“Thiếu tá, Ngô Huy đã đi Hoa Đô Đại học, thời điểm trước khi đi đã đặc biệt tiện mà liếc ta một cái.” Nhiếp Tiểu Phàm lập tức tìm Hàn Nghiệp mách lẻo.
Hàn Nghiệp gật đầu nói: “Ta đã biết, ngươi trước ra ngoài đi.”
Nhiếp Tiểu Phàm có chút do dự: “Thiếu tá tính toán sao bây giờ? Xử lý trong màn, thắng trận ngoài ngàn dặm?”
Hàn Nghiệp cười khẽ, khoát tay ra hiệu hắn mau ra ngoài.
Không gian rộng lớn nhưng trang hoàng thập phần giản lược, trong phòng thiếu tá thập phần an tĩnh, Hàn Nghiệp hơi rũ đầu, trầm tư một lát rồi mở quang não lên.
“Tìm ta có việc?” Bên kia màn hình, Kỳ Hựu Cảnh đang cúi đầu nghịch tân dụng cụ gì đó.”
“Cơ giáp của Osborne nghiên cứu sao rồi?”
“Phụ trợ tư bên kia còn chưa đưa kết quả cho ta, bất quá sẽ nhanh thôi.”
Hàn Nghiệp dừng lại một lúc, nói lên sự tình Diệp Tố.
“Tiểu tử này thật có thể gây chuyện a.” Kỳ Hựu Cảnh nói, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, bừng tỉnh đại ngộ: “Ngươi tìm ta là muốn chạy cửa sau đi?”
Hàn Nghiệp cười mà không nói gì.
Kỳ Hựu Cảnh tấm tắc: “Chẳng mấy khi thấy ngươi đi cửa sau một lần, ta đây liền cầu tình cùng lão bất tử nhà ta đi. Không đúng! Mấy ngày trước còn thấy ngươi nhận quà tặng của người ta! Hàn Nghiệp a, ngươi này thiếu tá càng làm càng...”
Loảng xoảng, Hàn Nghiệp treo trò chuyện.
“Kháo! Ngươi cư nhiên treo trò chuyện, vô nhân tính a.” Kỳ Hựu Cảnh hùng hùng hổ hổ nói một lèo, sau đó biểu tình thập phần quái dị mà nói: “Ta vừa mới liên hệ với ba ta, hắn nói đã có người tìm hắn nhờ giải quyết chuyện của Diệp Tố, ngươi đoán là ai?”
Kỳ hiệu trưởng, đúng là phụ thân Kỳ Hựu Cảnh.
Hàn Nghiệp nghe vậy, trong lòng khẽ động, một suy đoán hiện lên.
Quả nhiên, Kỳ Hựu Cảnh cho rằng mình cho Hàn Nghiệp ăn đủ xong mới nói: “Kỷ Xuyên!”
Hàn Nghiệp khẽ gật đầu.
“Ngươi tại sao một chút cũng không kinh ngạc, hắn chính là người lãnh đạo trực tiếp trước kia của ngươi a!”
Hàn Nghiệp cười nói: “Diệp Tố hiện tại đang ở nhà hắn, hắn hỗ trợ cũng nằm trong dự kiến của ta, chỉ là không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy.”
Kỳ Hựu Cảnh nghe xong liền thấy hứng thú: “Ngươi nói a, Diệp Tố kia rốt cuộc là ai, Kỷ cục trưởng, không Kỷ tiền cục trưởng tại sao sẽ thu lưu Diệp Tố? Tuy rằng tinh thần lực của hắn sau chiến dịch kia đã bị khô kiệt, nhưng cảm thái nhạy bén vượt mức bình thường có thể còn có tác dụng, hắn có phải hay không phát hiện Diệp Tố có điểm gì đặc biệt?”
“Ta cũng không biết.” Hàn Nghiệp nói, “Đến lúc ta đi bái phỏng hắn rồi.”
......
Đèn dần rực rỡ lên, chạng vạng ở Hoa Đô tinh màu trời mông lung giao hòa với bóng đêm đầy mỹ cảm, khiến kiến trúc vào thời điểm này nhiều thêm chút hương vị mờ ảo lãng mạn. Vào ban đêm, rất nhiều người cường ngạnh sẽ trở nên ôn nhu.
Nói thật, đây vẫn là lần đầu tiên Diệp Tố nhìn thấy thế giới Tinh Tế lúc muộn như vậy, xem ra muốn thưởng thức sao trời đối với Diệp Tố là vật trong truyền thuyết a.
“Nên trở về rồi.” Rượu cơm no đủ xong Diệp Tố nhìn đồng hồ, hơn 6 giờ, hắn chuẩn bị tỉnh.
Trương Diêu Phong không vui: “Thật vất vả mới có một chuyến, cư nhiên phải đi về, ngươi có phải nam nhân hay không?”
Diệp Tố:...
“Đi, thiếu niên nông thôn, ta mang ngươi đi kiến thức Hoa Đô tinh phồn hoa.” Trương Diêu Phong không them nghe mà kéo Diệp Tố đi.
Mấy người còn lại đều chậm rì rì theo sau, lúc này thời tiết thực thoải mái, mát mẻ, thực thích hợp để tản bộ.
Diệp Tố không có cách nào, đành phải cầu nguyện mình đừng tỉnh sớm.
“Đó là cái gì?” Trong tầm mắt Diệp Tố xuất hiện một tòa nhà chọc trời cao đến tận mây. Gọi là cao ngất tận mây cũng không phải thủ pháp nói quá, thật là chọc thẳng xuyên trời. Một tòa nhà hình tròn màu trắng, đột ngột mọc lên từ đất, cùng ông trời so độ cao. Vào lúc màn đêm dần dần kéo xuống trông có vẻ hết sức anh dũng, cao ngạo.
Trương Diêu Phong đắc ý cười, vẻ mặt “học tập đi”: “Kia gọi là thông thiên tháp.”
Tháp đúng như tên.
“Ở rất nhiều tinh cầu cao đẳng của Nhân tộc đều có thông thiên tháp, trong đó ở Hoa Đô tinh là cao nhất.” Trương Diêu Phong giải thích, “Nó a, tác dụng chính yếu là điều tiết trọng lực, điều tiết trọng lực toàn bộ tinh cầu, giúp nhân loại chúng ta có thể sinh hoạt tự tại ở đây.”
Diệp Tố lại nhìn tòa kiến trúc kia, quả nhiên cảm thấy thực anh dũng.
Trương Diêu Phong tiếp tục nói: “Thân thể Nhân tộc chúng ta so với các chủng tộc khác thì thập phần gầy yếu, trong vạn tộc có không ít chủng tộc có thể tự điều tiết bản thân để thích ứng với trọng lực bất đồng, người xuất sắc thậm chí có thể trực tiếp hành tẩu trong vũ trụ. Nhưng nhân loại chúng ta thì không thể, ban đầu, thăm dò được Hoa Đô tinh hệ, phát hiện không khí, quỹ đạo, quỹ tích nơi này đều rất phù hợp cho trạng thái sinh tồn tốt nhất của chúng ta. Chỉ có trọng lực là quá lớn, Nhân tộc chúng ta ở nơi này căn bản đi không thẳng nổi người. Nhưng bắt chúng ta từ bỏ nơi này thì thực là tiếc nuối, cho nên có nhà khoa học đã siêng năng nghiên cứu vài thập niên, rốt cuộc đã phát minh ra trang bị có thể thay đổi trọng lực, đó chính là thông thiên tháp. Xem đi, Nhân tộc chúng ta tuy thực nhỏ yếu, nhưng vẫn thuộc số ít các chủng tộc có thể thay đổi trọng lực trong vũ trụ. Ngay cả chỉ huy cao cấp của liên minh Vạn tộc — Hawke tộc đều nói rằng: Nhân tộc cường đại nhất ở bộ não.”
Trương Diêu Phong nói đầy kiêu ngạo.
Diệp Tố mắt nhìn thông thiên tháp, nơi đó ngưng tụ trí tuệ con người và khát vọng sinh tồn, là kiệt tác vô số tiền bối dốc hết tâm sức. Nó khiến Diệp Tố sâu sắc xúc động, hắn là một sinh viên nghiên cứu hóa học, càng minh bạch sau lịch sử phát triển khoa học là hy sinh kinh tâm động phách như thế nào. Cả một nền văn minh lâu đời, là do hai bàn tay gầy yếu của nhân loại xây dựng nên. Vô luận ở thế giới nào, điểm này trước sau chưa từng thay đổi.
Diệp Tố theo Trương Diêu Phong nhìn xem một chút, học được không ít kiến thức.
“Xe buýt?” Diệp Tố bỗng thấy một đồ vật quen thuộc — xe công cộng chạy chậm rì rì.
Không khỏi khiến hắn thấy kỳ quái, giao thông công cộng của Hoa Đô tinh có rất nhiều loại xe, loại nào cũng đều nhanh gọn nhẹ, lộ trình mấy km cũng chỉ mấy phút là đến. Chưa bao giờ gặp qua thứ chậm như vậy, chậm như trong thế giới thực vậy. Trương Diêu Phong cười nói: “Đó là giao thông công cộng phục cổ, vận hành cả ngày, chủ yếu là để người du lịch ngắm cảnh dùng, tốc độ thực sự quá chậm.”
Phục cổ giao thông công cộng dùng ít năng lượng, chỉ cần sử dụng chất thải công nghiệp là có thể duy trì, hơn nữa loại tốc độ chậm này đôi khi có thể khiến đám người sống vội này một chút an ủi tâm linh, nên vẫn tồn tại trên Hoa Đô tinh.
“Lên cảm nhận một chút?” Kỷ Gia Duyệt hỏi Diệp Tố.
Diệp Tố rất có hứng thú, xem bọn họ vẫy tay, xe buýt màu đỏ liền dừng lại, bên trong không có ai, điều khiển tự động.
Vừa lên xe, Diệp Tố liền cảm nhận được một cảm xúc khác thường. Ngoài cửa sổ, phong cảnh lướt qua thập phần thong thả ung dung, phảng phất khiến tim cũng đập chậm lại.
“Màu trời của quá khứ chuyển động chậm chạp,
xe hơi, ngựa và thư cũng chậm,
đến nỗi cả đời chỉ đủ để yêu một người.”*
Diệp Tố đọc xong thơ, bỗng cảm thấy mình quá mẹ nó làm kiêu, cũng may La Thành bọn họ cũng là những người không hiểu phong tình, còn quản Diệp Tố nói cái gì.
*Trích trong bài thơ tên Chậm trong quá khứ (从前慢)
从前的日色变得慢
车,马,邮件都慢
一生只够爱一个人
Ngồi một lát liền ồn ào muốn xuống xe.
“Kia không phải câu lạc bộ cơ giáp Đỉnh sao, đang có hoạt động gì vậy, chúng ta đi xem?”
“Hảo.” Mọi người ăn nhịp với nhau.
“Từ từ!” Diệp Tố giữ chặt Kỷ Gia Duyệt, “Ta muốn ngủ!”
Kỷ Gia Duyệt sửng sốt, nói: “Nhịn xuống.”
“Nhịn không được!” Diệp Tố khóc không ra nước mắt, hắn muốn tỉnh sao khống chế được a, hơn nữa hôm nay là ngày Lý Hoằng Hậu giáo thụ tuyển chọn, hắn không thể đến trễ a.
“Ta trước tiên ngủ trên phương tiện giao thông công cộng, nhớ rõ đi xong thì quay lại mang ta về nhà a.”
Kỷ Gia Duyệt nói tốt, “Chờ ta xem xong hoạt động liền tới tìm ngươi.”
Kỷ Gia Duyệt nói thầm, này ngủ phích* là bệnh, phải trị.
*bệnh
Xe buýt hoàn toàn an tĩnh lại, giống như mấy người trẻ tuổi ầm ĩ vừa rồi chỉ là một giấc mộng.
Không ai chú ý tới, phía sau xe buýt còn ngồi một người.
“Màu trời của quá khứ chuyển động chậm chạp,
xe hơi, ngựa và thư cũng chậm,
đến nỗi cả đời chỉ đủ để yêu một người.”
Hàn Nghiệp nhẹ giọng đọc thầm, ánh mắt nhìn Diệp Tố đang ngủ.
Hàn Nghiệp là số ít cư dân Hoa Đô tinh thường xuyên ngồi phục cổ giao thông công cộng, đại bộ phận mọi người đều không chịu nổi tốc độ chậm rì rì này, cho rằng đây là tiêu hao sinh mệnh. Nhưng đối với Hàn Nghiệp cả ngày phải tính toán phức tạp, tốc độ thong thả giúp tư duy hắn bình tĩnh lại, giống như một cuộn chỉ rối, nhẹ nhàng rung, gỡ gỡ, có lẽ liền xuất hiện manh mối. Cùng càng dễ dàng khiến suy nghĩ của hắn tiếp cận với những người từ thời xa xưa kia, sẽ càng lý giải tinh quẻ huyền ảo tốt hơn.
Hàn Nghiệp không nói gì cả, tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ, từng hàng từng hàng cây sắp hàng, như một cây lược tinh xảo, đem phiền não sầu lo đều chải sạch sẽ, soi sáng vạn vật mà thanh lọc tâm tưởng.
Im lặng không một tiếng động, chỉ có thời gian lặng lẽ trôi qua. Một cái ngủ, một cái trầm tư.
Leng keng.
Phục cổ giao thông công cộng đến sân ga, cách Thanh Thành rất gần, Hàn Nghiệp muốn xuống xe.
Vừa tới cửa xe, nhìn thấy Diệp Tố ngủ thực trầm, bước chân dừng lại một chút.
Hoa Đô tinh cầu trị an thực tốt, nhưng dù sao cũng là một cái tinh cầu thực lớn, hệ thống bảo an không có khả năng chu đáo mọi mặt, mà phục cổ giao thông công cộng vì không ảnh hưởng đến con đường giao thông bình thường, đều đi những địa phương tương đối hẻo lánh. Hàn Nghiệp còn thấy cách đó không xa, trong rừng còn có bóng người lén lút, không biết là định trộm sắc hay trộm tiền.
Kỷ Gia Duyệt đã nói sẽ tìm Diệp Tố, nhưng người trẻ tuổi mải chơi, có lẽ quay đầu đã quên.
Hàn Nghiệp để cửa xe tự động đóng lại lần nữa, ngồi xuống bên trái Diệp Tố.
Phong cảnh ngoài cửa sổ không nhanh không chậm mà lắc lư.
......
“Ngươi cứ hướng bên trái nhìn cái gì?” Lão bản khều khều Diệp Tố, “Nghe nói qua có người khẩn trương sẽ nấc cụt, ngươi cũng thực đặc biệt a, cổ rút gân?”
Diệp Tố hoàn hồn, có chút sững sờ.
Lý Hoằng Hậu giáo thụ hôm nay muốn ở khách sạn tiến hành một cuộc tuyển chọn quy mô nhỏ, trong phòng chỉ có một đài máy chiếu, nhưng không ai sẽ cảm thấy keo kiệt, Lý Hoằng Hậu ba chữ đặt ở đấy, có trọng lượng hơn bất cứ phòng họp xa hoa nào.
Diệp Tố mấy ngày nay cũng không nhàn rỗi, Lý Hoằng Hậu giáo thụ nói qua hạng mục của hắn còn nhiều vấn đề, hắn cũng thực cẩn thận chải vuốt, chính sửa lại không ít chỗ, bởi vì không có phòng thí nghiệm, chính sửa có chiều sâu cùng độ chính xác hữu hạn, nhưng sau khi làm thành bản thảo thì cũng không tệ lắm, quan điểm muốn biểu đạt đều có thể biểu đạt rõ ràng.
Cho dù đã chuẩn bị đầy đủ, Diệp Tố vẫn có chút khẩn trương, nhưng cũng không đến mức khẩn trương đến rối loạn.
Nghĩ như vậy, Diệp Tố lại nghiêng đầu hướng bên trái nhìn nhìn.
“Lại tới nữa lại tới nữa.” Lão bản kêu kêu quát quát.
Diệp Tố bật cười, có chút khó xử mà muốn miêu tả cái loại cảm giác này: “Chính là dường như, cảm thấy bên trái ta tựa hồ có một người.”
Lão bản trợn mắt nhìn bên trái Diệp Tố một lát, nhìn đến mức Diệp Tố đều dựng lông, lúc này mới lộ ra tươi cười: “Ai, khẩn trương liền khẩn trương đi, ta cũng không chê cười ngươi, làm cái gì mà biên soạn quỷ kịch. Yên tâm, kể cả lần này ngươi không qua được vòng loại, ta cũng sẽ bắt Lý Hoằng Hậu thu ngươi làm quan môn đệ tử, ngươi đời này cũng không cần lo nữa!”
__________________________________________________
Vài lời của Editor: Vẫn luôn chờ người nơi đâyyy, độc giả đầu tiên của tôi đâu rồi:( sắp 30 chương rồi mà chưa có ma nào mò vào đọc.