[Thủy Sắc Hệ Liệt] Bộ 1 Tiêu Tương Thủy Sắc

Chương 35: Chương 35




CHƯƠNG 34- HỒI KINH

Xe ngựa chậm rãi chạy vào kinh thành, Bạch Tang Vận vén màn xe lên nhìn đường bên ngoài náo nhiệt, trong lòng muôn vàn xúc động. Hai lần rời khỏi kinh thành, lần đầu tiên làm cho hắn thống khổ, lần thứ hai cũng là không thể không đi, lần này lại trở về, hắn sẽ không rời đi nữa.

“Tang Vận, sau này ngươi nếu lại rời khỏi kinh thành, chỉ có thể là cùng đi theo ta.” Từ phía sau ôm Bạch Tang Vận, trong lòng Lưu Hoài Diệp cũng tràn đầy xúc động. Lần đầu tiên, hắn làm cho người này tan nát cõi lòng rời đi, lần thứ hai, hắn làm cho người này thống khổ rời đi, sau này, hắn sẽ không lại để cho người này chịu nửa phần ủy khuất.

“Còn có ta.”Lam Khuyết Dương bổ sung, “Tang Vận, ngươi hai lần đều rời đi trước mặt chúng ta, ta sẽ không lại để cho ngươi có lần thứ ba.”

“Ta biết, có hai người các ngươi ta sẽ không lại chịu bất luận ủy khuất gì.” Kéo tay hai người, Bạch Tang Vận cảm thấy được hết thảy trải qua đều đã từ từ tiêu tan, cuối cùng có một ngày, khi hắn nhớ tới những chuyện ấy, có thể buông được mà cười.

………

Tiến vào cửa cung, Bạch Tang Vận được Lưu Hoài Diệp dẫn tới chờ trong cỗ kiệu, không giống với Thất Hà trấn lạnh lẽo, nơi này như trước lục ý dạt dào, cầm lấy tay Lưu Hoài Diệp, tim Bạch Tang Vận theo cỗ kiệu lên xuống kia mà động.

Kiệu dừng, Lưu Hoài Diệp ra khỏi kiệu trước, sau khi bảo người quỳ trên mặt đất đứng lên, hắn vươn tay với người bên trong kiệu. Giao chính mình cho người đối diện, Bạch Tang Vận đi xuống.

“Bạch chủ tử…”

“Tang Vận…”

Trương Chính, Trì Tuấn với Ngô Trác Quần kích động gọi người đi xuống. Bạch Tang Vận cũng thực kích động, tiến lên hơi hơi khàn khàn mở miệng: “Trì Tuấn, Trác Quần, Trương Chính, ta đã trở về.”

“Tang Vận nha… Chúng ta chờ được ngươi thật là khổ a.” Người này rốt cuộc cũng nhớ tới mình, Ngô Trác Quần nửa đùa nửa nghiêm túc nói.

“Trì Tuấn, Trác Quần… Xin lỗi, ta vậy mà đã quên các ngươi.” Đối mặt hảo hữu tương giao đã nhiều năm, Bạch Tang Vận có áy náy, có vui sướng, có cảm động.

“Nếu thực cảm thấy xin lỗi, liền bồi chúng ta uống một chén, ngay trên hồ Tiêu Tương, thế nào?” Trì Tuấn đôi vành mắt ửng đỏ nháo đến, vì khổ Bạch Tang Vận đã từng chịu, vì hết thảy những gì đã qua.

“Được… Ngay trên hồ Tiêu Tương, chúng ta đánh toan, uống rượu, không say không về.”

Phân phân hợp hợp, ly ly tụ tụ, đừng nói hồn bay đoạn luân hồi, cầu nguyện kiếp sau lại nâng chén.

………

“Tang Vận, ngủ không được sao?”

“Ừ.”

Nằm trong lòng Lưu Hoài Diệp, Bạch Tang Vận không buồn ngủ chút nào mở to mắt. Tâm tình ngày hôm nay lên xuống khá lớn, trong đầu không ngừng hiện lên đủ loại đã trải qua, lúc này, đều cảm thấy tựa như mới phát sinh ngày hôm qua.

“Hoài Diệp…Thái thượng hoàng hắn… còn khỏe?” Bạch Tang Vận hỏi ra chuyện hắn vẫn lảng tránh.

Vuốt cánh tay Bạch Tang Vận, Lưu Hoài Diệp nhớ nơi này từng có vết sẹo, một lát sau mới chậm rãi mở miệng: “Tang Vận, phụ hoàng hắn đã hồ đồ rồi, ta để hắn ở tại Kiềm Dương cung, nơi ấy yên tĩnh, hợp để hắn ở.” Năm đó y soán vị khiến cho phụ hoàng chấp nhận mất tâm không thôi, nhưng y lại một chút cũng không hối hận. Âm thầm phái y ra khỏi kinh thành, lại mặc kệ hai súc sinh kia cung biến, làm nhục Tang Vận, cuối cùng lại phái người giết người mình thương… Đấy là phụ hoàng y, y sẽ không ra tay với hắn, duy chỉ đoạt cái ghế kia của hắn.

“Hoài Diệp… Ta… từng hận, hận tuyệt tình của các ngươi, hận lừa gạt của các ngươi… Nhưng bây giờ, ta không hận. Nếu không có những đau khổ ấy, có lẽ hiện tại ta vẫn không cách nào nằm trong ngực ngươi như vậy, không cách nào có được yêu sủng của các ngươi. Hoài Diệp… Đối với thái hoàng… Ngươi…” Kiềm Dương cung, bên cạnh lãnh cung, nơi đó sao có thể để người ở.

“Tang Vận… Ta hi vọng ngươi có thể ích kỷ một chút, đừng luôn suy nghĩ vì kẻ khác, lòng của ngươi quá mềm…” Lời tuy nói như vậy, nhưng Lưu Hoài Diệp biết, nếu không phải người này tâm địa tốt, hắn cũng sẽ không để ý người này như thế.

“Hoài Diệp… Ta bây giờ rất hạnh phúc…Cho nên, ta không muốn ngươi sau này sẽ có gì tiếc nuối… Thái hoàng hắn năm đó… cũng là vì tốt cho ngươi, dù sao… ta là ‘thất tinh tích hồng’.” Rất nhiều sự, hắn đã buông ra, vì thế, hắn cũng hi vọng người mình yêu cũng có thể buông ra.

Cởi y phục Bạch Tang Vận ra, Lưu Hoài Diệp vuốt bảy viên hồng chí nhàn nhạt trên ngực kia, hắn biết, lúc người này động tình, bảy viên chí này sẽ hồng đến kiều diễm ướt át.

“Tang Vận, ta biết quốc sư vì sao nói ngươi là tai kiếp của ta.” Cẩn thận sờ từng viên một, Lưu Hoài Diệp kìm lòng không đậu hôn lên.

“Hoài Diệp?” Bạch Tang Vận bất an kêu lên, đây là cái gai trong lòng hắn.

“Tang Vận… Thân là vua của một nước, không được phép nhi nữ tình trường

(1)

, nếu quân vương có người để lưu tâm, vậy hắn liền có nhược điểm. Tang Vận… Ngươi nhất định dây dưa với ta cả đời, ngươi là người ta yêu, cũng chính là nhược điểm của ta… Cho nên… Ngươi là tai kiếp của ta, cả đời này, ta cũng không thể dễ dàng cho ngươi rời khỏi ta.” Tai kiếp sao? Tai kiếp như thế, hắn vui lòng chịu đựng.

Nghe xong lời của Lưu Hoài Diệp, Bạch Tang Vận hơi run rẩy núp ở trong lòng Lưu Hoài Diệp, “Hoài Diệp… Thật sự là như vậy sao? Nếu… Nếu vạn nhất ta thực sự mang đến tai kiếp cho ngươi… thì làm sao bây giờ? Nếu như thế… ta thà rằng chính mình lúc ấy sẽ chết.”

Ngực truyền đến đau đớn, nguyên lai là Lưu Hoài Diệp hung hăng cắn hắn một miếng.” Tang Vận, giống như Thượng Quan Vân nói vậy, ngươi không phải tai kiếp của ta, là phúc tinh của ta… Không có ngươi, sẽ không có Vận phường, mà không có Vận phường, Huệ Diệu sẽ tổn thất phân nửa quốc khố thu vào. Tang Vận, ta từ sau khi đăng cơ mọi chuyện thuận lợi, nếu không có ngươi, ta có lẽ đã phải lo lắng đến bạc rồi.”

“Hoài Diệp… Ta muốn một hài tử thuộc về ngươi và Khuyết Dương… Rất muốn… Rất muốn…” Ôm chặt Lưu Hoài Diệp, Bạch Tang Vận thấp giọng khẩn cầu. Chưa bao giờ nghĩ tới có thể được yêu sủng của các ngươi, chưa bao giờ nghĩ tới chính mình có thể an tâm đứng ở bên cạnh các ngươi, trời cao… Xin người… Xin người cho ta một hài tử, cho ta một hài tử có được cốt nhục của bọn họ.

“Tang Vận, sẽ có… Ngươi sẽ có hài tử của chúng ta… Ta sẽ cho ngươi một hài tử…” Tang Vận, đừng để vì thế mà khổ sở, ta có thể không cần hài tử, chỉ nguyện có ngươi làm bạn.

Cho đến gần hừng đông, Bạch Tang Vận mới thiếp đi trong lòng Lưu Hoài Diệp, Bạch Tang Vận đang bình ổn nhíu chặt mi, Lưu Hoài Diệp yêu thương nhìn chăm chú vào khuôn mặt khi ngủ của Bạch Tang Vận. Tang Vận… Hài tử của chúng ta nhất định là hài tử xinh đẹp nhất trong thiên hạ, có được dung mạo của ngươi, nhưng ta không muốn nó có tính tình giống như ngươi, bằng không hài tử của chúng ta sau này chắc chắn sẽ bị kẻ khác ăn sạch sành sanh, ta cũng không cho phép.

………

“Quản Vân?” Vỗ vỗ Thượng Quan Vân đang tâm thần không yên một cái, Bạch Tang Vận lo lắng hỏi, từ sau ngày biết được Vệ Mạnh Hâm muốn tới, Thượng Quan Vân vẫn như thế này. Bạch Tang Vận biết là vì sao, nhưng Thượng Quan Vân không nói, hắn cũng chỉ có thể làm như không biết.

“A! Ưm, Bạch đại ca, ách… Xin lỗi, ta… ta vừa mới thất thần…” Thượng Quan Vân sắc mặt có chút tái nhợt nhìn về phía Bạch Tang Vận, lập tức, hắn bị người kéo lên.

“Quản Vân, bồi ta đi trong vườn một chút đi, hôm nay trời đẹp như vậy, chỉ ngồi trong này thực sự đáng tiếc.” Lôi kéo Thượng Quan Vân Bạch Tang Vận đi hướng ngự hoa viên, duy nhất hắn có thể làm chính là để cho Thượng Quan Vân có thể dời đi tâm tư.

“Được…” Cảm kích với sự săn sóc của Bạch Tang Vận, Thượng Quan Vân hít sâu một cái để chính mình không được lại đi nhớ y nữa.

Nhàn nhã chậm rãi bước trong ngự hoa viên, tuy là mùa đông, nhưng chỗ phía nam này lại một chút cũng không lạnh. Cung nữ thái giám trong vườn nhìn thấy Bạch Tang Vận đều cung kính gọi hắn một tiếng “vương gia”, đối với sự tồn tại của hắn, từ sau sự kiện một năm trước kia sẽ không có người dám nói thêm cái gì.

Bạch Tang Vận đang cùng Thượng Quan Vân trò chuyện mấy ngày nữa sẽ xuất cung đi dạo, thì thấy một gã tiểu cung nữ vội vội vàng vàng chạy tới.

“Vương gia!” Cung nữ này chạy đến trước mặt Bạch Tang Vận bỗng nhiên quỳ xuống, “Vương gia, điện hạ hắn đột nhiên khóc nháo không ngừng, hoàng thượng đang nghị sự, nô tỳ không dám đi quấy rầy, vương gia, nô tỳ cầu ngài đi thỉnh hoàng thượng xem xem điện hạ.”

Vội đỡ người dậy, Bạch Tang Vận vội vàng nói, “Thỉnh ngự y chưa?”

“Vương gia, sau khi điện hạ sinh ra hoàng thượng… rất ít vấn an… Bên Thái Y viện… mặc dù phái người, nhưng chỉ nói không có gì đáng ngại, nhưng mặt điện hạ thậm chí đã sưng lên…” Cung nữ khó xử cắn môi, hoàng tử không được sủng ái, ở trong cung này nào có người để ý, huống chi còn không có mẹ.

“Ta đi xem xem.” Bạch Tang Vận lập tức nói, sau đó phân phó Thượng Quan Vân, “Quản Vân, hoàng thượng hắn bây giờ hẳn là đang ở ngự thư phòng, ngươi đi qua, bảo hắn đến chỗ điện hạ xem một chuyến, nói ta đã qua đó.” Trước mặt người bên ngoài, Bạch Tang Vận vẫn xưng Lưu Hoài Diệp là hoàng thượng.

“Được, ta lập tức đi.” Biết chuyện rất khẩn cấp, Thượng Quan Vân tìm một thái giám dẫn hắn chạy đến ngự thư phòng.

………

“Oa…” Còn chưa vào cửa, Bạch Tang Vận liền nghe được tiếng trẻ mới sinh khóc nháo.

“Vương gia.” Hai gã thị nữ cùng một gã ma ma trong phòng nhìn thấy Bạch Tang Vận lập tức quỳ xuống hành lễ.

“Mau đứng lên.” Bảo người đứng lên, Bạch Tang Vận nhận lấy hài tử từ trong tay một gã thị nữ, thấy hài tử mặt sưng phù không ra dạng gì, Bạch Tang Vận tức giận nói, “Đây rõ ràng là quai bị, sao có thể không ngại?!” Vừa dỗ hài tử, Bạch Tang Vận vừa sai người một lần nữa đi tìm thái y.

“Không khóc… Không khóc…” Bạch Tang Vận ôm hài tử, nhẹ nhàng đung đưa, đều tại hắn, trở về nhưng lại quên chuyện hài tử.

“Tang Vận.” Lưu Hoài Diệp đi đến, nhìn thấy sắc mặt không vui của Bạch Tang Vận, lại nhìn thấy hài tử trên tay Bạch Tang Vận, hắn đã hiểu là chuyện gì xảy ra.

“Hoàng thượng, đứa nhỏ bị quai bị, thái y làm sao có thể nói là không ngại? Nếu có gì nguy hiểm, hoàng thượng chẳng phải là vô hậu?!” Bạch Tang Vận lần đầu tiên tức giận nói với Lưu Hoài Diệp.

“Còn không mau đi thỉnh ngự y?!” Lưu Hoài Diệp không dám phản bác, lập tức mắng người bên cạnh. Một gã thái giám thật nhanh chạy ra ngoài.

“Bạch đại ca, gian phòng này rất ẩm ướt, có muốn trước tiên ôm hài tử đến chỗ ta hay không.” Ngửi mùi mốc nhàn nhạt trong phòng, Thượng Quan Vân không vui liếc nhìn Lưu Hoài Diệp.

“Không cần, hài tử ôm đến chỗ ta, các ngươi thu thập gì đó của điện hạ, đưa đến chỗ ta đi.” Ôm đứa bé, Bạch Tang Vận nhìn cũng không nhìn Lưu Hoài Diệp liền đi ra ngoài, lần này, hắn là thật sự tức giận.

“Tang Vận, ngươi đừng giận, ta sai rồi…” Lưu Hoài Diệp sải bước đi lên phía trước ôm người đang sắc mặt không tốt, thấp giọng nói, nghe được lời của hắn, người bên cạnh đều kinh ngạc đến trợn to mắt, hoàng đế của bọn họ lại thương yêu vương gia đến thế.

“Hoàng thượng sai chỗ nào, chỉ là một hài tử mà thôi, dù sao hoàng thượng không thiếu nữ nhân, cũng không thiếu hài tử.” Rời khỏi ngực Lưu Hoài Diệp, Bạch Tang Vận lạnh lùng nói, hoàn toàn không để ý tới bộ dáng nhận sai của Lưu Hoài Diệp.

“Tang Vận…” Nhìn người xung quanh nhiều như vậy, Lưu Hoài Diệp cũng không biết nên làm cái gì, chỉ theo sát Bạch Tang Vận, Thượng Quan Vân nhìn thấy bộ dáng ăn ba ba của hắn, che miệng cười trộm một bên

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.