Thủy Tiên Đã Cưỡi Cá Chép Vàng Đi

Chương 33: Chương 33




Chương 43

Sau lần thăm Tùng Vy, Quỳnh và Trầm Hoà đều quý nhau hơn, họ trải qua khoảng thời gian êm đềm hiếm hoi. Quỳnh mỗi ngày đều ngủ tới trưa, sau đó bật máy tính viết sách. Có lúc chợt nhớ Trầm Hoà, cô ra cầu thang hút thuốc. Buổi chiều, Trầm Hoà tới, luôn gặp Quỳnh hoặc là nấu cơm xong, hoặc là vừa mua thức ăn về tới nhà. Cảm giác như ở bên một người vợ hiền thục.

Khi Tiểu Nhan tìm được Quỳnh ở đây, đã sang tháng Một, chuẩn bị đến Tết. Cô đang trang hoàng lại căn hộ của Trầm Hoà. Quỳnh nói cô thích ghế bành bọc vải, mềm và màu sắc rực rỡ. Rèm cửa và giấy bồi tường cũng muốn thay gam màu ấm, Trầm Hoà đều đồng ý. Chỉ mới nửa năm, Quỳnh từ một cô gái nghèo khổ tuyệt vọng đi trên phố Đào Lý đã trở thành một nữ nhà văn trẻ đầy triển vọng. Nhưng niềm hạnh phúc đó đến quá muộn, khiến cô không thể tận hưởng hết. Cô không thích tham gia vào những buổi gặp gỡ đông đảo, không thích trả lời phỏng vấn của các ký giả không quen. Cô chỉ muốn trốn mình trong căn hộ nhỏ quen thuộc này. Cô bắt đầu quyến luyến và dựa dẫm vào chốn nay. Cô bắt đầu thích những toà nhà cao ngất trời, thích ban công đầy nắng, nhưng cửa sổ phải đóng kín nếu không cô sẽ chui người ra xem, tựa như muốn bay ra ngoài.

Nơi ở mới của Quỳnh có ban công rất rộng. Cô phơi quần áo trên ban công, ngắm nhìn đàn bồ câu mình nuôi. Cô thích mở bài “Du viên kinh mộng”, “Bạch xà truyện“... nghe đến đoạn thê lương thì xuống đất đi dạo, hoặc đi viết một đoạn tiểu thuyết.

Cả một ban công to, nhưng Quỳnh không hề trồng hoa. Cô đang đợi Trác đến trồng cho mình. Những bông hoa móng tay, như một ban công được thắp lửa, khiến nơi đây trở nên rộng ràng, vui tươi. Em sống thế nào hả Trác? Quỳnh tự hỏi trong lòng.

Hôm Tiểu Nhan đến tìm Quỳnh, khắp nơi đều có hương vị của năm mới. Buổi trưa, Quỳnh đi mua vài cây đào, mua hoa thuỷ tiên, kẹo, bánh ngọt.v.v... Quỳnh dường như chưa bao giờ đón năm mới một cách trang trọng như thế. Quỳnh và Trầm Hoà định đón Tùng Vy về nhà cùng đón Tết, cho bà cảm giác ấm áp gia đình.

Buổi chiều, có tiếng gõ cửa, người đến chính là Tiểu Nhan. Cô hơi mập hơn trước, tóc ngắn, rối loạn xoã trước mặt. Mặt Tiểu Nhan trắng bệch. Cô vừa gặp Quỳnh liền nói. “Chị nhỏ, mau vào bệnh viện thăm Trác. Trác đau tim nặng lắm, sắp chết tới nơi rồi....“. Quỳnh giựt phứt dây điện của chiếc đài, âm thanh tầng dưới đóng cửa vọng lên, tiếng chó bị khoá trong nhà sủa ồn ào... Quỳnh cố gắng tóm bắt âm thanh của Tiểu Nhan. Tiếng của cô như chiếc đĩa trơn trượt, Quỳnh cảm thấy cô không sao tóm được, chỉ còn nghe thấy tiếng rơi vỡ loảng xoảng. Quỳnh chống lại những âm thanh đó, cô thà rằng mình không hiểu gì hết.

Một tay Quỳnh vịn chặt lấy cửa, không ngừng run rẩy, cánh cửa rung rinh đập cành cạch vào tường.

Tiểu Nhan khóc thảm thiết, liên hồi nói xin lỗi Quỳnh.

Quỳnh hỏi Tiểu Nhan: “Tại sao lại ra nông nỗi này?“.

Tiểu Nhan không trả lời, chỉ vừa khóc vừa xin lỗi.

Hai người gọi taxi đi bệnh viện. Trên xe Quỳnh lại hỏi: Đã xảy ra chuyện gì?

Tiểu Nhan nói “Xin lỗi chị, em đã lừa dối chị và Trác. Em không phải trốn khỏi nhà cha dượng. Em là một kẻ lừa đảo. Bọn em có bảy người bị cha mẹ bán cho hai người đàn ông. Họ cho bọn em ăn uống, bắt bọn em đi lừa tiền. Hôm đó em chạy tới kêu cứu mục đích là để lựa chị. Nếu chị đưa về nhà, em sẽ thừa lúc trong nhà sơ hở ăn cắp những đồ vật đáng tiền rồi bỏ trốn. Nhưng mà, nhưng mà em thấy chị và em chị cũng rất khổ, lại tốt với em như thế, nên em không nỡ đi... Em yêu anh Trác thật lòng, em thật lòng muốn được ở bên anh ấy. Nhưng mấy hôm trước, khi đang đi chợ, em bị một “chị em” trong nhóm bắt gặp. Cô ấy báo cho đại ca, họ đến bắt em đi. Họ giam em lại, rồi đòi Trác đem tiền đến chuộc. Anh Trác chắc là đã chịu nhiều vất vả để vay mượn đủ tiền chuộc. Nhưng bọn họ muốn hành hạ anh, trước là lừa anh lên một cái kho ở trên núi, rồi lên một cái chòi trên đỉnh. Sau đó lại lừa anh tìm xuống một cái hầm tránh bom trống không... Hôm đó mưa rất to, anh Trác chạy khắp nơi, bị mưa ướt. Anh ấy bị ngã trên núi, bị ướt, bị lạnh. Anh ấy về đến nhà thì ốm. Em tìm cách trốn khỏi chỗ giam về tới nhà, anh Trác đã nằm hai ngày, không ăn không uống... em gọi anh ấy, anh ấy đã không nghe thấy gì nữa...“.

Quỳnh nghẹn họng, cô vung tay tát mấy cái vào mặt Tiểu Nhan. Cô gầm lên: “Mày có còn là người nữa không? Mày có phải là người không? Trác yêu mày như thế, Trác đã vì mày, mà không cần cả tao nữa. Sao mày dám đối với Trác như vậy! Mày tàn nhẫn!“.

Quỳnh bỗng thấy mắt đen sầm, đầu óc quay cuồng. Cô không nói nữa, vịn tay vào cửa xe, ngả người ra ghế.

Tắc đường. Xe xếp thành hàng dài trước cây đen đỏ. Rất lâu mới nhích lên được một chút. Nhưng cô không dám xuống xe chạy bộ. Khung cảnh này quá quen thuộc, khiến cô lập tức nhớ tới một lần tắc đường của mấy năm về trước.

Cái kết cục đó, dường như cô đã nhìn thấy. Trác ơi, Trác ơi, cô gọi nhỏ tên cậu. Cô tin là cậu đã ra đi, cô bắt đầu cảm thấy cậu biến mất. Họ đã nương tựa vào nhau bao nhiêu năm tháng, giữa họ có những sợi dây vô hình nối kết. Trước đây cô không nhận ra điều đó, kể cả nửa năm xa cách cô cũng không biết. Nhưng giờ phút này cô bỗng cảm nhận được, có một sợi dây đã tồn tại, nhưng đã đứt đoạn. Trái tim cô bị sợi dây đứt ra khiến cho rung đập muốn vỡ nát.

Quỳnh chầm chậm quay cho cửa kính xe thấp xuống, cô thò đầu ra ngoài xem. Cô nhìn thấy màu trời như mùa thu bị che bởi lớp mây đen nặng trĩu. Giữa lớp mây là một khe hẹp, màu xanh nhạt tinh khiết, như một con đường rời khỏi nơi đây. Mắt cô dõi theo khe hẹp đó không rời, nhưng mây đen từ từ khép lại, không còn một chút kẽ hở. Mùa đông năm nay vẫn chưa hề có tuyết, bây giờ bỗng nhè nhẹ bay đầy bầu trời.

Quỳnh không kịp nhìn mặt Trác lần cuối. Khi họ đẩy cửa phòng bệnh bước vào, cậu vừa mới tắt thở không lâu. Cô nhìn thấy mọi người đang rút các ống chuyền ra khỏi người cậu, rút hết những dây dợ khiến cậu mất tự do. Không biết có phải vì ánh đèn, sắc mặt Trác rất tối. Sao lại tối đến thế. Trông chẳng giống Trác tí nào - một chàng trai sáng ngời như men sứ. Quỳnh lao tới, quỳ xuống ôm lấy mặt Trác: “Trác ơi, nhà mới của chị có ban công rất rộng. Chị vẫn đang chờ mùa xuân tới, em trồng hoa móng tay cho chị. Em bảo trồng hết cả hoa sẽ rất lâu, em không được lười...“.

Tiếng nói của Quỳnh dường như không bị thương, tựa như cô muốn cho mọi người xung quanh biết - trong đó có cả Tiểu Nhan - rằng cô và Trác thân thiết đến thế nào, không ai có thể chia rẽ họ.

Khuôn mặt tối xạm kia là một ngọn đèn đã tắt. Cơ thể cậu vẫn bám đầy bột thạch cao, đang khô dần trong không khí. Thế là hết, chàng trai trẻ say mê làm tượng cuối cùng đã biến mình thành một bức tượng. Quỳnh dùng tay sờ lên đầu Trác, cô áp mặt mình lên đó, muốn chờ cậu hôn mình. Nhưng đầu Trác trĩu nặng lên tay cô. Cậu không muốn hôn cô, không ôm cô. Con người tệ bạc! Nước mắt Quỳnh như mưa.

Người trong bệnh viện đến khiêng Trác đi. Họ kéo cô ra khỏi thi thể của Trác. Quỳnh bướng bỉnh, ngoan cố xông tới hết lần này đến lần khác, ôm chầm lấy đầu cậu. Quỳnh không ngớt gọi tên Trác. Mắt Quỳnh dường như không nhìn thấy gì nữa. Cô không thấy mũi Trác đã không còn hơi thở, cô không thấy người ta đã phủ vải trắng lên mặt cậu. Cho đến lúc người ta đẩy Trác đi, cô lẳng lặng theo sau. Cô biết cậu đã đi rồi. Đi trên đường đến đây cô đã biết điều đó. Cô muốn đuổi theo nhưng đó chỉ là một bức tượng chàng trai.

“Đừng sợ, Trác ơi, rất nhanh thôi, sẽ trút bỏ được tất cả, sẽ tự do“.

“Đừng sợ, Trác, chị nhỏ ở bên em, đến đâu cũng luôn ở bên em“.

“Đừng sợ, lớn lên rồi sẽ tốt đẹp hơn thôi“.

Quỳnh đi theo băng ca ra khỏi phòng cấp cứu, họ định đưa cậu sang khu nhà bên cạnh. Tuyết to nặng như đám quân bạo động, xông tới trước mặt họ. Trên mình Trác chỉ che một lớp vải mỏng. Họ không che ô cho cậu. Cô nhìn thấy chàng trai hoa móng tay của mình nằm ngang song song với mặt đất, từ từ trôi vào trong tuyết. Hoa tuyết chui cả vào trong tấm vải, làm cho cậu lạnh hơn, càng cách biệt khỏi thế gian này. Quỳnh thấy tuyết làm ướt lớp vải trên mặt cậu, tựa như hơi thở không dứt.

Cuối cùng Quỳnh theo không kịp mấy người kia. Có lẽ cô đã bắt đầu thấy ra, kể từ khi ánh mặt bị mây đen khép lại, cô đã mất cậu ấy, không còn cảm nhận được cậu nữa. Còn cô vẫn chỉ đi theo một chàng thiếu niên đã gắn bó như hình và bóng của mình, là cậu bé đã đập vỡ lợn đất để mua sôcôla cho mình, là cậu bé đã chạy cùng cô trên phố giữa đêm khuya, là cậu bé đã hôn cô khi hai đứa xem phim trên ghế sôpha, là chàng trai đã chờ cô làm thêm trở về sau biết bao đêm khuya, chàng trai hứa chụp chung với cô một bức ảnh kỷ niệm.

Rất lâu sau. Quỳnh tỉnh táo trở lại. Cô bỗng chộp cứng vai Tiểu Nhan đang khóc lóc bên cạnh. Cô thấy căm hận tột độ, nhưng không còn sức lực để trừng phạt. Quỳnh ai oán:

- Cô muốn có Trác, tôi đã nhường Trác cho cô. Nhưng cô phải chăm sóc Trác cẩn thận. Cậu ấy là báu vật của nhà tôi. Tôi đã hứa với cha sẽ thương yêu Trác, không bao giờ rời Trác. Nhưng cậu ấy nói yêu cô. Tôi đã ra đi. Cô muốn tôi chúc phúc cho hai người, tôi đã chúc phúc. Nhưng kết quả là cô đã lừa Trác, cô hại chết cậu ấy. Tại sao lại như thế, cô không thấy lương tâm hổ thẹn à? Máu cô nóng hay lạnh? Cô nói đi. Cậu ấy không đáng kể gì đối với cô sao? Cô có biết cậu ấy đáng quý với tôi biết chừng nào. Nửa năm nay không được gặp Trác, tôi chỉ có thể tưởng tượng không biết cậu ấy sống thế nào. Tôi chuyển nhà, đợi mùa xuân cậu ấy sẽ trồng hoa móng tay cho tôi...

Đôi môi Tiểu Nhan tím ngắt, cô nhắm nghiền mắt, người bị Quỳnh lay cho sắp ngã. Cô đau đớn lắc đầu.

- Em xin lỗi, em xin lỗi. Em yêu anh ấy thật lòng. Em không muốn rời xa anh ấy. Em tìm mọi cách trốn ra, để về tìm anh ấy...

- Tại sao cô không bảo vệ cậu ấy. Tại sao cô không giữ? Tại sao cô không giữ? Quỳnh lạnh lùng, không đếm xỉa đến lời của Tiểu Nhan, chỉ lặp đi lặp lại câu hỏi.

Tiểu Nhan ôm lấy cánh tay Quỳnh, van nài:

- Chị có thể tha thứ cho em không, chị đừng bỏ rơi em, chị cho em giải thích...

Tiểu Nhan ngã ra, nhưng vẫn cố bám lấy Quỳnh, ôm lấy chân cô van xin. Quỳnh gạt mạnh cô ra. Tiểu Nhan nằm soài ra tuyết, cả người trượt ra sau một đoạn, nhưng cô vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục bò về phía Quỳnh. Quỳnh lạnh lùng nói với Tiểu Nhan:

- Vĩnh viễn vĩnh viễn đừng để cho tôi nhìn thấy cô nữa!

Quỳnh nói xong phẩy tay bỏ đi.

Chương 44

Năm mới.

Một tháng sau khi Trác chết, Quỳnh tự đày đoạ mình tới mức thảm hại. Cô lại ăn cuồng để nôn một cách thường xuyên. Mỗi lần nghĩ tới Trác, Quỳnh cảm thấy trong mình như bị moi rỗng, tựa hồ như hơn hai mươi năm qua cô chưa làm gì, chưa từng sống. Quỳnh nhồi vào người những lượng thực phẩm rất lớn. Nhưng dạ dày của cô đã trở nên rất kém, không tiêu hoá nổi chúng. Mỗi khi ăn vào dạ dày lại đau đớn, Quỳnh lại móc họng non ra cho dễ chịu hơn. Cô liên tục ăn, liên tục nôn, nôn xong lại vào ăn tiếp, lặp đi lặp lại vòng tuần hoàn ác tính đó. Trầm Hoà một mặt lo lắng hậu sự cho Trác, một mặt phải chăm sóc Quỳnh.

Quỳnh đã có đầy đủ mọi biểu hiện của người bệnh cuồng thực. Mặt sưng húp, người béo ra, khoé miệng lấm tấm vì dung dịch axit từ dạ dày nôn ra tấn công bề mặt da. Mu bàn tay xây xước vì móc họng nhiều lần. Trầm Hoà từng xem tư liệu cho biết, chứng cuồng thực là một biểu hiện của bệnh u uất, hễ mắc phải rất khó chữa. Người bệnh rơi vào trong vòng luẩn quẩn đó sẽ suy sụp nhanh chóng, dịch vị còn ăn mòn răng dẫn đến hiện tượng rụng răng. Dạ dày cũng ngày càng kém đi, thực quản có khả năng xuất huyết. Trước khi xảy ra chuyện của Trác, Quỳnh gần như đã tự khắc phục được thói quen này. Trầm Hoà cũng thường xuyên quan sát theo dõi cô một cách cẩn thận, tránh không cho tái phát.

Đêm giao thừa tuyết to, Trầm Hoà khoác cho Quỳnh bộ áo dày ấm, kéo cô đi xem pháo hoa. Lũ trẻ con đã đứng chật khu vực trung tâm công viên. Bọn chúng rất dũng cảm, cũng không biết mệt mỏi. Cả không gian đều bị chúng nó len chật ních rồi, nếu có người ở trên trời vén mây ra muốn nhìn xuống đất cũng không nhìn nổi, Quỳnh thầm nghĩ vậy. Cô thấy ghét pháo hoa, bèn nhắm mắt lại một cách đau khổ.

- Em đừng tuyệt vọng, anh vẫn ở bên em, bệnh của em nhất định sẽ khỏi. Trầm Hoà ôm lấy cô, che mắt giúp cô.

Quỳnh nói nhỏ: “Em cảm thấy em ngày một giống Tùng Vy mất rồi. Em bắt đầu tưởng tượng ra tiếng của Trác ở dưới nhà. Anh biết không, chỗ bọn em ở trước đây cầu thang rất hẹp. Dẫm chân trong cầu thang âm thanh rất to. Trác đi giày em mua cho nó, giày thể thao, rất nặng. Trác lại đeo ba lô nặng. Cậu ấy mệt mỏi bước lên cầu thang, thình thịch thình thịch. Em có thể phân biệt được bước chân của Trác“.

Trầm Hoà vỗ về Quỳnh, ôm chặt cô vào lòng. Quỳnh lại vùng ra: “Không những em nghe thấy, em còn có cảm giác muốn đập phá, cảm giác muốn trừng phạt Tiểu Nhan. Em muốn tóm lấy tay cô ta, day vai cô ta... anh biết không. Trầm Hoà. Hôm ấy ở bên ngoài bệnh viện, nhìn Tiểu Nhan ngã sóng soài ra tuyết, cố gắng bò về phía em, em cảm thấy thoả mãn, dễ chịu...“.

Trầm Hoà an ủi cô: “Em không giống Tùng Vy. Em vẫn còn biết là mình nghe nhầm. Em cũng biết kìm chế không làm hại người ta“.

- Vâng, em biết tiếng bước chân là tưởng tượng ra. Nhưng có thể như thế càng nguy hiểm. Bởi vì biết rõ là tưởng tượng, nhưng em vẫn muốn hơn là không nghe thấy gì. Em không làm đau Tiểu Nhan, nhưng em sẽ tìm cách trút giận, sẽ liên luỵ người khác. Trầm Hoà, em rất nguy hiểm.

Trầm Hoà ôm lấy cô, giọng lạc đi:

- Trước anh định chỉ đi cùng em một đoạn đường, lúc đó anh cũng biết em nguy hiểm. Nhưng bất giác anh đã thay đổi ý định tự bao giờ, anh quyết định đi tiếp con đường này. Từ đó, anh không cảm thấy nguy hiểm nữa.

Trầm Hoà chuyển tới ở cùng Quỳnh, trông nom cô không rời nửa bước. Họ lại chơi điện tử, đánh tới toát mồ hôi. Nhưng chỉ có Trầm Hoà nghiêng ngả hò hét, Quỳnh ngồi bất động thất thần. Trầm Hoà phải gọi Quỳnh, cô mới tập trung trở lại, hỏi Trầm Hoà: “chuẩn bị ăn cơm rồi à?“.

Trầm Hoà đã học được cách nấu ăn. Nhưng Quỳnh ăn gì cũng chỉ như cái máy, ăn gì cũng không phân biệt được, cũng không tự kiềm chế được, chỉ cắm cúi ăn không ngừng. Sau đó cô bắt đầu nôn. Nếu Trầm Hoà ngăn cô lại, cô liền ra sức đấm đá anh, rồi lại nói như rất thấu hiểu:

- Anh đưa em vào trại như Tùng Vy đi, em thấy mình điên rồi. Trầm Hoà, anh đừng có không chịu thừa nhận, em đúng là điên rồi, em biết.

Trầm Hoà xót xa: “Anh hiểu em đang rất buồn, nhưng tại sao em lại buông xuôi tất cả như vậy? Đánh mất Trác, thế giới này không còn gì để em lưu luyến nữa hay sao?“.

Quỳnh lắc đầu, hơi mỉm cười: “Anh không biết, Trầm Hoà à. Một người, hai người, ba người... đều sẽ đi cả thôi. Cuối cùng sẽ chẳng còn gì cả. Em đã thấy trước như vậy“.

Trầm Hoà nói: “đó là tự em thấy sợ hãi, chính em không dám đứng dậy, em lại nói người khác“.

“Anh lấy tư cách gì để quản em? Ai cần anh thương hại? Em không yêu anh, em chỉ yêu Trác!” Quỳnh bỗng gào lên, vùng thoát khỏi tay Trầm Hoà chạy ra ngoài.

Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần cho mọi rắc rối, nhưng Trầm Hoà cũng không chịu nổi kiểu nói làm tổn thương người khác của Quỳnh. Anh bèn buông tay ra, giận bải hoải cả người: “Được, sẽ không quản nữa, em muốn làm gì thì cứ làm!“.

Quỳnh chạy vọt ra khỏi nhà.

Con quỷ đói trong người Quỳnh lại khống chế cô. Cô vào siêu thị dưới nhà mua lung tung đủ loại đồ ăn. Đi qua một cửa hàng bán đồ ăn khác, Quỳnh chợt nhìn qua ô kính thấy bán lẻ sôcôla đen, cô đau đớn như con cá mắc phải câu, nhưng mắt vẫn nhìn trân trân vào ô cửa. Cô chạy vào mua hết chỗ sôcôla, ôm chúng trước ngực cứ thế đi ra khỏi khu chung cư. Cô định bắt xe lên núi viếng Dật Hán và Trác. Người thân của cô giờ đây đều đã ngủ ở đó. Đó mới là nhà của cô. Nhưng đợi mãi không có taxi chạy qua, cô run rẩy nhón sôcôla ăn. Trời rất lạnh, sôcôla cứng như viên đá trong mồm. Nhưng cô không sao chậm lại được, cô vội vàng nhai vỡ chúng rồi nuốt lấy nuốt để. Hễ cảm nhận được hương vị sôcôla toả ra, Quỳnh lại trào nước mắt. Đã lâu nay, cuộc sống có biết bao nhiêu cấm kỵ, cô đã không ăn sôcôla suốt mấy năm liền. Cảm nhận của cô về sôcôla vẫn chỉ dừng lại ở thời điểm mấy năm trước, khi Trác mua chúng cho cô ăn. Giờ đây hễ ăn vào, hình ảnh ngày hôm nào lại rõ mồn một trước mắt. Tình yêu suốt bao năm, tại sao giờ đây không còn hình bóng? Sao lại thấy không bao giờ quay trở lại? Quỳnh nghĩ tới đây thấy lòng mình tan nát. Quỳnh liên tục nhét sôcôla vào miệng. Những mẩu sôcôla cứng sắc chọc thương vòm miệng của cô. Cô cảm thấy máu lẫn vào sôcôla, vị đắng và vị tanh sặc sụa trong mồm.

Trầm Hoà tìm thấy Quỳnh, tựa như con thú nhỏ lạc vào khu săn bắn. Quỳnh ra sức gặm thức ăn lạnh cứng một cách thương tâm, người khác nhìn vào không khỏi thấy buồn như mùa đông sẽ không bao giờ kết thúc. Trầm Hoà chạy xuống đất, đi theo sau Quỳnh đến tận cổng khu chung cư. Dù nói vậy, nhưng anh không thể không quản. Nếu không, anh đã không đi theo Quỳnh từ buổi tiệc mừng của Diệu Nghị ở phố Đào Lý. Nếu không quản, anh đã không nên nhường nhà mình cho cô ở, cho cô chữa vết thương lòng, không nên động viên cô tiếp tục sáng tác, không nên giúp cô lập lại niềm tin, khiến cô nếm trải hương vị của thành công. Nếu không quản, anh sẽ không cùng cô đi hết chặng đường này đến chặng đường khác khi biết rõ cô là một người nguy hiểm, một người tiềm ẩn sự phá hoại. Thời gian không thể quay trở lại, còn những việc đã làm thì giống như những chiếc cọc xây dựng đóng sâu xuống đất, làm sao có thể nhắm mắt làm ngơ. Trầm Hoà giật lấy túi sôcôla, anh ôm chầm Quỳnh vào lòng mình.

Quỳnh gục lên vai Trầm Hoà nức nở. Trông cô thật yếu ớt. Quỳnh dụi đầu thật sâu vào lồng ngực Trầm Hoà, càng khóc càng lớn. Sôcôla đầy mồm cô dính bết sang áo nỉ của anh. Quỳnh hy vọng thời gian có thể quay ngược trở lại, nhưng người đàn ông này vẫn sẽ luôn ở trước mặt, không có những đau khổ và bất hạnh. Nếu được thế thì tốt biết bao.

“Sẽ ổn thôi, chắc chắn em ạ“. Trầm Hoà dường như đang nói với Quỳnh, mà cũng như tự nhủ với mình. Anh mắm môi vứt túi sôcôla đi thật xa. Đám vụn sôcôla màu đen văng túa ra khắp mặt đường đầy tuyết. Quỳnh nhìn thấy cô đã cùng Trác chạy trên đường phố, đi mua sôcôla vào thời thơ ấu, những đồng tiền xu đã văng ra khỏi túi như vậy. Cảnh đó như một thứ ám hiệu. Người ta nói rằng làm như thế có thể như truyện cổ tích có hai chị em bị lạc trong rừng, họ tìm được đường về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.