[Thủy Sắc Hệ Liệt] Bộ 1 Tiêu Tương Thủy Sắc

Chương 23: Chương 23




CHƯƠNG 22- PHI NGUYỆN

Hoài Diệp, Khuyết Dương:

Ta đi rồi. Đúng như các ngươi đoán vậy, ta đã nhớ lại tất cả, không nói cho hai người các ngươi, một là không muốn các ngươi lo lắng, hai là đối với ta mà nói, ta tình nguyện quên hết những gì đã trải qua. Ta biết, đi lần này, chắc chắn tổn thương tâm các ngươi, nhưng trong kinh thành này chứa quá nhiều việc ta không dám nhớ lại, mà ta không cách nào lưu tâm. Hoài Diệp, Khuyết Dương, tình cảm của các ngươi đối với ta kiếp này ta đã định trước là sẽ thiếu, nguyện có kiếp sau, để ta có thể hoàn lại.

Hoài Diệp, Khuyết Dương, các ngươi là bạn tốt, huynh đệ của ta, lại là người Bạch Tang Vận ta kiếp này để ý nhất, có thể gặp được các ngươi, ta không hối hận. Hoài Diệp, năm đó trước khi bị mang vào cung, ta đem toàn bộ ghi chép mật cùng danh sách cửa hiệu ngầm đều giấu bên trong cái giếng sâu ở nhà cũ, còn có một ít ngân lượng ta chôn trong viện nơi Khuyết Dương ở, ước chừng mười vạn lượng, vốn là giúp ngươi đặt mua quân lương, bây giờ giao cho ngươi. Hoài Diệp, có thể được hậu đãi của ngươi, là phúc phận Tang Vận kiếp trước tu được, nửa năm ở trong cung này, ta mới biết được ngươi sủng là hạnh phúc như thế.

Khuyết Dương, lúc trước ca trách lầm ngươi, bây giờ, ca lại không từ mà biệt, làm trái chuyện từng hứa với ngươi, ca không xứng làm huynh trưởng của ngươi. Khuyết Dương, ca có lỗi nhất chính là ngươi, không chỉ không thể bảo vệ tốt ngươi, còn làm cho ngươi vì ca chịu nhiều đau khổ. Khuyết Dương, ca liên lụy đến ngươi, giờ đây, không có sự ràng buộc của ca, vì mình mà sống cho tốt.

Hoài Diệp, Khuyết Dương, mạng ta đây là các ngươi bảo vệ, ta sẽ giữ lại, sẽ không tùy ý chà đạp. Ngoại trừ thân mình đã bị vấy bẩn chịu không thấu này, ta không còn bất kỳ cái gì có thể để lại cho các ngươi, không mặt mũi nào lõa lồ trước mặt hai người các ngươi, vì thế hạ mê dược với các ngươi, mong đừng trách.

Lúc trước đã quên Trì Tuấn cùng Trác Quần, về sau thấy bọn họ, xin thay ta nói tiếng xin lỗi.

Hoài Diệp, Khuyết Dương, Bạch Tang Vận đã chết, mà Mạc Ức… coi như chưa từng gặp qua, quá khứ như gió, bây giờ gió qua không dấu tích…

Bạch Tang Vận

Trong phòng vẫn còn sót lại mấy phần hoan ái, Lưu Hoài Diệp và Lam Khuyết Dương tỉnh lại sau khi thấy thư người nọ lưu lại trên bàn, thật lâu không thể tin được hết thảy trước mắt. Tang Vận đi rồi… Ly khai kinh thành làm hắn cực độ thống khổ, cũng ly khai bọn họ gây cho hắn hết thảy tất cả.

Đó không phải mộng… Người nọ là thực sự ở dưới thân y mặc y xâm chiếm, yêu cầu… Đó không phải mộng… Từng tiếng kêu khóc, từng đạo rên rỉ kia thật là người nọ phát ra… Đó không phải mộng, vuốt ve đầy yêu thương, ôm hôn kia đều là đến từ người nọ… Vì sao… Vì sao phải đi… Vì sao phải lần thứ hai rời khỏi y… Chẳng lẽ, từng câu từng câu yêu của hắn chỉ là để trả nợ sao? Chẳng lẽ… Người nọ từng lần từng lần gọi tên y, lời của hắn bảo y ôm, cũng không đủ để chứng minh người nọ… cũng có tình ý với y sao? Lão thiên… Vì sao, vì sao làm cho người nọ nhớ lại hết thảy, vì sao, vì sao không buông tha người nọ, không buông tha… y…

“Ta đi tìm hắn!” Lam Khuyết Dương đột nhiên phóng ra phía ngoài, không được, y không cần cái gì vì mình mà sống, mất hắn, y sống có ý nghĩa gì.

“Quay lại!” Lưu Hoài đúng lúc Lam Khuyết Dương lao ra cửa hét lớn một tiếng, “Tang Vận đi ý đã quyết, ở kinh thành nơi tổn thương tâm hắn này, cho dù ngươi tìm hắn về, hắn chỉ sợ sẽ càng sống không bằng chết… Hắn đã nhớ lại hết thảy, hắn đã có thể cứ như thế mà đi, chính là không muốn phải nhìn ta ngươi nữa, không muốn phải nhìn người có thể làm cho hắn thống khổ hơn nữa!” Thư trong tay Lưu Hoài Diệp, bị hắn vò nát.

Lam Khuyết Dương nghe vậy, có chút hoang mang lo sợ nhìn về phía Lưu Hoài Diệp… Ca hắn là không muốn phải nhìn thấy hắn nữa sao? Là hắn… hắn làm cho ca thống khổ… làm cho ca không thể không rời đi… Phải… Phải… Người giết ca năm đó và hắn là song sinh, ca mỗi ngày đều phải nhìn bộ mặt này của mình, làm sao không thương tâm, làm sao không đau khổ!

“Lam Khuyết Dương!” Lưu Hoài Diệp một chưởng vung rơi chủy thủ Lam Khuyết Dương đâm về phía mặt, nổi giận nói: “Ngươi là muốn cho hắn đi không an lòng sao?!”

Lam Khuyết Dương ngơ ngác nhìn chủy thủ rơi trên mặt đất, đột nhiên điên cuồng mà nắm lấy Lưu Hoài Diệp tựa như khóc tựa như cười hô: “Hoàng thượng… Hắn… không cần ta… Bộ dạng ta và Lam Dục Dương giống nhau như đúc, ca hắn… không cần ta…”

“Lam Khuyết Dương… Đừng giả điên trước mặt trẫm… Hắn là không cần ngươi, hắn ngay cả trẫm cũng không cần… Trẫm biết hắn trách trẫm… Thân đệ của trẫm làm chuyện không bằng loài cầm thú kia với hắn… Hắn làm sao có thể quên, hắn làm sao không trách trẫm…” Lưu Hoài Diệp giống như Lam Khuyết Dương điên cuồng mà hô, thị vệ ngoài phòng vừa định tiến vào, liền bị y đuổi ra ngoài.

“Khuyết Dương… Để cho hắn đi thôi… Nếu rời đi có thể khiến cho hắn thoải mái, trẫm vĩnh viễn cũng sẽ không đi tìm hắn.” Buông mảnh vụn đầy tay ra, Lưu Hoài Diệp vô lực thì thào, “Trẫm sẽ như hắn nguyện, xem hắn như chưa từng sống…” Vỗ vào y phục, Lưu Hoài Diệp kéo cửa đi ra ngoài, Trương Chính trông chừng bên ngoài thấy hoàng thượng tiều tụy như vậy đi ra, sợ tới mức vội tiến về phía hoàng thượng giúp thay y phục, lại bị Lưu Hoài Diệp phất tay đẩy ra…

“Ca… Ngươi đúng là đã bỏ ta…” Vịn vào bàn, Lam Khuyết Dương tự nói, sau đó hắn mở miệng liền kêu to lên “A…”, người ngoài phòng nghe được tiếng kêu than khóc kia, không người nào dám tiến lên một bước

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.