Thụy Nhĩ Ma Tý Khởi Lai Hải

Chương 9: Chương 9: Tinh tế




Mặt Diệp Tố vân đạm phong khinh, nhưng tâm lý không nhịn được mà tức giận. Nhưng bất đắc dĩ là hắn phẫn nộ thì sao, hắn chỉ là một học sinh bình thường không quyền không thế, nếu cắn chặt chuyện này không tha, có lẽ tốt nghiệp được hay không cũng là vấn đề. Bạn cùng phòng nói rất đúng, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.

Tuấn Kiệt? Diệp Tố châm chọc mà cười cười, hắn lại không họ Lâm (có ai hiểu cái sự chơi chữ này không giúp với). Nằm trên giường, hắn xem tiểu thuyết mới vừa tìm được.

Cốt truyện chính là chuyện xưa kiếp trước kiếp này, môi giới đồng dạng là cảnh trong mơ, thời đại bối cảnh là thế kỉ 20 thập niên 60-70, một nữ nhân luôn mơ thấy chính mình mặc trang phục thời quốc dân đi giết người, mà ở một nơi khác, một nam nhân luôn mơ thấy mình bị giết ở một cái nhà trệt cũ nát. Do nhân duyên trùng hợp, nữ nhân cùng nam nhân kia gặp nhau, cũng gặp những người có liên quan đến án giết người đó. Cuối cùng nhờ tư liệu lịch sử thời quốc dân từ một vị lão nhân mới biết được án giết người này thực sự tồn tại, cũng là kiếp trước của những người này.

“Ta đây có thể hay không mơ thấy kiếp sau của ta?” Diệp Tố nghĩ thầm, lại nghĩ đến trình độ phát triển khoa học kĩ thuật quá đối lập, nếu thực sự là kiếp sau thì cũng phải kiếp sau luân hồi tám trăm một ngàn lần.

Cách xa như vậy, mơ làm cái gì? Hiện thực còn đang sống không xong đây.

Diệp Tố chán chết cả ngày, buổi tối đơn giản liền ngủ sớm.

Bạn cùng phòng mặt cứng đờ nhìn đồng hồ, tức khắc sắc mặt trắng bệch: “Mới 7 giờ......”

Mà bên kia, Nick cuối cùng cũng thấy Diệp Tố phá lệ mà dậy sớm một lần, kích động đến lệ rơi đầy mặt: “Diệp Tố ca, mới rạng sáng 5 giờ, ngươi cư nhiên tỉnh!”

Diệp Tố bình tĩnh mà hoạt động gân cốt, vừa hướng phòng ăn đi vừa nói: “Ngẫu nhiên dậy sớm cũng tốt cho thân thể.”

Bữa sáng là một bình dịch dinh dưỡng cùng loại với chế phẩm từ sữa, vị thập phần hảo, uống một hộp là có thể no, Diệp Tố giải quyết xong, hỏi Nick: “Có sách không?”

“Ngươi muốn xem sách?” Nick chấn động, “Ngươi biết đọc chữ sao?”

Diệp Tố vốn định làm biểu tình khinh thường, bỗng ngẫm lại, vạn nhất biết đâu văn tự nơi này hắn không biết, vì thế xoay ngoắt một cái: “Ta phải nhìn đến nó mới biết được ta có đọc được hay không a.”

“......” Nick 囧囧 mà đưa quang não qua, “Chính mình tìm đi.”

Diệp Tố cầm dụng cụ lớn nhỏ bằng cái di động, mân mê nửa ngày cũng không biết sử dụng ra sao.

Nick nhận mệnh mà giúp hắn bật lên, từ quang não bắn ra một màn sáng lập thể, dựng trước mặt hai người. Ngón tay Nick điểm điểm, thực mau icon kho sách liền xuất hiện: “Quang não của ta tương đối lạc hậu, trên đường đi không lên được mạng, ở đây chỉ có một ít sách ta download từ nhỏ đến lớn lúc sau lại chưa xóa.”

Nhìn thấy tất cả đều là chữ Hán, Diệp Tố yên tâm, nếu thật một chữ cũng không biết, hắn một người lén lút rời đi cũng rất phiền toái.

Click mở 《Lịch sử vũ trụ khái quát 》, Diệp Tố quyết định bước đầu phải tìm hiểu một chút địa phương này.

Nick thấy Diệp Tố xem đến xuất thần, liền cong lưng cẩn thận nhìn chằm chằm vào mắt hắn.

Diệp Tố nhướn mày: “Vướng ta xem a.”

Nick giơ tay, thức thời rời đi, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Nhìn dáng vẻ có vẻ không phải đang làm màu, hóa ra hắn biết chữ thật a.”

Hôm nay Diệp Tố dành hết thời gian xem sách lịch sử này, tuy nói đều là chữ Hán, nhưng có rất nhiều chữ hắn không biết, có thể đó là do chữ Hán đơn giản hóa và nhiều sinh vật sự vật mới xuất hiện làm hệ thống ngôn ngữ thêm phong phú, Diệp Tố vừa xem vừa đoán mò mới miễn cưỡng hiểu một đoạn.

Hiện tại là thời đại văn minh tinh tế, trong vũ trụ tồn tại vạn tộc. Khoa học kỹ thuật phát triển khiến cho giữa tinh hệ và tinh hệ trở thành khoảng cách nhân loại có thể vượt qua, bắt đầu tiếp xúc đến các nền văn minh khác, cũng dần dần dung nhập văn minh tinh tế tiên tiến. Biên giới giữa quốc gia và quốc gia biến mất, hiện tại chỉ có một Liên Bang Nhân tộc. Nhân loại từ năm trăm vạn năm trước bắt đầu chinh phạt vũ trụ, thẳng đến hôm nay đã khai thác phần lớn ranh giới, có được 58 cái tinh hệ.

Diệp Tố nghĩ đến độ lớn của hệ Ngân Hà, chỉ trong hệ Ngân Hà đã có 2000 trăm triệu hằng tinh, hành tinh càng nhiều đếm không xuể. Mà hiện giờ nhân loại sở hữu 58 cái tinh hệ, độ lớn hệ Ngân Hà chỉ có thể xếp ở mức trung bình...... Diệp Tố trong nhất thời khó có thể tiếp thu giả thiết to lớn như thế.

Đáng giá để ngạc nhiên nhất chính là sự xuất hiện cùng sử dụng tinh thần lực, khoa học kỹ thuật không ngừng phát triển, khiến nghiên cứu của nhân loại với bản thân cũng đạt tới một tầm cao nhất định, trong đó khai phá đối não bộ càng là cực hạn, tinh thần lực chính là do bộ não con người tiến hóa và khi khai phá đến trình độ nhất định sẽ khiến tư tưởng có thể thực chất hóa, trực tiếp tác động đến hiện thực.

Tinh thần lực còn có thể tạo ra cụ tượng hóa vũ khí, khi nhân loại có thể cực độ tinh tế khống chế tinh thần lực của mình liền có thể tạo ra cụ tượng hóa vũ khí tương ứng với cảm thái tinh thần lực bản thân, vũ khí loại này so sánh ra thì không bằng vũ khí nóng, nhưng có thể tạo được kỳ tích, cũng không bị vấn đề năng lượng hạn chế.

Lật lật sách qua phần giới thiệu các chủng tộc khác, phần lớn là những ký tự Diệp Tố không hiểu hoặc có hiểu thì cũng không biết đó là chủng tộc gì. Một ít chủng tộc hắn nhận thức cũng mở mang tầm mắt hắn, ví dụ như cái kỳ quái sinh vật trước mắt này gọi là Agger, thân thể tạo thành từ khí, có thể biến hóa hình dạng. Lại ví dụ như cái kia Meir tộc, thân thể to như ngọn núi.

Còn có rất nhiều chủng tộc mà trình độ chữ Hán của Diệp Tố vô pháp lý giải...

Diệp Tố đang hứng thú bừng bừng xem, bỗng nhiên nháy mắt cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, thân thể không kìm được mà nghiêng ngả. Đây là tình huống trên đường chưa bao giờ xuất hiện, quân hạm đã sớm xác định hành trình, kể cả có chuyển hướng đi cũng không đột ngột như vậy.

Không rảnh lo đọc sách, Diệp Tố vội vàng chạy đến đại sảnh quân hạm nơi có màn hình lớn chiếu ngoại cảnh, Triết Tu cùng Nick cũng tới nơi đó rồi.

“Đó là cái gì?” Diệp Tố nhìn thấy một đoàn bóng đen dài 2 3 mét trong không gian vũ trụ.

“Là Trùng tộc.” Ngữ khí Nick khó có được mà nặng nề, sau đó lại nhẹ bớt: “Chỉ có một con mà thôi, cũng chẳng làm nên chuyện gì. Trước đây ta chưa bao giờ nhìn thấy trùng tộc a, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy, lớn lên còn xấu hơn hình trong sách giáo khoa.”

Quân hạm tới gần Trùng tộc, bắn ra một đạo quang mang* màu lam, bóng đen kia chưa kịp giãy giụa đã hóa thành bột mịn.

*quang mang: ánh sáng

Triết Tu cùng Nick thấy thế đều lộ ra một tia ý cười hả giận: “Cho chúng nó biết sự lợi hại của Nhân tộc chúng ta, chờ lúc ta tòng quân liền đi giết sạch chúng nó, báo đại thù cho Nhất Tâm tinh chúng ta!”

Diệp Tố mơ hồ nhớ sách sử kia có nói qua về Trùng tộc, là tai ương lớn nhất của vũ trụ. Mẫu trùng to lớn thần bí, cắn nuốt ám vật mà sinh sản ra vô số con cháu Trùng tộc, cứ mỗi mười vạn năm, Trùng tộc tích lũy đến một số lượng nhất định sẽ tàn sát vũ trụ một lần, chúng không có trí tuệ, không có đau đớn, chỉ biết nhận mệnh lệnh của Mẫu trùng mà đi cắn nuốt năng lượng các tinh cầu. Một con Trùng tộc không tạo được thương tổn gì nhưng số lượng Trùng tộc quá nhiều, vạn tộc trong vũ trụ liên hợp lại, người trước ngã xuống, người sau tiến lên mà xây tường thi thể cùng không ngăn được chúng nó tàn nhẫn săn mồi. Trùng triều đi qua đâu, nơi đó cỏ cây trơ trọi, sinh linh tuyệt tử, sao trời mờ nhạt.

Triết Tu cùng Nick cố hương Nhất Tâm tinh đã từng là một tinh cầu tam đẳng văn hóa phồn vinh, có lịch sử huy hoàng mà dày nặng xa xưa. Nhưng mà tám vạn năm trước nó lại thất thủ ở nạn sâu bệnh lần đó, năng lượng ẩn chứa trong Nhất Tâm tinh bị Trùng tộc cắn nuốt sạch sẽ. Vô luận qua bao nhiêu năm, nó sẽ không một lần nữa có được mạch khoáng cùng đất đai phì nhiêu. Vô luận là công nghiệp hay là nông nghiệp đều không phát triển được, trừ những quái hoa màu trắng cũng chính là Nhất Tâm hoa Diệp Tố ban đầu nhìn thấy, không có thực vật nào có thể sinh sôi quy mô lớn ở Nhất Tâm tinh, Nhất Tâm tinh từ tinh cầu tam đẳng trở thành tinh cầu cửu đẳng áp chót. Nó sở dĩ còn được đối xử bình đẳng cũng nhờ thượng tầng Liên Bang nghĩ đến những khổ cực trước đây, coi như giúp những dân cư bám trụ không muốn rời khỏi Nhất Tâm tinh bớt chút ít ức hiếp còn hơn không.

“Đây là các ngươi vĩnh hằng địch nhân.”

Một thanh âm mát lạnh truyền tới, như là dòng suối cuốn theo khối băng từ thượng nguồn ngọn núi đổ xuống, ánh mắt lướt qua ba người họ mà nhìn Trùng tộc đã hóa thành bột phấn.

“Vô luận các ngươi nhập ngũ hay làm chính trị, hoặc chỉ là công dân Liên Bang bình thường.”

Hàn Nghiệp nói xong liền im lặng.

Triết Tu cùng Nick lại hiểu được cái gì, không tự giác căng chặt mặt, duỗi thẳng lưng.

Diệp Tố một bên cảm thấy, ba người hoàn toàn bất đồng này có một điểm tương tự kỳ quái. Lúc này hắn mới sâu sắc cảm thấy mình là một người ngoại lai, bởi vì hắn biết có cảm xúc đặc thù nào đó mà Hàn Nghiệp cùng Nick, Triết Tu đều ấp ủ, mà hắn cảm thụ không được.

Quân hạm tiếp tục dựa theo lộ tuyến đã định chạy. Nơi này không có gió, bột phấn này đó ít nhất cũng phải mấy ngàn năm sau mới có thể tiêu tán.

Cho dù là một con Trùng tộc lạc đơn không có bất kì uy hiếp gì, cũng phải tiêu diệt.

Đây là quy luật văn minh vũ trụ đặt ra.

Trùng tộc cũng không thỏa mãn chỉ với tai ương mười vạn năm một lần, chúng không có lúc nào không tham lam mà săn mồi. Vạn tộc trong vũ trụ thiết lập một phòng tuyến ngăn trùng tộc nhưng chỉ có thể ngăn cản Trùng tộc xâm lấn trên quy mô nhỏ. Nhưng vũ trụ to lớn bao la, vạn tộc không thể chiếu cố đến mọi ngóc ngách cho nên thường xuyên có Trùng tộc đơn lẻ lưu lạc trong lãnh địa vạn tộc.

Một khi gặp gỡ, giết chết bất luận tội.

Sau khi Hàn Nghiệp rời đi, khí thế trên người Nick cùng Triết Tu cũng chưa tiêu tán, Diệp Tố có chút không quen mà tìm chuyện nói với Triết Tu: “Dạo này sao ít thấy ngươi vậy, ngươi chui trong phòng trốn làm gì vậy?”

Triết Tu khinh thường mà nâng mặt: “Ta luyện tập sử dụng tinh thần lực a.” Ý nói móc chính là không giống ngươi, trừ lúc ngủ ra thì chỉ có chơi.

“Triết Tu kỳ thực muốn tìm ra tinh thần lực cụ tượng hóa vũ khí sớm một chút, đợi đến khi vào học có thể có nhiều cơ hội tốt hơn.” Nick cười hì hì nói, “Thời kỳ văn minh nguyên thủy có một người vĩ đại nói thiên tài là dựa vào 1% thiên phú cùng 99% nỗ lực. Triết Tu ít nhất có 10% thiên phú rồi, hắn chỉ cần cố gắng 90% nỗ lực!”

Nói rất có đạo lý, Diệp Tố thế nhưng không cách nào phản bác, ngượng ngùng nói: “Ngươi cả ngày đều mơ mộng, tại sao không học tập Triết Tu một chút?”

Nick lời lẽ chính đáng: “Thời điểm ngươi đang ngủ ta đều luyện tập!”

“Quên đi, ta tiếp tục đi đọc sách.” Hoá ra chỉ có một mình hắn ham ăn biếng làm, trong đầu Diệp Tố toát lên ý niệm này, ngay sau đó không để bụng mà vứt đi rất xa, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.