CHƯƠNG 41- BUỒN VUI
“Thảo dân cấp Bạch…”
“Bưu Tử, ngồi xuống, sao nhiều ngày không thấy nhưng lại khách khí như vậy?”
Gian ngoài của tẩm cung, Bạch Tang Vận có chút mất hứng nhìn Lôi Bưu sắc mặt căng thẳng. “Bưu Tử ta biết cũng không phải là người nhát gan yếu đuối như thế, ngồi xuống.” Bạch Tang Vận có chút cường thế khó có được nói.
Lôi Bưu cung kính ngồi trên ghế, căng thẳng nhìn người trước mặt, vào kinh hắn mới biết thân phận Bạch Tang Vận tôn quý biết bao nhiêu.
“Bưu Tử, ngươi nếu lại như vậy, ta liền đuổi ngươi xuất cung đi.” Bạch Tang Vận mất hứng rõ ràng.
“Trang… Trang chủ…” Lôi Bưu lần đầu thấy Bạch Tang Vận sinh khí, lập tức theo thói quen mở miệng, “Ta… Ta chỉ là không nghĩ tới… Trang chủ, ngài không nên tức giận a.” Thấy Bạch Tang Vận cười, Lôi Bưu mới buông khẩu khí, trong lòng tự nhủ mình đủ thông minh.
“Bưu Tử, dọc đường đi có ổn không? Người trong trang đều an trí xong chưa?”
“Ừm, trang chủ yên tâm, đều an trí tốt lắm, những người không muốn đi, ta cũng cho bọn họ bạc, dù sao trong sơn trang nhiều gian phòng, bọn họ cũng có chỗ ở, một vài sinh kế nhỏ ta cũng cho phép bọn họ làm.”
“Vậy là tốt rồi.”
Nghe Lôi Bưu vừa nói như thế, Bạch Tang Vận lúc này mới yên lòng. “Bưu Tử, đã xem chỗ ở Khuyết Dương an bài cho các ngươi chưa? Có gì cần ngươi nói thẳng với hắn, hoặc là tìm Tả thúc cũng được.”
“Trang chủ, Lam vương gia an bài rất chu đáo, trang chủ đừng bận tâm cho chúng ta.” Không nghĩ tới trang chủ tiến cung vẫn là thích bận tâm như thế.
“Bưu Tử… Có chuyện ta muốn nhờ cậy ngươi.” Bốn bề vắng lặng, Bạch Tang Vận hạ thấp thanh âm.
“Trang chủ xin cứ việc phân phó.” Thấy Bạch Tang Vận mặt lộ vẻ khó khăn, Lôi Bưu lập tức nói.
“Bưu Tử, qua đợt này ta có lẽ phải xuất kinh… Ngươi âm thầm an bài tốt giúp ta, đến lúc đó có lẽ còn phải phiền toái ngươi đưa ta ra khỏi thành.” Xoa bụng, trên mặt Bạch Tang Vận là vui sướng thỏa mãn, hắn biết… thuốc kia có tác dụng.
Không biết vì sao trên mặt Bạch Tang Vận lại lộ ra nụ cười ôn nhu như vậy, Lôi Bưu đè xuống kinh ngạc trong lòng gật đầu nói: “Trang chủ, ta sẽ an bài tốt, trang chủ khi nào muốn xuất kinh, Lôi Bưu đều sẽ đưa trang chủ an toàn đi.” Lôi Bưu không có hỏi Bạch Tang Vận vì sao phải đi, ở hắn xem ra, thân là nam tử nhưng lại phải như nữ tử bị nhốt ở trong cung, vốn là chuyện kẻ khác khó có thể chấp nhận được.
………
“Trương Chính,” Trong ngự hoa viên, Lưu Hoài Diệp đang cùng Bạch Tang Vận tản bộ, bỗng nhiên gọi người phía sau, “Gọi thái y đến tẩm cung của trẫm.”
Trương Chính vừa nghe, khẩn trương hỏi, “Hoàng thượng, thân mình người không khỏe?” Bạch Tang Vận lại là trong lòng “lộp bộp” một cái.
“Không phải trẫm, là hầu gia, còn không mau đi?” Lưu Hoài Diệp quay đầu lại trầm tiếng nói xuống.
“Dạ, hoàng thượng.” Trương Chính vừa nghe, lập tức chạy đi.
“Hoài Diệp, ta rất khỏe, sao đột nhiên muốn tìm thái y?” Bị Lưu Hoài Diệp có chút cường thế ôm đi hướng tẩm cung, Bạch Tang Vận lặng lẽ ấn lên bụng mình.
“Khỏe? Ta sao không nhìn ra?” Lưu Hoài Diệp có chút tức giận nâng mặt Bạch Tang Vận lên, “Ngươi hôm nay sắc mặt rất kém, lúc ngọ thiện cũng không có khẩu vị gì, nghe thái giám hầu hạ trong cung ngươi nói ngươi mấy ngày nay khẩu vị cũng không tốt. Tang Vận… Ngươi có phải lại gạt hay không?” Không chỉ có khẩu vị kém đi, tinh thần cũng không tốt, nếu hắn không kêu thái y, người nọ có phải lại muốn tự mình chịu đựng hay không. Nghĩ đến đây, Lưu Hoài Diệp liền vạn phần tức giận sự phớt lờ của người này đối với bản thân.
“Hoài Diệp, ta không sao.” Bạch Tang Vận không có giải thích, tuy nói thuốc kia có tác dụng, nhưng hắn cũng không dám để cho hai người này biết, “Có thể là gần đây ban đêm ngủ không ngon. Hoài Diệp, đừng kêu thái y, đến lúc đó lại kê cho ta chút thuốc đắng chết người, nghỉ ngơi hai ngày là tốt rồi.” Hắn đã rất cẩn thận, lại không nghĩ vẫn làm cho người này phát hiện.
“Không được, chuyện thân mình ngươi ta là sẽ không nghe ngươi, để thái y qua đây nhìn một cái, xem thái y nói như thế nào.” Vào tẩm cung, Lưu Hoài Diệp trực tiếp đưa người lên giường, “Nếu thực sự cần uống thuốc, ngươi nhưng không được sợ đắng, thành thành thật thật uống hết cho ta, sau này còn như vậy, xem ta phạt ngươi như thế nào.” Lưu Hoài Diệp uy hiếp sáp lại gần Bạch Tang Vận.
Tựa vào đầu giường, Bạch Tang Vận không nói cái gì nữa, hắn không biết nên mở miệng như thế nào, trong lòng dần dần có chút bất an, dù sao… việc nam nhân sinh con, hắn không biết sẽ dấy lên sóng lớn thế nào trong cung. Nhẹ nhàng vuốt bụng, Bạch Tang Vận kéo tay Lưu Hoài Diệp qua thả lên. Mặc dù không hiểu hành động của Bạch Tang Vận, bất quá Lưu Hoài Diệp lại im lặng thả tay lên, cũng cẩn thận xoa.
“Hoàng thượng.” Thái y tiến vào sau khi hành lễ liền cẩn thận đi đến bên giường bắt đầu giúp Bạch Tang Vận bắt mạch. Vươn tay ra, Bạch Tang Vận chờ một khắc kia đến. Quả nhiên, một lát sau, chỉ thấy thái y mặt lộ sắc kinh sợ, sắc mặt bắt đầu trắng bệch, sau đó, thái y tựa như không tin sau khi lặp đi lặp lại xem bệnh, lập tức sợ hãi quỳ xuống, cũng hô: “Thỉnh hoàng thượng trị tội!”
“Sao lại thế này!” Nhìn thấy bộ dáng của thái y, khuôn mặt Lưu Hoài Diệp cũng không còn chút máu.
“Hoàng thượng! Thần vô năng, thần… thần vừa rồi bắt mạch, nhưng lại… nhưng lại phát hiện hầu gia… hầu gia là hỉ mạch! Đã… Đã có hai tháng rồi.” Thái y nói xong liền bắt đầu dập đầu.
“Hỉ… Hỉ mạch… Ngươi nói cái gì?! Nói lại một lần nữa cho trẫm!” Lưu Hoài Diệp có xúc động giết người, Tang Vận sao có thể có hỉ mạch!
“Hoài Diệp, Trương thái y nói không sai, ta… có thai.” Lời nói của Bạch Tang Vận khiến cho tim Lưu Hoài Diệp nhanh chóng trầm xuống, nhìn thấy thái y quỳ trên mặt đất cũng vẻ mặt hoảng sợ, Bạch Tang Vận nói, “Trương thái y, có thể giúp ta tra tra, hài tử có khỏe mạnh?”
“Dạ… Dạ…” Không dám nhìn mặt hoàng thượng, Trương thái y quỳ đến bên người Bạch Tang Vận lại bắt mạch cho hắn, sau đó y nói, “Bẩm… Bẩm hầu gia… Từ mạch tượng xem, ngài có chính là… là thai song sinh… Bất quá… Bất quá thân thể hầu gia có chút suy yếu… cần cẩn thận điều dưỡng… Nếu không…” Trương thái y không dám nói tiếp, cho dù thân thể Bạch Tang Vận khoẻ mạnh, y cũng không biết hắn có thể bình an sinh hạ hài tử hay không. Nam nhân sinh con, y từng nghe nói, nhưng… Y phục của Trương thái y đã ướt sũng.
“Trương Bỉnh Chính,” Lưu Hoài Diệp không có liếc Tang Vận, mà là lạnh lùng nói với thái y, “Đi, lập tức chuẩn bị thuốc sẩy thai, hài tử này, trẫm không cần! Phái người sang đây xem, nếu hầu gia xảy ra một chút sự cố, các ngươi cũng đừng sống!” Tang Vận tuyệt đối không thể sinh hài tử!
Ngay khi Trương Bỉnh Chính chuẩn bị đáp lời, Bạch Tang Vận mở miệng, “Hoài Diệp, nếu ngươi bắt ta uống thuốc sẩy thai, ta liền cắn lưỡi tự sát.” Xuống giường, Bạch Tang Vận đi hài vào liền ra ngoài, sau đó hắn bị người ôm chặt lấy.
“Tang Vận, ta cầu ngươi, hài tử này, ngươi không thể muốn. Tang Vận, ta sẽ có hài tử, ta ngày mai, không, tối nay, ta tối nay liền gọi phi tử trong cung thị tẩm. Tang Vận… Hài tử này, hài tử này sẽ muốn mạng của ngươi!” Thanh âm Lưu Hoài Diệp là sợ hãi cùng khẩn cầu chưa từng có.
“Hoài Diệp… Ngươi hẳn là biết ta muốn có hài tử, bây giờ, ta có, nhưng ngươi lại muốn giết nó. Nếu nói như vậy, ngươi không bằng trước tiên giết ta.” Đẩy tay Lưu Hoài Diệp ra, đầu Bạch Tang Vận không quay lại mà rời khỏi tẩm cung của Lưu Hoài Diệp, lúc đi tới cửa hắn nói, “Trước khi hài tử ra đời, ta không muốn nhìn thấy ngươi.” Hoài Diệp, ta biết ngươi sợ ta gặp chuyện không may, nhưng… ta tưởng rằng ngươi sẽ cao hứng.
“Tang Vận!” Lưu Hoài Diệp hô to một tiếng, đã thấy Bạch Tang Vận đi ra ngoài rồi, hắn biết phản ứng của mình tổn thương người nọ, nhưng… Tang Vận, hài tử này, ngươi tuyệt đối không thể sinh, “Đi! Lập tức tuyên Lam Khuyết Dương tiến cung, còn có, tra cho trẫm, hài tử này là thế nào mà ra!”
………
“Khuyết Dương, nếu ngươi là tới khuyên ta xoá sạch hài tử, ngươi bây giờ liền ra ngoài đi.” Thấy người tới, Bạch Tang Vận mặt không chút thay đổi nói. Thượng Quan Vân bên cạnh muốn nói gì đó với Bạch Tang Vận, lại bị hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn, vẫn là nuốt lời nói trở về, Bạch đại ca… vậy mà cũng sẽ nổi giận. “Bạch đại ca, ta đi về trước, các ngươi hảo hảo nói chuyện.” Biết mình ở chỗ này cản trở, Thượng Quan Vân lập tức đi.
“Tang Vận.” Ngồi xuống bên cạnh Bạch Tang Vận, Lam Khuyết Dương sờ lên bụng hắn, “Tang Vận… Nghe thái y nói, nơi này… có hai hài tử.” Có lẽ, có một chính là của hắn, tính tính ngày, xác nhận vô cùng có khả năng. Lam Khuyết Dương tưởng tượng thấy hài tử Tang Vận sinh vì bọn họ sẽ có bộ dáng gì.
“Ừ…” Bạch Tang Vận cười nhẹ, “Ta nuốt hai viên thuốc, cũng xem như chuẩn ngày, không biết đều là của Hoài Diệp hay có một là của ngươi.” Hài tử trong bụng, là của hắn, là của Bạch Tang Vận hắn.
“Tang Vận…” Lam Khuyết Dương hạ thấp tiếng nói, “Tang Vận, ta rất cao hứng ngươi có hài tử… Hoàng thượng cũng vậy… Nhưng là, hài tử này sẽ muốn mạng của ngươi. Tang Vận… Đối với chúng ta mà nói, chúng ta tình nguyện không cần hài tử, nhưng không có thể không có ngươi. Tang Vận…” Câu nói kế tiếp của Lam Khuyết Dương bị Bạch Tang Vận lấy tay chặn lại.
“Khuyết Dương, ngươi đi ra ngoài đi, ta mệt mỏi.” Buông tay, Bạch Tang Vận đi đến bên giường chuẩn bị nghỉ ngơi.
“Tang Vận,” Lam Khuyết Dương mới vừa mở miệng liền nghe Bạch Tang Vận rất không khách khí nói, “Đi ra ngoài! Ta cái gì cũng không muốn nghe, đi ra ngoài.” Chỉ vào hướng cửa, Bạch Tang Vận bảo Lam Khuyết Dương đi.
Biết Bạch Tang Vận bây giờ thân thể không thể so với ngày xưa, Lam Khuyết Dương thở dài một tiếng rồi đi. Thử hỏi, ai nguyện ý giết chết hài tử của chính mình, thế nhưng, bọn họ không thể lại mạo hiểm mất đi người nọ. Ôm bụng, Bạch Tang Vận đứng bên giường thật lâu không động.
Trong tẩm cung hoàng thượng, Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương thần sắc ảm đạm ngồi, trước mặt, mấy tên ngự y quỳ trên mặt đất, một người trong đó trong tay đang cầm chén thuốc bốc hơi nóng, trong mùi bay ra mang theo một chút mùi tanh.
“Thuốc này… hầu gia uống sẽ có bao nhiêu tổn thương?” Lưu Hoài Diệp khàn khàn hỏi… Nghĩ đến phải tự tay giết chết hài tử của chính mình, tim Lưu Hoài Diệp bắt đầu quặn đau, đấy là hài tử của hắn, là hài tử của hắn cùng Tang Vận!
“Hoàng thượng… Thân thể hầu gia vốn đã từng bị thương nặng, thuốc này… cho dù là người thường… uống vào cũng là cực kỳ nguy hiểm… Thỉnh hoàng thượng nghĩ lại…” Ngự y quỳ rạp trên mặt đất nói, thuốc sẩy thai, há có thể không tổn hại sức khỏe.
“Rầm” Lưu Hoài Diệp đổ đồ trên bàn xuống đất, “Các ngươi cho rằng trẫm muốn sao!” Đứng lên, Lưu Hoài Diệp hai mắt đỏ lên quát, “Các ngươi nói cho trẫm, nam tử làm sao sinh con!” Hổ dữ không ăn thịt con, nếu không phải bất đắc dĩ hắn sao có thể sẽ làm như vậy! “Đấy là cốt nhục của trẫm! Là cốt nhục của trẫm với Tang Vận! Các ngươi thực sự cho rằng trẫm nguyện ý sao?!” Lưu Hoài Diệp một chưởng vỗ lên bàn gỗ, trên bàn nháy mắt lõm xuống một cái dấu tay, “Tang Vận tâm tâm niệm niệm muốn một hài tử, muốn hài tử của trẫm, giờ đây, hắn có, trẫm biết hắn rất cao hứng… Nhưng… Nhưng các ngươi nói cho trẫm… hắn sinh như thế nào! Chẳng lẽ các ngươi bảo trẫm trơ mắt nhìn bụng hắn cuối cùng bị các ngươi xé ra sao!” Đúng là có một loại thuốc có thể làm cho nam tử có thai, nhưng biện pháp để hài tử sinh ra cũng chỉ có một loại.
“Hoàng thượng… Hầu gia tâm ý đã tuyệt, nếu bức bách hầu gia uống thuốc, thần sợ…” Một gã ngự y nói, nếu là người ngoài, bọn họ có thể cuối cùng chỉ để lại hài tử, nhưng Bạch Tang Vận, bọn họ căn bản không dám nghĩ như vậy.
“Nghĩ phương pháp, các ngươi nghĩ cho trấm phương pháp, để hầu gia rớt hài tử, nhưng cũng không thể tổn thương thân thể hắn.” Lưu Hoài Diệp cưỡng chế ra nan đề cho các thái y, “Trẫm cho các ngươi ba ngày.” Phất tay một cái, Lưu Hoài Diệp bảo mấy tên ngự y toàn thân run rẩy thối lui khỏi tẩm cung.
“Khuyết Dương… Tang Vận sẽ hận ta… Ta biết, hắn sẽ hận chết ta…” Trong tròng mắt Lưu Hoài Diệp lộ ra đau lòng, khổ sở cùng sợ hãi, “Khuyết Dương… Ta muốn hai hài tử kia… Bọn chúng là hài tử của Tang Vận… Ta từng đáp ứng Tang Vận, nếu là hài tử của hắn, ta chắc chắn sẽ sủng nó lên trời.” Nghiêng đầu sang chỗ khác, Lưu Hoài Diệp không cho Lam Khuyết Dương nhìn thấy nước mắt của y.
“Hoàng thượng, hài tử… chung quy sẽ có, nhưng Tang Vận chỉ có một, nếu hận, để cho hắn hận đi, chỉ cần… hắn có thể sống. Chờ cơ thể hắn khỏe lên… Ta sẽ nghĩ biện pháp… làm cho hắn một hài tử…” Cái chén trong tay Lam Khuyết Dương sớm đã biến thành một đống bột phấn, Tang Vận… có thai… Tang Vận… có hài tử của y… Hài tử… Cha xin lỗi con.