Thụy Nhĩ Ma Tý Khởi Lai Hải

Chương 56: Chương 56: Đoàn kết




“Diệp Tố!” Yến Tuyết Thần la hoảng lên.

Hương vị khó ngửi chui vào lỗ mũi Diệp Tố, kích thích khiến người không nhịn được trào nước mắt, nghĩ đến thảm trạng hai cái ngoại tinh nhân vừa rồi, Diệp Tố lạnh cả người, hắn không muốn khi Hàn Nghiệp tới cứu bọn họ, thấy bộ dáng hắn đã hóa thành một bãi mủ.

Theo bản năng, tinh thần lực Diệp Tố hình thành một tấm cách ly trước mặt hắn.

Khói kia nhẹ đụng phải tấm cách ly liền ngừng lại, sau đó chậm rãi dọc theo hai bên mặt cách ly mà bò. Người ngoài không thấy tinh thần lực Diệp Tố, chỉ thấy một khắc kia, khói nhẹ sắp đụng vào Diệp Tố, liền may mắn mà chuyển hướng, lúc này tránh được một kiếp.

Yến Tuyết Thần sợ hãi mà kéo Diệp Tố về, đồng thời túm ra tiểu Phá Phong sắp sợ tới mức chui vào ngực Diệp Tố, khẩn trương hỏi: “Ngươi không sao chứ.”

“Không sao.” Nói thật, Diệp Tố cũng là tâm kinh hoàng không thôi, “Ta lấy tinh thần lực chắn.”

“Cái gì?” Yến Tuyết Thần hét to, “Tinh thần lực ngươi có vấn đề gì không?”

“Tinh thần lực có thể gặp chuyện gì?”

“Ngươi nói xem có thể có chuyện gì!” Yến Tuyết Thần nhìn Diệp Tố như nhìn kẻ ngu, “Tinh thần lực có thể tùy tiện đem ra chắn sao? Vạn nhất bị hao tổn quá độ rất có thể vĩnh viễn không khôi phục được!”

Diệp Tố nghĩ nghĩ nói: “Ta nhớ rõ Hàn Nghiệp nói qua, tinh thần lực thuần túy đến trình độ nhất định cái gì cũng đều có thể cách ly. Lôi điện đều có thể chắn được, đám khói cổ quái này hẳn là cũng không đáng ngại đi?”

Yến Tuyết Thần nghe Diệp Tố dùng tinh thần lực chắn lôi điện nhanh nhẹn dũng mãnh, mà cả kinh trợn mắt há hốc mồm: “Ngươi hiện tại cảm giác thế nào?”

Diệp Tố tinh tế cảm thụ, nói: “Có điểm mỏi mệt, nhưng vẫn là do thời điểm đi trong mê cung gây ra, vừa rồi một chút chuyện gì cũng không có.”

“Được rồi, ta phía trước khuyên bảo vô ích.” Yến Tuyết Thần hoảng hốt, “Ta có lẽ gặp phải người không bình thường.”

Diệp Tố không xảy ra chuyện gì, nhưng không có nghĩa hắn có thể đem ác ý đẩy mình coi như không thấy, hắn quay đầu lại, trong đám đông ngoại tinh nhân hỗn loạn mà tìm đầu sỏ gây tội. Trong đó có một ngoại tinh nhân diện mạo quái dị tránh né, mặt xấu đến cực kỳ bi thảm viết to “Lạy ông tôi ở bụi này“. Thấy Diệp Tố nhìn chằm chằm mình, ngoại tinh nhân kia lập tức chưa đánh đã khai: “Không phải ta đẩy!”

Diệp Tố lạnh lùng nói: “Ta còn chưa nói gì, ngươi gấp cái gì?”

“Nguyên lai là có người đẩy!” Tiểu Phá Phong cạc cạc kêu lên, cái đuôi vung vẩy cuốn lấy cổ ngoại tinh nhân đang ấp úng kia, đừng nhìn hình thể hắn nhỏ, ngày thường không đáng tin cậy, nhưng sức lực còn rất lớn, kéo cái ngoại tinh nhân kia đến trước mặt Diệp Tố.

Yến Tuyết Thần bỗng chốc lấy ra lưỡi hái sáng long lanh, thổi thổi lưỡi đao: “Không biết một đao chém xuống, cổ ngươi không biết có đứt hay không.”

“Có!” Ngoại tinh nhân lập tức sợ hãi khóc lớn, “Ta không phải cố ý, ta khống chế tay mình không được, thả ta đi!”

“Thả ngươi cũng không phải không thể.” Diệp Tố nói, nhìn thấy ánh mắt ngoại tinh nhân kia sáng như bóng đèn, lại chậm rãi kéo hắn lại gần, “Ngươi trước hết thay chúng ta làm lá chắn thịt một lúc là được.”

“Không...” Ngoại tinh nhân trong tiếng Yến Tuyết Thần mài đao soàn soạt liền ngoan ngoãn nuốt kháng nghị trở lại, mắt thấy khói độc phun ra ngày càng nhiều, sắc mặt như chết cha chết mẹ.

Diệp Tố thật cẩn thận mà quan sát hướng đi của những khói độc đó, mang theo Yến Tuyết Thần tránh trái tránh phải.

Nhưng mà, người thao túng dường như không còn kiên nhẫn, đơn giản một lần phun ra mấy chục cổ khói đặc, đám người chen chúc có mấy cái xui xẻo đụng phải, tức khắc tiếng kêu rên nổi lên bốn phía.

Nhưng hiển nhiên tai nạn không chỉ có vậy, có chủng tộc lây dính khói độc liền lập tức sinh mủ chết đi, có người chịu tra tấn, đáng sợ nhất là có một tộc vây cá nằm trên mặt đất quay cuồng kêu rên nửa này, bỗng nhiên ngơ ngác đứng lên, hai mắt trắng bệch vô thần, hai cánh như vây cá của hắn thế nhưng chậm rãi biến dị, đang mềm mại mà trở nên cứng rắn, sắc bén, mọi người trong lúc nhất thời bị khiếp sợ không biết làm gì.

Người tộc vây cá kia vốn gần chết lại nâng lên hai chân hư thối, cứng đờ chết lặng đi về phía trước hai bước, bỗng nhiên, hắn nâng lên hai vây cá thật lớn, hướng phía trước đột nhiên vung lên! Một lần vung này, sử dụng hết lực lượng của hắn, rốt cuộc không chống đỡ nổi, ngã xuống, không thể đứng lên.

Phía trước hắn, có một ngoại tinh nhân tộc đá ngây ngẩn người, sau một lúc lâu không có động tĩnh.

Đám người kêu lên sợ hãi lùi về phía sau, tránh đi thi thủy vây cá tộc lưu lại. Không biết ai chạm vào cái người tộc Đá kia, phanh một tiếng, ngoài dự đoán của mọi người, hắn tự nhiên lặng yên không tiếng động nứt thành hai nửa - tộc đá nổi tiếng vì da chắc chắn, Nhân tộc vì đặc tính này mà phiên dịch tên tộc này là tộc Đá.

“A!”

Các chủng tộc không kịp chuẩn bị lại một lần nữa bị cảnh tượng quỷ dị trước mặt dọa sợ đến hồn phi phách tán.

Diệp Tố cùng Yến Tuyết Thần cách tộc Đá tương đối gần, nhìn nhau một cái, Diệp Tố cố nén ghê tởm đi xem xét tình huống, mặt vỡ của tộc Đá cư nhiên bóng loáng như lụa, như là bị vũ khí sắc bén vô cùng trực tiếp cắt qua.

Vũ khí vô cùng sắc bén... Diệp Tố tâm cả kinh, đem ánh mắt dời về vây cá tộc vừa chết, chỉ thấy hắn đã sớm sinh mủ, chỉ còn hai cánh còn lại trong đám nước mủ. (lạy trúa, đang ăn cơm mà cứ mủ với chẳng mả)

Cùng lúc đó, thanh âm quỷ mị lại một lần nữa vang lên: “Thí nghiệm thể số 763 thất bại, hoàn thành dung hợp cấp ba với “Kiệu Nguyên”, thời gian dung hợp 5.7 giây, liệt vào loại tam đẳng.”

Diệp Tố khó tin mà ngẩng đầu, hắn rốt cuộc minh bạch “Kiệu Nguyên” là cái gì.

Hắn lập tức lớn tiếng hô với đám người hỗn loạn: “Mọi người cẩn thận, độc này có thể khiến người biến dị!” Hắn nói ra suy đoán, tộc đá kia là bị vây cá tộc trước nay ôn hòa một trảm thành hai nửa, tức khắc làm chúng chủng tộc như lọt vào hầm băng.

Điều này có nghĩa, bọn họ tránh né khói độc là vô dụng, khó bảo toàn có chủng tộc khác lây dính biến dị sau đó đại khai sát giới. Chủng tộc sau biến dị quả thực vượt quá quy chuẩn, nếu vây cá tộc sau biến dị có thể sống lâu hơn một lúc, người tử thương sẽ vô số, dù sao tất cả chủng tộc trong lồng, không ai dám cam đoan mình có thể cứng hơn tộc đá.

Tựa hồ ghét bỏ khủng hoảng mọi người còn chưa lên tới đỉnh, một góc khác của lồng lại vang lên vài thanh âm thảm thiết.

“Quái vật! Tạp phu biến thành quái vật!”

Chỉ thấy một ngoại tinh nhân diện mạo dữ tợn sống sờ sờ mà xé rách đồng bạn hắn, huyết nhục bay tứ tung. Hai mắt hắn trở nên đỏ bừng, đã không nhìn thấy bất cứ kẻ nào, trở thành dã thú không có trí tuệ, chỉ biết giết chóc!

Hắn một bước đi tới, đem tất cả sinh mệnh trong tầm mắt đều coi thành địch nhân lớn nhất.

Phanh phanh phanh - có chủng tộc móc ra súng bắn phá hắn.

Máu đen từ ngực tạp phu vẩy ra, nhưng hắn vẫn một chút tri giác cũng không có, bắt được một con quái lông dài, nhẹ nhàng lột một cái, liền lột hắn thành một đống len sợi tán loạn, quái lông dài không kịp giãy giụa liền tử vong.

Diệp Tố tuy rằng không thích quái lông dài đâm sau lưng, nhưng thấy một màn như vậy vẫn không tránh khỏi bi ai.

Tiếng súng không ngừng, tiếng này nhắc nhở những chủng tộc có mang theo vũ khí tùy thân, lập tức công kích hướng quái vật tạp phu kia.

Tạp phu đã không có cảm giác đau đớn, nhưng cơ chế sinh lý vẫn hoạt động bình thường, thực mau liền không kiên trì được, mất máu quá nhiều mà chết, thời điểm hắn chết vẫn còn đang bước tới, ý đồ xé nát tất cả sinh vật trong tầm mắt.

“Thí nghiệm số 231 thất bại, hoàn thành dung hợp cấp hai với “Kiệu Nguyên”, năng lực phòng ngự kém, chỉ liệt vào loại tam đẳng.”

Có chủng tộc hỏng mất mà tê liệt ngã xuống.

“Không thể tiếp tục như vậy!” Không biết ai hô một tiếng, “Chúng ta cần đoàn kết lại, không để bất luận người nào nhiễm virus, nếu không tất cả mọi người đều sống không nổi.”

Mặc kệ xuất phát điểm của hắn là vì mọi người hay là vì bản thân, đề nghị của hắn đều được mọi người tán thành.

Đám đông chủng tộc bắt đầu có ý thức mà vây tụ lại với nhau, lúc này, tất cả mọi người đều bức thiết mà cần một người lãnh đạo.

Diệp Tố...Đi theo đám người chuyển động, hiển nhiên không có tiềm chất lãnh đạo.

“Mọi người trước hết dựa vào một góc!” Người lãnh đạo đều là bị buộc ra, quang tộc thập phần không thích tiếp xúc mà bị đẩy tới đẩy lui, thật sự chịu không nổi, đành phải cao giọng chỉ huy, đem tất cả mọi người tụ lại một góc lồng pha lê, nơi này tạm thời chưa có khói độc tràn tới.

Hai quang tộc đồng bạn đứng ở phía trước, nói: “Đặc thù quang tộc chúng ta hẳn các ngươi cũng biết, đợi lát nữa ta cùng đệ đệ sẽ dùng đại xạ tuyến đánh sâu vào khói độc, khiến nó mất đi hiệu quả, nhưng năng lượng chúng ta cũng vô pháp kéo dài, cho nên ta hi vọng các ngươi có biện pháp gì chống cự khói độc nhất định phải lấy ra, lúc này ngươi ích kỷ, là không có khả năng sống sót, hy vọng mọi người cẩn thận nghĩ kỹ.”

Quang tộc nói xong, làm gương cho binh sĩ, chỉ thấy quang đoàn xung quanh bọn họ như đang hô hấp, trong chốc lát bành trướng rồi thu nhỏ lại, bỗng nhiên, có một chùm sáng từ quang đoàn bắn thẳng vào khói độc.

Khói độc bị quang đại xạ tuyến đánh sâu vào lập tức biến thành màu trắng ngà, mất đi độc tính. Điều này khiến mọi người đều tuyệt vọng thở dốc tìm thấy đường sống.

“Đây là vũ khí quang tộc.” Yến Tuyết Thần giải thích với Diệp Tố, “Thân thể bọn họ là một khối năng lượng thể chỉ lớn bằng nắm tay, ở trung gian quang đoàn, ngươi nhìn không tới. Quang đại xạ tuyến của bọn họ rất lợi hại, có thể trực tiếp va chạm hạt vật chất, khiến vật chất mất đi kết cấu ổn định, do đó mất đi nguyên bản tác dụng.”

(Tất cả những gì t nghĩ đến là Rutherford Atommodell, lấy tia alpha bắn vào tấm vàng bắn ra các hạt xyz... lạy chúa hóa lý)

“Này đã là gì.” Tiểu Phá Phong bất mãn, “Chờ ta trưởng thành, cái đuôi cũng có thể phá vỡ nguyên tố.”

“Vậy ngươi tuổi còn nhỏ ra ngoài lêu lổng cái gì? Chỉ biết kéo chân sau chúng ta!” Yến Tuyết Thần chụp lên đầu tiểu Phá Phong.

“Nữ nhân, ngươi không cần quá kiêu ngạo!” Tiểu Phá Phong tạc mao.

Diệp Tố nhìn thấy quang tộc đem khói độc trong lồng đều oanh kích sạch sẽ, có chút xúc động, nói với Yến Tuyết Thần nói: “Tinh thần lực ta cũng có thể ngăn cản khói độc...”

Yến Tuyết Thần lập tức biết ý hắn: “Ngươi muốn dùng tinh thần lực bảo hộ chúng ta a? Nhưng mà tinh thần lực của ngươi có thể bảo hộ được nhiều người như vậy sao? Vạn nhất chính ngươi bị cảm nhiễm...”

Diệp Tố cũng rất do dự, hắn còn không rất hiểu về tinh thần lực, căn bản không phán đoán được chính mình có thể ứng phó trường hợp này hay không.

Người sau màn thao tác Kiệu Nguyên thấy vài cỗ khói đặc đều bị tiêu diệt sạch sẽ, rốt cuộc phát ra một tiếng hừ lạnh, giây tiếp theo, từ đỉnh lồng pha lê phun ra một cổ khói dày đặc, trực tiếp bao phủ tầm mắt mọi người.

Quang tộc lập tức lui về sau, bọn họ không nhìn ra cách đối phó nhiều khói độc như vậy, trứng chọi đá: “Mọi người còn có phương pháp gì mau dùng a!”

Lúc này, không ai chỉ có thể lo thân mình.

Xạ tuyến vũ khí, lồng phòng hộ,... đều bị dùng ra, nhưng khói đặc số lượng nhiều, cơ hồ không thể chắn hết.

Chủng tộc đứng gần lồng pha lê nhất đã tuyệt vọng mà từ bỏ ý định tiêu diệt khói đặc, chỉ bằng bản năng mà đánh lên lồng pha lê.

“Chúng ta phải chết ở đây sao?”

“Không, các ngươi sẽ không chết.” Thanh âm kia lại vang lên, “Ta sẽ cho các ngươi sinh mệnh hoàn toàn mới, sinh mệnh vô địch, các ngươi sẽ cùng ta đi chinh phục vũ trụ.”

Diệp Tố nghe thanh âm âm trầm này, rốt cuộc không quản nỗi lo về sau, ngưng thần trầm tư, khuếch tán tinh thần lực ra phạm vi lớn, hình thành một cái lồng nhỏ, đem mọi người đều bao phủ ở trong.

Tiếng rên tuyệt vọng vẫn vang lên, bọn họ trơ mắt mà nhìn khói độc lại gần lại không có biện pháp nào.

“Ta thành quỷ cũng không buông tha Tát Luân tộc các ngươi!” Đã có chủng tộc thốt lên di ngôn.

Nhưng mà, bọn họ ngạc nhiên phát hiện, khói đặc sắp bay tới trước mặt bọn họ đều dừng lại, tựa hồ như có thứ gì chặn chúng nó lại. Chúng nó đỡ trái hở phải mà vòng quanh, lại không có một tia sương khói chạm tới bất luận chủng tộc nào. Một màn quỷ dị này khiến người trong lồng mừng rỡ như điên.

Chúng chủng tộc đang tuyệt vọng bỗng nhiên che mặt khóc lớn, thiếu suýt nữa quỳ xuống, “Thượng đế tới cứu chúng ta sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.