….Tứ hoàng huynh vì sao phải trách phạt Thanh Nguyệt ?”

Cơ Chi Tùy giống như bỗng nhiên hồi phục lại tinh thần, trong giọng nói mang theo một thứ tức giận đến không hiểu nổi. “Như thế nào, ta tự mình giáo huấn loại chó bị vứt đi cũng không được sao ? Tới phiên ngươi được giáo huấn ta à ?”

Vô Dụng sửng sốt một chút “Thanh Nguyệt là thị vệ của ta, không phải chó.”

“Ở trong mắt ta nó chính là con chó,” Cơ Chi Tùy khinh miệt nói “Ngươi cũng là chó, con chó thấp hèn.”

Vô Dụng mím mím môi, nó vốn định nói cái gì đó, nhưng nghĩ lại cảm thấy hay là quên đi. Cùng với một đứa nhỏ so đo này đó, kỳ thực chẳng có nghĩa lý gì.

Nó rũ mắt, có chút mệt mỏi nói : “Nếu Thanh Nguyệt mạo phạm Tứ hoàng huynh, ta đây thay hắn giải thích. Hoàng huynh đánh cũng đánh qua, việc này cứ như vậy coi như xong.”

Cơ Chi Tùy nhìn nó một cái, trên mặt hiện lên một màu dị sắc. Hắn hừ lạnh một tiếng một tiếng, mang theo một đám tùy tùng, xoay người chậm rãi bỏ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.