Tốc độ Thất Sát nhanh như bay, đảo mắt đã tiếp cận Diệp Tố.
Diệp Tố biết cơ hội thắng của mình bằng không, nhưng hắn không nhụt chí, một bên thao tác cơ giáp di động biên độ nhỏ, để tránh lâm vào vòng luẩn quẩn hành động quỷ dị của Thất Sát; một bên không ngừng bắt lấy mọi cơ hội có thể mà tiến hành công kích. Thất Sát càng ngày càng áp sát, cũng không vội công kích, phảng phất như đang trêu chọc Diệp Tố.
Chơi thì chơi đi. Diệp Tố nghĩ rất lạc quan. Khi Thất Sát đột nhiên chém khảm đao lại, hắn lập tức phản ứng, đồng dạng lấy đao đỡ, nhưng phong cách chiến đấu quỷ dị của Thất Sát không chỉ biểu hiện trên hành động của hắn mà còn ở chiêu thức. Cây đao đang chém thẳng tắp xuống, sau hai phần ba quãng đường bỗng nhiên lưỡi đao xoay một cái, nghiêng đi cắt vào cổ cơ giáp Diệp Tố.
Bất quá, lần này không lừa gạt được đôi mắt Diệp Tố, Diệp Tố đã sớm thấy khi Thất Sát chém lại thì cổ tay cơ giáp phù phiếm cứng đờ, có lẽ có xu thế chệch hướng. Đây là dấu hiệu ý thức Diệp Tố đang nảy sinh dự phán, hắn cần chiến đấu càng nhiều, thời gian càng nhiều, tích lũy kinh nghiệm càng nhiều.
Diệp Tố trong lòng vui vẻ, tiếp tục bước đi đã định liệu trước. Quả nhiên, thấy bả vai cơ giáp Thất Sát có dấu hiệu nâng lên, lập tức đem diễn luyện tốt trong lòng thực hiện, đôi tay như tia chớp lập lòe trên bàn điều khiển, chỉ có tàn ảnh tung bay, gần như bạo phát tốc độ tay nhanh nhất của hắn từ trước tới nay! Đôi tay cơ giáp nắm đao, cũng vội vàng chuyển hướng, hướng phía trên bên phải đón đỡ, ca — hai thanh đao mãnh liệt va chạm, phát ra thanh âm khiến người thủng màng nhĩ.
Cùng lúc đó, Diệp Tố chuyển nòng súng hạt đến bộ vị khuỷu tay trái cơ giáp, khi cánh tay cơ giáp ngăn cản khảm đao, khuỷu tay liền đối diện bụng Thất Sát, lập tức phóng ra một đạn hạt lưu.
Oanh — chính giữa bụng Thất Sát.
Đám người trầm mặc một hồi, bỗng nhiên bộc phát thanh âm ồn ào nhiệt liệt. Có vài người còn không hiểu tại sao đao đang giao hội chỗ lồng ngực lại chạy xuống mặt đất, lại nhìn thấy Thất Sát bị bắn trúng.
Thất Sát bị một cái tay mới công kích rồi!
“Trời ạ! Cái kia Diệp, ba giây đồng hồ vừa rồi đã vượt quá một trăm lần thao tác!”
“Một trăm lần thao tác trong ba giây đồng hồ rất nhiều người có thể làm được, Diệp khiến người ta kinh ngạc cảm thán ở chỗ, thao tác của hắn không phải là ấn lung tung, hắn có trình tự, có kết cấu, hơn nữa khống chế chi tiết tinh diệu, tình huống khẩn cấp như vậy thế nhưng không sai một chút nào, có thể gọi là hoàn mỹ!”
“Ý tứ ta chính là như vậy! Không biết Diệp này đến tột cùng là thần thánh phương nào, chẳng lẽ là từ Tây Đô đại học tới sao?”
“Không rõ lắm, tiếp tục xem đi.”
Hắn cũng không phải Tây Đô đại học. Thiệu Kim bĩu môi, hẳn cũng không phải người Tây Đô, nếu không, người thao tác tinh chuẩn như vậy hắn sẽ không chưa từng giao chiến qua.
Thất Sát đồng dạng có chút khiếp sợ, hắn vẫn quá coi thường Diệp Tố rồi. Hắn cho rằng, Diệp Tố giỏi lắm cũng chỉ có thể phát hiện mục tiêu công kích chân thật của hắn, sau đó hoảng loạng mà ngăn cản. Không nghĩ tới, Diệp Tố không chỉ phát hiện ý đồ của hắn, ngăn cản hoàn mỹ, lại còn dư tâm tư thay đổi nòng súng rồi nhắm chuẩn công kích. Một học sinh sao có thể trong khoảng thời gian ngắn suy luận được nhiều thao tác như vậy, lại còn thuận lợi thực hiện được?
Bất quá, Thất Sát cũng không phải ăn chay, khiếp sợ chỉ kéo dài nháy mắt, ngay cả thần sắc cũng biến hóa không nhiều. Dù sao đạn đã bắn trúng, hắn cũng không vô vị mà né tránh, ngược lại, đón thẳng nhiệt khí ập tới, khảm đao sấn lên áp bách hai tay cơ giáp Diệp Tố, một tay trái cơ giáp còn lại nắm quyền, hung hăng mà oanh hướng ngực cơ giáp Diệp Tố!
Đó là khoang điều khiển Diệp Tố.
Một quyền này lực đạo to lớn, hơn nữa bản thân chất liệu cơ giáp Thất Sát tốt hơn cơ giáp bình thường của Diệp Tố, khiến khối kim loại bị oanh kích kia gần như lõm xuống, mà Diệp Tố ở phía trong cũng bị tiếng nổ vang cùng lực đạo truyền lại chấn đến run rẩy mấy lần, đôi tay đều rời khỏi đài điều khiển.
Mà tình trạng này của Diệp Tố, hiển nhiên Thất Sát có dự đoán.
Thất Sát lập tức thừa dịp cơ giáp Diệp Tố mất khống chế, thu hồi khảm đao, nắm quyền, liên lục oanh kích ngực cơ giáp Diệp Tố, rung động rầm vang như nổi trống. Khối kim loại kia rốt cuộc không chịu nổi mà lõm xuống. Diệp Tố càng thảm hơn, thân hình bị oanh kích liên miên không ngừng, chốc lát vô pháp phản kháng hữu hiệu.
Oanh một tiếng, cơ giáp không người thao tác bị Thất Sát quăng ngã xuống đất, Thất Sát ngay sau đó nửa ngồi xổm bên cạnh Diệp Tố, hai đấm không ngừng mà tiếp tục công kích.
Trên thính phòng lại là một trận ồn ào, Diệp chiếm thượng phong chưa được vài giây liền tập tức rơi vào cục diện bị động như thế, căn bản không có cơ hội xoay người. Bọn họ thở ra một hơi, ban đầu bọn họ cho rằng trận đấu sẽ có xu thế nghiêng về một bên, nhưng Diệp đã khiến bọn họ kinh hỉ nhiều lần, tuy rằng kết quả cuối cùng không thay đổi, nhưng trình đồ thi đấu xuất sắc cũng đáng giá tấm vé này, thuận tiện cũng để bọn họ biết tới một người mới không tồi.
“Diệp đúng không? Về sau chú ý một chút.”
“Diêm Vương.” Một người cạnh Thiệu Kim khều khều hắn, “Xem ra hắn là một cái kình địch của ngươi a?”
“Hắn còn chưa kịp dùng đến tinh thần lực đâu, cũng chưa biết thực lực chân thật ra sao.” Thiệu Kim nói, hắn không phải ghen ghét hay không cao hứng, hắn nói, chính là sự thật. Không thiếu người điều khiển cơ giáp tốt nhưng tinh thần lực thường thường, người như vậy, tiềm lực căn bản không lớn, không cần để ý.
Theo lý thuyết, thi đấu đến lúc này có thể tuyên bố kết thúc, tuy rằng Diệp còn chưa sử dụng tinh thần lực, Thất Sát cũng vậy, lại tiếp tục cũng chỉ là giằng co một lát, sau đó, Diệp Tố tiếp tục bị Thất Sát áp chế.
Nhưng trên đấu trường, Thất Sát còn không gián đoạn mà tiến hành oanh kích, dáng vẻ ý tứ không bỏ qua.
Khán giả hiện tại đều nhìn ra, Diệp này là thật sự đắc tội Thất Sát.
Mục đích của Thất Sát không chỉ thỏa mãn với chiến thắng, hắn còn muốn phế bỏ Diệp, uy hiếp của người này với đệ đệ mình quá lớn. Trong lúc mọi người không để ý, Thất Sát lặng lẽ đưa tinh thần lực vào hai quyền, tiếng đấm vẫn vang vọng như vậy, nhưng thương tổn đã gấp bội. Diệp Tố nháy mắt cảm nhận được áp bách cực độ, khiến hắn trong khoang điều khiển nhỏ hẹp hô hấp khó khăn, toàn thân bị va đập đến đau đớn khó nhịn.
Diệp Tố không cam lòng bị động như vậy, cũng phát tán tinh thần lực tiến hành ngăn cản, nhưng hiện tại đã sáu bảy giờ, cấp bậc tinh thần lực của hắn quá thấp, xa xa không đủ để hắn xoay người.
Trên thính phòng, Hàn Nghiệp đứng lên, đi đến ghế trọng tài: “Thi đấu có thể kết thúc.”
Trọng tài nhìn thoáng qua Hàn Nghiệp, việc công xử theo phép công nói: “Chưa đạt tới yêu cầu kết thúc.” Hắn có chỉ ra quy tắc thi đấu, phía trên ghi, chỉ khi cơ giáp một phe bị hư hao nghiêm trọng, như bị headshot,...; hoặc giữa hai bên điều khiển có người xuất hiện thương tổn quá mức độ cũng có thể kết thúc thi đấu, nhưng trước mắt dù Diệp Tố hay Thất Sát đều chưa bị thương nặng; cuối cùng, nếu một trong hai người trên sân đầu hàng, thì sẽ kết thúc thi đấu, Thất Sát khẳng định sẽ không, mà Diệp Tố giờ phút này không thể điều khiển cơ giáp, lời nói cũng không truyền ra được.
Kinh nghiệm lão đạo của Thất Sát cũng thể hiện ở việc hắn lách lỗ hổng quy tắc thế nào. Dù trọng tài cũng có thể nhìn ra Thất Sát hẳn có thù riêng, nhưng hắn không thể tùy tùy tiện tiện mà bỏ dở thi đấu.
Hàn Nghiệp nhíu mi, quay đầu về phía đấu trường nhìn Diệp Tố đang bị Thất Sát đè đánh. Bỗng nhiên, hô hấp hắn cứng lại, hắn thấy bàn tay cơ giáp Diệp Tố hiện ra một vết rách rất nhỏ. Kia hiển nhiên không phải địa phương Thất Sát công kích, hiển nhiên không phải do ngoại lực tạo thành, mà do Diệp Tố chính mình tạo thành.
Tinh thần lực Diệp Tố mất khống chế! Cảm thái Phá hư sắp bộc phát ra!
Cho dù Diệp Tố đã tiến hành huấn luyện phân hóa cảm thái lâu như vậy, nhưng vẫn như trước, vô pháp tự nhiên mà sử dụng hai loại Cảm thái, ngày thường Cảm thái tinh tế vẫn làm chủ. Nhưng hiện tại tuyệt đối không phải thời điểm tốt để Cảm thái phá hư ra, Diệp Tố dạng này vô pháp nắm giữ “Phá hư” đang ở trạng thái quả bom nổ chậm, vào lúc chưa bộc phá ra công kích, Diệp Tố đầu tiên sẽ thương tổn chính mình!
“Đình chỉ thi đấu!” Hàn Nghiệp dùng sức đập lên ghế trọng tài.
Trọng tài khiếp sợ, trong lòng ẩn ẩn không thoải mái, “Ta nói, còn chưa đạt đến yêu cầu đình chỉ thi đấu...”
Tiếng cuối còn chưa kịp thốt ra, hắn liền hoảng sợ đến trừng lớn mắt, một đài cơ giáp cao mười mét xuất hiện trước mặt hắn.
Cơ giáp là màu đen, thuộc về Hàn Nghiệp. Hình thức khác rất xa huyền sắc cơ giáp hắn sử dụng trước kia ở Tát Luân tộc, phía trên còn có gia huy Hàn gia, đây là cơ giáp Hàn Nghiệp dùng lúc ở ngoài. Huyền sắc cơ giáp sau vụ Tát Luân tộc liền nổi tiếng ở Nhân tộc, quá gây chú ý.
Hàn Nghiệp lười lại vô nghĩa cùng hắn, lập tức bước lên cơ giáp, cường ngạnh mà đánh vỡ lồng phòng hộ quanh đấu trường — phòng hộ này chỉ dùng để ngăn cản cơ giáp bình thường, để tránh thương tổn cho người xem, dưới đỉnh cấp cơ giáp của Hàn gia liền chia năm xẻ bảy. Hàn Nghiệp lao cực nhanh tới giữa Thất Sát cùng Diệp Tố, mạnh mẽ dừng thi đấu lại.
Người xem sớm bị một đài cơ giáp đột nhiên xuất hiện làm ngây ngốc, giờ phút này thấy hắn đột nhiên chạy lên đấu trường, một số người có chút hoảng loạn mà lùi lại phía sau, một số lại hưng phấn mà nhìn chằm chằm sân đấu, chờ mong chuyện gì phát sinh.
“Hảo cơ giáp a!” Trước mắt Thiệu Kim sáng ngời, nhìn cơ giáp Hàn Nghiệp chằm chằm mà tán thưởng từ đáy lòng, từ màu sắc kim loại đã có thể thấy nó không tầm thường.
Trọng tài ngốc một lát xong lập tức phản ứng lại, lấy ra quang não cầu cứu: “Gọi tổng bộ, đấu trường số 348 xuất hiện tình huống dị thường, có khách nhân điều khiển cơ giáp tự mang theo lao vào đấu trường, thỉnh cầu chi viện!”
Thất Sát bị lực lượng cường đại đẩy ra, hắn kinh ngạc không thôi, tầm nhìn theo đó mà thấy được một đài cơ giáp màu đen khí thế hung hãn. Cơ giáp này... Thất Sát âm thầm đánh giá, hãi hùng khiếp vía, đây cũng không phải loại cơ giáp mà cơ giáp câu lạc bộ sản xuất có thể đánh đồng. Chênh lệch giữa hai người còn lớn hơn chênh lệch giữa cơ giáp hắn và Diệp Tố rất nhiều.
Cơ giáp Hàn Nghiệp vừa xuất hiện trước mắt Thất Sát vài giây đã khiến hắn cảm thấy áp lực thực lớn.
Nhưng Hàn Nghiệp không rảnh giáo huấn Thất Sát, hắn trước hết phải đi xem Diệp Tố. Dùng sức mạnh mở ra khoang điều khiển cơ giáp Diệp Tố, hỏi: “Ngươi có ổn không?”
Là Hàn Nghiệp. Diệp Tố đầu có điểm vựng nhìn đài cơ giáp màu đen bên ngoài, yên lòng, cảm giác áp bách trên người cũng như thủy triều dần dần rút đi. Đôi mắt hắn dần khôi phục thanh minh, lý trí trở lại. Ta vừa mới làm sao vậy, Diệp Tố nghĩ mà thấy sợ, vừa rồi như phảng phất lâm vào trạng thái không ý thức, hoàn toàn không biết mình đang làm cái gì.
Vết rách trên cơ giáp cuối cùng không tiếp tục mở rộng.
Diệp Tố ôm đầu từ khoang điều khiển bò dậy, lắc đầu với Hàn Nghiệp, ý bảo mình không sao, sau đó phẫn nộ mà nhìn về phía Thất Sát. Hắn rõ ràng nhằm vào mình, Diệp Tố sao có thể nhìn không ra. Nhưng quan trọng là, hắn chưa bao giờ thấy người này, không có nguyên nhân mà lại nhắm vào hắn, khiến hắn càng cảm thấy bực bội.
Hàn Nghiệp biết rõ nguy cơ vừa rồi, so với Diệp Tố còn tức giận hơn, hắn lạnh lùng nhìn Thất Sát, “Nói ra mục đích của ngươi.”
Thất Sát bị khí thế này đả kích, thiếu chút nữa nhịn không được thao tác cơ giáp lùi lại, cũng may đang ở trong khoang điều khiển, cũng đủ không gian để hắn trấn định lại. Người này thật đáng sợ, Thất Sát nghĩ, hắn chiến đấu nhiều như vậy nhưng chưa bao giờ gặp người khí thế cường đại sắc bén như vậy. Mà xem tư thái bảo hộ của hắn với Diệp... trực giác Thất Sát nói cho hắn phải chịu đựng.
“Ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì.” Thất Sát căng da đầu nói.
Hàn Nghiệp: “Không cần có ý định lừa dối ta.”
Không khí ngày càng lạnh, Thất Sát hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, nhìn thẳng Hàn Nghiệp, “Ngươi vô duyên vô cớ cắt ngang thi đấu của chúng ta, bản thân ngươi trái với quy tắc câu lạc bộ, không biết ngươi rốt cuộc định làm gì?”
Thanh âm Thất Sát xuyên qua cơ giáp truyền khắp đấu trường, hắn muốn dẫn đường nhân viên công tác coi Hàn Nghiệp như người quấy rối, hy vọng mau chóng đem Hàn Nghiệp đi, hắn thật sự sắp không kiên trì nổi nữa.
Quả nhiên, trọng tài lá gan lớn tới gần: “Tiên sinh, thỉnh ngài thu hồi cơ giáp, nếu không câu lạc bộ sẽ không tiếp tục đối đãi với ngài như khách nhân!”
Không phải khách nhân, chính là địch nhân.
Hàn Nghiệp căn bản không để ý đến trọng tài, mà thao tác cơ giáp đi về phía trước một bước, Thất Sát phản xạ mà bắn ra một súng tiến hành công kích.
Hàn Nghiệp cũng triển khai thế công, chỉ có một từ đề miêu tả, nhanh!
Thất Sát cũng nhanh, hắn nhanh mơ hồ kỳ quỷ, tung tích khó định. Mà Hàn Nghiệp nhanh mãnh liệt trực tiếp, cứ như vậy xông lên, ai cũng biết mục tiêu của hắn là Thất Sát, Thất Sát tự mình cũng biết, nhưng hắn trốn không xong! Căn bản không có thời gian để phản ứng đi trốn!
Bởi vì hắn biết, giây tiếp theo sẽ có một lực lượng thật lớn đánh sâu vào mình. Cơ giáp Hàn Nghiệp oanh kích một quyền ở ngực hắn, tựa như vừa rồi Thất Sát oanh kích Diệp Tố vậy. Đồng dạng hung mãnh, đồng dạng không hề có sức chống cự. Chẳng qua, Thất Sát tự chủ động biến thành bị động.
Hàn Nghiệp điều khiển tay trái cơ giáp vừa nhấc lên, liền chế trụ bả vai cơ giáp Thất Sát, dễ như trở bàn tay mà bóp chết ý định phản kháng vừa nảy sinh của hắn, sau đó, tay phải cơ giáp Hàn Nghiệp lại lặp lại động tác oanh kích khoang điều khiển Thất Sát, phảng phất như có tiếng sấm ù ù vang lên, Thất Sát căn bản không phản ứng kịp, đã từng bị từng đợt oanh kích liên tiếp đập đến mắt nổ đom đóm. Hắn thực mau liền cảm nhận được thống khổ mình đem đến cho Diệp Tố, mà giờ phút này hắn cảm nhận càng sâu hơn, hoàn toàn không có bất luận cơ hội phản kháng nào.
Giờ phút này, Thất Sát thậm chí nghĩ tới mình có lẽ sẽ bị sống sờ sờ mà đánh chết.
Hắn muốn xin tha, muốn từ đầu đến cuối khai ra mục đích của mình, muốn sám hối, nhưng hắn phát hiện giữa chấn động không ngừng mình vĩnh viễn không có cơ hội mở miệng nói chuyện.
Không......
Thính phòng nháy mắt nổ tung, thực lực kinh người của Hàn Nghiệp thực mau khiến bọn họ khuất phục!
“Thực lực người này nhất định đạt tới kim cương chiến tướng!”
“Quá nhanh! Bóng dáng ta cũng không thấy rõ!”
“Hắn có quan hệ gì với Diệp a? Nhìn dáng vẻ như là xả giận cho Diệp, ngay cả phương thức công kích đều giống như đúc.”
Thiệu Kim càng ánh mắt sáng quắc mà nhìn Hàn Nghiệp, miệng lẩm bẩm: “Nếu có thể cùng người này đánh một hồi, có chết thật cũng cam nguyện!”
Tích tích tích — tiếng cảnh báo vang lên, đội bảo an nhận được tin cầu cứu của trọng tài vừa xông tới liền thấy tư thế của Hàn Nghiệp, sợ tới mức thiếu chút vừa lui về, chạy nhanh kéo vang thêm một bậc cảnh báo!
Ngày thường làm đội viên chuyên nghiệp, thời khắc mấu chốt có thể làm bảo an, hoàng kim chiến tướng cùng kim cương chiến tướng đều tụ tập lại nơi này, bảo an câu lạc bộ bắt đầu sơ tán... Không, là mạnh mẽ đuổi những người đang xem náo nhiệt rời đi.
Xung đột trận này càng nháo càng lớn, thực mau liền được cấp báo lên, từ đội trưởng đội bảo an tới người phụ trách khu vực, một đường qua tổng giám đốc, truyền thẳng vào tay lão bản.
Chủ tịch câu lạc bộ Tinh Thần còn đang tráng niên Khổng Anh Trác nhìn thấy cơ giáp màu đen trong video có gia huy Hàn gia, cả kinh thiếu chút nữa lăn khỏi ghế!
“Hàn gia trực hệ không phải chỉ có một cái con trai độc nhất sao? Tại sao lại chạy tới Tây Đô tinh? Còn chạy tới câu lạc bộ ta đánh nhau, tổn thọ!” Khổng Anh Trác lập tức truyền tin xuống, “Ngàn vạn không được hành động thiếu suy nghĩ! Hảo hảo nói chuyện! Chờ ta tới!”
Khi ba gã Kim cương chiến tướng cùng hơn ba mươi Hoàng kim chiến tướng bao vây Hàn Nghiệp, Khổng Anh Trác mặt đầy mồ hôi rốt cuộc cũng chạy tới nơi, hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy một cơ giáp màu đen cùng gia huy Hàn gia, nghĩ thầm đây là thật, không ai dám giả mạo Hàn gia, lại còn giả mạo được giống như vậy.
Vâng, mặc kệ ai sai, dù sao Hàn Nghiệp khẳng định không sai nguyên tắc, Khổng Anh Trác mặt đầy ý cưới đi tới, cung kính với cơ giáp Hàn Nghiệp: “Thập phần xin lỗi, khiến tôn kính khách nhân ở câu lạc bộ bị kinh hách, ta là lão bản câu lạc bộ Tinh Thần Khổng Anh Trác, ta nhất định sẽ cho ngươi một công đạo vừa lòng.”
Hàn Nghiệp nhìn hắn một cái, buông cơ giáp Thất Sát ra.
Phịch một tiếng, cơ giáp Thất Sát nháy mắt ngã xuống đất, từ tấm chắn pha lê trước khoang điều khiển, có thể nhìn thấy Thất Sát bất tỉnh nhân sự.
Hàn Nghiệp xuống khỏi cơ giáp, thu hồi cơ giáp xong mới khiến không khí đấu trường này hòa hoãn một chút, Diệp Tố đi đến bên người Hàn Nghiệp, đồng thời nhìn Khổng Anh Trác.
Khổng Anh Trác áp lực như núi mà vội vàng cười làm lành: “Hàn công tử, chúng ta đi phòng họp nói chuyện.”
“Ân.” Hàn Nghiệp gật đầu, sau đó nhìn về phía Thất Sát hôn mê, “Hắn mười hai tiếng sau sẽ tỉnh, lúc đó ta muốn tới xem hắn.”
“Nhất định nhất định!” Khổng Anh Trác vội vàng hướng nhân viên công tác xua xua tay, mau mau đem cái tên gây họa này kéo xuống, nếu Hàn Nghiệp nói muốn mười hai tiếng đồng hồ sau muốn đến xem hắn, mặc kệ hắn có tỉnh hay không, đều cưỡng chế đánh thức.
Diệp Tố kỳ thật cũng không quá hiểu một màn trước mắt này, nhưng hắn cũng không muốn đi tìm hiểu, hắn nói với Hàn Nghiệp: “Ta muốn ngủ.” Hắn hôm nay đã kéo dài thời gian rất lâu, phỏng chừng thời gian nghiên cứu hóa học đều bị ngủ qua mất.
Khổng Anh Trác tuy rằng không hiểu tại sao người này hiện tại còn có thể ngủ được, nhưng cũng lập tức nói: “Bổn câu lạc bộ có phòng cho khách.”
Hàn Nghiệp biết Diệp Tố sau khi ngủ trừ phi tự mình tỉnh lại, nếu không gọi thế nào cũng không tỉnh. Hắn đã sớm làm đội trưởng chữa bệnh thời điểm kiểm tra tinh thần lực thuận tiện tra xét luôn thân thể, nhưng cũng không tra ra được bất kỳ nguyên nhân gì, dù sao người nhiều như vậy, phóng xạ trong vũ trụ cũng có rất nhiều, nhân thể ngẫu nhiên xuất hiện một vài quái bệnh cũng thực thường thấy, chỉ cần xác định không ảnh hưởng sinh mệnh liền sẽ bỏ qua.
Hàn Nghiệp không yên tâm để Diệp Tố trạng thái này một người đợi, liền bảo hắn: “Ngươi cứ đi theo ta, muốn ngủ tùy thời liền ngủ, có ta ở đây.”
“Ân.” Diệp Tố nghe hắn nói vậy liền an tâm, sau đó đôi mắt nhắm lại, thân thể hơi nghiêng... liền ngủ.
Hàn Nghiệp tay mắt lanh lẹ mà đỡ được Diệp Tố.
Khổng Anh Trác nhìn đến trợn mắt há mồm, nếu không phải Hàn Nghiệp sắc mặt bình thường, Khổng Anh Trác còn hoài nghi người câu lạc bộ mình thương tổn đứa nhỏ này, mới chọc Hàn Nghiệp tức giận, thiếu chút nữa dọa hắn đến bị bệnh tim.
“Đi thôi.” Hàn Nghiệp bế Diệp Tố lên nói.
“Hảo, hảo!” Khổng Anh Trác lại lau một đám mồ hôi mẹ mồ hôi con.
Lực ảnh hưởng của Hàn gia ở Tây Đô tinh nhỏ hơn rất nhiều, nhưng bởi Hoa Đô tinh là trung tâm chính trị, độc đinh trực hệ duy nhất của Hàn gia ở đây cũng phải được đãi ngộ như cũ. Huống chi Khổng Anh Trác chỉ là một cái thương nhân, thương không đấu với quan, đạo lý này xưa nay chưa từng thay đổi. Đặc biệt, Khổng Anh Trác mấy năm gần đây mới quật khởi, căn cơ không quá vững chắc, hắn chiếm được không ít tài nguyên Tây Đô tinh, đã khiến một số người cùng ngành như hổ rình mồi, Khổng Anh Trác sợ sẽ có người gây chuyện tiến hành công kích câu lạc bộ Tinh Thần của hắn, hắn ngày thường tự cho mình siêu phàm thế này, lúc này tự nhiên muốn trang Trang tôn tử, khách khách khí khí với Hàn Nghiệp.
Nhưng những người không rõ chân tướng, tỷ như những kim cương chiến tướng cùng hoàng kim chiến tướng kia, nhìn thấy lão bản ngày thường nghiêm túc, lúc này lại hòa khí đến mức thiếu chút nữa cúi đầu cúi người, một đám đều sợ đến ngây người. Nhìn theo bóng dáng cao lớn của Hàn Nghiệp đi xa, đồng thời bi ai cho Thất Sát.
Trong phòng hội nghị, Khổng Anh Trác xem xong video trên đấu trường, hắn nguyên bản đã làm tốt tâm tình, mặc kệ chuyện gì xảy ra sẽ đều ôm lỗi về câu lạc bộ, không nghĩ tới sau khi nhìn kĩ, kỳ thực sai lầm đều ở trên người câu lạc bộ, nói đúng ra là trên người Thất Sát. Khổng Anh Trác tuy rằng là thương nhân, nhưng sao có chuyện không có chút tài năng mà mở được một câu lạc bộ cơ giáp lớn như vậy, ánh mắt hắn sắc bén, liếc một cái liền phát hiện ra Thất Sát cố ý thương tổn, tuy rằng lách luật mà trong vòng quy tắc cho phép.
Nhưng Khổng Anh Trác thế nào cũng không thể tranh phá hay không phá quy tắc với Hàn Nghiệp, chạy nhanh nhận sai mới là thức thời: “Hàn công tử, thực xin lỗi, thủ hạ ta đều là vũ phu không được giáo dục, cái gì cũng không hiểu, mạo phạm ngài! Ngài yên tâm, chờ hắn tỉnh lại, ta nhất định hảo hảo trừng phạt hắn, sẽ không để vị này... nhận không ủy khuất!”
Hàn Nghiệp không tỏ vẻ gì, khiến Khổng Anh Trác gấp đến độ mồ hôi trên chóp mũi lăn một vòng.
Sau một lúc lâu, Hàn Nghiệp mới nói: “Ngày mai ta sẽ tra hỏi hắn.”
“Không thành vấn đề không thành vấn đề.” Khổng Anh Trác vội gật đầu.
“Còn bồi thường...”
Tâm Khổng Anh Trác đều run lên, sợ vị trước mắt này công phu sư tử ngoạm.
Hàn Nghiệp đứng lên, chỉ vào Diệp Tố đang ghé vào bàn ngủ thực sự trầm: “Từ ngày mai bắt đầu, các ngươi mỗi tối đều phải phái một kim cương chiến tướng lại đây, bồi hắn luyện một hồi.”
Khổng Anh Trác sửng sốt, mỗi tối phái một kim cương chiến tướng xuất chiến miễn phí sẽ tổn thất lớn đối với câu lạc bộ, hơn nữa Hàn Nghiệp nói là bồi luyện, bồi luyện ý tứ là kim cương chiến tướng không thể dao sắc chặt đay rối mà kết thúc đối chiến, mà phải mang theo mục đích chỉ đạo đi đối chiến, thời gian tiêu phí trong đó cũng có thể để kim cương chiến tướng đấu vài trận nhân khí bạo động rồi. Nếu không phát sinh chuyện đêm nay, Hàn Nghiệp đề yêu cầu này với hắn, hắn cho dù kiêng kị thân phận Hàn Nghiệp, nhưng thế nào cũng phải lấy cớ cò kè mặt cả một phen, nhưng hôm nay hắn đuối lý, hận không thể đuổi Hàn Nghiệp đi sớm một chút, chỉ có thể một bên nhịn thịt đau, một bên nói tốt tốt.
“Ân.” Hàn Nghiệp lúc này mới không so đo, lại bế Diệp Tố lên, rời khỏi câu lạc bộ Tinh Thần.
Khổng Anh Trác thấy Hàn Nghiệp có vẻ quan tâm thân mật với Diệp Tố, lại nhìn Diệp Tố đang ngủ say, tuy còn trẻ tuổi, nhưng trên khuôn mặt đã lộ ra thần thái tuấn tú ngay thẳng, Khổng Anh Trác chợt bừng tỉnh hiểu ra.
(chào nhân vật phụ, quả nhiên là thương nhân, nhìn tiền nhiều mắt tinh. Màu xanh lá là màu rất tốt cho mắt, đó chính là lý do vì sao tiền nước nào cũng phải có nhiều tờ màu xanh nhất.)
__________________________________
Lại một chương 11 trang word, cảm thấy đời thực khổ.