Thuỷ Tiết Bất Thông

Chương 11: Chương 11




CHƯƠNG 11

“Ây, hôm nay trời nổi gió hả? Thế nào mà chúng ta lại gặp được Lý đại gia thế kia.”

Lý Anh Kiệt vừa bước vào câu lạc bộ quen, lập tức đã nghe thấy bạn bè chế nhạo.

“Đúng đó, Lý tổng giám đốc. Không phải cậu với anh chàng thợ điện nước nào đó đang yêu nhau sao? Hôm nay sao lại rảnh rỗi mà đến chơi với đám bạn hờ này hả?”

“Các người không yên được à? Câm hết cho tôi.” Lý Anh Kiệt ngồi trên sofa, không kiên nhẫn nổi, với lấy chai rượu.

Nhìn thấy anh ta mất bình tĩnh đến không kiêm chế được, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Oa, xem ra sự tình nghiêm trọng nha… Từ trước đến giờ có khi nào vị trí thức Anh quốc này kêu bọn họ câm miệng như thế chứ?

“Tâm tình không tốt à?”

“Ai nói? Tôi rất ổn.” Lý Anh Kiệt cũng không thèm liếc bọn họ một cái, chỉ uống rượu mãi.

“Có gì lo lắng thì cứ nói ra, mọi người giúp cậu giải quyết mà.”

“Đúng đó, Anh Kiệt, cậu chưa từng nghe qua ba cái túi lụa của Gia Cát Lượng* sao?”

Uống đã đến mức say chếnh choáng, Lý Anh Kiệt cũng không còn minh mẫn nữa, chẳng nghĩ gì liền hỏi trực tiếp, “Các người nói coi, nếu một người thà ở bên người đàn ông khác chứ không muốn theo tôi ra ngoài, cậu ta có phải… Có phải không yêu tôi không?”

Oa, không thể nào? Hoá ra Lý đại gia của chúng ta thất tình sao?

Mọi người trong lòng kinh hãi vô cùng!

Thực muốn gặp đó, rốt cuộc là thần thánh phương nào có thể làm Lý đại gia tung hoành ngang dọc trên tình trường phải hồn bay phách tán như thế kia. Chẳng lẽ là cái kẻ trong truyền thuyết kia…

“Anh Kiệt, cậu nói người đó… Có phải là người thợ điện nước gần đây cậu qua lại không?”

“Lí nào. Một người thợ nhỏ bé làm sao dám làm thế? Lý tổng giám đốc của chúng ta tìm hắn, hắn lại ở rịt với người khác sao, làm sao có thể! Tuyệt đối không thể!”

“Đúng, ngay cả siêu mẫu Lan xinh đẹp có thể làm sáng cả một góc trời kia, đối với Lý đại gia si mê không dứt thì cái tên thợ kia sao dám? Làm phách quá đi!”

Làm phách?

Lý Anh Kiệt trong lòng tựa như bị dao đâm mạnh!

Lý Anh Kiệt ta mà cũng bị lâm vào tình thế này sao?

“Ha ha… Đừng nói đùa nữa!” Một đại mỹ nhân như tiên giáng trần bàn bên đột nhiên đến bên Lý Anh Kiệt, “Anh Kiệt của chúng ta là ai chứ? Người ta níu còn chả được, ai dám làm phách kìa.”

“Lan…” Nghe thấy tình nhân cũ nói, lòng tự tôn đàn ông đang bị tổn thường nghiêm trọng của Lý Anh Kiệt liền hồi lại một chút.

“Anh Kiệt… Lần trước là em không tốt, anh tha thứ cho em đi, tình cảm hai ta nhiều năm như vậy, anh thực muốn vứt bỏ sao…” Lan ngước đôi mắt quyến rũ nhìn anh ta, liếc mắt đưa tình mà nói.

Lý Anh Kiệt đầu óc nhớ da diết cậu thợ nhỏ, nào còn tâm tư để ý người kia, đang muốn mở miệng cự tuyệt thì…

Ring~ Ding~ Dong~

Tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên, Lý Anh Kiệt trái tim nhảy loạn nhịp!

Là Tiểu Tường!

Ở trước đám bạn, Lý Anh Kiệt giả vờ bình tĩnh ấn nút trả lời.

Uông Tường rất sốt ruột! Nghĩ đến người đàn ông cậu yêu nhất định đang vô cùng phẫn nộ, cậu liền vội vàng thừa dịp bọn Tiểu Vũ rửa bát, chui vào phòng lén gọi điện.

“Hi, Tiểu Kiệt à?”

“Chuyện gì?”

Khẩu khí người kia lần đầu nghe lạnh lùng quá đỗi khiến Uông Tường rất khổ sở.

“Anh… Anh có khoẻ không?”

“Tôi rất khoẻ.”

“Tiểu Kiệt, anh đừng giận mà, tôi lúc nãy không cố ý, tôi…”

“Tiểu Tường!” Hà Ánh Trung bỗng nhiên mở cửa, đi vào phòng, “A, chết thật, cậu đang nghe điện thoại à? Không sao, cậu tiếp tục đi, tôi ở trên giường nằm chờ cậu.”

Hà Ánh Trung nói xong liền tự ý nằm xuống. Cậu ta và Uông Tường tình như anh em, từ nhỏ cùng lớn lên, việc nằm trên giường nói chuyện phiếm mãi cũng thành quen rồi.

“Người đó đang ở trên giường cậu?”

Bên kia đầu dây truyền đến một tiếng gầm giận dữ làm cho Uông Tường sợ tới mức thiếu chút nữa quăng điện thoại luôn.

“Là… Cậu ấy… A, không, anh đừng nghĩ như vậy, Tiểu Kiệt! Tôi có thể giải thích…”

“Không cần giải thích! Dù sao tôi cũng chỉ là khách hàng của cậu, cậu là thợ tôi thuê, cuộc sống riêng của hai ta không liên quan gì đến nhau cả. Không cần phải giải thích gì hết.”

“Không phải, không phải như thế! Tiểu Kiệt, nghe tôi nói…”

“Anh Kiệt, đừng nghe điện thoại nữa, mau qua uống rượu…”

Đột nhiên một giọng nói quyến rũ theo đường dây chui vào tai Uông Tường, làm cậu dựng tóc gáy, vội hỏi.

“Là ai? Tiểu Kiệt, ai đang bênh cạnh anh?”

“Là Lan, siêu mẫu Lan, cậu hẳn có nghe qua tên cậu ta rồi.”

“Anh ta… Anh ta sao lại ở cùng một chỗ với anh?”

“Tôi thích ở với ai thì ở, cậu có tư cách gì hỏi tôi chuyện này? Nhớ cho kĩ thân phận mình đi, cậu chỉ là thợ tôi thuê mà thôi.”

Cạch!

Điện thoại bị ngắt rồi Uông Tường vẫn nắm chặt ống nghe, sắc mặt tái nhợt.

Không… Chuyện này không phải sự thật…

Tiểu Kiệt bực nên mới nói thế, anh ấy không nói thật… Đúng, chờ anh ấy bớt giận, ngày mai nhất định đến tìm mình, đến lúc đó mình ngoan ngoãn nhận lỗi, anh ấy sẽ không nói chuyện một cách tuyệt tình như vậy nữa. Đúng, ngày mai nhất định sẽ đến tìm mình. Nhất định là thế…

Lý Anh Kiệt từ đó về sau không còn xuất hiện nữa.

Từ cuộc điện thoại hôm ấy, Uông Tường hoàn toàn mất liên lạc với anh ta. Anh ta không còn xuôi ngược đến đón Uông Tường, cũng không có xuất hiện ở Mộng Cảnh trang viên.

Rốt cuộc vì cái gì lại như vậy?

Uông Tường mỗi lần nhớ tới những ngày êm đẹp, lại đau khổ vô cùng. Những ngày ấy, tất cả đều rất ngọt ngào, Tiểu Kiệt còn nói hứa chắc chắn ngày nào cũng sẽ ở bên cậu, ngày nào cũng sẽ làm món ngon cho cậu ăn. Nhưng mà… Những điều ấy đột ngột đều không cánh mà bay.

Gọi mấy nghìn lần cũng đều tắt máy.

Tiểu Kiệt, cho dù tôi làm sai, anh ít nhất cũng phải nói rõ cho tôi chứ, để tôi còn biết mà sửa chữa. Nhưng, ngay cả một cơ hội gặp anh tôi còn không có…

Mất liên lạc với Lý Anh Kiệt, mỗi giây phút đồng hồ trôi giống như phải vượt qua một đại dương mênh mông vô bờ, đau đớn lắm. Cậu luôn không cầm nổi lòng mà nhớ lại lời nói tàn nhẫn của Lý Anh Kiệt.

“Dù sao tôi cũng chỉ là khách hàng của cậu, cậu là thợ tôi thuê!”

Tiểu Kiệt, quan hệ của chúng ta lúc đó, thật sự như lời anh nói?

Tưởng tượng cảnh Lý Anh Kiệt ôm ấp người khác, vừa thân mật người đó vừa nói với mình những lời tuyệt tình kia, Uông Tường trong lòng tan nát.

Ngày hôm đó, người bên cạnh Lý Anh Kiệt đúng là tình nhân của anh ấy ư? Chẳng lẽ “ống nước lớn” của anh, tiện ai cũng có thể khơi thông được ư? Chỉ cần giúp anh giải quyết chuyện tắc nghẽn đó thì là ai cũng được ư?

Tôi… Tôi đau khổ lắm… Tiểu Kiệt, tôi muốn gặp anh… Muốn thấy nụ cười dịu dàng của anh, rất nhớ những món ăn anh làm.

Uông Tưởng không còn cách nào, đành phải chiều nào đi làm về cũng đến canh ở nhà hàng tầng dưới khách sạn. Nhưng, Lý Anh Kiệt ngay cả nơi đó cũng chưa một lần quay lại.

Cậu ta đợi mỗi ngày từ hoàng hôn đến hừng đông mới mệt mỏi lê thân đi làm. Hai cuối tuần qua đi, thể xác lẫn tinh thần đều suy kiệt, tin tức của Lý Anh Kiệt vẫn biệt tăm.

Lòng Uông Tường càng ngày càng tuyệt vọng…

Tiểu Kiệt, tôi nhớ anh, thực sự rất nhớ anh. Anh thực sự muốn mãi mãi không gặp lại tôi nữa sao? Đúng rồi, anh vốn là đại công tử của đại tập đoàn cơ mà, cao quý như vậy, hoàn mỹ như vậy, nhất định có nhiều người có điều kiên tốt đang chờ anh chọn lựa. Còn tôi, chỉ là một người thợ vô danh thôi. Có lẽ… Tôi không nên tham lam nữa. Tôi có thể được nhận sự dịu dàng của anh đã là vô cùng may mắn rồi. Với tôi có lẽ thế là đủ rồi, không nên mong chờ nữa, bởi vì tôi căn bản không xứng với anh.

Nhưng mà… Tôi vẫn rất nhớ anh… Rất nhớ anh…

Tiểu Kiệt, van anh quay lại đi!

Gần đây, Lý tổng giám đốc cao quý tuấn mỹ bao phủ một bầu không khí vô cùng đáng sợ. Điều này làm cho lãnh đạo các bộ phận mỗi lần muốn báo cáo công tác với Lý tổng giám đốc, đều bị làm cho sợ đến mức mất hồn mất vía. Ai cũng biết, Lý tổng giám đốc đột nhiên tính tình trở nên nóng nảy, trên người như có mang bom hẹn giờ, không cẩn thận là sẽ châm ngòi ngay, làm việc chỉ cần có chút lỗi nhỏ lập tức sẽ bị tan xương nát thịt!

Như ngày hôm qua, trưởng phòng Vương vì viết báo cáo sai vài chữ, đường đường là nam tử hán mà bị Lý tổng giám đốc quở mắng đến mức vừa khóc vừa chạy như trẻ con.

Thực rất thảm! Thảm hơn nữa là Lý tổng giám đốc thay đổi một cách chóng mặt, làm vịêc như người điên, gần như hai tư tiếng liên tục. Không cho tăng ca mà bắt mọi người tháng này phải vượt mức kế hoạch!

Cứ như thế này ai còn muốn sống chứ!

“Tổng giám đốc, đây là hồ sơ trong vòng năm năm qua của tập đoàn.”

“Được, để hết lên bàn đi.”

“Tất cả ạ?” Thư kí Jasmine Sa nhìn tập hồ sơ trong lòng, băn khoăn hỏi, “Tổng giám đốc, hồ sơ năm năm nhiều lắm, hơn nữa ngài suốt đêm qua phê duyệt đề án quy hoạch rồi, có lẽ nên nghỉ một chút đi ạ.”

“Bảo cô để trên bàn thì cô để đó cho tôi.”

Giọng của tổng giám đốc mang mùi mưa bão, Jasmine Sa không dám chọc giận cấp trên vội buông hồ sơ chạy mất.

Văn phòng tổng giám đốc rộng rãi sáng sủa, chỉ còn lại hai chồng cao hồ sơ, và sau khi thư kí rời khỏi, Lý Anh Kiệt mới lộ ra vẻ mặt suy sụp.

Làm sao có thể nghỉ ngơi?

Nếu không tự khiến mình bận rộn, anh ta nhất định sẽ lại nhớ tới con người đã khiến anh ta vô cùng đau lòng.

Không thể như thế được.

Lý Anh Kiệt đường đường là người kế thừa tập đoàn tài chính Trung Anh, có khả năng tự chủ hoàn hảo, những tưởng sẽ không bao giờ bị tình cảm chi phối lí trí. Nhưng từ sau khi gặp Uông Tường, tất thảy đều thay đổi.

Anh ta luôn không kiềm được tình cảm mà muốn gần gũi cậu ta, muốn làm cậu ta hạnh phúc, muốn từng giây từng phút đều ở bên nhau, muốn cưng chiều cậu ta hết mức, cho cậu ta những thứ tốt nhất. Chuyện này vốn trước kia anh ta cũng đã từng cưng chiều Lan, làm tình nhân của cậu ta, làm một người tình dịu dàng mà bao người mơ ước.

Nhưng mà, chỉ có Uông Tường là khiến anh ta có cảm giác đau lòng không chịu nổi. Ở Điện nước Ông Uông, anh ta trong lòng cơn ghen dâng trào, thiếu chút nữa đã muốn đấm cho tên khốn họ Hà kia mặt mũi bầm dập, thiếu chút nữa… thiếu chút nữa đã muốn túm lấy cổ áo Uông Tường.

Loại cảm xúc điên cuồng không khống chế được này chính là điều Lý Anh Kiệt sợ.

Không thể như vậy!

Lý Anh Kiệt không thể điên cuồng vì bất cứ kẻ nào mà được, không thể bị người khác khống chế hỉ nộ ái ố của bản thân được.

Lí trí anh ta quyết rồi, mình phải rời xa mối nguy này. Anh ta không nên gặp lại Uông Tường, như vậy sẽ không bị Uông Tường gây ảnh hưởng, không bị Uông Tường làm cho điên cuồng, phẫn nộ, ghen tuông đến muốn giết người như thế nữa. Như vậy anh ta mới có thể tiếp tục làm Lý tổng giám đốc hoàn mỹ, thoải mái mà hưởng thụ ở giữa một rừng rậm toàn tuấn nam mỹ nữ, mà không cần đau khổ vì một cái gốc cây nhỏ đáng yêu nữa.

Tiểu Tường, thực xin lỗi, cậu gây ảnh hưởng tới tôi quá! Chúng ta không thể ở bên nhau. Tôi phải rời xa cậu một chút, tôi không muốn bị phản bội, đau lòng, ghen tuông như thế nữa!

Lý Anh Kiệt từ sau khi nói những lời tuyệt tình với Uông Tường thì không về khách sạn. Anh ta không chịu được nếu quay lại đó, nơi đó tất cả đều ghi dấu những ngày ngọt ngào họ từng có, thậm chí chỉ cần nhìn thấy ống nước hoặc vòi nước là anh ta sẽ lại đau lòng, không nhịn được mà nhớ tới người kia bận bịu, cố gắng sửa chữa như thế nào.

Thật ra, hai tuần qua, Lý Anh Kiệt càng ngày càng hoài nghi không biết mình đúng hay sai.

Rời khỏi Uông Tường, tâm lý Lý Anh Kiệt trở nên bực bội vô cùng. Anh ta đã thử đi tìm người giúp mình giải quyết sinh lý, thậm chí thử cố tập trung vào Lan ở trên người mình, nhưng căn bản không ích gì, anh ta cuối cùng đều đẩy những người đó ra, càng ngày càng phiền muộn nhớ nhung Uông Tường.

Không phải Uông Tường, ống nước lớn của anh ta không có cách gì kích thích được. Chỉ duy nhất… Chỉ có duy nhất cậu thợ nhỏ đáng ghét đó thôi. Thành ra, đành phải đem thời gian dồn vào công việc, nhưng sắc mặt cấp dưới lại trở nên sợ sệt, trở nên khúm núm, giống như anh ta là một ác ma hỉ nộ bất thường vậy. Nhưng cho dù không ngừng liều mạng làm việc, cho dù mệt gần chết mới lên giường, thì chỉ cần nhắm mắt lại, khuôn mặt tuấn tú đó sẽ lại hiện lên trong đầu.

Tiểu Tường!

Lý Anh Kiệt trong lòng không chịu nổi mà gọi tên người yêu.

Sắp không cố được nữa rồi. Rất muốn gặp Tiểu Tường, muốn chạm vào làn da mềm mịn của cậu ấy, muốn ngửi thấy mùi hương tươi mát sau khi cậu ấy tắm.

Tiểu Tường, vì cái gì cậu lại khiến tôi ngơ ngẩn thế này.

Ring… Ring…

Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên.

Lý Anh Kiệt nhìn màn hình, thấy tên em trai, liền nghe máy.

“Ừ?”

“Anh, là Anh Dương đây, anh có biết Điện nước Ông Uông đã…”

“Câm miệng! Anh đã nói rồi, không được nhăc đến nơi đó với anh!” Lý Anh Kiệt trong lòng giống như bị người ta đâm một nhát.

“Lúc nào rồi anh còn cáu gắt? Anh, anh thật là đồ ngốc!” Lý Anh Dương cũng tức giận mắng lại, “Em gọi chính là muốn nói với anh, Điện nước Ông Uông đã xảy ra chuyện!”

“Cái gì?” Lý Anh Kiệt kinh hãi lắp bắp, “Điện nước Ông Uông có chuỵên gì?”

“Là nổ khí gas! Hàng xóm bên cạnh cãi nhau rồi tự sát, làm nổ khí gas, lửa cháy không thể cứu được, Điện nước Ông Uông cháy hết rồi.”

“Tiểu Tường đâu? Cậu ấy thế nào?”

“Hừ, dù sao anh cũng không còn quan tâm đến Uông Tường. Hỏi anh ấy làm gì? Tóm lại em đã hết lòng hết sức báo tin cho anh, còn chuyện của anh ấy anh đừng bận tâm!”

“Lý Anh Dương! Mau nói cho anh biết! Tiểu Tường đâu? Tiểu Tường của anh giờ ở đâu?” Lý Anh Kiệt hai mắt vằn đỏ, đã sốt ruột muốn điên rồi!

Có lẽ nhận ra anh trai đang lo lắng, Lý Anh Dương rốt cuộc cũng trả lời.

“Ở phòng cấp cứu, anh mau đi đi, mau lên không thì không còn kịp nữa rồi, chào anh.”

“Này! Này! Anh Dương, em có ý gì?”

Lý Anh Kiệt gào lên hỏi, chỉ nghe thấy tiếng tút tút vọng về.

Mau lên không thì không còn kịp nữa rồi…?

Tiểu Tường… Tiểu Tường của tôi đã xảy ra chuyện gì?

Lý Anh Kiệt biến sắc lao ra khỏi văn phòng.

“Tiểu Vũ, lại đây, uống sữa đi, có thể giải độc khói đó.”

Ở trong phòng cấp cứu, Lý Anh Dương cầm một ly sữa, yêu thương mà dỗ dành cục cưng của mình. Nhớ tới một giờ trước, cậu ta nghe Tiểu Vũ khóc sướt mướt trong điện thoại, thiếu chút nữa muốn phát điên! Chạy như bay tới bênh viện, may mắn là cậu nhỏ không mất mảy lông hay sợi tóc nào, nhưng cũng kinh hãi cực độ! Nhưng mà anh trai Uông Tường không may mắn được bằng, vì muốn cứu di ảnh cha mẹ cùng thùng dụng cụ mà đã bị bỏng, hiện đang ngủ trên giường.

“Dương Dương, anh vừa gọi cho ai vậy?” Tiểu Vũ ngồi cạnh giường bệnh quay đầu hỏi.

“A, dội nước qua điện thoại vào một cái đầu ngu ngốc, cho anh ta hối cả đời luôn.” Lý Anh Dương xấu xa cười, “Em cũng biết người đó đấy, yên tâm, anh ta sắp tới rồi.”

“A!” Tiểu Vũ lúc này vừa vặn thấy trên mặt anh trai có một vệt than đen sì, liền cầm cái khăn tay trắng lau lên mặt anh.

Tục ngữ nói, tới sớm chẳng bằng tới đúng lúc.

Không biết sống hay chết, chỉ biết khi Lý Anh Kiệt ào vào bênh viện vừa khéo thấy trên mặt Uông Tường có một mảnh vải trắng!

“Không!!!!” Lý Anh Kiệt gào lên thê lương, bổ nhào lên người Uông Tường. “Ông trời à! Ông trả lại Tiểu Tường cho tôi! Chỉ cần cậu ấy sống lại, ông lấy mạng tôi cũng được!”

“Ô… Tiểu Tường! Cưng à! Van em tỉnh lại!”

Anh ta khóc đến mờ trời tối đất, tiếng khóc ồn ĩ, thật có thể khiến người chết sống lại được luôn!

Quả nhiên, “người chết” nằm trên giường bệnh thật sự bị tiếng khóc đánh thức, chậm rãi mở mắt…

“Ư… Tiểu Kiệt… Tiểu Kiệt, là anh sao?’

“Tiểu Tường? Tiểu Tường?” Lý Anh Kiệt không dám tin vào mắt mình khi thấy cục cưng của mình, trong lòng mừng muốn điên lên, kéo cậu vào ngực ôm chặt! “Ô… Tiểu Tường tình rồi! Thật sự tỉnh rồi!”

“Tiểu Kiệt, anh đừng buồn, em vừa mới ngủ một chút, ngại quá, làm anh lo lắng.” Uông Tường thấy anh ta lo lắng quá, cảm thấy có chút ngại ngùng.

Nhưng mà… Lại có thể dựa vào ngực con người cậu không muốn xa rời này, thật sự rất hạnh phúc, rất là hạnh phúc…

“Ngủ?” Lý Anh Kiệt nghe vậy sửng sốt, “Em… Em vừa rồi là đang ngủ?”

“Đúng rồi, em đang ngủ đó.”

“Em thật sự không bị gì? Không bị thương?”

“Cũng tạm, bác sỹ bảo em chỉ bị thương nhẹ, nghỉ ở bệnh viện hai ngày là có thể về rồi.”

“Thật tốt quá, thật quá tốt mà, ông trời phù hộ cho Tiểu Tường của anh bình an vô sự, thật là quá tốt…” Lý Anh Kiệt nghe vậy như vần ra được một hòn đá tảng ra khỏi tâm tư.

Khoan đã! Nếu Tiểu Tường chỉ bị thương nhẹ, tại sao Lý Anh Dương lại nói như nghiêm trọng lắm như thế?

“Lý Anh Dương! Em qua đây cho anh!” Lý Anh Kiệt hai mắt như phi dao hung hăng trừng về phía cậu trai đang trốn một bên xem hài kịch!

Lý Anh Dương le lưỡi, nghênh ngang đi tới, làm bộ cụ non, “Anh à, nếu em không nói anh Uông ở đây, anh sẽ không biết chuyện mất, hehe, không cần phải cảm ơn em đâu, chỉ cần dùng máy bay riêng của anh đưa em với Tiểu Vũ đến hòn đảo riêng của anh nghỉ mát là được rồi!’

“Nghỉ mát? Nghỉ cái đầu em!” Lý Anh Kiệt dùng cơn giận còn sót lại trừng thằng em cái nữa! “Em nói coi vì cái gì lại lừa anh là “mau lên không thì không còn kịp nữa”? Em có ý gì? Muốn doạ anh chết hả?”

“Please, là em nói nếu anh đến chậm, anh Uông xuất viện, anh sẽ không kịp thăm anh ấy, như vậy có đúng không nào?” Lý Anh Dương nhún nhún vai, làm mặt vô tội.

“Em còn già mồm!”

“Anh nhất định rất kinh hãi nhỉ! Nghĩ là anh Uông đã chết, còn ôm anh ấy nói “Anh rất yêu em, không có em anh không sống nổi”, thật sự rất buồn nôn đó! Anh à, em biết anh lâu như vậy, còn không ngờ anh là người si tình như thế! Ha ha…”

“Em… Đồ tiểu tử thối này, dám đùa cợt anh trai như thế! Ta thì đánh chết ngươi!” Lý Anh Kiệt cao giọng uy hiếp, đứng dậy chuẩn bị giáp huấn em trai.

“Chờ đã!” Tỉểu Vũ lúc này đột nhiên nhảy ra! “Lý Anh Kiệt, Dương Dương là em trai anh sao?’

“Đúng, là em anh đó.” Lý Anh Kiệt gật gật đầu.

“A, là thế sao.” Tiểu Vũ quay sang người kia, “Dương Dương, anh không phải đã nói nhà anh không còn ai ở trong nước cho nên không có người nấu cơm cho anh ăn sao?’

“Ơ… Cái đó…” Lý Anh Dương mồ hôi lạnh nhỏ tí tách.

“Em ghét nhất bị người ta gạt đó.” Tiểu Vũ lạnh lùng nhìn, xoay người bước đi.

“Từ từ, Tiểu Vũ, nghe anh nói đã… A… Tiểu Vũ!”

Nhìn em trai vội vàng chạy theo, Lý Anh Kiệt cười to!

“Ha ha… Đáng đời! Đúng là mất mặt mà!”

“Tiểu Kiệt…” Uông Tường đột nhiên gọi, trên mặt lộ vẻ vui sướng đến ửng đỏ, ngượng ngùng hỏi, “Em trai anh vừa nói có thật không?”

“Em nói chuyện gì hả cưng?” Lý Anh Kiệt hiểu rõ cục cưng của mình muốn nhắc chuyện gì, nhưng vẫn cố ý đùa.

“Chính là… Chính là anh… Anh yêu em… Là thật chứ?” Uông Tường lắp bắp, hồi hộp hỏi.

“Anh có nói sao? Anh không nhớ nữa.” Lý Anh Kiệt ngang bướng nói.

Uông Tường thất vọng vô cùng.

Nói phải lắm, Tiểu Kiệt như vậy sao có thể yêu mình chứ, chỉ là do mình mơ tưởng hão huyền. Nhưng mà, chỉ cần được ở bên anh ấy, thế là mãn nguyện rồi. Đúng vậy, mình phải biết đến giới hạn thôi.

Nhìn cậu trai cúi đầu trầm mặc không nói gì, Lý Anh Kiệt biết mình đùa hơi quá, nôn nóng nói,

“Tiểu Tường! Em đừng buồn mà! Anh đùa đấy! Anh yêu em, thật sự rất yêu em!”

“Hả?” Uông Tường một chốc từ trên thiên đường lăn xuống địa ngục, rồi một chốc lại từ địa ngục bò lên thiên đường khiến cho cậu lẫn lộn, không biết cái nào mới là thật.

“Tiểu Tường, anh yêu em.” Lý Anh Kiệt lại trịnh trọng tuyên bố lần nữa. “Lý Anh Kiệt đời này chỉ biết đến cậu thợ nhỏ đáng yêu của mình, và cũng sẽ chỉ để cậu ấy sửa “ống nước lớn” cự phách của mình thôi.”

Uông Tường nghe vậy vừa cảm động vừa thẹn, chỉ có thể vừa rơm rớm vừa cười, kéo áo người kia,

“Ống nước lớn là của em! Anh dám để cho người khác cướp mối làm ăn của Điện nước Ông Uông, em sẽ giết anh đó!”

“Yên tâm. Cam đoan mối làm ăn này là duy nhất của em, người khác muốn cướp đều không được đâu!”

“Em yêu anh.” Uông Tường kín đáo liếc mắt đưa tình.

“Anh cũng yêu em, Tiểu Tường.”

Môi hai người chậm rãi chạm nhau, đánh dấu lời thề ước cho một tình yêu vĩnh hằng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.