Thụy Nhĩ Ma Tý Khởi Lai Hải

Chương 154: Chương 154: Phá hư




Ở Tây Đô tinh, Diệp Tố đã trải qua hai tháng huấn luyện phân hóa Cảm thái, nhưng vẫn luôn không hài lòng với thành quả. Moka cũng nói, phân hóa không phải là sự tình một chốc một lát, hiện tại đã có thể ổn định hai loại Cảm thái đã không tồi.

Diệp Tố kỳ thật cũng không mẫn cảm với việc mình sở hữu hai cảm thái, dường như chỉ vì ý muốn của Moka cùng Hàn Nghiệp mà huấn luyện, việc này có quan hệ với việc Diệp Tố không sinh ra lớn lên ở Tinh tế thế giới nên không có khái niệm cụ thể về Cảm thái tinh thần lực. Nhưng vừa rồi, Diệp Tố thể nghiệm hình tượng cụ thể của hai loại cảm thụ hoàn toàn bất đồng, Diệp Tố thậm chí không rõ đó là cảm giác gì, nhưng hắn biết, đó chính là Cảm thái, chúng nó tồn tại chân thật trên người mình.

Loại thể nghiệm mới lạ lại có cảm giác quen thuộc này khiến Diệp Tố vui sướng, hắn phát hiện một vùng trời đất mới.

Hắn bắt đầu hứng thú bừng bừng mà chăm chú nghiên cứu, trong khi mọi người nghiên túc giành giật từng giây mà tiêu diệt Trùng tộc, Diệp Tố thong thả từ từ mà tiến hành thí nghiệm.

Hắn thử tìm kiếm loại cảm giác hư vô mờ mịt này, cũng muốn đưa nó tiến vào vũ khí — vũ khí kim loại cùng quang học vũ khí, mỗi loại hắn đều thử một chút. Một buổi trưa qua đi, Diệp Tố vẫn không thể tìm được cảm thái phá hư của hắn, tựa hồ cảm giác lúc trước của hắn chỉ là ảo giác.

Nhưng vào giữa trưa ngày hôm sau, khi hắn tiếp tục công kích phù dung sớm nở tối tàn, loại cảm giác kỳ diệu ấy lại xuất hiện, giữa dòng tinh thần lực mênh mông, nổi lên cùng cùng với cảm thái tinh tế của hắn, mà bởi vì hai loại cảm thái có bản chất bất đồng, khiến trạng thái vận động của chúng cũng khác nhau, lúc này Diệp Tố mới có thể cảm nhận rõ ràng sự khác biệt giữa chúng.

Như là giữa con sông mãnh liệt, những hòn đá cuội lớn cùng sỏi đá nhỏ và những hạt cát càng nhỏ hơn, bởi vì dòng nước cuốn đi cùng nguyên nhân cấu trúc bản thân, phân bố thành hình quạt rõ ràng trên bãi sông, tận cùng bên trong là đá cuội lớn, ở giữa là sỏi đá, bên ngoài là hạt cát, liếc mắt mội cái là có thể thấy rõ.

Mà mỗi lần kết thúc công kích, Diệp Tố thấy loại cảm giác phân hóa này càng thêm rõ ràng, cảm thái phá hư là cuồng bạo âm lãnh, cảm thái tinh tế là ôn nhu ấm áp, một cái lao nhanh, một cái chậm rãi chảy xuôi, Diệp Tố cảm thấy chỉ còn chút nữa liền có thể hoàn toàn nắm giữ hai loại cảm thái khác nhau, hơn nữa có thể sử dụng chúng tùy tâm tùy ý. Nhưng chỉ thiếu một chút như vậy, khiến Diệp Tố khó có thể chịu đựng.

Cuộc sống Diệp Tố hàng ngày khó an tĩnh, ngứa tâm mà trôi qua mười ngày, tích phân của hắn mỗi ngày đều có thể bảo đảm trên mười vạn, đã là siêu việt trong tuyệt đại bộ phận người, hơn nữa còn lấy một tốc độ cân đối mà đuổi kịp và vượt lên tầng trên bảng xếp hạng.

Cùng lúc đó, những học sinh không tới ngoại tinh hệ rèn luyện bi ai phát hiện, có một ngàn người mỗi ngày đều tăng trưởng tích phân không chỉ nhiều mà còn cố định. Đều leo thang vùn vụt trên bảng xếp hạng cá nhân cùng bảng xếp hạng đoàn đội, bởi vậy, trên bảng xếp hạng xuất hiện một điểm đứt gãy, đứt gãy giữa tinh anh cùng người thường. Một ngàn người kia hầu như đều chiếm vị trí 1000 đầu của bảng xếp hạng — bọn họ vốn dĩ đã xuất sắc, nếu không cũng không được Lý Ngôn lựa chọn hợp tác, mà sau top1000, xuất hiện chênh lệch tích phân thật lớn, chênh lệch này còn đang không ngừng tăng trưởng.

Hiện tượng kỳ diệu này khiến rất nhiều người chú ý, có mấy nhà truyền thông cũng đưa tin về vấn đề này, gọi lần rèn luyện này tại Đông Cực tinh có thể xưng là một lần rèn luyện kim tự tháp đỉnh mượt nhất, hơn nữa rất có thể sẽ sáng tạo một lần rèn luyện phồn vinh nhất, dựa theo tốc độ này tiếp diễn, số Trùng tộc đám học sinh này chém giết được khẳng định sẽ vượt xa quá khứ.

Tình huống Đông Cực tinh đương nhiên cũng bị học sinh rèn luyện tại Tây Cực tinh chú ý đến, tạo cho bọn họ cảm giác áp bách không nhỏ.

Một số người có yêu thích cuồng nhiệt lại đang ăn không ngồi rồi còn bắt đầu nghiên cứu nguyên nhân biến hóa tích phân ở Đông Cực tinh, còn lập một trang web chuyên gia ghi chép trên mạng, dựa theo độ tăng trưởng tích phân mà lập ra bảng tích phân cá nhân cùng đoàn đội trong ngày, Lý Ngôn cùng Thiên Sóc đương nhiên là hai người chiếm cứ vị trí đầu bảng xếp hạng cá nhân, giữa hai người có thắng có bại, có khi hôm nay Lý Ngôn tốt hơn, có khi hôm nay Thiên Sóc đạt được vòng nguyệt quế, tích phân hai người đuổi sát nhau không phân cao thấp, không đến ngày cuối cùng của kỳ rèn luyện, ai cũng không biết ai sẽ là người thắng cuối cùng. La Thành vẫn luôn đứng vững vị trí thứ ba trong bảng xếp hạng cá nhân.

Mà đoàn đội khiến người quan tâm chú ý nhất là dong binh đoàn của La Thành, mỗi đoàn viên của bọn họ đều lấy tốc độ tăng trưởng tích phân mà đoạt tròng mắt người ta, tuy rằng nhân số không nhiều, nhưng mỗi người đều là tinh anh. Trong đó, bắt đầu có người chú ý tới Diệp Tố. Người phân tích số liệu phát hiện quy luật tích phân một ngày của Diệp Tố, đỉnh cao hai tiếng lúc chính ngọ khiến hắn hoảng sợ, lập tức tạo bảng kỷ lục hai tiếng trên website chuyên môn dành riêng cho Diệp Tố.

Rất nhiều dân mạng nghe tiếng mà tới cũng đặt ánh mắt lên người Diệp Tố bọn họ không quen thuộc chút nào, phát hiện người này quả thực có thể dùng từ đáng sợ mà hình dung, đặc biệt là tốc độ tăng trưởng tích phân trong hai tiếng kia, thậm chí cao hơn cả kỷ lục cao nhất của Thiên Sóc. Bọn họ bắt đầu tra tìm, Diệp Tố đến tột cùng là thần thánh phương nào.

Bị mọi người ở ngoại tinh hệ thân thiết đặt biệt danh “Thần ngủ” Diệp Tố lại gặp thời gian hai tiếng chính ngọ, khụ hai tiếng, bắt đầu tập trung tinh thần lực. Những người khác đã thấy nhiều liền không trách, có người thấy mình tựa hồ đang đứng giữa hắn và Trùng tộc, vội vàng tránh ra xa, nhường đường cho hắn.

Trải qua mười ngày quen tay hay việc, Diệp Tố lợi dụng hai giờ này càng thêm như cá gặp nước, mưa đao đến hiển hách sinh phong, sau khi thuần thục, Diệp Tố còn có thể một tay thao tác đao, một tay thao tác vũ khí quang học, hiệu suất diệt Trùng càng được đề cao.

Mọi người tuy rằng đã quen Diệp Tố mỗi ngày đều tới một chiêu như vậy, nhưng thấy ánh đao biến thành vầng sáng lóe lên kia, đôi khi còn có thể từ vầng sáng không khép kín kia bắn ra một tia sáng, không khách khí mà đánh xuyên đầu Trùng giáp xác. Mọi người than một tiếng, vẫn thực hâm mộ a.

Bọn họ đang chuẩn bị trời mắt, đem hâm mộ ghen tị hận chuyển hóa thành động lực, lại bỗng nhiên phát hiện có một tia sáng bắn ra từ vầng sáng kia có chút khác biệt. Nhan sắc cảm xúc của ánh sáng các loại vũ khí quang học đều không giống nhau, nhưng đều không có ngoại lệ mà phi thường thông thấu thanh triệt, nhưng tia sáng kia của Diệp Tố lại có chút ám trầm ảm đạm, như hoàn toàn không có sinh cơ, tử khí âm trầm.

Nhưng ánh sáng âm trầm đầy tử khí kia lấy thế không thể cản được mà vọt vào giữa đàn Trùng tộc, xuyên thủng đầu một con Trùng giáp xác, sau đó uy lực không suy giảm mà xuyên thủng con Trùng tiếp theo, liên tiếp xuyên qua năm mươi Trùng tộc, năng lượng luồng sáng kia mới tiêu tán.

Thời điểm mọi người cho rằng đây là cực hạn, những Trùng tộc bị xuyên qua thân thể hoặc đầu đó bỗng nhiên chia năm xẻ bảy, thành một đống cặn bã nhỏ vụn trôi nổi trong vũ trụ.

Bọn họ hoảng sợ mà nhìn về phát ra ánh sáng đó.

Diệp Tố cũng ngây ngẩn cả người, vầng sáng biến mất không thấy, nhưng theo đó Trùng tộc không biết thống khổ không sợ tử vong cứ lần lượt ngã xuống, lớp Trùng tiếp theo lại nhào về phía hắn, Diệp Tố luống cuống tay chân mà hoàn hồn ứng đối.

Ngay sau đó, Diệp Tố ý thức được chuyện gì xảy ra liền khó kiềm chế được mà thầm cười ha hả. Đó là loại cảm thái thứ hai của hắn — phá hư! Trong lúc bùng nổ vừa rồi, hai loại cảm thái rốt cuộc bị tinh thần lưu lôi cuốn thành dòng chảy, một cổ tiến vào trong vũ khí kim loại, một cỗ tiến vào vũ khí quang học, mới khiến tia sáng kia xuất hiện kết quả không tưởng.

Diệp Tố tươi cười đầy mặt mà tính toán tiếp tục thử nghiệm, phát hiện mình lại làm không được, cứ như vừa rồi chỉ là vận khí tốt. Nhưng Diệp Tố không nhụt chí, mọi việc có mở đầu, là sau đó có thể nước chảy thành sông mà tiếp diễn. Diệp Tố một bên sử dụng đao chém Trùng tộc, một bên không ngừng thử nghiệm phân tách Cảm thái, giống như không ngừng gõ một cái răng đang lung lay.

Những người khác không thấy Diệp Tố phóng ra loại ánh sáng kì quái kia nữa, lại một lần nữa chăm chú vào sự tình của mình, nhưng làm sao có thể hoàn toàn đắm chìm vào, bọn họ cũng vô tình cố ý mà đưa tinh thần lực vào vũ khí kim loại cùng vũ khí quang học, nhưng vẫn giống bình thường, đao nhanh hơn, phạm vi ánh sáng công kích rộng hơn, thời gian làm lạnh ngắn hơn, chỉ là tác dụng tăng phúc bình thường, xa xa không đạt tới thần kỳ của Diệp Tố, còn không bằng bọn họ sử dụng cụ tượng hóa vũ khí của chính mình đi chém giết.

Diệp Tố đắm chìm trong mò mẫm thử nghiệm tinh thần lực, chỉ là thời kỳ đỉnh phong lúc chính ngọ qua đi, khiến thăm dò cũng thập phần hữu hạn, lưu lượng tinh thần lực giảm xuống, liền vô pháp điều động hai loại cảm thái.

Ngày này, Diệp Tố vẫn như trước về tinh hạm ngủ sớm, Christine cùng rất nhiều người đều biểu tình phức tạp nhìn theo bóng hắn đi xa.

Thời điểm Diệp Tố trở lại tinh hạm, Bạch Huyễn đang lật số liệu trang web tự lập của vài người có sở thích, tấm tắc lắc đầu, nói với Diệp Tố: “Nếu ngươi có thể kéo dài một chút, thế nào cũng không phải loại thành tích hiện tại a.”

Diệp Tố nhân từ nói: “Ta sợ kéo dài quá, bọn họ chịu không nổi.”

Sau khi Diệp Tố ngủ, còn có lão sư trường học khác tới gõ cửa, trong tối ngoài sáng mà tìm kiếm tin tức về Diệp Tố. Tư liệu về Diệp Tố có thể tìm được trên mạng quả thực quá ít, từ bàng thính sinh Hoa Đô đại học chuyển sang chính thức, bởi vì núi lửa bùng nổ khiến Diệp Tố mơ màng hồ đồ thắng thi đấu cơ giáp, những tin tức đó đều rất mơ hồ, cố ý treo lên cái nhãn Hoa Đô đại học. Đồng thời, biểu hiện lúc cao lúc thấp của Diệp Tố cũng khiến bọn họ khó có thể lý giải, không biết có phải Diệp Tố còn che giấu thực lực hay không. Nếu còn che giấu, vậy đến khi hắn ứng phó toàn lực, hiệu quả sinh ra sẽ đáng sợ cỡ nào.

Bạch Huyễn ra vẻ cao thâm mà cười cười không nói gì.

Thực mau, ngày hôm sau, biểu hiện của Diệp Tố khiến những người suy đoán hắn che giấu thực lực lại càng thêm tin tưởng vững chắc không nghi ngờ.

Đúng giờ, vầng sáng lại lóe lên, lấy thế phá thiên quân vạn mã mà vọt vào trung tâm Trùng tộc, hơn nữa cách Thiên Sóc cùng Lý Ngôn rất xa, thuận tiện để phạm vi tiếp xúc càng lớn.

Khi từ vầng sáng kia lại bắn ra tia sáng ảm đạm, rất nhiều người cho dù không chú ý cũng không nhịn được mà bị hắn hút đi tầm mắt. Tia sáng kia thẳng tiến xuyên qua, Trùng tộc bị công kích đều hóa thành bột phấn. Tiếp đó, một tia lại một tia sáng truyền ra, như nộ phóng hoa tươi, Trùng tộc trở thành phân bón cho nó, lấy thịt nát xương tan làm đại giới cho đóa hoa “phá hư” này. La Thành, Trương Diêu Phong bọn họ cảm thấy áp lực, tiểu đồng bọn kéo chân sau trở nên lợi hại như vậy, bọn họ phải làm sao mới không bị chênh lệch a?

“Phá hư.” Lý Ngôn vẫn là nhờ vài câu đồng đội nói hôm qua mới chú ý tới Diệp Tố, “Hắn có hai loại Cảm thái. Đây là hình thái phá hư.”

Đồng đội của hắn không khỏi hâm mộ mà nhìn Diệp Tố lại bắn ra một tia sáng phá hư, như rắn độc luồn lắt dưới vô số ánh đao mà gặt hái sinh mệnh Trùng tộc.

Diệp Tố rơi vào một loại cảnh giới kỳ diệu, nỗ lực đã lâu rốt cuộc cũng thu gặt thành quả, Cảm thái phá hư theo tư duy của hắn, dựa theo chỉ thị của hắn tiến vào vũ khí quang học. Diệp Tố thậm chí không dám tạm dừng để cảm nhận dư vị, sợ sau khi ngừng sẽ không thể tìm lại được cảm giác này nữa.

Đây vốn dĩ nên là bản năng, hoàn mỹ phân tách hai loại Cảm thái, hỗ trợ lẫn nhau, tùy ý sử dụng, giống như mọi người sở hữu Cảm thái, có thể khiến Cảm thái trở thành vũ khí tùy ý bản thân sai khiến.

Diệp Tố đang tìm về “bản năng” của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.