CHƯƠNG 60 PN1 – SONG SINH HẬN
Trong địa lao âm u, một người bị treo ở bên trong, rủ đầu xuống nhìn không thấy mặt hắn, trên y phục rách nát dính vết máu loang lổ, máu loãng trên mặt đất còn chưa khô cho thấy hắn vừa mới trải qua một lần tra tấn. Phía trên truyền đến tiếng cửa mở, chỉ chốc lát sau tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến, người trong lao tựa hồ không có nghe thấy, vẫn là cúi đầu, nếu không phải ***g ngực của hắn hơi hơi phập phồng, rất có thể khiến người ta cho là hắn đã chết.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, cuối cùng dừng ở trước mặt người này. Nhìn thấy bộ dáng của hắn, trong mắt người tới là một mảnh băng hàn, băng hàn không có một tia độ ấm. Người tới không nói gì, chỉ là đứng ở chỗ trước mặt cách người nọ mấy bước. Một lát sau, người nọ chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt cũng tràn đầy máu đen nhưng lại giống người tới như đúc!
“Ha ha… Ha ha ha…” Nhìn người trước mặt, Lam Dục Dương cười, sau đó tiếng cười càng lúc càng lớn mang theo lên án bén nhọn, “Lam Khuyết Dương, nhìn thấy thân huynh trưởng của mình ngươi lại vẫn có thể mặt không đổi sắc. Ha, lương tâm của ngươi bị chó ăn rồi!” Vì sao hắn không có tốt số như người này, vì sao hắn phải nhận lấy loại thống khổ này!
“Lương tâm.” Quanh người Lam Khuyết Dương toát ra sương hàn, “Lời này nên là ta hỏi mới đúng. Ngươi đi đến tình cảnh ngày hôm nay đều là chính ngươi gieo gió gặt bão, là ngươi tự mình đem lương tâm của mình cho chó.”
“Đấy là ngươi bức ta!” Lam Dục Dương kêu to, gương mặt có chút vặn vẹo, “Ngươi mỗi ngày cơm no rượu say, trải qua có lẽ còn tiêu dao tự tại hơn, nhưng ta thì sao? Ngươi có từng quản ta huynh trưởng này không? Ngươi suốt ngày chỉ xoay quanh người kia, căn bản là đã quên ngươi còn có một huynh trưởng! Không không, ngươi không phải đã quên, căn bản chính là đem hắn trở thành huynh trưởng, về phần ta… Ha ha ha… Một sát thủ không quyền không thế, ngươi sao sẽ lưu tâm!”
“Huynh trưởng…” Lam Khuyết Dương chán ghét nhìn khuôn mặt giống như mình, “Năm đó khi ngươi đánh ngất ta, mạo nhận thân phận của ta đi Triêu Thiên giám, ngươi có coi ta là huynh đệ của ngươi sao?” Năm đó Triêu Thiên giám chọn trúng hắn, mà môn phái giang hồ kia thì lại là chọn trúng Lam Dục Dương, ai ngờ Lam Dục Dương còn nhỏ tuổi đã học được những thủ đoạn kia, y cho rằng Triêu Thiên giám tốt hơn môn phái giang hồ, không muốn chịu khổ liền lấy tảng đá đánh ngất xỉu hắn đi Triêu Thiên giám. “Hết thảy tất cả đều là tự ngươi làm ra, bây giờ, ngươi tới trách ta không để ý tình cảm huynh đệ… Lam Dục Dương, nếu năm đó ngươi không đánh ngất ta, có lẽ bây giờ người đứng ở chỗ này chính là ngươi.”
“Vậy về sau thế nào? Ngươi vào kinh, theo Bạch Tang Vận tốt lắm, ngươi rõ ràng biết ta tại Triêu Thiên giám vì sao không cứu ta ra?” Hắn vẫn muốn thoát khỏi Triêu Thiên giám, lúc trước hắn thấy người mua bọn họ ăn vận hoa lệ, hắn cho là đi hưởng phúc, đâu nghĩ Triêu Thiên giám lại là nơi bồi dưỡng sát thủ cho triều đình, khiến cho hắn kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay.
“Cứu ngươi?” Lam Khuyết Dương kéo vạt áo của mình xuống, lộ ra bả vai, “Ta chính là người của Triêu Thiên giám, thì sao có thể cứu ngươi. Nếu không phải ngươi hết lần này đến lần khác muốn chạy trốn, ngươi cũng sẽ không chịu nhiều đau khổ như thế. Ta vốn định chờ sau khi hoàng thượng xử lý tốt chuyện Tang Vận sẽ cầu hắn ta cho ngươi đến Vận phường làm việc, nhưng ngươi! Ngươi là làm thế nào!” Lam Khuyết Dương hung hăng quẳng cho Lam Dục Dương một cái tát, “Ngươi dám giết hắn! Ngươi nhưng lại giết hắn! Ngươi rõ ràng có thể cứu hắn ra, nhưng ngươi lại để mặc cho bọn họ đối đãi với hắn như vậy! Lam Dục Dương, từ đó trở đi ta ngươi đã ân đoạn nghĩa tuyệt! Ta không có ngươi loại huynh trưởng vô tâm vô phế, đê tiện vô sỉ này! Ta hận không thể giết ngươi!” Người kia, người coi y như thân huynh đệ kia, người thiện tâm như Bồ Tát kia, lại bị thân huynh trưởng của mình giết, nếu không phải muốn tìm được thi cốt của hắn, y đã sớm đi cõi âm tìm hắn.
Bị bộ dáng của Lam Khuyết Dương dọa, Lam Dục Dương sợ hãi cầu xin: “Ngươi không thể giết ta! Chẳng lẽ ngươi muốn làm chuyện cầm thú thủ túc tương tàn? Nếu ngươi làm như vậy, cha mẹ sẽ không tha thứ cho ngươi!”
“Cha mẹ?” Lam Khuyết Dương lại quẳng cho Lam Dục Dương một cái tát, “Nếu cha mẹ còn sống, bọn họ cũng sẽ khinh thường có nhi tử như ngươi.”
“Lam Khuyết Dương! Ngươi không thể giết ta! Ta là ca của ngươi!” Lam Dục Dương luống cuống, sau khi hắn nhìn thấy Lam Khuyết Dương lấy chủy thủ ra.
“Ca ta chỉ có một người, hắn tên là Bạch Tang Vận.” Trong mắt Lam Khuyết Dương chỉ có hận, “Ngươi giết hắn, ta đồng dạng cũng là tội nhân. Nhưng cho dù tới âm tào địa phủ ta cũng không muốn lại nhìn thấy ngươi, ngươi làm cho ta ghê tởm.” Trong ánh mắt cực độ sợ hãi của Lam Dục Dương, Lam Khuyết Dương đâm chủy thủ vào ngực Lam Dục Dương, tựa như người này từng đâm kiếm vào ngực người kia.
“Ngươi… Ngươi thế nhưng… thật sự, dám giết ta…” Cúi đầu nhìn chủy thủ ở ngực, Lam Dục Dương vẫn không thể tin được thân huynh đệ của mình lại giết chính mình.
“Lúc ngươi giết hắn ngươi nên nghĩ tới ngày này.” Lam Khuyết Dương không chút biểu tình rút chủy thủ ra, máu của Lam Dục Dương bắn tung tóe một thân hắn, “Ngươi nên vui mừng có thể lưu toàn thây, mặc dù ta hận không thể đem ngươi bầm thây vạn đoạn.” Không bao giờ nhìn thấy khuôn mặt khiến cho mình thống hận kia nữa, Lam Khuyết Dương bỏ lại chủy thủ xoay người rời đi.
Sợ hãi trong mắt Lam Dục Dương bị hối hận thay thế, máu ở ngực càng chảy càng nhiều, mãi đến khi đầu của hắn vô lực rũ xuống, không cam lòng trút hơi thở cuối cùng.
Tiếng khóc nức nở trong gian phòng đen như mực truyền ra, một người ngồi trên giường vừa uống rượu vừa thỉnh thoảng lại lau lệ trên mặt.
“Khuyết Dương, Khuyết Dương…” Trong đầu vẫn hiện lên vẻ mặt lúc người nọ gọi mình. Từ khi nhặt y về, tự mình dạy y xem sổ sách, vẻ giận dữ rất khó làm cho người ta sợ của người nọ khi chọc hắn tức giận, khi y sinh bệnh người nọ giúp y ủ mồ hôi… Tất cả đều là vì y, tất cả đều là vì y…
“Ca… Tang Vận…” Lam Khuyết Dương cúi đầu hô hô, lúc người nọ chết trong mắt là hận, là oán, hận “mình” giết hắn, hận “mình” lừa hắn.
Hôm qua là ngày giỗ của người nọ… Đều là y, hết thảy tất cả đều là bởi vì y, nếu không, người nọ vẫn còn ở Bạch gia trang làm trang chủ của hắn, nếu không… người nọ bây giờ còn vì y nửa đêm không ngủ được mà trách cứ y.
Uống xong ngụm rượu cuối cùng, Lam Khuyết Dương ôm y phục của người nọ không để cho mình khóc ra thành tiếng. “Ca…” Ca, từ nay về sau ta tuyệt đối sẽ không lại để cho ngươi chịu một chút đau đớn, ca, dù cho ngươi đã chuyển thế, Khuyết Dương cũng nhất định phải tìm được ngươi.
………
Trên đường phố Bình Đông, Lam Khuyết Dương không mục đích đi tới, Lưu Hoài Diệp nói có người ở nơi này đã từng gặp người rất giống Lưu Hoài Đức, nhưng hắn đã tìm nửa tháng cũng không phát hiện người kia. Đột nhiên thân ảnh một người phía trước dẫn tới sự chú ý của hắn, người nọ rất gầy, nhưng dáng dấp đi đường cùng thân hình lại là cực kỳ giống một người, người hắn vừa nghĩ tới ngực liền đau kia. Nhưng sau khi nhìn thấy tóc người ấy, Lam Khuyết Dương tự giễu cười cười, tóc người nọ là đen nhánh, mà người phía trước lại có một đầu tóc bạc. Lắc lắc đầu, Lam Khuyết Dương quyết định mua mấy miếng bánh gạo người nọ thích ăn rồi rời khỏi nơi này đến nơi khác tiếp tục tìm kiếm thi cốt của người nọ.
“Tiểu ca, bánh gạo này… bán thế nào?” Thanh âm quen thuộc làm cho Lam Khuyết Dương ngừng lại, hắn không thể tin được tiếng nói mình nghe được.
“Thôi.” Người nọ lại nói một câu, Lam Khuyết Dương cắn đầu lưỡi làm cho mình tỉnh táo lại, là hắn sao? Là người ấy sao? Lặng lẽ bám theo phía sau người kia, Lam Khuyết Dương vừa đi vừa kinh hãi, người này đi lại là vào đường núi! Thấy người nọ đi đi lại ngừng ngừng, hô hấp cũng rất bất ổn, Lam Khuyết Dương nhận ra thân thể người nọ không tốt, điểm nhận thức này khiến cho tim của y bắt đầu cuồng loạn. Mà lúc y nhìn thấy khuôn mặt sau khi người nọ nhấc mũ sa lên, y không cảm giác được hết thảy quanh mình, ngoại trừ người kia.
“Ca…”