Đội trưởng chữa bệnh một đêm không ngủ, kết quả kiếm tra sức khỏe của Diệp Tố lục tục ra tới, mỗi một phần ra, đội trưởng đều phải kết hợp bộ não mình cùng máy tính mà phân tích tỉ mỉ mấy lần, không buông tha bất kì sơ hở nào.
Tận đến lúc hắn cảm thấy một chút mệt mỏi, mới từ số liệu mênh mang tìm được thứ khiến tinh thần hắn rung lên. Đội trưởng lập tức đặt số liệu này bên cạnh những chỉ tiêu không bình thường khác mà hắn đã ghi chép, cũng dùng danh nghĩa Minh Viện lấy được phim âm bản từ viện nghiên cứu thực vật ra tiến hành đối chiếu, đầu tiên có thể xác định được là cây thân thảo, đội trưởng chữa bệnh lập tức tiếp tục, tiến thêm một bước mà phân tích cụ thể hơn, nhưng đến cuối cùng, ánh mắt càng lúc càng kích động đột nhiên trở nên hoang mang.
“Sao có thể là nó?” Đội trưởng chữa bệnh rối rắm nhìn hình ảnh cùng tư liệu tương quan một loại thực vật sau nhiều bước tiến hành phân tích loại trừ, “Chẳng lẽ có chỗ nào sai rồi sao?”
Đội trưởng chữa bệnh xóa trình tự sàng lọc, lại lần nữa tiến hành từ đầu, nhưng kết quả vẫn như cũ. Đội trưởng chữa bệnh cũng tin tưởng sự cẩn thận của mình, lần thứ hai vẫn là kết quả này, có nghĩa là quá trình suy đoán của hắn không sai.
Hắn ngồi tại chỗ suy ngẫm một lát, nhớ tới Hàn Nghiệp nói muốn biết kết quả, liền lập tức lấy quang não ra.
“Cục trưởng, có kết quả rồi.” Sau khi kết nối được cuộc gọi, đội trưởng chữa bệnh nói, “Diệp Tố là người thực vật, chuyển biến từ Nhất Tâm hoa.”
“Nhất Tâm hoa?” Hàn Nghiệp lập tức nhớ đến cảnh cánh đồng hoa dại màu trắng nhìn thấy ở Nhất Tâm tinh, khi bay khỏi Nhất Tâm tinh, không thấy bùn đất, chỉ có bạc trắng trước mắt, Nhất Tâm hoa như tiêu chuẩn của tinh cầu này, hầu như phủ khắp.
(và đây là giây phút tôi đoán trúng kết truyện)
“Phải.” Đội trưởng chữa bệnh gửi tư liệu Nhất Tâm hoa cho Hàn Nghiệp, Hàn Nghiệp xem xong mới biết tại sao ngữ khí đội trưởng có phần cổ quái.
Sau khi sinh mệnh thực vật được phát hiện, các tộc đều tràn ngập nhiệt tình nghiên cứu với thực vật, Nhân tộc cũng không ngoại lệ. Dường như mọi lĩnh vực của thực vật đều được nghiên cứu qua, thậm chí còn định dựa vào nhân tạo mà tạo ra một người thực vật. Đương nhiên, đây là chuyện nghìn lẻ một đêm. Tuy rằng không nghiên cứu được đồ vật có giá trị gì, nhưng ít ra cũng có hiểu biết về những thực vật có khả năng trở thành người, còn dựa theo độ lớn nhỏ của khả năng mà phân cấp bậc. Loại hoa dại như Nhất Tâm hoa, liền có chứng cứ vô cùng xác thực mà bị bài trừ, cấp thấp nhất cũng chưa tới.
Người thực vật chuyển hóa cần lượng lớn năng lượng, nhưng Nhất Tâm tinh không thịnh hành nông nghiệp, đất đai cằn cỗi, sau khi may mắn vượt qua đại trùng triều lần trước thì ngay cả năng lực khôi phục cũng mất đi. Nhất Tâm tinh có thể sinh trưởng quy mô lớn như vậy xem như là một kỳ tích nho nhỏ. Nếu ngươi chiết một cây Nhất Tâm hoa, sẽ phát hiện cành nó thực khô ráo, gần như khô kiệt, không có hơi nước. Bởi vì mỗi khi nó hấp thu được chút hơi nước hoặc dinh dưỡng từ lòng đất sẽ vận chuyển đến tâm hoa, nắm cơ hội mà liều mạng thúc giục cánh hoa sinh trưởng, cũng không có thời gian quy hoạch hình dạng cánh hoa một chút, cho nên Nhất Tâm hoa trừ hoa tâm hình tròn, cánh hoa đều là tùy ý làm bậy mà lớn lên — chỉ cần có thể nở hoa, đã là hoàn thành sứ mệnh một đóa hoa của nó.
Loại thực vật phải liều mạng mới có thể nở hoa này, còn dư năng lượng để biến thành người sao?
Nếu không phải Diệp Tố sống sờ sờ ở đó, đội trưởng đội chữa bệnh hẳn sẽ khịt mũi coi thường. Tồn tại tức là hợp lý, đội trưởng chữa bệnh cũng không thể không thừa nhận, có lẽ Diệp Tố là thực vật gặp phải đại vận gì mới có thể biến thành người, hắn bỗng nhiên nói: “Nhìn dáng vẻ, Diệp Tố cũng không biết bản thân là người thực vật, chẳng lẽ là dinh dưỡng khi còn nhỏ không tốt gây ra vấn đề cho não bộ?”
Đội trưởng chữa bệnh hỏi nghiêm túc như vậy, khiến Hàn Nghiệp nhất thời cũng không biết nên trả lời ra sao.
“Bất quá, nếu hắn là người thực vật, vậy bệnh kia của hắn càng khó trị hết.” Đội trưởng chữa bệnh liền thần sắc ngưng trọng, “Có lẽ quái bệnh của hắn bắt nguồn từ ảnh hưởng trong quá trình chuyển hóa. Với trình độ chữa bệnh hiện tại của chúng ta, chưa nói đến chữa trị, có lẽ ngay cả nguyên nhân cũng tìm không ra.”
“Ta biết.” Hàn Nghiệp khẽ gật đầu, chỉ có thể nói: “Vẫn cần phiền toái Phương đội trưởng tận tâm trị liệu, dự chi không giới hạn.”
Đội trưởng chữa bệnh ngầm yên lặng thở dài, Hàn Nghiệp coi trọng Diệp Tố thật không bình thường, xuất phát từ thân phận một phần tử của Minh Viện mà suy xét, hắn sẽ không đồng ý đem quá nhiều tài lực nhân lực đặt trên một người thân bệnh tật, chỉ là cục trưởng chấp hành tư trước nay là người cam chịu nhất Minh Viện, hắn cũng không dám nói gì, bất quá, vẫn nên báo cáo lên cục trưởng Phụ trợ tư.
“Ta sẽ, Hàn cục trưởng.”
Sau khi Hàn Nghiệp cắt liên lạc với đội trưởng đội chữa bệnh, lập tức gọi Diệp Tố.
Lúc này, Diệp Tố vừa từ thế giới hiện thực qua không được bao lâu, vừa rửa mặt xong còn chưa kịp ăn bữa sáng liền thấy Hàn Nghiệp gọi tới, đành phải bưng đồ ăn, ngồi trong phòng mình, vừa ăn vừa nói chuyện video cùng Hàn Nghiệp.
Hàn Nghiệp nhìn Diệp Tố, tựa hồ muốn đối chiếu mặt hắn với Nhất Tâm hoa, một lát sau mới mở miệng: “Diệp Tố, bình thường ngươi có hoa gì đặc biệt yêu thích không?”
Diệp Tố:......
Diệp Tố cảm thấy cũng may mắn Hàn Nghiệp có khuôn mặt đẹp trai đến mức có thể bỏ qua sự nhạt, nếu không cũng sẽ giống đội trưởng chữa bệnh, tiết tấu ế cả đời. (ế còn có e hốt)
“Không có.” Diệp Tố lắc đầu, nghĩ thầm chẳng lẽ thích hoa còn là một phương pháp trị liệu thần kỳ nào đó sao.
“Nhất Tâm hoa thì sao?”
Diệp Tố suy nghĩ một lúc mới nhớ được Nhất Tâm hoa là cái quỷ gì, chính là loài hoa hình thù kỳ quái hắn nhìn thấy khi lần đầu tới Tinh tế thế giới, lập tức có điểm ghét bỏ mà nói: “Hoa này xấu đến mức có chút cá tính a.”
Hàn Nghiệp im lặng, một lúc sau mới tiếp tục hỏi: “Ngươi còn nhớ rõ sự tình lúc nhỏ sao?”
Đương nhiên nhớ rõ, bất quá là sự tình ở thế giới hiện thực, Diệp Tố ở Tinh thế thế giới căn bản không có tuổi thơ a. Diệp Tố đành phải lừa gạt qua: “Chỉ nhớ mơ mơ hồ hồ, là đến đến đi đi a.”
Hàn Nghiệp nhìn cử chỉ rất nhỏ của Diệp Tố, đương nhiên chú ý thấy hắn trốn tránh ánh mắt, bất quá hắn cũng không nói gì, cười cười: “Ngươi hảo hảo phối hợp trị liệu, kể cả không trị hết cũng không sao, sau này khi nào ngươi có nhiệm vụ, ta đều sẽ phái người đi theo ngươi, sẽ không để bất luận chuyện ngoài ý muốn nào phát sinh.”
“Ân.” Diệp Tố có chút ngượng ngùng mà cúi đầu, bộ dáng ăn năn. Hắn biết bản thân mình không có bệnh, nhưng hắn không biết giải thích rõ ràng cho người khác thế nào, để bọn họ không cần lo lắng.
Sinh hoạt ở thế giới hiện thực cùng Tinh tế thế giới đều bình lặng xuống, Diệp Tố an tâm mà chạy qua lại giữa hai bên. Hiện thực, người phụ trách tạm thời trước hết đưa bọn họ rời khỏi Nam cực, đưa đến một tòa đảo nhỏ trên Nam Hải, người phái chủ hòa sẽ phụ trách dọn dụng cụ thực nghiệm tới đây, cho nên hiện tại vẫn tạm thời nhàn rỗi, Diệp Tố không có việc gì ngoài dạo bãi biển, thực sự nhàn nhã.
Tinh Tế Thế Giới, Diệp Tố phối hợp đội trưởng chữa bệnh, lại tiếp tục kiểm tra sức khỏe hai ngày, đương nhiên vẫn như trước không tìm ra vấn đề. Đội trưởng chữa bệnh còn không ngừng dặn hắn đừng lo lắng. Diệp Tố cũng dở khóc dở cười, đội trưởng chữa bệnh sợ hắn khó chịu nên không nói ra việc bệnh hắn trị không được, ai ngờ Diệp Tố rõ ràng bệnh tình của mình hơn ai hết.
Nếu trị bệnh không được, huấn luyện phải tiếp tục. Moka thấy kế hoạch huấn luyện của Diệp Tố bị trì hoãn nhiều ngày như vậy, nóng nảy không chịu nổi, kỳ nghỉ hè của Diệp Tố chỉ còn lại có nửa tháng, muốn hoàn thành mục tiêu đã định, chỉ có thể cải tiến kế hoạch huấn luyện càng thêm tàn khốc. Cũng may còn có Phá Quân bồi, Diệp Tố mới không có xúc động muốn đi chết.
Mỗi lần thấy Phá Quân cắn răng không rên một tiếng mà gánh lấy huấn luyện, khi muốn chết không muốn sống mà còn vạn phần cảm tạ Moka lão sư ban cho mình cơ hội lần này, để chính mình có thể một lần nữa làm người gì gì đó, Diệp Tố liền xấu hổ một trận. Có người để so sánh, Diệp Tố kỳ tích mà cảm thấy huấn luyện cũng không gian nan như tưởng tượng.
Chạng vạng mỗi ngày, Diệp Tố cùng Phá Quân còn đi câu lạc bộ Tinh Thần của Khổng Anh Trác tìm Kim cương chiến tướng bồi luyện. Khổng Anh Trác bởi vì lúc trước Hàn Nghiệp lộ ra chút gió, do đó có chuẩn bị với chuyện Lý Mặc, nhanh chóng nhân lúc Lý Mặc ngã ngựa mà chiếm phần lớn thị trường câu lạc bộ, quy mô câu lạc bộ Tinh Thần mở rộng, tình thế càng được củng cố thêm. Chỉ cần không gây hấn với nhiều người ở Tây Đô tinh, câu lạc bộ Tinh Thần có thể nói là kê cao gối mà ngủ. Vô luận là xuất phát từ cảm tạ hay nịnh bợ lấy lòng, Khổng Anh Trác đều hảo hảo chiêu đãi Diệp Tố cùng Phá Quân, đôi khi còn để nữ nhi mình luyện tập cùng bọn họ.
Diệp Tố đôi khi bị Phá Quân cùng Khổng Tước chiếu cố như đệ đệ, cảm thấy thực không quen, tuổi tâm lý của bọn họ đều không cách biệt lắm, nhưng hiện tại Diệp Tố bề ngoài vẫn là cái tiểu hài tử a. Đặc biệt khi biết được Diệp Tố “có bệnh”, tâm tỷ tỷ của Khổng Tước thực sự bùng nổ, mỗi ngày đều phải dùng ánh mắt trìu mến mà xoa từ đầu đến chân Diệp Tố một lượt, chỉ sợ chạm vào là vỡ.
Diệp Tố phải nỗ lực thật lớn, mới có thể ngăn bản thân không nổi da gà, để tránh mạo phạm nữ sĩ. Diệp Tố trong lòng hung hăng cường điệu cái từ “nữ sĩ” này, cũng không phải tỷ tỷ cái gì.
Trong lúc này, còn có hai tin tức khiến Diệp Tố chú ý.
Một là tin tức ở tinh tế, Tát Luân tộc không chịu nổi sự quấy rầy của nhiều tộc khác, liền kíp nổ tinh cầu năng lượng, ngọc thạch câu phần — đồ vật ta không lấy được các ngươi cũng đừng mơ! Tát Luân tộc nói như vậy.
Tin tức còn đăng, tinh cầu kia sau khi nổ mạnh để lại dư ba, thực là hoành tráng.
(ngày xưa đi học cô giáo văn lớp 11 thích dùng từ dư ba này lắm, tự nhiên thấy qt dịch vậy nên để luôn:))), hsinh hồi đó cno ghét cô kinh khủng:> có một cái joke là 7:4 bằng mấy:) một dư ba:v)
Đông đảo chủng tộc đều nói, do ép Tát Luân tộc vốn hơi thở thoi thóp quá độc ác, Hữu Nhậm ôn hòa của Tát Luân tộc mới ra hạ sách này. Bọn họ cũng không biết, viên năng lượng tinh cầu kia chỉ còn lại cái vỏ rỗng mà thôi, khoáng thạch năng lượng đã sớm bị Hành quân tư Minh Viện treo đầu dê bán thịt chó chở đi rồi.
Năm chủng tộc mơ ước tinh cầu năng lượng này, bao gồm Nhân tộc, đều trong thời gian ngắn rút quân về. Không có tinh cầu năng lượng, cũng không có ai quan tâm Tát Luân tộc.
Tin tức thứ hai có liên quan tới Hàn Nghiệp, cũng tạo ra mưa to gió lớn trong Nhân tộc. Hạm đội áp giải Lý Mặc đến Hoa Đô tinh tiến hành nhị thẩm bị hải tặc nửa đường bắt cóc, nhưng viện kiểm sát sớm đã có chuẩn bị, có ý xin một đội quân theo phía sau hạm đội — kỳ thật là do Kiều Nguy Nhiên an bài, vào thời điểm chuẩn bị tiêu diệt được đám hải tặc, không thể không nói đạo cao một thước ma cao một trượng, hải tặc thế nhưng còn có quân mai phục, nhân thời cơ này mà bắt Lý Mặc đi, may mắn không có thương vong thảm trọng. Nhưng mặc dù như vậy, sự kiện ác liệt này vẫn bị dân chúng vô cùng đau đớn mà thảo luận, là đề tài xã hội đầu bảng. Rất nhiều người cho rằng đây là công nhiên khiêu khích pháp luật, sôi nổi thỉnh cầu Chủ tịch xuất binh diệt phỉ, cũng dùng pháp luật trừng phạt Lý Mặc.
Diệp Tố sau khi nhìn thấy tin tức này, rối rắm thật lâu mới cẩn thận mà gửi một tin hỏi thăm cho Hàn Nghiệp. Hàn Nghiệp dường như biết Diệp Tố lo lắng cái gì, trả lời: Ta thực an toàn, không cần lo lắng.
Giống như hết thảy đều nằm trong bàn tay hắn.
Mà đảo mắt, kỳ nghỉ hè Diệp Tố cũng đến hồi kết.