[Thủy Sắc Hệ Liệt] Bộ 1 Tiêu Tương Thủy Sắc

Chương 47: Chương 47




CHƯƠNG 46- HAI NGƯỜI GẶP LẠI

Sáng sớm, Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương ức chế không được kích động liền tỉnh lại, nhìn thấy người ở giữa vẫn đang ngủ say, hai người không hẹn mà cùng sờ lên bụng người này. Nơi này có ba hài tử… là nam hài hay là nữ hài, bộ dạng sẽ giống ai? Một lát sau, Bạch Tang Vận dường như có chút khó chịu xoay người, Lam Khuyết Dương vội vã giúp hắn xoa ấn thắt lưng, cuối cùng, Bạch Tang Vận hơi nhíu mi xuống.

“Vất vả Tang Vận rồi, đợi sau khi hài tử ra đời, trẫm phải hảo hảo bồi thường hắn.” Lưu Hoài Diệp cũng cẩn thận xoa ấn thắt lưng Bạch Tang Vận, trước khi đến hắn đã hỏi cặn kẽ thái y, biết người có thai nơi nào sẽ khó chịu. Chỉ là đã sắp sáu tháng, trên người người này ngoại trừ bụng lớn ra, chỗ khác trên người vẫn là không có thịt gì, điều này làm cho bọn họ thập phần lo lắng.

Lam Khuyết Dương lại xoa bụng Bạch Tang Vận, dưới bàn tay, cú đá rõ ràng truyền đến, khiến cho tim của hắn lần thứ hai lại mãnh liệt. “Hoàng thượng, hài tử của ta ngươi đến không dễ dàng, nhưng đừng để cho bọn chúng bị nửa điểm thương tổn, nếu lại làm cho Tang Vận thương tâm, ta ngươi đâu còn có mặt mũi gặp hắn.” Sau khi hài tử ra đời chắc chắn sẽ nuôi trong cung, nhưng đối với mấy nữ nhân trong cung kia, Lam Khuyết Dương một chút cũng không yên tâm.

Lưu Hoài Diệp nghe ra ý trong lời nói của Lam Khuyết Dương, lên tiếng, “Trẫm biết, chờ sau khi hồi cung trẫm sẽ an bài.” Hắn cũng nghĩ đến, hắn sẽ không để cho hài tử của hắn cùng với người hắn yêu lại bị tổn thương.

Có lẽ là khúc mắc trong lòng tiêu tan, cũng có lẽ là có người thương làm bạn, Bạch Tang Vận một ngày này ngủ so với những ngày qua sâu hơn, cũng lâu, lúc mặt trời sắp lên cao, hắn mới yếu ớt tỉnh lại, thấy hắn đã tỉnh, tay vẫn giúp hắn xoa ấn phần eo mới ngừng lại. Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương sớm đã thức dậy sau khi dùng qua đồ ăn sáng vẫn ở bên cạnh hắn giúp hắn thư giãn khó chịu của phần eo.

“Các ngươi khi nào dậy? Ta cũng không biết.” Để Lam Khuyết Dương đỡ mình ngồi dậy, Bạch Tang Vận xuống giường rửa mặt, hôm nay hắn ngủ rất say, tinh thần cũng tốt hơn nhiều.

“Như vậy mới tốt, thái y nói, Tang Vận phải ăn nhiều ngủ nhiều.” Lưu Hoài Diệp phất phất tay với người hầu hạ trong phòng, bảo bọn họ đi lấy đồ ăn, “Tang Vận, ta từ trong cung mang theo một ít thuốc bổ, một hồi ăn đồ ăn sáng ngươi uống một chút, ngươi rất gầy, đợi đến lúc sinh sản sợ sẽ vất vả.” Quyến luyến không rời sờ bụng Bạch Tang Vận, Lưu Hoài Diệp có hưng phấn cùng khẩn trương của người sắp làm cha.

“Hoài Diệp, Khuyết Dương,” Bạch Tang Vận xoay người nhìn hai người, “Có chuyện ta muốn thương lượng một chút với các ngươi… Trong bụng ta có hai hài tử, ta có thể khẳng định có một đứa là của Hoài Diệp, nhưng đứa kia ta không biết là của ai. Nhưng ta muốn hài tử kia… sẽ theo họ của Khuyết Dương, một là lưu một hậu sinh cho Khuyết Dương, hai… cũng miễn cho tương lai giữa hai hài tử tranh đoạt cái gì.” Ý tứ Bạch Tang Vận mặc dù không rõ ràng, nhưng Lưu Hoài Diệp và Lam Khuyết Dương đều hiểu được, sợ hai hài tử sau này tranh hoàng vị, nếu họ là họ của hai người, tương lai một đứa kế thừa đế vị, một đứa chưởng quản Vận phường.

Lam Khuyết Dương không nói gì, với hắn mà nói, hài tử họ gì cũng được, chỉ cần là do Tang Vận sinh, chính là hài tử của hắn, hắn đều sẽ thương yêu, chuyện này quan trọng nhất là xem quyết định của Lưu Hoài Diệp.

Lưu Hoài Diệp sau khi nghe được cũng không có gì biến hóa, thản nhiên nói: “Tang Vận, hài tử này đã là do ngươi sinh, muốn họ gì ngươi tự quyết định là được, ta đều nghe theo ngươi.” Với hắn mà nói, người này về sau muốn làm cái gì thì làm cái đó, hắn không chỉ có muốn sủng hài tử lên trời, càng muốn sủng “cha” của hài tử lên trời.

“Được, cứ quyết định như vậy đi.” Phản ứng của Lưu Hoài Diệp nằm trong dự liệu của Bạch Tang Vận, nhưng hắn vẫn là hôn Lưu Hoài Diệp một cái để tỏ rõ cảm động trong lòng.

“Tang Vận…” Hôn Bạch Tang Vận chủ động một hồi, Lưu Hoài Diệp có chút ảo não vuốt bụng Bạch Tang Vận, “Chờ hài tử ra đời, ngươi nên bồi thường ta cho tốt.” Trời biết, hắn sắp nghẹn điên rồi. Bạch Tang Vận cười, có chút ý xấu lại hôn lên Lưu Hoài Diệp, dù gì vẫn muốn để y bớt giận không phải sao?

“Tang Vận…” Thở dốc kéo Bạch Tang Vận ra, trên mặt Lưu Hoài Diệp là *** không cách nào che lấp, hắn cắn răng nói, “Tang Vận, ta sau này nhất định phải cho ngươi một tháng cũng không xuống giường được.”

Bạch Tang Vận cười ra tiếng khó có được, nắm lấy tay Lam Khuyết Dương đang sờ tới sờ lui không ngừng trên bụng hắn nói, “Ta sẽ bình an sinh hạ hài tử, ta muốn cùng các ngươi, cùng hài tử vượt qua quãng đời còn lại.” Ngũ Mặc đã nói với hắn, sẽ để hắn bình an sinh sản, hắn tin tưởng Ngũ Mặc, tin tưởng chính mình sẽ không chết.

“Đấy là nhất định, Tang Vận.” Lam Khuyết Dương dán lên bụng Bạch Tang Vận, hắn cũng không biết tâm tình làm cha sẽ là như vậy, thời khắc nào cũng muốn nghe xem động tĩnh của hài tử, “Tang Vận, ta lần đầu tiên cảm thấy sốt ruột như thế, hận không thể làm cho ngươi lập tức liền sinh hạ hài tử.”

“Tang Vận, chúng ta đến nghĩ nghĩ tên hài tử này được không?” Lưu Hoài Diệp hưng trí đến đây, vừa bón Bạch Tang Vận ăn cháo, vừa đề nghị.

“Ừ, nếu là nam hài nhi, gọi là gì mới tốt, nếu là nữ hài nhi, lại nên gọi là gì.” Lam Khuyết Dương gật đầu xưng phải, sau đó, ba người bắt đầu thương lượng, bất quá, chuẩn xác mà nói là hai người.

………

Nhìn chằm chằm ***g ngực xích lõa trước mắt, trên mặt Thượng Quan Vân tựa như có thể toát ra sức nóng như lửa. Cái tay siết chặt ngang hông, tầm mắt quen thuộc ở đỉnh đầu người này cho hắn biết người này đã tỉnh dậy, có thể tưởng tượng được hết thảy phát sinh tối hôm qua, Thượng Quan Vân cũng không dám ngẩng đầu, chỉ là ôm đầu về phía trước, chôn lên. Cả người đều đau, nhất là nơi đó, mặc dù đã bôi thuốc nhưng vẫn là đau, nhưng đau đớn này vừa khiến cho trong lòng hắn có chút ngọt ngào, vừa có chút không biết làm sao.

Đêm qua người này mang hắn về phòng, liền ném hắn lên trên giường, sau đó hôn hắn, lại vào lúc hắn kinh hoàng cởi quần áo của hắn… còn… Nghĩ đến đau đớn cùng cảm giác thoải mái đêm qua kia, tim Thượng Quan Vân bắt đầu cuồng loạn.

“Vân,” Vệ Mạnh Hâm dùng xưng hô từ trước vẫn lén dùng với Thượng Quan Vân, “Biết ta muốn ra tay với ngươi là ý gì rồi sao?” Giọng nói của Vệ Mạnh Hâm nghe qua có chút biếng nhác, lại làm cho Thượng Quan Vân giật mình, hắn biết người này đang tức giận.

“… Ừm…” Khẽ đáp lại, Thượng Quan Vân rúc về phía ***g ngực Vệ Mạnh Hâm, “Mạnh Hâm, xin lỗi… Ta hiểu lầm ngươi.”

Phụ hoàng có rất nhiều phi tử, nhưng chỉ có mẫu hậu sinh ra hắn, hắn là hài tử duy nhất của phụ hoàng, sau khi sinh hắn luôn luôn khóc, phụ hoàng cùng mẫu hậu dùng rất nhiều biện pháp cũng không được, kết quả có một ngày may hay không may, mẫu hậu ôm hắn đến hoa viên, đụng phải Vệ Mạnh Hâm theo Vệ thừa tướng tiến cung, ngay lúc đó Vệ Mạnh Hâm cũng không biết lá gan ở đâu ra, lại đưa tay đi ôm hắn, nhưng kỳ quái chính là Vệ Mạnh Hâm vừa ôm lấy hắn hắn liền không khóc, mà sau khi mẫu hậu ôm lấy hắn hắn lại bắt đầu khóc. Về sau, phụ hoàng lệnh Vệ Mạnh Hâm năm ấy bảy tuổi vào trong cung bồi hắn, cho đến khi phụ hoàng qua đời.

Sau khi phụ hoàng qua đời, hắn làm hoàng đế, thế nhưng hắn rất sợ hãi, bỗng nhiên phải đối mặt với nhiều đại thần như vậy, phải xử lý nhiều quốc sự của hắn như thế, trước kia vô luận chuyện gì đều là Vệ Mạnh Hâm giúp hắn giải quyết, vẫn may là Vệ Mạnh Hâm luôn ở bên cạnh hắn, nếu không hắn sợ là sớm làm cho Trạch Yên lộn xộn rồi. Nhưng hắn lại trách lầm Vệ Mạnh Hâm, cho là y muốn giết mình, nhưng… ai bảo y nói những lời dễ khiến cho người ta hiểu lầm, hắn lại không biết ý tứ của Vệ Mạnh Hâm lại là như vậy.

Nghĩ đến đây, Thượng Quan Vân ngẩng đầu, có chút bực mình nói: “Ta lại không biết Mạnh Hâm là ý tứ này, Mạnh Hâm cho tới bây giờ cũng chưa từng nói với ta.”

“Cho dù ta chưa từng nói với ngươi, ngươi cũng không nên nghĩ đi nơi khác!” Đổi sang ôn nhu bình tĩnh của ngày xưa, Vệ Mạnh Hâm xoay người đè Thượng Quan Vân xuống dưới thân, “Không muốn những chuyện không sạch sẽ trong cung lây sang ngươi, không muốn ngươi ưu phiền vì quốc sự, không muốn ngươi mệt nhọc giống như tiên hoàng, ta đều gánh tất cả mọi chuyên lớn nhỏ lên vai, chỉ muốn ngươi làm hoàng đế an ổn, lại không nghĩ bận đi bận lại nhưng lại đổi lấy sự chạy trốn của ngươi! Thậm chí còn tưởng rằng ta sẽ giết ngươi! Thượng Quan Vân… Ta trong ngày thường phí sức lao tâm lao lực, lại không nghĩ là tự làm bậy!” Sao có thể không giận, khi y biết người này đột nhiên không thấy, biết người này cho rằng mình muốn giết hắn mà chạy trốn, y thiếu chút nữa ngưng thở.

“Mạnh Hâm…” Ôm cổ Vệ Mạnh Hâm, Thượng Quan Vân không bị lửa giận của Vệ Mạnh Hâm hù dọa, “Ta sai rồi, ta biết sai rồi. Nhưng ngươi không thể dùng cách nói khác sao? Cái gì ra tay với không ra tay, làm cho người nghe ai cũng sẽ hiểu lầm.” Cùng với Bạch Tang Vận lâu như thế, hắn cũng học được một số thủ đoạn ở chung với “nam nhân”, dù sao hắn biết Vệ Mạnh Hâm sẽ không tổn thương hắn.

“Hử? Nói như vậy, ngược lại là lỗi của ta?” Vệ Mạnh Hâm giận tái mặt, bàn tay to nguy hiểm nắm lấy thứ yếu ớt của người này.

“Ưm, chính là… lỗi của Mạnh Hâm… Ư… Nói chuyện cũng không… nói rõ ràng, làm cho người ta hiểu lầm… A!” Cúc nhị giữa đùi bỗng nhiên bị người đưa một ngón tay vào, Thượng Quan Vân kêu ra tiếng, sau đó, vẫn không biết sống chết nói, “Đều là lỗi của Mạnh Hâm… Đều là…”

“Được, nếu là lỗi của thần, thần chắc chắn cho hoàng thượng một công đạo…” Vệ Mạnh Hâm tà tứ cười, ngón tay dò vào trong cơ thể Thượng Quan Vân bắt đầu di chuyển.

“Mạnh Hâm…” Kéo đầu Vệ Mạnh Hâm xuống, Thượng Quan Vân mở hai chân ra, “Mạnh Hâm… Ta nhớ ngươi…” Cho dù là trong những ngày hiểu lầm kia, hắn cũng dị thường nhớ y.

Tiếng tưởng niệm này của Thượng Quan Vân, khiến cho Vệ Mạnh Hâm buông khẩu khí, bất quá động tác trên tay lại không dừng, “Sau này nếu có nghi ngờ cái gì, trực tiếp tới hỏi ta, đừng chính mình tự tiện quyết định, ngươi cũng biết ngươi chạy trốn lần này, suýt chút nữa cũng trốn nửa cái mạng của ta.”

“Ừ…” Thượng Quan Vân có chút nói không ra lời hôn lên môi Vệ Mạnh Hâm, “Nhớ ngươi…” Đêm qua vật cứng đâm vào trong cơ thể hắn khiến cho hắn điên cuồng kia, tuy đau, nhưng… hắn thích…

“Vân… Ngươi là của ta…” Vệ Mạnh Hâm dừng ở trong cơ thể Thượng Quan Vân để cho hắn thích ứng với mình, “Ngươi đời này đừng nghĩ thú phi.” Thân là thần tử, lại nói ra lời đại nghịch bất đạo như thế với hoàng đế. Dù sao Thượng Quan Vân cũng có mấy tên hoàng thúc, đến lúc đó từ trong đám con nối dõi của bọn họ chọn lựa người thích hợp kế thừa hoàng vị là được, Vệ Mạnh Hâm là nghĩ như vậy.

“Ngươi… Ngươi cũng không cho…” Thượng Quan Vân ôm chặt Vệ Mạnh Hâm, người này là của hắn, nếu đã biết tâm tư của người này, hắn lại càng không thể đem hắn chắp tay cho người khác.

“Hừ, tìm một mình ngươi đã đủ cho ta chịu rồi.” Phần eo bắt đầu dùng sức, Vệ Mạnh Hâm ngậm lời Thượng Quan Vân muốn nói vào trong miệng. Hoàng đế cái gì, thần tử cái gì, người Vệ Mạnh Hâm hắn nhìn trúng sẽ không từ thủ đoạn thu vào tay, dù cho đối phương là hoàng đế tôn quý nhất thiên hạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.