Thủy Nhân Duyên

Chương 17: Chương 17




CHƯƠNG 17

 

Không gian im lặng đến đáng sợ.

“Xem đủ chưa?” Khê Nhược mở miệng đánh vỡ yên lặng.

“Ngươi khi nào thì phát hiện?” Quân Tắc từ trên cây nhảy xuống, nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt Khê Nhược.

“Cảm thấy buồn cười thì cười đi?” Khê Nếu căn bản không có nghe câu hỏi của hắn.

“Không phải.”

“Ngươi đối với kết cục này vừa lòng sao?”

“Ngũ Ca……”

“Ta kỳ thật không thuộc thời đại này, chính là Tá Thi Hoàn Hồn mới đến nơi này. Bất quá, vô luận dù đổi thể xác ta cái gì cũng không có, bởi vì bản tính yếu đuối là không đổi được.” Khê Nhược không biết chính mình có tin tưởng chu Quân Tắc không, nhưng là nếu không phát tiết tâm tình của mình, lập tức, lập tức, nếu không hắn sẽ hỏng mất.

“Ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì.”

“Những người trước kia khi nghe được tên của ta đều hỏi, ngươi chính là con của tổng tài tập đoàn An Khang sao? Giống như nếu không có quyền thế của ba mẹ ta sẽ không đáng một đồng. Hiện tại, thay đổi thân thể, cho dù có được võ công cái thế cùng thân thế hiển hách của Phù Nhật, ta vẫn như cũ, vẫn là Ninh Khê Nhược không có nửa điểm tác dụng, ngay cả người mình coi trọng cũng không bảo hộ được.”

“Trách không được Vân Đạm Tình không cần ngươi.” Quân Tắc lạnh lùng nói, “Không hiểu sao ngươi lại có ái nhân như vậy.”

Khê Nhược kinh ngạc nhìn hắn.

“Ngươi không cần ở lại trong cung. Ta không muốn nhờ vả người không liên quan, không cần đùa bỡn với tánh mạng của mọi người.”

“Ngươi tính làm sao bây giờ?”

“Xe đến trước núi ắt có đường, Ninh công tử không cần lo lắng.”

Xưng hô trở nên mới lạ mà cung kính. Khê Nhược có thể lý giải trào phúng trong lời hắn nói.

“Đều là một mẹ sinh ra, không nghĩ tới ngươi cùng Chu Tiến lại kém nhiều như vậy.” Quân Tắc hèn mọn nói, “Vốn đang tính cho các ngươi gặp mặt, hiện tại ta xem không cần thiết nữa.”

“Cho ta gặp nàng.” Khê Nhược nói, “Ta muốn gặp nàng.” Tại cái thế giới này người có liên quan tới Phù Nhật chỉ có một mình Chu Tiến.

“Dựa vào cái gì?” Ngữ khí của Quân Tắc như khinh thường.

Khê Nhược nói: “Ta có thể giúp ngươi.”

“Chê cười, ngay cả chính mình cũng không tin tưởng, cư nhiên hy vọng người khác tín nhiệm mình. Không có ngươi, phỏng chừng ta còn có thể sống lâu hơn.”

“Ngươi mặc kệ sống chết của thái hậu cùng Chu Tiến?”

“Như thế nào?”

“Ta là người duy nhất có thể.” Khê Nhược nói, “Ngươi có thể không tin ta, nhưng là không thể không tin tưởng phán đoán của mình. Bằng không với một người cẩn thận như ngươi sẽ không cho ta tham dự kế hoạch này.”

Chu Quân Tắc thập phần kinh ngạc, đây là người mà một khắc trước còn muốn chết đi sao? “Cho nên ngươi mới cùng Vân Đạm Tình nói những lời đó……”

“Nghe xong chuyện xưa của ngươi, như thế nào ta có thể để hắn ở bên người?” Khê Nhược nheo mắt luồn tay vào đám cỏ xanh, trong đó lưu lại hương vị của Đạm Tình, “Ngươi cũng thấy đấy, hắn có thể vì ta làm tất cả, chỉ sợ dù hắn có bao nhiêu cái mạng cũng mất trong tay ta.”

Chu Quân Tắc yên lặng không nói. Loại chuyện này hắn vốn hiểu rõ hơn so với những người khác. Vốn hắn có thể an an ổn ổn trấn thủ Vân Nam làm một Tĩnh vương, nhưng lại vì một Chu Tiến mà bất chấp tất cả trở về chơi một trò chơi mạo hiểm.

“Ngươi yên tâm, chuyện ta đáp ứng sẽ làm được.” Ánh mắt Khê Nhược rõ ràng đã ướt, khóe miệng lại kiêu ngạo mà giơ lên.

Quân Tắc không biết suy nghĩ của Khê Nhược như thế nào lại có thể chuyển hóa nhanh như thế, trong lúc nhất thời không biết bộ mặt nào của hắn mới là thật.

“Nhưng là, ngươi phải tuân thủ lời hứa, bảo vệ mạng sống của Đạm Tình.” Khê Nhược sâu kín nói, “Dù là hoàng hậu, Vân Nguyệt Khai, hay những người muốn tiếp cận hắn đều không được đến gần hắn……”

“Cho dù hắn vứt bỏ ngươi?”

“Ta không có năng lực bảo hộ hắn, cho nên hắn đối xử với ta thế nào cũng là đương nhiên.”

Quân Tắc đột nhiên phát hiện hắn cùng Khê Nhược đều có chung một vận mệnh: phải đối mặt với tình cảm, phải rời xa người mình yêu nhất, nhưng đó là chuyện không thể làm gì khác được.

“Ngũ Ca, ta thu lại những lời lúc nãy……” Quân Tắc nói, “Đêm nay ta đưa ngươi đi gặp Chu Tiến.”

Khê Nhược nói: “Ngươi đi trước đi, ta còn có chút việc.”

Quân Tắc không cần biết Khê Nhược muốn làm gì, vì thế cởi áo khoác khoác cho hắn “Về tới liền lập tức thay quần áo.”

Khê Nếu ngây người một chút, tiện đà quay đầu nhìn hắn cảm kích.

Nhìn mặt hắn, tâm Quân Tắc xuất hiện một suy nghĩ. Biết rõ hắn không phải Chu Tiến, nhưng biểu tình đó mang theo ánh sáng màu ngọc bức người giống như Chu Tiến là không thể thay đổi được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.