Thụy Nhĩ Ma Tý Khởi Lai Hải

Chương 70: Chương 70: Thực nghiệm




Vòng thi đấu thứ ba lấy hình thức thực nghiệm là chủ yếu, nhóm giám khảo sẽ tiến hành theo dõi quá trình thực nghiệm, bởi vì đầu đề nghiên cứu của các tuyển thủ đều khá phức tạp, thi đấu vòng thứ ba cũng kéo dài tương ứng, kỳ hạn dài nhất, là nửa tháng.

Quy tắc tính điểm là thống kê mỗi ngày, nhóm giám khảo sẽ tùy theo biểu hiện trong ngày của tuyển thủ mà tiến hành thêm hoặc giảm điểm, mỗi ngày sẽ công bố điểm lúc 10 giờ đêm, sau khi thực nghiệm kết thúc dựa theo đó mà quyết định thứ hạng.

Với điều kiện hà khắc của nhóm giám khảo, các tuyển thủ rất khó nghĩ ra, đến tột cùng mình phải biểu hiện thành cái dạng gì mới được đãi ngộ cộng điểm, thực nghiệm trong mắt mình là hoàn mỹ, trong mắt nhóm giám khảo đều là bình thường.

Trước khi thực nghiệm bắt đầu, bên chủ sự sẽ cấp cho mỗi tuyển thủ một phòng thí nghiệm trống, các tuyển thủ căn cứ thực nghiệm của mình mà lựa chọn dụng cụ thiết bị trong kho hàng, mỗi tuyển thủ chỉ có một cơ hội lựa chọn dụng cụ, số lượng cũng có hạn mức nhất định. Nếu trong quá trình thi đấu dụng cụ bị hủy, cho dù chỉ là một cốc chịu nhiệt cũng sẽ bị trừng phạt trừ điểm, nếu xui xẻo hủy mất dụng cụ thực nghiệm cần mà không có dụng cụ thay thế, thì phải xin chi viện từ phía chủ sự, một lần nữa lấy thêm thiết bị, đương nhiên, chi viện không phải vô điều khiện, yêu cầu trừ điểm! Nhóm giám khảo sẽ căn cứ trình độ quan trọng của thiết bị yêu cầu chi viện đối với thực nghiệm mà cân nhắc trừ điểm, càng quan trọng thì trừ càng nhiều.

Các tuyển thủ vì đầu đề nghiên cứu của mình đều đã làm thực nghiệm không dưới ngàn lần, đối với thiết bị cùng địa phương dễ sai sót trong lòng đều rõ ràng, khi chọn lựa thiết bị cũng thực dụng tâm mà quy hoạch, dụng cụ quan trọng dễ bị hư hao liền lấy hai ba cái đề phòng bất kỳ tình huống nào.

Chọn tốt thiết bị xong, thi đấu liền chính thức bắt đầu. Các tuyển thủ đều lập tức cắm đầu vào phòng thí nghiệm, mỗi ngày chỉ ngủ năm sáu tiếng đồng hồ, nếu không phải vì cần bảo trì tinh lực cùng độ tập trung, bọn họ hận không thể ngày qua ngày liên tiếp làm thực nghiệm.

Cho nên Diệp Tố ở Tinh tế thế giới một lần nữa lại trở nên ngủ nhiều thức ít, đội trưởng chữa bệnh còn tưởng rằng đây là di chứng của tinh thần lực cảm nhiễm khiến cho tiếp viện tinh thần lực không đầy đủ, mới dẫn phát chứng thích ngủ. Diệp Tố cũng lười giải thích, khiến cho hiểu lầm của bọn họ cứ thế mà tiếp diễn. Thời điểm tỉnh, hắn nếu không đang xem lịch sử cơ sở, thì là đang nơi nơi trên mạng tìm tư liệu hóa học đơn giản dễ hiểu.

Đoàn người Hàn Nghiệp chuẩn bị khởi hành về Hoa Đô, trước khi đi liền cáo biệt Yến Tuyết Thần vẫn đang đau khổ vì Tát Lạc Phu tử vong, cùng tiểu Phá Phong.

Biết được Diệp Tố phải rời đi, Yến Tuyết Thần cảm xúc vốn đang đi xuống liền thiếu chút nữa mặt đầy nước mắt.

Tiểu Phá Phong cũng bắt đầu rầm rì: “Ngươi đi thì đi, ta cũng phải về nhà, ba ba ta đều đang thúc giục ta. Bất quá, thấy các ngươi cũng không tệ lắm, ta cho phép các ngươi sau này có thể đến Phá Phong tộc thăm ta, không biết Nhân tộc chơi vui không, chơi vui thì sau này ta cũng có thể dành ra thời gian tới chơi chơi, các ngươi phải hảo hảo chiêu đãi ta...”

Diệp Tố nói với Yến Tuyết Thần: “Đừng khổ sở, dù sao giao thông phát triển như vậy, ngươi tùy thời đều có thể đến Hoa Đô tinh tìm ta chơi, ta ở Hoa Đô tinh có mấy cái bằng hữu, đến lúc đó các ngươi nhất định sẽ ở chung vui sướng.” Diệp Tố ngẫm lại mấy tên tính cách không đáng tin cậy mập mạp, Trương Diêu Phong cùng Yến Tuyết Thần quả thực có hiệu quả vi diệu như nhau.

“Được rồi.” Yến Tuyết Thần hít hít cái mũi, “Ba ta cũng nói sẽ tìm cơ hội đưa ta đến Hoa Đô tinh đi học, Tát Luân tộc đã không thích hợp để ta du học.”

Kỳ thật, Hàn Nghiệp đã đáp ứng Yến Phương để Yến Tuyết Thần tham gia khảo hạch bổ sung thành viên của Minh Viện vào nửa năm sau, từ khi tai nạn Minh Viện mười hai năm trước qua đi, thành viên Minh Viện giảm mạnh, trong lúc nhất thời, bởi vì muốn đứng vững dưới áp lực từ mọi phương diện nên chưa tiếp tục bồi dưỡng người mới, hiện tại, cũng là thời điểm cần hấp thu máu mới. Yến Tuyết Thần tuy rằng không đủ cơ trí, nhưng tinh thần lực, phương thức tác chiến đều rất không tồi, nếu có thể gia nhập Hành quân tư, chịu huấn luyện thống nhất còn có thể tỏa sáng.

Diệp Tố sau khi cáo biệt hai tân bằng hữu nhận thức ở Tát Luân tộc, liền đi theo Hàn Nghiệp trở về Hoa Đô tinh.

Cập bến Hoa Đô tinh cảng, Hàn Nghiệp cũng cùng Diệp Tố tách ra, phái một chiếc xe đưa Diệp Tố đến Kỷ gia tiệm cơm, cũng không nói gì về khảo hạch của Minh Viện, chỉ không mặn không nhạt mà cảnh báo Diệp Tố phải bảo mật chuyện của hắn và Minh Viện. Thái độ nhẹ nhàng của hắn khiến Diệp Tố có chút hoài nghi, đây thực sự là cảnh báo sao, cảm giác cứ như mình vừa quay đầu là có thể nói ra. Đương nhiên, nghĩ thì nghĩ như vậy, Diệp Tố vẫn nghiêm túc mà đem thân phận Hàn Nghiệp vùi vào trong lòng, thề không để nó rơi ra.

Kỷ Gia Duyệt từ chỗ Kỷ Xuyên biết được tin tức hôm nay Diệp Tố trở về, đã sớm cùng bọn La Thành chờ ở tiệm cơm, vừa thấy Diệp Tố lập tức lao tới, xoa xoa cánh tay bóp bóp cẳng chân, “Không thiếu tay thiếu chân a?”

Còn ngó đầu ra ngoài: “Hàn Nghiệp đâu? Hắn thực sự là biểu ca bà con xa của ngươi? Hắn mang ngươi ra ngoài chơi? Ngươi không biết, bệnh viện buổi tối hôm đó xảy ra khủng bố tập kích, chúng ta đều cho rằng ngươi mất tích, dọa chúng ta sốc một cú!”

Biểu ca bà con xa... Khóe miệng Diệp Tố co rút, tuy rằng Hàn Nghiệp nói đã lấy cớ che giấu giùm hắn khoảng thời gian này, nhưng cái từ biểu ca này đúng là diễn đến nơi đến chốn a.

“Ân, hắn là.”

La Thành lập tức biểu hiện ra vẻ mặt khinh thường, Diệp Tố thấy cái dạng này của hắn bỗng nhiên nhớ tới Hàn Nghiệp phải nhẫn nhục gánh vác sứ mệnh, mà không biết còn có bao nhiêu người như La Thành xem thường Hàn Nghiệp, nhạo báng sau lưng hắn.

Diệp Tố thần sắc vi diệu, đánh ha ha đem đề tài dời đi: “Mau, nói cho ta nghe một chút về kì thi đi, khi nào thi?”

“Đại khái còn nửa tháng đi.”

Diệp Tố mệt mỏi lau mặt một cái, hắn đã xem qua tài liệu《 lịch sử cơ sở 》, cái này thật ra có thể xem hiểu, nhưng mà lịch sử Nhân tộc năm trăm vạn năm cũng quá dài, cho dù 《 lịch sử cơ sở 》 chỉ ghi lại đại khái hướng phát triển cùng đại sự kiện của Nhân tộc, nhưng mấy trăm vạn năm chồng chất, đại sự kiện cũng là bốc một cái được một bó lớn.

Trí nhớ Diệp Tố ở Tinh Tế Thế Giới thập phần xuất chúng, đọc nhanh như gió, đã gặp qua là không quên, hơn nữa trải qua khoảng thời gian hôn mê lúc trước, trí nhớ hắn cũng có tiến bộ rõ ràng, Diệp Tố khi đọc sách lật như bay, lật xong lại hồi tưởng nội dung, gần như tám chín không rời mười. Diệp Tố nghĩ thầm may mắn Nhân tộc có tinh thần lực, nếu không, khảo thí này có thể bức học sinh một giây nhảy lầu.

Nhưng mà, mặc dù Diệp Tố cảm thấy chính mình đã là siêu nhân rồi, nhưng đối mặt tài liệu lịch sử kia, vẫn như trước cảm thấy mệt mỏi không muốn yêu, tính sơ sơ, hắn ít nhất phải mất bảy tám ngày mới miễn cưỡng đem sách từ đầu đến cuối đọc một lần. Miễn bàn đến 《 hóa học cơ sở 》đối với hắn không khác gì thiên thư.

Diệp Tố: “Trượt môn có trừng phạt gì?”

“Còn chưa thi đã nghĩ trượt, tiền đồ.” Địch Cảnh giáo huấn nói.

Diệp Tố chân thành mà nhìn hắn: “Ngươi cảm thấy ta có thể qua sao?”

Địch Cảnh cho dù không thấy ánh mắt hắn, cũng có thể cảm giác được, hắn thế nhưng không thốt ra được lời cổ vũ với Diệp Tố, sự thật là Diệp Tố cơ sở quá kém, luôn khiến hắn phải lau mắt mà nhìn, khiến hắn một lần nữa hoài nghi Diệp Tố là ở nơi thâm sâu cùng cốc lớn lên.

“Quên đi.” Diệp Tố sống không còn gì luyến tiếc mà phất tay, “Ta trước lên lầu ngủ một giấc, bình phục tâm tình bi ai.”

Mọi người:......

Đi ra ngoài ngắm sự đời, bản lĩnh khác không có, thật xấu thích ngủ lại càng thêm trầm trọng.

“Cơm chiều cũng đừng gọi ta, không có tâm tình ăn.”

Diệp Tố đương nhiên không thật sự ngủ, hắn thừa dịp thời gian thanh tỉnh không nhiều lắm ở Tinh Tế Thế Giới mà hảo hảo nghiên cứu hóa học cơ sở của cơ sở. Hắn thật vất vả mới tìm được trên mạng một quyển sách hóa học nhi đồng vỡ lòng tương đối đơn giản, trên đường về Hoa Đô tinh đã nghiên cứu được một thời gian.

Một góc băng nhỏ lộ ra này đã khiến cho thuyền nhỏ Diệp Tố thiếu chút nữa tan xương nát thịt, nếu không phải trước đó đã nói chuyện cùng Lý Hoằng Hậu, Diệp Tố có lẽ đã điên rồi. Rất nhiều chân lý hắn tin tưởng vững chắc bị chứng thực là sai lầm, mà thế giới hóa học giờ phút này rộng lớn khiến Diệp Tố càng nhận thức rõ hơn mình nhỏ bé, nhỏ bé đến mức căn bản vô lực đi nhận thức hóa học. Trong nháy mắt kia, Diệp Tố sinh ra phủ định với bản thân mà trước nay chưa từng nghĩ đến, sợ hãi mà kháng cự con đường phía trước.

Hắn như thế nhỏ bé, như thế yếu ớt, giống như một con kiến trong sinh mệnh không dài lắm mà không biết mệt qua lại bôn ba. Khi con kiến chỉ nhìn thấy sự vật trước mặt thì không cảm thấy gì, nhưng con kiến Diệp Tố này vì gặp gỡ kỳ diệu mà nhận được cơ hội siêu thoát, linh hồn của hắn bay lên giữa không trung, quan sát thân ảnh nhỏ bé của chính mình bận bận rộn rộn, nhưng bận rộn cả đời chỉ có thể vòng đi vòng lại trong một vòng nho nhỏ, một dòng suối nhỏ đã có thể khiến hắn mất phương hướng, một mảnh lá rụng có thể ngăn trở tầm mắt hắn, chân một con dã thú đã có thể khiến hắn mất đi sinh mệnh, đồ ăn hắn cho rằng phong phú thực ra nhỏ bé không đáng kể đối với thế giới này... Cỡ nào bi ai, cỡ nào khiến người ta tuyệt vọng.

Người vô tri không sợ. Sợ hãi và kiến thức như bóng với hình, biết được càng nhiều, vô lực cũng càng nhiều. Mọi người càng ngày càng hiểu biết vũ trụ, đồng thời, cũng càng ngày càng rõ ràng, so với vũ trụ vô ngần thì chính mình nhỏ bé thế nào, hiểu rõ cả đời mình cũng không thể thăm dò đến bên ngoài vũ trụ.

Vào buổi tối ngày hôm đó, Diệp Tố khiếp sợ đến mức không dám ngủ, phảng phất như một khi hắn ngủ liền không tỉnh lại nữa.

Nhưng hắn vẫn ngủ, cũng ở thế giới hiện thực một lần nữa tỉnh lại. Hắn chết lặng mà đi tiến hành thi đấu, kỳ diệu chính là, khi hắn từng chút một đo lường dung lượng thuốc thử, một bước lại một bước tiến hành thí nghiệm, tâm tràn ngập khủng hoảng liền bình ổn lại. Khi hắn hoàn thành một ngày thực nghiệm, nhìn thấy các tuyển thủ dự thi mặt mệt mỏi mà hưng phấn, nhìn thấy các phóng viên chờ mong, nhìn thấy các lão sư giám khảo nghiêm túc...

Hắn tại một khắc này, mới chân chính lý giải được lời nói của Lý Hoằng Hậu. Người sao, luôn phải đi, đi tới, đi tới, có lẽ liền sống.

Con kiến đã biết vận mệnh của mình, chẳng lẽ liền cứ nằm đó chờ chết sao, tiếp tục đi tới a, có lẽ đi tới chốn đào nguyên, có lẽ đi ra tiến hóa, có lẽ có thể cùng linh hồn giữa không trung của mình đối thoại.

Diệp Tố trong lúc bị khoa học tương lai mãnh liệt đả kích, chung quy vẫn bảo vệ được bản tâm lung lay sắp đổ.

Hắn bắt đầu chậm rãi tiếp thu tư duy thời đại tinh tế, bốn lạng đẩy ngàn cân mà sử dụng khoa học kỹ thuật tiên tiến. Hắn một lòng học tài liệu vỡ lòng, cho dù là vỡ lòng, đối với hắn đã rất thâm ảo khó hiểu, thường xuyên gặp phải một số danh từ cùng ký hiệu hoàn toàn không hiểu, nhưng hắn không lựa chọn đi tìm hiểu ý nghĩa những từ này.

Bởi vì hắn tiếp thu cũng cần một quá trình tuần tự, cho nên hắn chỉ xem những nội dung trình độ của mình có thể hiểu được, nên là này đó hắn xem thế là đủ rồi. Càng nhiều, càng kỳ diệu, huyền bí hóa học ở phía trước, đợi hắn sau khi hấp thu xong hóa học cơ sở lại đi thăm dò.

Diệp Tố lật xem giáo trình vỡ lòng, tầm mắt thực mau dừng lại một chỗ.

Phương pháp phân tích điện từ nguyên tử của Glenn.

Diệp Tố toàn tâm mà nghiên cứu nội dung này, đợi đến khi hắn buông quang não, trong lòng đã chấn động thật lớn.

Sau khi khiếp sợ, hắn lập tức nhớ tới thi đấu ở thế giới hiện thực, hô hấp đột nhiên nhanh hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.