Quân hạm dần dần đi xa, Nhất Tâm tinh trắng xóa càng lúc càng xa xôi, chớp mắt liền trở thành chấm tròn trong dải ngân hà.
Diệp Tố còn nhìn chằm chằm nó, nhìn nó nhỏ bé, nhìn nó thuần trắng, tưởng tượng Nhất Tâm hoa hắn chỉ nhìn thấy một lần, giờ phút này lại rõ ràng tiên minh xuất hiện trong đầu hắn: Tư thái lay động, cánh hoa kỳ quái, cành khô sinh trưởng khỏe mạnh.
Nơi xa, tinh quang rạng rỡ.
“Hành tinh kia đáng sáng lên a!” Nhân viên Chấp hành tư bảo hộ phía sau Diệp Tố kêu lên.
Một người khác cười nói: “Hành tinh sao có thể sáng lên.”
Tiếng cười của hắn chìm nghỉm dưới tinh quang càng lúc càng lớn, một hành tinh sáng lên, càng nhiều hành tinh nở rộ quang manh lóa mắt của mình, ngay cả hằng tinh tựa hồ cũng sáng hơn một chút.
Kỳ quan thiên văn quỷ dị như vậy, đông đảo người trên tinh hạm đều chưa từng thấy qua, bọn họ sôi nổi vọt tới bên cửa sổ, hoặc dùng mắt thường xem, hoặc trực tiếp dùng máy dò xét, cũng truyền kỳ quan nơi này tới Nhân tộc, hy vọng có thể được thiên văn học gia giải thích thêm.
Có người nói hành tinh tự sáng nơi này đã tới thời kỳ cuối, sắp nổ mạnh. Nhiều hành tinh như vậy cùng nhau tới thời kỳ cuối, là đã hẹn tốt sao?
Quân hạm bỏ lại phiến tinh hệ này lại phía sau, kinh ngạc qua đi, Chấp hành tư cũng ai về vị trí người nấy làm việc, bọn họ chinh chiến với vũ trụ, đã nhìn qua rất nhiều kỳ quan, không còn bất cứ điều gì có thể khiến bọn họ trằn trọc đau khổ không ngủ được suy nghĩ. Diệp Tố vẫn không nhúc nhích.
Tới Tổ Ong tinh hệ, Diệp Tố mới như vừa bừng tỉnh mộng, ngơ ngẩn mà nhìn cảnh tượng trước mắt, rậm rạp người chen đầy cả viên tinh cầu, thanh âm ồn ào không dứt bên tai, giống ong, giống kiến, chỉ không giống con người.
Chấp hành tư mang Diệp Tố trực tiếp tìm được Nick cùng Triết Tu, hai người này đương nhiên thực kinh hỉ, Nick hưng phấn hoa tay múa chân.
Triết Tu nghe nói Diệp Tố có thể đi theo Hàn Nghiệp Hàn cục trưởng, có thể sẽ luôn tại tiền tuyến, tuy chưa nói gì, nhưng ánh mắt chân thật biểu lộ hâm mộ.
Diệp Tố nhất thời phức tạp với loại hâm mộ này, không biết nên vui vì Triết Tu còn nhỏ tuổi đã có tâm trách nhiệm không bình phàm, hay cảm thấy bi ai vì mọi người.
Nick tựa hồ một chút cũng không cảm thấy khẩn trương do Trùng triệu ập tới, vẫn lải nhải một chút chuyện nhà cho Diệp Tố, tỷ như đồng học hiện tại ra sao, tỷ như Triết Tu rốt cuộc cụ tượng hóa ra vũ khí, là song kiế, tỷ như hắn đi theo lão sư thu hoạch duy tu cơ giáp, tỷ như chí hướng hùng tâm bừng bừng của hắn — trở thành một cơ giáp chế tạo sư vĩ đại, sau khi hứng thú lên, Nick nói tới một số ý tưởng chế tạo cơ giáp của hắn.
Diệp Tố nhìn biểu tình bất đắc dĩ của Triết Tu liền biết, nhất định Nick đã lặp lại những lời này đã rất nhiều lần, Diệp Tố không hiểu chế tạo cơ giáp, thấy Nick nói tới đôi mắt sáng lên, cũng không bủn xỉn mà khen vài câu.
Nick càng vui vẻ: “Ngươi cảm thấy ý tưởng của ta thế nào? Một đài cơ giáp có thể tự nhiên thay đổi giữa nhân hình, thú hình, có thế ứng phó cục diện địa hình nguy hiểm, tài liệu tốt nhất để chế tạo là kim loại ký ức, không phải bộ dáng chuyển đổi cứng nhắc hiện giờ chúng ta nhìn thấy, mà là trực tiếp thay đổi từ nội bộ, mỗi một hình thái đều có thể phát huy hiệu quả tốt nhất, ngẫm đã thấy khốc!”
“Thực hảo a.” Diệp Tố cảm thấy như vậy thực giống Transformers.
Nick kêu lên: “Quá tuyệt vời! Cuối cùng cũng có người không cho rằng suy nghĩ ta kỳ lạ. Diệp Tố Diệp Tố, ta quyết định để ngươi đặt tên đài cơ giáp đầu tiên ta chế tạo! Để hậu nhân nhớ kỹ cống hiến vĩ đại của ngươi trên sử cơ giáp!”
Diệp Tố bật cười, bất quá cũng thật sự suy xét nên gọi tên gì.
“Vậy gọi là Tề Thiên Đại Thánh đi.” Diệp Tố nói với Nick, nếu thực sự có Tôn Ngộ Không, 72 phép thần thông quảng đại, hàng yêu phục ma, không gì không làm được, vậy thật tốt quá.
Nick cao hứng vỗ tay: “Tên này quá khốc!”
Diệp Tố cười cười, phất tay cáo biệt bọn họ. Đường về không đi qua Nhất Tâm tinh, mà từ một tuyến đường khác tới thẳng địa điểm hội hợp.
La Thành trở về quê nhà, tòa lâu đài của bọn họ trước kia càng thêm già nua, ông ngoại hắn cùng lão bộc cũng không theo mọi người rời đi, dựa theo lời lão tổ phụ, dù sao chẳng còn sống bao lâu, ở đâu mà chẳng giống nhau. Biết La Thành gia nhập Minh Viện, hơn nữa sẽ giống như tổ tiên Osborne, ông ngoại tuổi già kích động rơi lệ, không ngừng nhắc mãi: “Vinh quang tổ tiên vĩnh thừa.”
La Thành an an tĩnh tĩnh mà nghe ông ngoại kể chuyện xưa Osborne gia tộc, từ Osborne bắt đầu, mỗi thế hệ bọn họ đều không làm dòng họ này thất vọng.
Ngày đó đã tới, khi La Thành sắp rời đi, ông ngoại gọi hắn tới, yêu thương vuốt ve mặt cháu ngoại, La Thành góc cạnh càng lớn càng sắc bén.
Ông ngoại nói: “Nhiều người đều nói lão già ta hồ đồ, vì vinh dự vốn đã sớm không còn tồn tại mà để nữ nhi cùng con rể mất mạng nơi chiến trường, hiện tại lại muốn cháu ngoại duy nhất vào sinh ra tử. Bọn họ mới là hồ đồ, nhân sinh trăm năm ngắn ngủi, không theo đuổi vinh quang, ích kỷ ham hưởng lạc, người sống thành cái dạng quỷ gì a.”
Ông ngoại lau nước mắt, còn nói thêm: “Có chuyện vẫn luôn gạt ngươi, kỳ thật tổ tiên Osborne chúng ta kính trọng nhất, kỳ thật hắn là một hải tặc đầy tội danh a!”
La Thành ngạc nhiên.
Ông ngoại kích động mà đề cao thanh âm: “Nhưng hắn đã tẩy đi tội nghiệt mình phạm phải! Hắn lần lượt trải qua sinh tử trên chiến trường, lần lượt phó thân hiểm cảnh, người hắn cứu nhiều hơn người hắn giết nhiều a! Hậu đại hắn cũng không hề làm ác, khen ngợi lịch sử cho gia tộc ta, đều là nhờ chiến công của chúng ta, không phải tự nhiên mà tới! Ngươi đi đi, nhớ kỹ dòng máu của ngươi, nhớ kỹ chủng tộc của ngươi, đi thôi.”
Vô luận là La Thành đối mặt chiến trường mãnh liệt, hay ông ngoại tuổi già, đều biết, lúc này đây, ly biệt chính là vĩnh biệt.
La Thành mang theo hình tượng tổ tiên rời đi, sau đó lại cảm thấy, tổ tiên vẫn là người đáng kính như trước, hơn nữa dưới đao quang kiếm ảnh, áng sáng tinh mang, hình tượng tổ tiên đổ sụp xong lại lấy một tư thái càng thêm sinh động xuất hiện, Osborne vốn là một người, phạm phải tội nghiệt lại tự mình chuộc lại.
Tiểu Thất không có thân nhân, cũng không có bằng hữu. Tịch Tuyết đưa hắn đi du ngoạn các nơi trên Hoa Đô, nhưng Hoa Đô tiểu Thất nhìn thấy lần này không còn phồn vinh như lúc trước hắn thấy, không khiến tiểu Thất thấy chấn động, chỉ khiến hắn lạnh cả đáy lòng.
Người trên Hoa Đô tinh đã toàn bộ chuyển dời tới Tổ Ong tinh hệ, chỉ để lại kiến trúc trống rỗng. Cũng có một số người không đi, nhưng trên cơ bản đều là lão nhân, còn có một số lưu manh trục lợi, thừa dịp không ai ở Hoa Đô mà xưng vương xưng bá. Một tinh cầu phồn hoa, hiện tại lại tràn ngập dáng vẻ già nua cùng lệ khí.
Tịch Tuyết mang tiểu Thất đi dạo môt vòng, cúi đầu nhìn chằm chằm mắt hắn, nói: “Hoa Đô cùng tinh cầu ngươi lớn lên, đã không khác nhau. Người nơi này cùng người nơi đó cũng không khác nhau, trước mặt tử vong, mỗi người đều bình đẳng.”
“Phàm là chuyện đều sẽ không có bình đẳng tuyệt đối.” Tịch Tuyết lôi kéo hắn trở về, “Bởi vì vô năng được bảo vệ mà đắc chí, có người bởi vì vô năng mà áy náy, có người trong phạm vi khả năng cho phép mà khiêm nhượng, có người biết rõ không thể nhưng phải cố gắng. Vì người đông, sự tình không thể cũng chưa chắc đã không thể, “chúng ta này thanh vân thẳng thượng, chúng ta này hoàng tuyền vĩnh trụy “(chúng ta đều đang trên đường tới thiên đàng và chúng ta đều đang trên đường tới địa ngục)*.”
*trích trong bản dịch tiếng trung của Tales of the two Citites – Charles Dickens:
It was the best of times, it was the worst of times, it was the age of wisdom, it was the age of foolishness, it was the epoch of belief, it was the epoch of incredulity, it was the season of Light, it was the season of Darkness, it was the spring of hope, it was the winter of despair, we had everything before us, we had nothing before us, we were all going direct to Heaven, we were all going direct the other way.
Đó là thời kỳ huy hoàng nhất và cũng là thời kỳ tồi tệ nhất; đó là thời kỳ của sự khôn ngoan cũng là thời kỳ của sự ngu xuẩn, đó là kỷ nguyên của niềm tin và là kỷ nguyên của hoài nghi, đó là mùa của ánh sáng cũng là mùa của bóng tối, đó là mùa xuân của hi vọng và là mùa đông của tuyệt vọng, chúng ta có mọi thứ trước mắt nhưng chúng ta không có gì trước mắt, chúng ta đều đang trên đường tới thiên đàng và chúng ta đều đang trên đường tới địa ngục. (tài trợ bởi ta vì gg k tìm được bản dịch tiếng việt)
Chắc ý chị gái là mọi thứ đều có thể xảy ra?!
Tiểu Thất cái hiểu cái không.
Bảy người từng người một cáo biệt người nhà cùng bằng hữu, lại hội hợp cùng Hàn Nghiệp, lần nữa đi tiền tuyến.
Trùng tộc càng ép càng chặt, tốc độ chém giết của Vạn tộc xa xa không đuổi kịp tốc độ Mẫu Trùng sinh sản, phòng tuyến Vạn tộc đã phải bất đắc dĩ mà lùi lại một van năm ánh sáng, mà một khi đã nhượng bộ, chính là vô chừng mực tiếp tục lùi lại, tận đến khi khu vực sinh hoạt của Vạn tộc bị Trùng tộc gặm cắn không còn.
Tin tức tốt duy nhất đại khái chính là, liên minh Vạn tộc rốt cuộc tìm được manh mối Mẫu Trùng, trải qua hơn một tháng bí mật an bài, phóng nhiều chip truy tung lên thể xác Mẫu Trùng, tuy rằng đa số đều bị Phỉ tộc phát hiện tiêu hủy, nhưng có một chip truy tung trời xui đất khiến chui vào vị trí khớp xương của mẫu Trùng, tuy rằng Phỉ tộc biết vị trí, nhưng bọn hắn không thế lấy ra được, những Trùng tộc khác cũng vô pháp lĩnh hội ý tứ Phỉ tộc mà lấy ra máy truy tung nhỏ bé khảm trong thân thể Mẫu Trùng thực lớn.
Chip truy tung này cứ như vậy mà may mắn tồn tại, cung cấp tin tức chuẩn xác về vị trí Mẫu Trùng cho Vạn tộc. Bọn họ phái quân đội chuyên môn vây chặn nơi Mẫu Trùng mới sinh sản, tiêu diệt Trùng tộc mới sinh, trong lúc nhất thời giảm bớt áp lực cho tiền tuyến. Nhưng hành động này cũng mang tính nguy hiểm cực lớn, Phỉ tộc thường xuyên sẽ phát hiện, để Mẫu Trùng quay đầu truy kích quân đội, tốc độ Mẫu Trùng cực nhanh, công kích mãnh liệt, quân đội căn bản không thể chống cự, cho nên một khi phát sinh sự cố này, chính là kết cục toàn quân bị diệt. Tình huống này cũng chỉ là uống rượu độc giải khát, không thể lâu dài.
Liên minh Vạn tộc đã đưa kế hoạch tiêu diệt Mẫu Trùng vào lịch trình, cố gắng một lần đạt tới thương tổn lớn nhất cho Mẫu Trùng, cho dù tiêu hao hết tài lực vật lực tích lũy của liên minh Vạn tộc, trở về văn minh khởi điểm, cũng xứng đáng.
Đương nhiên, hình thể Mẫu Trùng thực lớn, hệ số nguy hiểm cao, không phải trong thời gian ngắn có thể thương thảo ra đối sách, còn cần càng kỹ càng cẩn thận nghiên cứu tập tính Mẫu Trùng, mài giũa ra kế hoạch hoàn chỉnh, một lần nghiên cứu này giằng co kéo dài 5 năm.
Hàn Nghiệp làm chỉ huy phía sau Nhân tộc, kỳ thật rất ít trực tiếp ngươi chết ta sống cùng Trùng tộc trên chiến trường, chủ yếu truyền đạt mệnh lệnh xuống, quan sát toàn cục, điều tiết khống chế vĩ mô.
5 năm ở tiền tuyến này, Hàn Nghiệp tổng cộng khởi xướng tám lần kế hoạch bảy người, mỗi lần đều có thể gây ra thương tổn nặng nề cho Trùng tộc, nhưng Nhân tộc cũng bị tiêu hao tài vật không kém. Đầu tiên cần phái đại lượng nhân thủ tìm kiếm tinh hệ có hoàn cảnh thích hợp, còn cần sử dụng vệ tinh nhân tạo thay đổi quỹ đạo một số tinh cầu không phù hợp, bởi vì chuyện Diệp Tố bị Trùng tộc mai phục lúc đại hội diễn ra, mỗi lần hành động sau đó, Hàn Nghiệp đều phái đại lượng quân đội đi theo bảo hộ bảy người, nhân lực tiêu hao cũng rất lớn.
Nhưng bảy người Nhân tộc xác thật làm ra cống hiến thật lớn, liên minh Vạn tộc đặc biệt tiến hành cung cấp tài nguyên cho Nhân tộc, hơn nữa đề cao địa vị Nhân tộc trong liên minh, trong hội nghị bí mật nào đó, Hàn Nghiệp cũng có quyền tham dự, cũng đưa ra không ít sáng kiến, khiến trước mắt Vạn tộc sáng ngời. Thậm chí Trung Công tộc cũng nói: “Nếu không phải bởi Trùng triều, xu thế quật khởi của Nhân tộc thực không thể ngăn cản.”
Bất tri bất giác 5 năm trôi qua, Diệp Tố từ nam hài 18 tuổi đã trưởng thành một nam nhân tuấn lãng, mài giũa nơi chiến trường khiến màu da hắn không hề trắng nõn sạch sẽ như trước, nhưng ánh mắt càng thêm sáng ngời, dáng người càng thêm đĩnh bạt.
Diệp Tố bởi vì tầm quan trọng trong kế hoạch cùng đặc thù giấc ngủ, được các đồng bạn chiếu cố nhiều nhất, hắn chỉ chém giết trên chiến trường khi có người đi theo bên cạnh, hơn nữa mỗi khi tới buổi chiều năm sáu giờ, hắn cần phải lui về. Bất quá, Diệp Tố cũng không cô đơn, ở thời điểm chính ngọ, nhất định muốn thâm nhập chiến trường đại sát một phen, vài lần đầu còn khiến người khác lo lắng không thôi, nhưng lúc sau đều yên tâm, Diệp Tố thời điểm chính ngọ, hoàn toàn có năng lực tiếu ngạo chiến trường.
Cho dù gặp phải nguy hiểm, hắn còn có đòn sát thủ bảo mệnh — vạn tiễn xuyên tâm. Tuy rằng sau khi sử dụng phó vũ khí, tinh thần lực hắn sẽ hoàn toàn tiêu hao sạch sẽ, nhưng Trùng tộc trong phạm vi trăm dặm cũng sạch bóng, cũng đủ để những đồng bạn khác tới cứu hắn về. Theo phó vũ khí được sử dụng nhiều hơn, Diệp Tố cũng càng thêm quen thuộc với vạn tiễn xuyên tâm, ứng dụng càng thêm xuất thần nhập hóa.
Ngày này, Diệp Tố trở về từ chiến trường, trở lại phòng ở hắn cùng Hàn Nghiệp. Hàn Nghiệp mỗi ngày đều rất bận, có rất ít thời gian ở cùng Diệp Tố, Diệp Tố cũng đã quen, sau khi ăn uống trong căn nhà trống rỗng, sẽ đọc sách, sau đó đi ngủ.
Thế giới hiện thực, hắn theo sau Lý Hoằng Hậu hoàn thành một hạng mục nghiên cứu hóa học quan trọng, thanh danh vang dội, tên tuổi nhà hóa học trẻ tuổi lại có tiềm lực nhanh chóng lan truyền. Kỳ thật ở giới hóa học, rất nhiều người đã không coi Diệp Tố là hậu bối, thực lực cùng ngộ tính hắn bày ra, đều không thua bất luận nhà hóa học trứ danh giải thưởng chồng chất nào.
Hôm nay Diệp Tố đang thương lượng cùng Lý Hoằng Hậu, tính toán trở về nhà một chuyến, Tiếu Thừa lại đột nhiên tới, mang tới một tin tức không tốt.
Tin tức sóng mã hóa bị văn minh ngoại hệ phá giải.
Nguyên lai sau khi tin tức sóng được mã hóa thành công 5 năm trước, nhân loại liền bắt đầu yên tâm lớn mật dò xét vũ trụ, thậm chí dùng tin tức sóng mã hóa theo dõi văn minh ngoại hệ bọn họ phát hiện. Nhưng không nghĩ tới, văn minh ngoại hệ kia đã nghiên cứu tin tức sóng tới tuyệt hảo, không chỉ phát hiện theo dõi, còn phá giải được tin tức sóng mã hóa, từ đó tìm được vị trí phát ra tín hiệu là Địa cầu, văn minh ngoại hệ gửi đi một tin tức vấn an khiêu khích, một ngày trước được một đài thiên văn nọ nhận được.
Sau khi nhận được tin tức này, cao tầng nào đó hoàn toàn luống cuống, triệu tập một đống lớn người thương thảo đối sách. Lý Hoằng Hậu cùng Diệp Tố làm nhân viên kỹ thuật, đương nhiên nằm trong danh sách mời.
Hai người đi theo Tiếu Thừa tới đài thiên văn trứ danh kia, biết được toàn bộ nội dung tin tức.
“Ha, nguyên lai các ngươi cách chúng ta gần như vậy, vẫn luôn nằm ở điểm mù dò xét của chúng ta, thật tiếc nuối muộn như vậy mới phát hiện ra các ngươi.”
Phiên dịch thành tiếng Trung chính là ý tứ này, trong lúc nhất thời nhân viên tham dự hội nghị hai mặt nhìn nhau.
Đang lúc bọn họ khẩn trương mà tiến hành phòng vệ vũ trụ, văn minh ngoại hệ lại phát tới cho bọn họ một tin tức: “Tốc độ truyền tin tức sóng của các ngươi quá chậm, giao lưu không thuận tiện, chúng ta dạy cho các ngươi cách nhanh hơn.”
Bọn họ chấn kinh rồi, không biết văn minh ngoại hệ đến tột cùng muốn gì. Nhân viên chuyên môn đối ngoại với văn minh ngoại hệ phát tới nội dung tiến hành nghiệm chứng, nếu thật sự có thể truyền tin tức sóng nhanh hơn, không có tai ngoại ngầm, cơ hồ mỗi ngày đều có thể tiến hành một lần đối thoại với văn minh ngoại hệ.
Tiếp theo, nhân loại lại tiếp xúc đối thoại vài lần cùng văn minh ngoại hệ, dần dần phát hiện đối phương hoàn toàn không như bọn họ nghĩ, văn minh ngoại hệ không bố trí phòng vệ, thuần túy vui sướng bởi vì phát hiện ra một đồng bạn khác, tận lực mà chỉ dạy cho Nhân loại phương thức truyền sóng tin tức càng nhanh hơn.
Những người phái chủ chiến khẩn trương chuẩn bị khai chiến đều lâm vào trầm mặc, thẳng thắn cùng chân thành của đối phương khiến tâm tình bọn họ phức tạp cực độ.
Phái chủ hòa nói: “Bằng hữu, đặc biệt là bằng hữu đầu tiên trong vũ trụ, đối với chúng ta mà nói, rất cần thiết.”
Điều này đã nói lên thái độ của Nhân loại với văn minh ngoại hệ, đối phương đối đãi chúng ta thế nào, chúng ta liền đối đãi đối phương như vậy.
Chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió, Diệp Tố cùng những nhân viên kỹ thuật nơi này đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhân loại đối với chiến tranh vũ trụ không có bất luận kinh nghiệm gì, càng không có đủ năng lượng, hòa bình, là lựa chọn tốt nhất.
Diệp Tố cười, đúng vậy, hòa bình thực tốt. Không ai hiểu rõ chuyện này hơn hắn, Tinh tế thế giới không có nơi nào không phải chiến trường, tử vong không có hồi kết, khiến Diệp Tố càng trân trọng hòa bình ở thế giới hiện thực.
Trong một trận Waterloo, tuyệt đại bộ phận chỉ nhớ kỹ kẻ thất bại là Napoleon. Nhưng khắc sâu vào ký ức Diệp Tố là người chiến thắng lúc đó, nguyên soái Anh quốc Wellington. Công tước Wellington sau khi thắng lợi, nhìn chiến trường đầy tử vong trước mắt, nhìn binh lính bị thương, ai thán một câu: “Ngoài thất bại, thắng lợi chính là bi kịch lớn nhất*.”
So với nhớ kỹ bóng dáng to lớn thất bại của Napoleon lưu lại trong lịch sử, không bằng nhớ kỹ giáo huấn huyết lệ này.
*nguyên văn: Nothing except a battle lost can be half so melancholy as a battle won.
(ta cứ hay bị dở hơi thích gg xem nguyên văn mấy câu tg trích T.T thành ra edit 1 chương có trích dẫn lúc nào cũng bị dôi thời gian ra gấp rưỡi)