“Hàn Nghiệp!” Đôi mắt Diệp Tố nháy mắt liền sáng, khiến tinh thần lực một trận không xong, khí độc bay vào một đám, khiến Quang tộc sợ tới mức luống cuống tay chân.
Diệp Tố vội vàng quay đầu lại, tiếp tục phát ra tinh thần lực, nhưng trong lòng hắn đã không còn gánh nặng trầm trọng nào nữa.
Hàn Nghiệp tới, thì tốt rồi.
Rất nhiều chủng tộc không lạc quan được như Diệp Tố, bên ngoài chỉ có một người, không có bất kì trợ giúp gì đối với đánh vỡ lồng pha lê.
Sau khi Hàn Nghiệp tiến vào đại sảnh, vật đầu tiên nhìn thấy chính là lồng pha lê trong suốt kia, bên trong các chủng tộc chật vật mà chen chúc, trên phần đất trống thì nằm mấy bộ thi thể dị dạng, sương khói màu xanh lá còn phiêu tán trong không khí.
Hàn Nghiệp liếc mắt thấy Diệp Tố đạm nhiên trong đám người, hơi quan sát liền biết Diệp Tố lấy tinh thần lực ngăn cản virus, trong nhất thời cũng không biết có nên trách hắn quá lỗ mãng hay không.
Hắn lập tức tiến đến gõ gõ lồng pha lê, thanh âm nặng nề vang lên biểu hiện nó rất chắc chắn, đồng thời hắn cũng thấy các chủng tộc bên trong đang công kích lồng pha lê, chỉ là hiệu quả cực nhỏ.
Yến Tuyết Thần nhiệt tình mà phất tay với hắn, bộ dáng một chút cũng không giống bị cầm tù. Tiểu Phá Phong cũng lắc lắc cái đuôi, còn nói với Yến Tuyết Thần: “Ta nghe nói biểu đạt hữu hảo đáng yêu của tiểu động vật ở Nhân tộc các ngươi chính là vẫy đuôi...”
“......” Yến Tuyết Thần khẳng định gật gật đầu, “Ngươi về sau phải vẫy nhiều một chút biết không!”
“Lại thêm một Nhân tộc.” Thanh âm lạnh nhạt ở giữa hư không vang lên, “Vật thí nghiệm Nhân tộc đã đủ nhiều, không cần ngươi.”
Hàn Nghiệp ngửa đầu, cao giọng quát: “Ngươi là Tát Luân tộc Hữu Nhậm?”
“Không, ta không phải.” Thanh âm kia trả lời, “Bất quá có phải hay không thì cũng có sao đâu, Tát Luân tộc và Hữu Nhậm đều quá dễ dàng bị khi dễ, danh hiệu này còn vớ vẩn hơn không có gì.”
Hàn Nghiệp không tỏ ý kiến, nói: “Ngươi tự mình tù vây tự do của nhiều chủng tộc, đồng thời cũng tiến hành sinh linh thể thực nghiệm, vi phạm《 Vạn tộc công ước 》, quý tộc theo ngươi đã bị chế trụ, ngươi lúc này thu tay lại, còn kịp.”
“Còn kịp?” Người nọ như nghe được chuyện cười thiên hạ gì, châm chọc mà cười ha hả, sau một lúc lâu mới sâu kín nói: “Đã sớm không còn kịp rồi, từ ba năm trước khi chúng ta phát hiện ra khoáng thạch tinh cầu kia, không, còn sớm hơn, từ một ngàn vạn năm trước khi Tát Luân tộc ra đời, đã đều không kịp,... đây là đường ra duy nhất...”
“Một khi như vậy, đợi liên minh Vạn tộc tới xử phạt ngươi đi.” Hàn Nghiệp không phân trần, lấy ra cơ giáp, cơ giáp mười mét cao lớn lập tức đánh vỡ trần đại sảnh, cả tòa mê cung dường như đều lung lay sắp đổ.
Cơ giáp hình thể thật lớn lập tức hấp dẫn chủng tộc trong lồng, cơ hồ toàn bộ đều chen chúc đến bên cạnh.
“Hắn là tới cứu chúng ta sao?”
“Hắn cũng là một nhân tộc! Chúng ta hôm nay cư nhiên được Nhân tộc cứu hai lần!”
Trong ánh mắt chờ mong của chúng chủng tộc, Hàn Nghiệp bước lên khoang điều khiển, đôi tay lướt qua đài điều khiển, huyền sắc cơ giáp nâng lên nắm tay cứng rắn mà oanh kích lồng pha lê.
Yến Tuyết Thần nhìn thấy cơ giáp Hàn Nghiệp, ngẩn người, lúc này mới như vừa từ trong mộng tỉnh lại mà từ cổ tay mình móc ra một vòng cổ nút không gian: “Ta cũng có cơ giáp, thiếu chút nữa quên mất.”
Diệp Tố thiếu chút nữa tâm thần không xong: “Ngươi tại sao có còn không sớm lấy ra!”
Yến Tuyết Thần thập phần vô tội mà nói: “Ta vẫn chưa quen cơ giáp được mấy ngày. Cơ giáp quý giá a, ba ta cũng là gần đây mới tích cóp đủ tiền mua cho ta một đài.”
Quang tộc lúc này quay đầu lại, lớn tiếng nói: “Huynh đệ, lại dùng thêm lực, khói độc lập tức bị tiêu diệt sạch sẽ, đến lúc đó chúng ta trong ngoài giáp công, đem cái lồng này phá nát!”
“Hảo!” Diệp Tố đáp, cảm giác tinh thần lực cận kề khô cạn lại có hiện tượng hồi quang phản chiếu, vội vàng tăng lớn lượng phát ra, quang đoàn trên người hai gã Quang tộc sáng đến lóa mắt.
Nắm tay cơ giáp Hàn Nghiệp vẫn đang hung hăng oanh kích trên lồng pha lê, đập đến lức cả lồng rung lên, tuy rằng vẫn chưa có vết nứt xuất hiện, nhưng so với công kích lúc trước của nhiều chủng tộc như vậy mà không có tác dụng gì, run rẩy này đã khiến bọn họ vui sướng đến lệ rơi đầy mặt, đây là hi vọng thoát thân a.
Giữa không trung, thanh âm kia lại vang lên: “Ngươi cho rằng ngươi có thể cứu được bọn họ?”
Hàn Nghiệp không vội không táo, ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục thao tác cơ giáp nắm quyền oanh kích, thỉnh thoảng kèm thêm công kích bằng vũ khí quang học. Vị trí công kích của hắn thực xảo diệu, chính là phần chóp lồng pha lê nơi phun khói độc, nơi này không như các khu vực khác là hoàn chỉnh một khối, càng dễ dàng đột phá hơn.
Sau khi Quang tộc đem một sợi khói độc cuối cùng diệt sạch liền thu hồi quang đại xạ tuyến, Diệp Tố cùng thu hồi hết thảy tinh thần lực, trên mặt đã trắng không còn máu, nhưng đôi mắt hắn lại lấp lánh rực rỡ, hắn minh bạch, kể cả tinh thần lực mình tiêu hao cũng sẽ không có vấn đề gì.
Không có khói độc, mà người thao tác sau màn cũng không biết tại sao chậm chạp không phun thêm. Chúng chủng tộc được an toàn vội vàng có thủ đoạn gì đem ra hết, phối hợp Hàn Nghiệp oanh kích lồng pha lê.
Yến Tuyết Thần nhân cơ hội triệu hồi ra cơ giáp, đại hình quái vật màu đen cơ hồ chiếm cứ toàn bộ không gian trong lồng. Bởi vì độ cao không đủ, cơ giáp chỉ có thể miễn cưỡng ngồi xổm. Yến Tuyết Thần ôm tiểu Phá Phong bước lên cơ giáp, thao tác cơ giáp nâng quyền đánh sâu vào khu vực Hàn Nghiệp vẫn luôn công kích. Tinh thần lực sắc bén của nàng cũng phụ trợ. Trong ngoài phối hợp, lồng pha lê cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt rất nhỏ, nhạt đến mức cơ hồ không thấy rõ, nhưng Hàn Nghiệp vẫn liếc mắt một cái liền thấy. Đang định tiếp tục tấn công, đột nhiên lại có dự cảm không tốt.
Trong phút chốc, ngàn tư vạn tự (rất nhiều chuyện) bay qua đầu Hàn Nghiệp, không kịp thốt lên bất luận nhắc nhở gì, chỉ kịp đem quyền chỉnh hướng đánh lên chính giữa phía trên lồng pha lê.
Không ai hiểu hàm nghĩa của thủ thế này.
Trừ Diệp Tố.
Diệp Tố ngẩng đầu nhìn cơ giáp sắc bén túc mục, nhìn bàn tay với hoa văn chân thực, bỗng nhiên hiểu tâm tình người điều khiển cơ giáp, tiếp theo, hắn thấy được cổng phun virus trên đỉnh lồng pha lê.
Một khắc kia, phảng phất như Hàn Nghiệp cùng hắn chung suy nghĩ. Trong một phần ngàn giây, Diệp Tố phản ứng, hắn đem tất cả tinh thần lực còn sót lại, chặn đứng cổng phun(cái từ này nó nghe ngu hết biết mà không biết dịch sao).
Đây có lẽ chính là mục đích của người thao tác sau màn, đem “Kiệu Nguyên” số lượng không nhiều lắm giữ đến thời khắc mấu chốt, ra một đòn trí mạng.
Biểu tình Diệp Tố trong khoảnh khắc trở nên thống khổ dị thường. Lúc trước tiếp xúc đều là khói độc, lúc này đã tồn tại dưới hình thức chất lỏng, độc tình càng lớn hơn, tinh thần lực Diệp Tố cứ như vậy mà trần trụi hứng lấy thương tổn. Tinh thần lực thuần túy gắt gao mà chống cự lại virus. Virus vô pháp tiến vào không khí, lại theo tinh thần lực Diệp Tố mà tàn sát bừa bãi.
Oanh - lồng pha lê rốt cuộc vỡ tung, vô số chủng tộc hoan hô vui sướng, không ai biết Diệp Tố giờ phút này đang phải chịu đựng thống khổ thật lớn.
Chỉ có cơ giáp Hàn Nghiệp đạp nát mảnh vỡ pha lê, đi đến bên Diệp Tố nửa ngồi xổm xuống, cánh tay kim loại chậm rãi hạ xuống, đem Diệp Tố nhẹ nhàng nâng lên, cuối cùng để vào khoang điều khiển nơi lồng ngực.
Trong không khí rốt cuộc không nhìn thấy bóng dáng một tia “Kiệu Nguyên” nào, chúng nó hợp với tinh thần lực Diệp Tố, hai làm một.
“Ngươi sao rồi?” Hàn Nghiệp đặt Diệp Tố sắc mặt thập phần dọa người lên ghế điều khiển.
Diệp Tố không trả lời được Hàn Nghiệp. Giờ phút này, trong đầu hắn phảng phất như Na Tra đang nháo hải, tinh thần lực sóng gió mãnh liệt mà quay cuồng, giống như có vô số con kiến cắn nuốt tinh thần lực hắn, lại như tinh thần lực hắn đang phản phệ những con kiến đó. Hai bên tranh đấu, chịu khổ chính là Diệp Tố, trước mắt hắn hiện ra vô số điểm đen, điểm đen lại nổ tung thành nhiều điểm trắng......
Ánh mắt đờ đẫn của Diệp Tố khiến Hàn Nghiệp lần đầu tiên sinh ra cảm giác bất lực. Mà lúc này, mê cung dạng kim tự tháp rốt cục vì kết cấu tầng chót bị phá hư mà không chống đỡ nổi, lung lay sắp đổ, âm thanh tài liệu sụp xuống không ngừng vang lên.
Hàn Nghiệp thông qua cơ giáp truyền âm cho các chủng tộc còn ở trong mê cung: “Mê cung sắp sụp đổ, thỉnh mau rời khỏi. Ngoại giới cũng đang phát sinh chiến đấu, các vị cẩn thận.”
Chúng chủng tộc tìm được đường sống trong chỗ chết không rảnh mà lo vui sướng, một đám lấy ra vật bảo mệnh, không phải phi hạm loại nhỏ chính là giáp chống đạn. Bọn họ đều là quan viên đại sứ quán hoặc trực hệ của quan viên đại sứ quán, đồ vật áp đáy hòm giờ đây cũng có chỗ phát huy tác dụng.
Có chủng tộc hướng Hàn Nghiệp hô: “Hai vị huynh đệ Nhân tộc, Gia Hàn tộc ta cảm tạ các ngươi!”
Thanh âm như vậy vang lên hết đợt này đến đợt khác.
“Đi theo ta.” Hàn Nghiệp nói tới Yến Tuyết Thần, lập tức thao tác rời khỏi đại sảnh, thông đạo bên ngoài đã sụp đổ, hầu như đều bị xếp gỗ đổ xuống tắc nghẽn một bước cũng khó đi.
Hàn Nghiệp cơ giáp cầm kim đao phá vỡ vách tường phía trước, hắn không cần đường, hắn trực tiếp chém ra một cái đường.
Cơ giáp Yến Tuyết Thần hình thể nhỏ hơn, được cơ giáp Hàn Nghiệp chắn đến kín mít, không cần lo lắng uy hiếp phía trước, nàng liền một bên dẫn đường các chủng tộc phía sau, một bên dọn dẹp xếp gỗ.
Mà người phía sau màn không còn kế sách nào, hắn trừ bỏ virus “Kiệu Nguyên” không còn thủ đoạn nào khác. Hẳn là nói, bọn họ không nghĩ tới thế nhưng có người có khả năng ngăn cản được “Kiệu Nguyên” mà không chuẩn bị thủ đoạn khác.
Thời gian ra khỏi mê cung nhanh hơn tiến vào mê cung rất nhiều.
Thời điểm ý thức Diệp Tố dần dần thanh tỉnh liền nhìn thấy bóng dáng Hàn Nghiệp, vững như tùng, đôi tay uyển chuyển nhẹ nhàng lướt qua đài điều khiển, mà đối lập hành động cơ giáp cường hãn vô địch, chướng ngại tồn tại đều bị cánh tay kim loại phá vỡ, một con đường quang minh mà xuất hiện trước mặt bọn họ.
Đây mới là cử trọng nhược khinh chân chính. Diệp Tố nghĩ thầm.
Khi ánh mắt Diệp Tố dừng trên người Hàn Nghiệp, Hàn Nghiệp đã nhạy bén cảm nhận được rồi, hắn bớt thời giờ quay đầu lại, hỏi: “Sao rồi?”
Diệp Tố lắc đầu, nhẹ nhàng cười: “Ta thắng.”
Tinh thần lực hắn đánh bại những virus có ý đồ cắn nuốt hắn.
Hàn Nghiệp không nói nữa, tiếp tục thao tác cơ giáp đi tới, thực mau, bọn họ đã lên mặt đất.
Trên mặt đất khói thuốc súng tràn ngập, rất nhiều chủng tộc không có cách chạy khỏi không võng, quay đầu mà cùng Tát Luân tộc sống mái, tuy rằng trong đó cũng không thiếu chủng tộc đục nước béo cò ý đồ tự bảo vệ mình, nhưng chiến đấu vẫn hừng hực khí thế.
Hai đài cơ giáp Hàn Nghiệp, Yến Tuyết Thần trước sau nhảy ra, khiến thế cục đang nghiêng về một phía có biến hóa vi diệu, theo sau lại tràn ra hơn một ngàn người các loại chủng tộc khiến nhóm người trên mặt đất đang lâm vào thế cục suy tàn vui mừng quá đỗi.
Mà Tát Lạc Phu thấy một màn như vậy trong lòng lộp bộp, quả thực khó tin những gì mình nhìn thấy, Hàn Nghiệp không những đi chịu chết như hắn đoán, ngược lại đem hết vật thí nghiệm đều cứu ra ngoài. Thực nghiệm bọn họ thế nhưng chết non...
Vì kế hoạch ngày hôm nay Tát Lạc Phu đã phải trả giá rất nhiều, hắn làm sao có thể chấp nhận kết quả như vậy? Hắn phẫn nộ mà gầm rú một tiếng, thời điểm đang định lao về phía Hàn Nghiệp, Đại Nhạc tộc lại một lần nữa chặn trước mặt hắn.
Đại Nhạc tộc ngoại thương chồng chất, toàn thân đều bị dây thừng vật chất siêu đặc cuốn lấy, thân hình bị hạn chế cực lớn. Nhưng Đại Nhạc tộc không hổ là cường giả trên trăm trong liên minh vũ trụ, cho dù rơi vào hoàn cảnh này cũng vẫn tiếp tục chiến đấu.
“Còn chưa giải quyết được ta, ngươi định đi đâu?”
Binh lực Tát Luân tộc mai phục tại vệ tinh này quá đông, chúng chủng tộc căn bản không phải đối thủ. Nhưng tục ngữ nói, bắt giặc phải bắt vua trước, Hàn Nghiệp liền nhanh chóng đặt điểm mấu chốt lên người thống lĩnh là Tát Lạc Phu.
Cơ giáp hắn trong sắc trời lúc sáng lúc tối, mau chuẩn tàn nhẫm mà xuyên qua lửa đạn, sóng vai cùng Đại Nhạc tộc.
Hai tòa núi lớn nặng nề đổ bóng lên đỉnh đầu Tát Lạc Phu.
Tầng khí quyển ma sát phát sinh ra tia lửa điện cùng lửa đạn vũ khí quang học trên mặt đất cùng sáng lên, Diệp Tố ở trong khoang điều khiển, đứng sau Hàn Nghiệp dáng người thẳng tắp, nhìn chăm chú vào chiến trường hỗn loạn, thấy được Đại Nhạc tộc muốn hắn làm sủng vậy giờ phút này hung hãn đến đỉnh thiên lập địa (phá tan đất trời), đáy lòng hắn thế nhưng sinh ra khát vọng xưa nay chưa từng có, ngay cả máu bị “Kiệu Nguyên” tra tấn đến phát lạnh cũng sôi trào lên.
Muốn chiến đấu, như Hàn Nghiệp vậy, không sợ hãi.