[Thủy Sắc Hệ Liệt] Bộ 1 Tiêu Tương Thủy Sắc

Chương 50: Chương 50




CHƯƠNG 49 – BÌNH AN

Canh giờ chậm rãi trôi qua, nhưng trong phòng vẫn là không có động tĩnh, chỉ thấy một đám nô tài bưng nước đỏ tiến tiến xuất xuất, đưa từng thước vải trắng, từng thùng nước nóng vào trong phòng. Lòng người ngoài phòng đều dâng tới cổ họng, muốn đi vào, nhưng chỉ có thể chờ ở bên ngoài, loại chờ đợi giày vò người ta này làm cho bọn họ không cảm giác được mảy may rét lạnh.

“Hầu gia, lại dùng lực.” Ngũ Mặc lúc này mới biết thân thể Bạch Tang Vận cốt nhược đến độ nào, Bạch Tang Vận đã phá lệ tiết kiệm thể lực, nhưng lúc này khí lực của hắn lại hao hết rất nhanh, mà hài tử thứ nhất vẫn chưa sinh ra.

“Tang Vận… Lại kiên trì một chút, lại kiên trì một chút.” Lam Khuyết Dương không ngừng hô, hắn biết chỉ cần hài tử thứ nhất ra, những đứa sau sẽ dễ xử lý.

Nhổ cái nút mềm trong miệng ra, Bạch Tang Vận gắt gao cắn môi, hai tay trắng bệch muốn từ tay đang giữ lấy hắn lấy được một chút khí lực, còn thiếu một chút nữa… Hít sâu mấy cái, Bạch Tang Vận há miệng lớn tiếng kêu: “Khuyết Dương! Hoài Diệp!” Tập trung tất cả khí lực vào hạ thân, Bạch Tang Vận vào lúc mê muội thét “A” một tiếng, hắn nhất định phải sinh hạ hài tử!

Có cái gì mơ hồ trượt qua hậu huyệt của mình, Bạch Tang Vận trong mê man nhìn thấy trên tay Ngũ Mặc có thêm một hài tử mang theo máu. “Oa oa…” Theo đó là tiếng trẻ con khóc khi đến thế giới này lần đầu tiên.

Sinh rồi… Cơ thể Bạch Tang Vận mềm nhũn, sa vào trong bóng đêm.

“Sinh rồi! Sinh rồi!” Người ngoài phòng nghe được một tiếng khóc nỉ non, hưng phấn chạy đến cạnh cửa nghe động tĩnh trong phòng, mà trong lòng lại càng thêm bất an.

“Không tốt! Hầu gia bất tỉnh rồi.” Bụng Bạch Tang Vận vẫn đang ngọ nguậy, nhưng Bạch Tang Vận thân là cơ thể mẹ lại không có khí lực, “Hoàng thượng, bấm nhân trung (1) của hầu gia, làm hầu gia tỉnh lại!” Ngũ Mặc giao hài tử cho người ở bên cạnh, cẩn thận ấn bụng Bạch Tang Vận, nếu Bạch Tang Vận vẫn chưa tỉnh lại, hai hài tử kia sẽ nguy hiểm.

“Tang Vận, lại kiên trì trong chốc lát, một hồi là được rồi.” Lưu Hoài Diệp bấm nhân trung của Bạch Tang Vận, trong mắt toát ra máu, Lam Khuyết Dương không ngừng đưa chân khí của mình vào trong cơ thể Bạch Tang Vận, cử động của hai người cùng đau đớn của bụng làm cho Bạch Tang Vận từ từ tỉnh lại.

“Tang Vận, lại dùng sức, lại dùng sức một lần…” Lam Khuyết Dương biết tâm mạch của Bạch Tang Vận càng ngày càng yếu, hắn lần đầu tiên thống hận chính mình, thống hận chính mình làm cho người này bị thương, làm cho người này bị giày vò.

“Khuyết Dương… Hoài Diệp… Cho ta khí lực…” Thở hổn hển, Bạch Tang Vận yếu ớt nói, hắn đã quên, hắn còn có một hài tử, hắn còn chưa thể chết.

“Tang Vận…” Hai người nắm tay Bạch Tang Vận, cả đời này, bọn họ đều không thể hoàn lại trả giá của người này đối với bọn họ.

“A…” Bạch Tang Vận chịu đựng đau đớn nơi ngực, cắn môi dưới sớm đã chảy máu, kéo hai cái tay kia đến trước ngực của mình, Bạch Tang Vận nhắm mắt lại lần thứ hai dùng sức.

So với lần đầu tiên, lần này thuận lợi hơn rất nhiều, không bao lâu sau khi Bạch Tang Vận dùng sức, hài tử thứ hai ra đời.

Nghe được lại một tiếng khóc nỉ non, Bạch Tang Vận nở nụ cười, sinh rồi, hắn rốt cuộc sinh ra hài tử vì bọn họ, vừa định thở phào, hai tròng mắt Bạch Tang Vận bỗng nhiên mở to, bụng hắn còn đang động!

“Tang Vận…” Lam Khuyết Dương cùng Lưu Hoài Diệp nhìn thấy bụng còn đang hơi khẽ ngọ nguậy, biết hài tử kia là còn sống, “Tang Vận… Còn có một hài tử, trong bụng của ngươi còn có một hài tử…”

“Còn có một…” Bạch Tang Vận ngửa đầu, khóe mắt trượt xuống giọt nước mắt, hắn còn có một hài tử… Khi rơi vào bóng tối, Bạch Tang Vận dùng hết tất cả khí lực, mà hắn không có nghe được tiếng khóc của hài tử thứ ba.

………

“Hoàng thượng.” Ngũ Mặc cầm chén thuốc trong tay đưa tới, Lưu Hoài Diệp sau khi nhận lấy đút vào môi Bạch Tang Vận.

“Hoàng thượng, vương gia, thân thể hầu gia yếu kém, lần này lại hết sức, vì thế còn có thể mê man mấy ngày, hoàng thượng cùng vương gia vẫn là đi nghỉ ngơi một chút thì tốt hơn, đợi hầu gia tỉnh lại, hoàng thượng cùng vương gia còn phải ngày ngày canh giữ.” Bạch Tang Vận đã sinh hai ngày rồi, nhưng vẫn đang mê man, hắn biết lần sinh sản này hao phí tất cả tinh lực của người nọ, mà trong hai ngày người ấy mê man này, hai người kia cứ như vậy canh giữ bên giường, mệt nhọc cũng chỉ là chợp mắt một hồi. Lúc này bọn họ không phải thiên tử, quý tộc cái gì, mà là nam tử bình thường, chờ người yêu tỉnh lại.

“Không ngại, trẫm ở chỗ này trông, Tang Vận nếu tỉnh lại, trẫm muốn hắn liếc mắt đầu tiên là có thể nhìn thấy trẫm.” Mặc dù rất mệt mỏi, nhưng Lưu Hoài Diệp cũng không muốn rời khỏi Bạch Tang Vận nửa bước, người hắn yêu nhất sinh ra con nối dõi cho hắn, nhưng lúc này lại vẫn hôn mê bất tỉnh, hắn làm sao có thể ngủ được.

Lam Khuyết Dương từ sau khi Bạch Tang Vận mê man vẫn không mở miệng, ngoại trừ ăn một vài thứ ra, cũng chỉ là ngồi ở bên giường ngơ ngác nhìn Bạch Tang Vận, hoặc nắm tay hắn không biết suy nghĩ cái gì. Trong giường nhỏ bên giường, nằm ba hài tử, ba nam hài nhi, hài tử vốn cho là không sống được kia, sau khi sinh mặc dù không có tinh thần như hai ca ca của bé, nhưng cũng là bình an sống sót, ngoại trừ bẩm sinh có chút suy nhược ra, nhưng cũng không ảnh hưởng đến trưởng thành sau này.

Trưởng tử, bắp đùi có một cái bớt rõ rệt, đó là bớt của trưởng tử Lưu gia, cũng định trước bé thân là thân phận thái tử. Ngoại trừ cái mũi giống Bạch Tang Vận ra, mấy chỗ khác chính là phiên bản của Lưu Hoài Diệp.

Thứ tử, hài tử Bạch Tang Vận hắn không xác định kia, có ngũ quan rõ rệt của Lam Khuyết Dương, từ sau khi ra đời, ngoại trừ lần đầu tiên khóc ra, cũng rất ít lại khóc, tựa hồ ngay cả tính tình cũng di truyền từ phụ thân của bé, nhưng chỗ mặt mày lại lộ ra vài phần thần vận của Bạch Tang Vận.

Tam tử, sau khi sinh liền nhất định là tam tử cả đời được thương yêu, chỗ ngực có “thất tinh tích hồng” của Bạch Tang Vận, bộ dáng lại mang theo chỗ xuất chúng nhất trong ngũ quan ba người, hai tròng mắt giống Bạch Tang Vận như đúc, cũng là đứa yêu khóc nhất trong ba hài tử.

“Oa…” Tiếng khóc cũng không to từ trong miệng tam tử phát ra, ma ma phụ trách chiếu cố ôm lấy tam hoàng tử giao trên tay bà vú, có thể là đói bụng, miệng vừa mới đụng tới đầu nhũ, bé liền không khóc nữa, bất quá lại là vừa hừ hừ vừa bú sữa tươi.

“Ăn no ôm nó đến chỗ trẫm.” Công đạo một câu với người bên cạnh, Lưu Hoài Diệp sờ lên khuôn mặt Bạch Tang Vận, Tang Vận, mau tỉnh lại, tỉnh lại nhìn hài tử của chúng ta. Nghĩ đến ba hài tử có được không dễ dàng kia, Lưu Hoài Diệp kìm lòng không đậu hôn lên đôi môi bị thương của Bạch Tang Vận, Tang Vận, tỉnh lại… tỉnh lại…

Trên lông mi thật dài của tam tử đã ăn no còn vương hơi nước, bị phụ hoàng ôm vào lòng, dường như có chút bất mãn, hừ hừ không muốn ngủ.

Lau nước mắt trên mắt hài tử, Lưu Hoài Diệp cẩn thận ôm hài tử nhẹ nhàng đung đưa, có dung mạo của hắn, Khuyết Dương cùng Tang Vận, hài tử này trưởng thành sẽ xinh đẹp cỡ nào, nhưng trong bụng sợ là bị hai ca ca hư đoạt thức ăn, sinh ra so với hai ca ca nhỏ hơn, gầy teo, tiếng khóc cũng không vang như vậy, nghĩ đến lúc trước hài tử này có lẽ đã không giữ được, Lưu Hoài Diệp lại càng yêu tiếc hết sức dỗ. Chỉ cần có thể sống là được rồi, phụ hoàng sẽ dưỡng ngươi khỏe mạnh.

Thanh âm Lưu Hoài Diệp khẽ dỗ hài tử kéo Lam Khuyết Dương từ trong suy nghĩ của mình lại, nhìn đứa bé ngủ trong lòng Lưu Hoài Diệp, Lam Khuyết Dương vươn tay ôm lấy hài tử từ trên tay Lưu Hoài Diệp.

Đây là hài tử của bọn họ đấy, nhỏ nhỏ, mềm mềm, thơm thơm… Hài tử này là sinh ra từ trong bụng Tang Vận, có dung mạo của bọn họ. Từ nhỏ bị người thân bán đi, trước khi gặp được Tang Vận, hắn luôn luôn trải qua những ngày liếm máu trên lưỡi đao, mà sau khi gặp được Tang Vận, cuộc sống của hắn đã xảy ra thay đổi lớn. Từ một sát thủ chỉ biết giết người, từng bước một đi tới địa vị ngày hôm nay, mà người vốn cho là chỉ có thể ngắm nhìn từ xa xa, lại cho phép hắn, đáp lại tình của hắn.

Lam Dục Dương ghen tị với tốt số của hắn, ghen tị bọn họ đồng thời bị bán, lại trải qua cuộc sống hoàn toàn bất đồng, ghen tị bên cạnh hắn có một Bạch Tang Vận. Vì thế, Lam Dục Dương không chút do dự đâm kiếm vào ngực Tang Vận, vì thế, Lam Dục Dương muốn phá hủy hạnh phúc của hắn. Hắn không hối hận giết Lam Dục Dương, huynh trưởng như vậy, không cần cũng được. Lúc trước khi bọn họ bị bán, chính mình vốn là được Triêu Thiên giám chọn trúng, là hắn đổi vị trí với mình, sau đó, lại bất mãn mình trải qua tốt hơn hắn, lại xuống tay với Tang Vận. Ở trong lòng hắn, Bạch Tang Vận mới là huynh trưởng của hắn, là hết thảy của hắn, mà giờ đây, hắn để ý nhất lại thêm mấy người.

Khoảnh khắc thấy hài tử đi ra kia, hắn suýt chút nữa khóc lên, đó là hài tử của bọn họ, mà khi hài tử rất giống mình kia xuất hiện trước mắt hắn, hắn mới hiểu được cái gì gọi là cốt nhục, hắn, Lam Khuyết Dương, có cốt nhục của chính mình, có cốt nhục người hắn yêu nhất sinh ra vì hắn. Vốn tưởng rằng mình sẽ cô tịch cả đời, cứ như thế, được người yêu hắn nhất từng chút thêm vào cuộc đời của hắn, thêm đầy.

Giơ hài tử lên trước mặt mình, Lam Khuyết Dương cúi đầu vùi vào người hài tử, hắn làm cha… Chua xót giữa mũi khiến cho hô hấp của hắn có chút nghẹn lại. Lưu Hoài Diệp biết tâm tình của Lam Khuyết Dương, người này rốt cuộc có tự giác làm cha.

“Hoàng thượng, hài tử này theo họ ngươi đi, đây là hài tử trời cao thương cảm Tang Vận ban cho, theo họ của ngươi, tương lai, đệ út của thái tử, con út của hoàng thượng người, để cho nó thoải mái một đời, cũng tránh bị người không vừa mắt khi dễ.” Hắn biết, hài tử này hẳn là họ Bạch, Tang Vận cũng có thể lưu con nối dõi, nhưng thế giới này, họ của hoàng gia sẽ cho hài tử này an toàn hơn.

“Trẫm cũng có ý này, chờ Tang Vận tỉnh, trẫm sẽ nói với hắn.” Nhận lấy hài tử khẽ đặt vào trong giường, Lưu Hoài Diệp đeo kim long giá vân vẫn mang theo tùy thân vào cổ con út, báo trước cho cả đời về sau vô cùng tôn quý của hài tử này.

Chú thích

(1) nhân trung: tên một huyệt trong đông y, có tác dụng chữa ngất, giúp tỉnh táo (tham khảo) ↑

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.