Trong mắt nhân loại, đây là một tinh cầu thật hoang vắng. Hàng năm mưa gió không ngừng, cát bay đá chạy, cỏ cây trụi lủi.
Khi bọn Diệp Tố tiếp cận tinh cầu này, lọt vào tầm mắt đầu tiên là một mảnh xám xịt nhợt nhạt mênh mông, ít nhất từ mắt thường thấy được, nơi này không có sinh mệnh. Trên tinh hạm, có mấy cái đồng hồ đo lường cùng la bàn trở nên hỗn loạn, đây là do năng lượng quá mức hỗn loạn bạo liệt ảnh hưởng.
Đối với nhân loại, tinh cầu này không thể khai phá năng lượng cũng không thể thích ứng cư trú, chỉ có thể vứt đi. Nhưng đối với Trùng tộc, chỉ cần là năng lượng thì không có chuyện không hạ miệng được, chúng nó không kén ăn. Những loại tinh cầu như vậy chỉ có dong binh đoàn có dã tâm mới đến, chỉ cần lực lượng bản thân vượt qua được thử thách, thường sẽ thu hoạch được vụ mùa lớn.
Tinh hạm chậm rãi giảm tốc độ, bay là là trên tầng trời thấp ngoài bề mặt tinh cầu. Địa hình tinh cầu này cũng lồi lõm không bằng phẳng, rất nhiều cồn cát, đôi khi cồn cát sẽ bị gió thổi đến di chuyển vị trí do đó che lấp đi cửa động, điều này tạo thành khó khăn nhất định cho bọn La Thành. Ngoài dựa vào máy dò xét, bọn họ cũng ghé đầu vào cửa sổ bên tinh hạm để quan sát tình huống bờ cát, nếu nhìn thấy cát bụi chỗ nào bị đánh thành hình lốc xoáy, khẳng định chỗ đó có động ngầm. Thực mau, máy dò xét liền phát ra cảnh báo.
Tinh thần đám người La Thành rung lên, nhanh chóng bay theo hướng máy dò xét chỉ thị. Đây là một động ngầm không bị cồn cát che lại. Khi bọn hắn tới gần cửa động, tin tức máy dò xét được càng lúc càng rõ ràng, ước chừng có bảy đến tám ngàn Trùng tộc. Đây là lần bọn họ gặp được nhiều Trùng tộc nhất kể từ khi tới Đông Cực tinh hệ, đương nhiên, trừ lần hợp tác với Phán Nguyệt dong binh đoàn.
“Làm sao bây giờ? Đến hay không?” La Thành ghé vào cửa động cẩn thận dò xét lại một lần, tận lực để số liệu chính xác một chút.
Diệp Sùng Tuyết: “Cứ coi như là tám ngàn đi, một người cũng chỉ cần đối phó hơn bảy trăm con, chúng nó còn không phải cùng lúc tiến công, có thời gian để chúng ta giảm xóc. Nếu cả tám ngàn cũng sợ, chúng ta đến đây để ngắm cảnh sao?”
Nàng nói, ghét bỏ mà vỗ một tầng cát dày rơi xuống khỏi cơ giáp.
Không ai có dị nghị, La Thành lấy ra viên cầu hấp dẫn Trùng tộc. Tinh hạm đỗ ở khu vực cách bọn họ khá xa, ba vị lão sư chỉ đạo cùng Bạch Huyễn đều đứng ở vị trí cửa khoang vọng lại quan sát, phòng ngừa vạn nhất.
Động sâu an tĩnh trong chốc lát, cát bụi xung quanh bỗng nhiên rào rạt rơi xuống, Trùng tộc sắp bò lên trên. La Thành lập tức lui về phía sau, làm thủ thế với Diệp Tố Diệp Sùng Tuyết bọn họ, sẵn sàng trận địa đón quân địch.
Viên cầu hấp dẫn Trùng tộc là phát minh của cộng đồng liên minh Nhân tộc, bắt rất nhiều Trùng tộc để nghiên cứu, cuối cùng cũng tìm được một loại ánh sáng có lực hấp dẫn chúng nhất, vô luận Trùng tộc đang gặm khoáng thạch gì, một khi cảm thụ thấy loại ánh sáng này, sẽ theo bản năng đi tìm nguồn phát. Nghe nói liên minh Vạn tộc còn đang nghiên cứu vũ khí hóa học nhằm tiêu mô Trùng tộc quy mô lớn, nhưng trải qua nhiều nỗ lực lại không hề có tiến triển, bọn họ bi ai phát hiện Trùng tộc kháng độc tính rất mạnh — từ đặc điểm không ăn kiêng của chúng cũng có thể nhận ra. Ít nhất mấy chục vạn năm gần đây, tiêu diệt Trùng tộc chỉ có thể dùng phương pháp thô sơ.
Cơ giáp La Thành một tay cầm vũ khí trang bị sẵn, một tay cầm cụ tượng hóa vũ khí trường đao của mình. Diệp Tố hâm mộ mà nhìn qua trường đao lóa mắt kia, không có cụ tượng hóa vũ khí vẫn luôn khiến hắn đau lòng.
Không đợi hắn kịp gặm nhấm nỗi đau này, Trùng tộc liền như thông cảm với hắn mà lao tới phân tán lực chú ý, sau đó bị La Thành hai đao chém ba đường. Ba con Trùng còn chưa kịp rơi xuống, mấy Trùng tộc liền liên tiếp lao ra.
Trùng tộc không có chỉ số thông minh, chỉ biết hành động dựa theo bản năng, có năng lượng sẽ ăn, có uy hiếp sẽ phản kháng, nhưng chúng không biết đào nhiều cửa động, cũng không biết thời điểm ra khỏi động tiếp tục đào, đành phải theo đội mà trào ra từ cửa động ban đầu. Đây là một phương diện hết sức có lợi cho dong binh đoàn tiêu diệt lượng lớn Trùng tộc. Nếu trong vũ trụ gặp phải số lượng Trùng tộc tương đối, vậy cần suy nghĩ tốt, liệu có thể thừa nhận được Trùng tộc như từ một đàn ong bay ra từ tổ hay không.
Bởi vì nơi này là bờ cát, cửa động không kiên cố, cát bụi sụp đổ, cửa động càng lúc càng rộng, số lượng Trùng tộc vọt tới ngày càng nhiều. Khiến bọn La Thành Diệp Tố đột nhiên không kịp đề phòng có chút hoảng loạn.
Một con Trùng nhuyễn thể mơ màng hồ đồ mà rảnh rỗi cắn cánh tay cơ giáp La Thành một ngụm, nháy mắt, liền xuất hiện một khối vết đen bị ăn mòn, không sâu, nhưng cũng đủ để bọn họ giật mình, uy lực nước miếng Trùng tộc, trăm nghe không bằng một thấy.
Thần sắc La Thành căng chặt, động tác hạ đao không nửa điểm sơ sẩy, ánh đao cụ tượng hóa của hắn bùng cháy, dường như một tầng ánh sáng thực chất hóa kéo dài từ lưỡi đao ra, hắn chuyển động cánh tay, đao chưa đến, đao mang đã đến trước, nháy mắt chém Trùng tộc kia thành hai đoạn, động tác dứt khoát chém xuống, một khoảng không gian nháy mắt được thanh triệt sạch sẽ.
Diệp Tố càng hâm mộ.
La Thành lại nhanh chóng hạ liền mấy đao, dọn ra một khoảng không gian lớn, sau khi giảm bớt áp lực, để tiết kiệm tinh thần lực, La Thành thu hồi cụ tượng hóa vũ khí. Diệp Sùng Tuyết tiếp đó, triệu hồi cụ tượng hóa vũ khí của mình, một khẩu súng, nơi súng quét qua, như gió mạnh quét ngang, Trùng tộc rào rạt rới xuống đất, không chết hẳn, nhưng vẫn luôn bị Tiểu Mễ đứng sau Diệp Sùng Tuyết bổ thêm mấy đao, liền hoàn toàn tắt thở.
Có La Thành cùng Diệp Sùng Tuyết luân phiên dọn dẹp lượng lớn Trùng tộc ở thời khắc mấu chốt, những người khác cũng không cần quá mức lo lắng, toàn tâm toàn ý mà tập trung tiêu diệt Trùng tộc trước mắt.
Diệp Tố nhìn thấy Trùng tộc liền có cảm giác chán ghét, chính là loại quái vật bất tận này khiến Tinh tế thế giới thấp thỏm lo âu, khiến Nhân tộc khó có thể tiếp tục tồn tại truyền thừa, khiến Hàn Nghiệp phải đeo trách nhiệm trầm trọng trên lưng. Hắn hận mình không thể mọc ra ba đầu sáu tay để chém hết thảy Trùng tộc, mỗi lần công kích đều nghiến răng nghiến lợi, từng đao chém xuống đều là thịt rơi, bộ dáng liều mạng này của hắn khiến người khác có chút kinh ngạc, nhưng lại bị hành vi của hắn cảm nhiễm, càng lúc càng xuống tay tàn nhẫn, càng lúc càng nhanh.
Bảy tám ngàn Trùng tộc, nói lên chỉ là một con số, nhưng để chúng thành đội ngũ cho ngươi chém, cũng là hơn bảy tám ngàn lần chém không ngừng. Mười hai người hơi thở nặng nhọc, nhưng gan bàn tay lại nóng cháy, trái tim đập như nổi trống, bọn họ tận hưởng loại kích thích này, cảm giác chiến đấu vui sướng tràn trề.
Bọn họ nhớ tới lần chiến đấu cùng Phán Nguyệt dong binh đoàn, bắt đầu không tự giác mà lâm vào cảnh tượng ấy, phảng phất như lính đánh thuê Phán Nguyệt còn đang kề vai chiến đấu cùng họ, thủ pháp bọn họ bắt đầu lưu loát dứt khoát như Phán Nguyệt. Loại bắt chước này cũng không phải trên hình thức, mà là trên ý thức, càng lúc càng giống một tay già đời, càng lúc càng lão luyện.
Thời điểm động sâu chỉ còn hai ba Trùng tộc bò ra, bọn họ thở mạnh một hơi, cả người đều đổ mồ hôi nóng.
Mỗi người đều cảm thấy lực lượng toàn thân mình đều được phát huy, mỗi lần chiến đấu, đều có một sự nhiệt huyết tỏa sáng, theo thi thể Trùng tộc chất chồng lên, loại cảm xúc này đạt tới điểm cực khoái thỏa mãn.
Bọn họ dừng lại, nơi bọn họ chiến đấu nháy mắt có một tầng cát phủ lên thi thể Trùng tộc.
Trương Diêu Phong quét tay một cái: “Hoàn mỹ!”
Trùng tộc đã chết chỉ là muối bỏ biển, nhưng cứ tiêu diệt một đám một đám, biển cả hẳn cũng có ngày cạn sạch? Hàn Nghiệp, Nhân Tộc cùng Vạn tộc đều tin tưởng vững chắc vào loại tín niệm này, cho nên mới có thể trăm vạn năm như một ngày mà tiếp tục kiên trì, vẫn luôn kiên trì đến khi vạn vật hòa bình, đến ngày vũ trụ thanh minh.
Diệp Tố nhẹ nhàng nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng nắm quyền, liếc mắt kiên định nhìn mặt đất tràn đầy tàn thi.
Tinh cầu này không khiến bọn họ thất vọng, Trùng tộc chưa bị phát hiện có rất nhiều. Ngoài một số động sâu dò xét được trên một vạn Trùng tộc bị bọn họ từ bỏ, những động sâu khác đều không bỏ qua mà càn quét sạch sẽ, dường như cả đường đều không nghỉ ngơi. La Thành muốn đảm bảo số lượng Trùng tộc mỗi người giết được một ngày đều từ một vạn trở lên, như vậy mới có thể bảo đảm được nhiều tích phân nhất.
Tích phân cá nhân cùng đoàn đội của bọn họ đều đang vững bước leo thang trên bảng xếp hạng.
Nghe Trương Diêu Phong thông báo hạng tích phân hôm nay, mọi người đều lộ ra ý cười mệt mỏi mà hài lòng.
Địch Cảnh nói: “Đợi khi cục khai thác mỏ thăm dò rõ ràng Thuần thạch, chúng ta cũng sẽ có một lượng lớn tích phân, lọt vào top5 không thành vấn đề. Hy vọng hai du hiệp kia có thể thật sự như lời bọn họ nói mà không tham Thuần thạch chúng ta phát hiện, bằng không để phán định là ai phát hiện cũng sẽ tốn khá nhiều công sức thời gian.”
“Hai du hiệp?” Trương Diêu Phong cười ha ha, “Ngươi có mù cũng không cần nói điêu a, rõ ràng chỉ có một!”
Địch Cảnh nghiêng mắt liếc hắn một cái, cười lạnh: “Ngượng ngùng, thu hồi trò đùa nhàm chán của ngươi, lúc đó ta mở cụ tượng hóa vũ khí, muốn gạt ta, kiếp sau đi.”
Trương Diêu Phong nghiêm túc nhìn Địch Cảnh, “Ngươi nói thật?”
Địch Cảnh chỉ hận không thể tiếp tục xem thường hắn, “Vào động ngầm sâu như vậy, còn không nghe rõ động tĩnh, ta một người mù không có cảm giác an toàn không mở con mắt thứ ba ra, là để dành để rình coi ngươi sao?”
“Nga!” Trương Diêu Phong hiểu rõ cười cười, “Vậy ngươi cũng thu hồi trò đùa nhàm chán đi thôi!”
“Nhàm chán.” Địch Cảnh mắng một tiếng.
Diệp Tố nhìn bọn họ đấu võ mồm một trận bỗng cảm thấy một tia bất an, ít nhất hắn từ sắc mặt của Địch Cảnh cùng Trương Diêu Phong không nhìn ra ý tứ trêu đùa đối phương, hắn nói với Địch Cảnh, “Nhưng mà, thực sự chỉ có một người.”
Nghe được ngữ khí nghiêm túc của Diệp Tố, sắc mặt Địch Cảnh nhanh chóng lạnh xuống, “Ta thấy hai luồng ánh sáng tinh thần lực trước mặt ta.”
Trương Diêu Phong cùng Diệp Tố hai mặt nhìn nhau, Trương Diêu Phong tiếp đó liền cười thoải mái: “Chẳng lẽ con mắt thứ ba của ngươi cũng có lúc không dùng được?”
Địch Cảnh ngẩn ra, thần sắc có chút kinh hoảng lập tức bình tĩnh xuống, nhưng ngữ điệu nâng cao vẫn lộ rõ nội tâm khẩn trương, “Không thể! Con mắt thứ ba của ta chưa từng có sai lầm!”
“Chẳng phải có lần này sao...” Trương Diêu Phong định trêu chọc, nhưng thấy bộ dáng Địch Cảnh lại nhịn không được, nhẹ giọng hỏi, “Ngươi thật sự nhìn thấy hai người? Một người khác có thể là Trùng tộc còn sót lại hay không? Hoặc là sinh vật khác?”
Địch Cảnh tức giận nói: “Hai luồng tinh thần lực đều sáng ngời, cường đại hơn ánh sáng mỏng manh của Trùng tộc nhiều, ta không thể nhìn nhầm.”
Trương Diêu Phong im lặng không nói gì, nhìn về Diệp Tố xin giúp đỡ, nhưng Diệp Tố biết làm gì bây giờ.
Đợi khi bọn Bạch Huyễn đều tới ăn cơm, thấy ba người này sắc mặt quái dị, cười hỏi: “Lộ chuyện tình tay ba?”
Diệp Tố nói cảnh tượng con mắt thứ ba của Địch Cảnh thấy ở mỏ khoáng Thuần thạch nói một lần.
Bạch Huyễn kinh ngạc nói: “Đôi mắt của ngươi không xảy ra sai lầm?”
Địch Cảnh kiên quyết mà lắc đầu: “Chưa bao giờ có!”
“Vậy ngươi nói vị trí phân bố của hai luồng sáng kia.”
“Một cái ở phía trước ngươi, là người nói chuyện, một người khác cách hắn ba mét về phía bên trái.”
Lời này của hắn vừa thốt lên, mọi người đồng thời biến sắc. Bọn họ đều nhớ rõ vị trí tên du hiệp kia, bên trái hắn ba mét là đất. Trên thực tế, đường hầm người kia đứng cũng không quá hai mét rộng. Điều này chỉ có thể nói tình trạng con mắt thứ ba của Địch Cảnh...
Đối với Địch Cảnh, con mắt thứ ba là căn bản dựng thân của hắn, nếu tồn tại vấn đề không chuẩn xác sẽ tạo ra đả kích không thể tưởng tượng với hắn.
Trương Diêu Phong cười hai tiếng: “Ai nha, lâu như vậy, ta không nhớ rõ ba mét bên trái của hắn là cái gì, lần tới chúng ta quay lại nhìn xem?”
Ngữ điệu khô khốc của hắn khiến Địch Cảnh có chút cảm giác không tốt, hắn sinh khí đứng dậy, bỏ lại một câu rồi xoay người đi: “Các ngươi không tin ta thì thôi, quên đi.”