Hàn Nghiệp bị ánh mắt Diệp Tố hung hăng chọc thủng, hắn hơi cắn môi dưới, còn chưa nói chuyện, Diệp Tố đã từ vẻ mặt hắn nhìn ra một ít manh mối, tức khắc như bị sét đánh.
“Ngươi dùng thủ đoạn không chính đáng đối phó ta?”
“Là ám chỉ tâm lý.” Hàn Nghiệp vội vàng trấn an Diệp Tố đang kích động, “Đây là một loại trị liệu tâm lý, thông qua ngôn ngữ hoặc cử chỉ, dưới tình huống người bệnh không có ý chí chủ quan mà tiếp thu một quan điểm, tin tức hoặc thái độ, là một trong những phương pháp trị liệu tâm lý nhằm tiêu trừ bệnh trạng nào đó hoặc tăng mạnh hiệu quả trị liệu nào đó.” (cứ nghĩ đến ám chỉ là lại nghĩ đến Inception)
Diệp Tố hoài nghi mà nhìn chằm chằm hắn: “Ta không có bệnh!”
“Nó cũng không chỉ nhằm vào bệnh tâm lý.” Hàn Nghiệp nhẹ giọng giải thích, “Cũng có thể đạt được mục đích khác nào đó.”
Hàn Nghiệp im lặng sau một lúc lâu, mới rốt cuộc trầm giọng nói: “Diệp Tố, ngươi biết tình cảnh của chính ngươi sao?”
Ngữ khí đột nhiên nghiêm túc của hắn làm Diệp Tố ngẩn ra.
Hàn Nghiệp đơn giản trực tiếp rõ ràng nói: “Ngươi không có tự do.”
Hắn nhẹ nhàng cong lưng, cách mặt Diệp Tố rất gần, đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn thẳng Diệp Tố, thở dài một tiếng, lời nói lại gần như vô tình: “Ngươi không có tự do, không có quyền lợi lựa chọn sinh hoạt bình phàm như một người bình thường, vô luận ngươi có nguyện ý hay không, đều chỉ có thể đi theo ta, mạo hiểm tử vong nguy hiểm mà đeo trách nhiệm trầm trọng trên lưng......”
Diệp Tố mới hé miệng, đã bị Hàn Nghiệp cắt ngang: “Ta biết điều này này thực không công bằng với ngươi, cũng đồng dạng không công bằng với sáu người còn lại, nhưng ta không còn cách khác. Nếu hy sinh số ít người mà có thể đổi được tương lai huy hoàng cho nhân loại, ta sẽ không màng tất cả mà thực hiện. Ta hy vọng các ngươi có thể giống ta, ta không biết Chu Tư tướng quân phối hợp bảy người thế nào, ta rất muốn biết hình thức ở chung của bọn họ, bọn họ đại khái chính là một đội ngũ có cùng mục tiêu, nâng đỡ lẫn nhau, huyết lệ cùng nhau. Nhưng khiến ta cảm thấy thất bại là, người đầu tiên ta tìm thấy đã khiến ta thập phần bất đắc dĩ cùng vô lực.”
Hàn Nghiệp vẫn đang lau dịch dinh dưỡng trên mặt Diệp Tố: “Ta không phải đang trách ngươi, là ta đang trách chính mình. Ta quá vội vàng, nhưng không phải do ta thiếu kiên nhẫn. Ai biết khi nào ta sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Nghe hắn đạm nhiên nói về tử vong của bản thân, khiến Diệp Tố không khỏi một trận đau đớn.
Hàn Nghiệp kéo tay ướt dầm dề của Diệp Tố, đặt lên cánh tay trái của mình, từ bả vai kéo xuống tận cổ tay, dinh dưỡng dịch ướt đẫm ống tay áo hắn.
“Đây chỉ là tay giả.” Hàn Nghiệp có chút hoài niệm cười khổ, “Còn nhớ chuyện lúc trước ta kể cho ngươi trong phòng trọng lực sao, ta đã từng bị phản bội một lần, gặp phục kích trong vũ trụ. Ta chỉ có một đài cơ giáp còn rất ít năng lượng, cùng nó trôi nổi trong vũ trụ. Phiến vũ trụ kia là khu vực nguy hiểm đặc thù, tràn ngập phóng xạ cùng từ trường kì quái, ngoại giới căn bản không nhận được tín hiệu cầu cứu ta gửi đi. Cuối cùng, ta mượn dùng một khối thiên thạch để thoát khỏi nơi đó. Mượn dùng thế nào?
Chính vào lúc không khống chế trôi nổi, nhìn thấy vô số sao băng xẹt qua trước mắt ta, ta đã chạm vào vận khí mà rốt cuộc đụng phải một khối thiên thạch. Ta tiêu hao quá độ tinh thần lực, cuối cùng cũng có thể treo cánh tay trái cơ giáp lên khối thiên thạch kia. Ma sát cùng lực va đập cao độ nháy mắt khiến hệ thống cơ giáp nháy mắt tê liệt một nửa, cánh tay trái cơ giáp trực tiếp khí hóa, cũng may nhờ nó giảm xóc, ta mới có thể chạy trốn, nhưng cánh tay trái của ta cũng bị đoạn. Ngươi biết không, đó là lần ta tiếp cận tử vong gần nhất, mà thống khổ xương cốt cùng huyết nhục hóa thành bột phấn khiến ta thiếu chút nữa mất đi dũng khí sống sót. Nhưng ta ngay cả tư cách tìm chết cũng không có, Minh Viện nếu còn có người hữu dụng, sẽ không đem Chấp hành tư giao cho ta mới có mười tám tuổi. Mà khi tinh quẻ cùng Kim chỉ Nam xuất hiện, trách nhiệm của ta lại càng tăng thêm, ta cho dù không làm được cái gì, cũng muốn ít nhất trước khi chết, lưu lại biện pháp phá giải tinh quẻ.”
Diệp Tố rốt cuộc nhịn không được cúi đầu, ánh mắt của Hàn Nghiệp khiến lời nói tắc lại trong lòng hắn, như miếng bọt biển bị vắt kiệt, nhăm dúm dó, còn bị ánh mặt trời chói chang bạo phơi.
“Sinh mệnh con người thật sự quá yếu ớt.” Hàn Nghiệp bi ai nói, “Thời điểm ta còn trẻ rất nhiều lần oán giận Trùng tộc, tại sao trong vũ trụ lại có một chủng tộc tàn nhẫn như vậy, có thể đem mấy trăm vạn mấy ngàn vạn văn minh cùng sinh mệnh lật úp. Sau đó, ta lại trải qua nhiều minh tranh ám đoạt, cũng nhiều lần nhìn thấy sự sống và cái chết trong vũ trụ, xem qua vô số tinh cầu, tinh hệ thật chí hố đen hủy diệt, cũng nhìn thấy rất nhiều ngôi sao ra đời. Vũ trụ chính là như vậy, đi về phía trước mênh mông giữa tuần hoàn của ra đời và hủy diệt. Đối với vũ trụ, sinh mệnh chúng ta quá nhỏ bé, ra đời cùng hủy diệt chỉ là một khoảnh khắc. Chúng ta nhận ra quy luật của vũ trụ, nhưng không có nghĩa chúng ta phải chấp nhận nó!”
“Vậy ngươi phản kháng thế nào?” Diệp Tố buột miệng thốt ra, càng nhận thức sự vĩ đại của vũ trụ, càng biết rõ chính mình nhỏ bé, mà Hàn Nghiệp đem tất cả chức tránh của Nhân loại đặt trên một người mình, hắn làm thế nào để có dũng khí đi đối kháng quy tắc vũ trụ?
Hàn Nghiệp bỗng nhiên tiêu sái cười, mờ mịt, phiền muộn, trầm trọng trên mặt phảng phất nháy mắt liền tan thành mây khói, hắn nói, từng câu từng chữ rõ ràng mà nói: “Ta sẽ tìm kiếm trên dưới.”
Cho dù “Đường mờ mịt lại xa xôi.”*
Cho dù đường phía trước nhỏ hẹp, lại âm u, thậm chí còn không biết, trước mặt đến tột cùng có phải một con đường hay không, có cửa ra hay không, có ngày đó sơn trọng thủy phục hay không?
“Ta sẽ tìm kiếm trên dưới” mấy chữ này, phảng phất như sao trời xa xôi truyền đến tiếng tinh cầu nổ mạnh, mạnh mẽ trải qua thời không, sóng dao dộng thẳng tới nhân tâm, truyền tới giác ngộ, khiến Diệp Tố trong nháy mắt không cầm nổi muốn khóc.
*”Đường mờ mịt lại xa xôi, ta sẽ tìm kiếm trên dưới”, xuất phát từ kiệt tác Li Sao của Qu Yuan. Bonus bản dịch t.a (rất rõ nghĩa, nhưng quá phô so với tiếng trung):
The way was long, and wrapped in gloom did seem,
As I urged on to seek my vanished dream.
Hàn Nghiệp chính là một người như vậy, cho nên mới có thể dễ như trở bàn tay mà hấp dẫn hắn. Không ai không hi vọng mình là anh hùng đỉnh thiên lập địa, Diệp Tố cũng vậy. Nhưng tuyệt đại đa số người đều không nhận nổi gánh nặng trầm trọng cùng huyết tinh phía sau một người anh hùng, bọn họ chỉ có thể hướng tới, vì hắn mà khuynh đảo, vì hắn mà phất cờ hò reo, không ai không yêu anh hùng. Mà Hàn Nghiệp làm được, lưng hắn đeo trách nhiệm còn nặng hơn núi nhưng vẫn như trước vững bước trên con đường dài; hắn đã từng mê mang, từng mệt mỏi, thậm chí từng có ý niệm tự tử, nhưng hắn vẫn đang tiếp tục tìm kiếm. Biển sao trời mênh mông đều thu vào mắt hắn, ánh mắt hắn như vậy, sao có thể không khiến người ta can tâm tình nguyện mà rơi vào đó?
Cho nên trước khi Diệp Tố hôn mê, nghĩ đến là chỉ cần trả giá mà không cần hồi báo, chứ không phải là rời đi. Hắn làm sao có thể nhẫn tâm rời đi, phàm là một người bình thường, sao có thể nhẫn tâm khiến anh hùng khổ sở, để hắn một mình chiến đấu — vì toàn bộ nhân loại? Đặc biệt, vẫn là anh hùng hắn ngưỡng mộ.
(hai bạn chẻ này có quá nhiều steps of love)
Diệp Tố khổ sở đến khó hô hấp, hắn không biết hắn đang khổ sở vì sao, Hàn Nghiệp cần hắn thương hại sao? Không cần, hắn đáng tôn kính hơn phần lớn con người, ý nghĩa tồn tại của hắn đã sớm đột phá ích lợi cá nhân, tiến vào phạm trù cao thượng.
(ta cực ghét tính cao thượng, thánh mẫu, yếu đuối mềm lòng, công thụ truyện này có đủ cả, và điều đặc biệt là ta lại thích:>)
Hàn Nghiệp nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt Diệp Tố đang đỏ lên: “Bây giờ mới nói cho ngươi. Không, trước nói tới Moka lão sư. Moka lão sư vào thời điểm ngươi hôn mê, nói với ta, hắn cảm thấy hắn không còn nhiều thời gian. Phải rồi, chưa nói với ngươi, trái tim của Moka lão sư cũng là giả, là dùng kim loại đặc cấp chế tạo một trái tim nhân tạo. Moka lão sư mới hơn bảy mươi tuổi, nếu không có tai nạn mười hai năm trước, hắn có lẽ có thể sống tới một trăm năm mươi tuổi. Hắn nói với ta, hắn có lẽ nhìn không thấy. Ta biết, hắn nói, là không nhìn thấy cơ hội Nhân loại quật khởi. Ngươi hẳn có thể hiểu, một lão nhân sắp đi đến cuối sinh mệnh, có bao nhiêu khát vọng với tâm nguyện chưa hoàn thành, hắn mỗi ngày uống dịch dinh dưỡng mình ghét, “lãng phí” thời gian bảo vệ sức khỏe, chỉ để sống lâu một chút. Nếu hắn hà khắc với ngươi, ngươi hãy nghĩ tới cảnh tượng hắn từng bị Trùng tộc rậm rạp vây quanh, ngươi nhìn thấy cảnh tượng hơn một vạn Trùng tộc công kích một người chưa? Nếu gặp qua, ngươi sẽ cảm thấy bội phục sát đất Moka lão sư, cũng sẽ cảm kích thống khổ hắn áp đặt lên ngươi, bởi vì đó là hy vọng tồn tại, Moka lão sư cho ngươi, không chỉ là thống khổ, mà là một thứ để dựa vào, trong bất luận hoàn cảnh gian nan nào.”
Diệp Tố bỗng nhiên hiểu rõ. Hắn nhớ tới một màn bị vây công ở trong căn cứ, hắn một tên nhân viên nghiên cứu lại có thể ngăn cản tám bộ đội đặc chủng có huấn luyện, để Tiếu Thừa thành công truyền tin ra ngoài. Đây còn không phải thành công Moka lão sư đem cho hắn sao? Về sau mỗi một lần hiểm cảnh, hắn đều sẽ phải cảm tạ Moka lão sư một lần.
“Hảo, hiện tại nói cho ngươi.” Ngữ khí Hàn Nghiệp trở nên thực ôn hòa, “Ngươi là người đầu tiên ta tìm được, ta thực vui sướng, nhưng lại thực mâu thuẫn. Trước khi tìm được ngươi, ta luôn nghĩ ngươi sẽ là người thế nào. Yếu đuối, nhát gan, hay là lỗ mãng, bá đạo, hoặc là không nghe mệnh lệnh, hay là một người không chuyện ác nào không làm. Vì thế ta quyết định, vô luận ngươi là dạng người gì, ta đều sẽ đến thuần phục ngươi. Nhưng thời điểm chân chính nhìn thấy ngươi, ta lại không biết phải làm gì, cảm giác này tựa như một nam nhân thấy một ngọn cây nhỏ, hắn không cần nó nở hoa, lại muốn để nó trưởng thành một cây đại thụ che trời. Hắn chưa từng làm qua sự tình này, cho nên không đúng mực. Hắn bắt đầu tàn nhẫn chiết cây, cắt đứt cành lá cây nhỏ, rót vào gien nó vô pháp thừa nhận. Cưỡng bách là sự tình từ trước tới nay ta không muốn làm, nhưng lại không thể không làm. Ta thực xin lỗi.”
Hàn Nghiệp cúi người thật sâu trước Diệp Tố, cong tấm lưng mà hắn cho dù đeo vận mệnh Nhân tộc cũng chưa từng cong xuống: “Cho dù ngươi hận ta, ta cũng không thể làm như vậy, bởi vì chỉ có đại thụ mới có thể chống trời sụp. Cũng chỉ có bảy người các ngươi, mới có cơ hội trở thành đại thụ che trời, kể cả ta cũng không thể. Ta hâm mộ các ngươi.”
Diệp Tố nhìn đỉnh đầu Hàn Nghiệp, mái tóc ngắn màu đen, rất giống con mắt đen của hắn, thuần túy không có bất luận tạp chất gì.
“Ta biết sẽ rất thống khổ, cho nên ta cũng thực xin lỗi các ngươi. Nhưng ta thật sự không còn biện pháp nào.” Hàn Nghiệp, “Nếu có biện pháp, ta sẽ không màng tất cả đi thực hiện. Nhưng ta không có. Cho dù chia sẻ một chút thống khổ với các ngươi, ta cũng không làm được. Nhìn thấy ngươi thống khổ khi bị công kích để phân hóa Cảm thái, nhìn thấy ngươi tuyệt vọng khi bị trọng lực áp bách, ta thật sự không thể tự lừa mình dối người. Ta không nên do dự không nên quyết đoán, ngươi dù sao ta cũng là con người, kiêu ngạo mà cũng là nhược điểm của con người chính là có một trái tim mềm yếu...”
“Bởi vì trái tim Moka lão sư là giả, cho nên không có sao?” Diệp Tố đột nhiên hỏi, hỏi ra xong hắn cũng có chút sửng sốt.
Hàn Nghiệp không khỏi cười một chút: “Cũng có thể nói như vậy, bởi vì hắn đã trải qua thống khổ, bị Trùng tộc từng ngụm cắn nuốt mất trái tim, ngay cả sự mềm mại cũng bị gặm mất. Có lẽ Nhân loại cũng cần người như Moka lão sư, trên chiến trường Trùng tộc, có rất nhiều người như vậy, bọn họ thấy đồng bạn, ái nhân, thân nhân, tình bạn tình yêu tình thân bị Trùng tộc cắn nuốt, bọn họ không hề mềm mại, bọn họ đem tình cảm mỹ lệ hóa thành thành lũy chắc chắn, bảo hộ trái tim mềm mại của những người khác.”
Hàn Nghiệp cười nói, trong mắt lại là đau đớn kịch liệt: “Vì để bi kịch không phát sinh, ta không thể bởi vì mềm lòng liền từ bỏ kế hoạch để ngươi trưởng thành, nhưng ta thực sự cảm thấy có lỗi. Khi ngươi phát hiện ta...”
Hàn Nghiệp dừng lại, trực tiếp bỏ qua, “Nếu có thể khiến ngươi giảm bớt một chút thống khổ, ta nguyện ý làm. Nếu có thể khiến ngươi vui vẻ chịu đựng, ta càng nguyện ý không từ thủ đoạn, tỷ như ám chỉ tâm lý. Chém bỏ băn khoăn của ngươi, chỉ để lại ánh sáng khiến ngươi sẵn sàng trả giả. Thay vì suy nghĩ quá nhiều, không bằng không nghĩ. Ngươi làm không được, vậy để ta tới làm.”
Diệp Tố nặng nề mà nhắm mắt lại. Đúng vậy, Hàn Nghiệp nói không sai, nếu hắn thật sự chỉ thuộc về thế giới này, không có một thân phận khác ở thế giới hiện thực, nếu nhất định phải đi theo Hàn Nghiệp, còn không bằng có hi vọng mà đi theo, ít nhất, cũng khiến hắn cảm thấy thống khổ không gian nan như vậy.
Lấy một khối thịt mỹ vị tới dụ dỗ con lừa, tuyệt đối nhân từ hơn lấy roi da không ngừng quất đánh.
_______________________________________
Sự thật là, t thấy công thâm như dái chóa. Hết ám chỉ tâm lý rồi đến lợi dụng sự mềm lòng của người ta.:< Nhưng mà tr ơi, anh ý nói hay quá, t ngồi edit khóc tu tu cả chương:(((((