CHƯƠNG 2
Đúng nửa đêm mười hai giờ, điện thoại “Điện nước ông Uông” đổ chuông.
Ring… ring…
“Anh, mau nghe điện thoại, cá lớn lại mắc câu rồi!” Một cậu bé bộ dạng vô cùng rạng rỡ, dường như không có ngủ, hưng phấn mở to hai mắt, nhảy dựng trên giường.
“Làm gì đó! Tiểu Vũ, em còn chưa ngủ sao? Ngày mai làm thế nào dậy đi học nổi đây?” Uông Tường không vừa lòng gõ đầu thằng em.
“Anh đừng nói nữa, mau nghe điện thoại đi, đừng làm cá lớn trốn mất!” Uông Vũ sốt ruột đem điện thoại dúi vào tay anh trai.
“Thằng bé này, làm nào lại gọi khách là cá lớn chứ?” Uông Tường vừa bực vừa buồn cười, trừng mắt liếc thằng bé một cái.
“Đó chính là cá lớn mà, nửa tháng nay, ngày nào giờ này cũng gọi anh tới phục vụ, chính là khách hàng lớn mà! Mau nghe điện thoại đi anh.”
“Được được, thì nghe.” Uông Tường ấn nút trả lời, “Điện nước ông Uông xin chào.”
“Xin chào. Uông Tường, là tôi Lý Anh Kiệt đây.” Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm trầm ấm.
“Vâng, Lý tiên sinh, xin chào, hôm nay có chuyện gì cần Điện nước ông Uông chúng tôi phục vụ ạ?”
“Thật ngại quá, lại quấy rầy cậu rồi, hôm nay có cậu nhóc họ hàng đến chơi, hình như đã đánh rơi thứ gì đó, làm tắc đường nước nhà bếp. Có thể phiền cậu tới đây giúp tôi giải quyết không?”
“Được, Lý tiên sinh, anh yên tâm, tôi lập tức tới thông giúp anh.”
“Thật tốt quá, ống nước tắc khổ qúa đi, không có cậu giúp tôi thông, nói thật tôi không biết phải làm sao nữa.”
“Yên tâm mà, có tôi đây rồi. Năm phút nữa tôi tới nhé.”
Uông Tường buông điện thoại, lập tức cởi áo ngủ, cầm lấy thùng dụng cụ.
“Ha ha, anh à, anh cũng chờ điện thoại của cá lớn phải không?”
“Anh… Anh làm gì có?”
“Anh mặc áo ngủ, nhưng bên dưới lại là quần áo lao động, còn dám nói không có?”
“Anh… Anh chỉ là lười thay đồ thôi mà.”
“Hi, mặt anh đỏ rồi kìa.”
“Nói nhiều, mau đi ngủ cho anh!” Uông Tường nói xong liền vội vã đi.
“Lý tiên sinh, chào buổi tối.” Tiến vào nơi hiện giờ đã vô cùng quen thuộc, Uông Tường lễ phép khom người chào.
“Đừng khách khí thế, mau vào đi.”
Người đàn ông tuấn mỹ, mặc áo xanh thẫm, hơi nhíu nhíu mày, lộ ra nụ cười mê người, từ đầu đến chân toát ra phong thái Anh quốc hoàn mỹ vô cùng, làm cho Uông Tường nhất thời mê mẩn. Oa… Thực hâm mộ quá đi, ngày nào mình mới được như Lý tiên sinh đây chứ? Ây, Uông Tường, đồ ếch như ngươi cũng dám mơ làm hoàng tử hả? Nằm mơ đi! Trong lòng tự chế nhạo mình một chặp, Uông Tường theo chân Lý Anh Kiệt vào bếp.
“Cậu xem, chính là chỗ này, đường ống tắc rồi, không biết tiểu quỷ kia đã vứt cái gì vào đó?” Anh ta lộ ra vẻ buồn rầu, đôi mày rậm xinh đẹp hơi hơi chau.
Uông Tường đột nhiên tim đập thình thịch, máu trong người cuồn cuộn, cảm giác muốn được xua đi phiền muộn trên mặt người kia.
“Yên tâm, Lý tiên sinh, tôi sẽ làm anh hài lòng!” Uông Tường ưỡn ngực lớn tiếng nói!
“A, làm tôi hài lòng?” Đôi môi người đàn ông gợi lên nụ cười bí hiểm, đôi mắt sâu đăm chiêu nhìn hắn.
Uông Tường đột nhiên nói không nên lời, ngơ ngác nhìn người kia.
“Sao? Trên mặt tôi có gì sao?” Anh ta sờ sờ mặt mình.
“Không, không có gì, tôi… Tôi chỉ nghĩ nên làm gì thôi.” Uông Tường bối rối cúi đầu mở thùng dụng cụ.
“A, ra vậy.”
“Lý tiên sinh, nơi này để tôi, anh cứ đi làm việc của mình đi.”
“Đừng lo, tôi không có việc gì cần làm, ở trong này giúp cậu cũng được.”
“A?” Uông Tường đột nhiên thấy hồi hộp kinh khủng.
Kì quái, mình hồi hộp cái gì? Trước nay vẫn có khách giúp mình xử lý mà, huống chi không phải lần đầu Lý tiên sinh ở lại trong này.
Không giải thích được tâm tư mình, Uông Tường chỉ có thể tập trung làm việc mà thôi. Hắn thành thạo lấy dụng cụ, đem nó chọc vào giữa ống nước, bật công tắc, bắt đầu tiến hành khai thông.
“Lần nào cũng nửa đêm gọi cậu đến, thật ngại quá…”
Người phía sau đột nhiên ghé vào tai hắn nói nhỏ.
Hơi thở cực nóng phả gần tai, Uông Tường thậm chí có thể ngửi được mùi hương thơm mát trên cơ thể người đó. Chưa từng có bạn gái, cũng không có kinh nghiệm gì, nhưng chả hiểu sao Uông Tường thấy mình cương một chút!
Mẹ ơi! Mình sao thế này? Thân là một thợ điện nước chuyên nghiệp, thế mà đang giúp khách thông đường ống thì lại cương được là sao? Mình không đúng rồi… Làm xấu mặt tổ tiên rồi! Tiểu đệ đệ đáng ghét, ngươi không có xíu đạo đức nào sao, mau xìu xuống cho ta! Uông Tường vừa thẹn vừa giận, hận không thể cắm đầu vào cống cho xong!
“Sao thế? Cậu đổ mồ hôi này…”
Giọng nói người kia tràn ngập vẻ quan tâm, làm cho thân nhiệt Uông Tường tăng không điểm dừng, mồ hôi túa ra trên trán ngày càng nhiều…
“Không… Không có gì… Chỉ là hơi nóng chút thôi…”
“Tội nghiệp chưa, để tôi giúp cậu giải nhiệt…”
Anh ta đột nhiên ôm lấy hắn từ phía sau, kéo khoá bộ quần áo lao động, trượt một đường từ ngực xuống rốn.
“A!” Uông Tường sợ hãi kêu lên!
Da thịt nóng hổi tiếp xúc với không khí mát mẻ làm hắn nổi da gà, nhưng lại càng tăng kích thích, càng cương cứng hơn!
Ôi mẹ ôi, vạn nhất làm Lý tiên sinh phát hiện sự thiếu đạo đức nghề nghiệp này của mình, anh ta nhất định lần sau sẽ không tìm mình nữa!
Uông Tường vừa hưng phấn vừa khổ sở, quả thực không biết làm thế nào cho phải.
“Thoải mái chưa?” Thanh âm người kia vẫn thuần quan tâm, khiến Uông Tường nghe được càng thêm xấu hổ.
“Tôi… Tôi thực xin lỗi..”
“Xin lỗi cái gì? A, còn chưa đủ mát sao? Thế này thì sao?”
Hắn đột nhiên một tay kéo áo cậu trai xuống quá lưng!
“A!” Uông Tường thở gấp gáp.
“Trên lưng cậu toàn mồ hôi… Nóng vậy cơ à? Chờ tôi chút nhé…”
Uông Tường cảm thấy người kia bỏ đi. Tuy rằng chỉ khoảng năm giây ngắn ngủi, nhưng lại như cả thế kỉ vậy. Uông Tường nhúc nhích không nổi. Hắn tựa như cún con đợi chủ về.
Đột nhiên, một thứ gì đó lạnh như băng chà nhẹ trên lưng hắn.
“Úi… aaa…” Một luồng điện xẹt từ lưng xuống bên dưới!
Trời ạ! Đây là cái gì? Rất kích thích đó… Aaa…
“Có thích tôi chà băng cho cậu thế này không?” Người kia ghé sát lưng hắn, đùa bỡn trên làn da nhạy cảm.
Trời ơi, anh ta dùng miệng ngậm miếng băng hôn lưng mình sao?
Uông Tường thì vẫn chỉ là xử nam, chưa từng trải qua khoái cảm tràn ngập như thế này, hưng phấn run rẩy không ngừng…
“Ưm… ư… Ngọt quá…” Người đàn ông rên khẽ, gợi cảm đến mức khiến người ta không nhịn được phải xuất tinh. Ngay lúc Uông Tường cong lưng chuẩn bị tới cao trào, thì…
Leng keng… Leng keng…
Tiếng chuông cửa vang lên, làm Uông Tường kinh hãi tỉnh lại!
“A!” Hắn nhanh tay kéo lại áo, trốn qua một bên.
Trời ạ! Mình đang làm cái gì? Lý tiên sinh tốt với mình như vậy, mình sao lại có thể động dục với anh ta được chứ? Uông Tường, ngươi thật sự hư hỏng rồi!
“Thực xin lỗi, dọa cậu sợ rồi sao? Là tôi không tốt.”
“Không phải… Là tôi… tôi…” Uông Tường lắp bắp không ngừng, không biết nên trình bày thế nào cho phải.
“Đừng sợ, qua đây…” Người kia dịu dàng vươn tay ra…
Uông Tường chính là chó con được chủ gọi, phe phẩy cái đuôi, ngốc nghếch tiến tới…
Leng keng… Leng keng…
Tiếng chuông cửa dồn dập khiến Uông Tường lấy lại lí trí, dừng bước.
“Shit!” Người đàn ông có giáo dục bất mãn chửi thề!
“Lý tiên sinh, có khách kìa, anh đi đi. Tôi sửa xong rồi cũng sẽ đi luôn.” Uông Tường xoay người, vừa cố gắng khôi phục phong thái chuyên nghiệp, vừa che giấu dục vọng đang sục sôi.
“Ấy đừng đi vội. Tôi tiễn người kia xong sẽ quay lại, chờ tôi…”
Này đã nửa tháng nay, Lý Anh Kiệt trăm phương nghìn kế hết phá thứ này lại làm hỏng thứ khác, mỗi ngày đúng nửa đêm lại gọi điện kêu cậu thợ điện nước ngon đến mê người tới sửa, vất vả như thế hôm nay mới có cơ hội tiến thêm một bước, đã chạm được vào người cậu ta rồi. Nghĩ tới công sức nửa tháng nay sắp bị bay mất, Lý Anh Kiệt giận muốn bốc hoả. Cái gì mà tác phong Anh quốc chứ, nó bay lên chín tầng mây rồi, giờ chỉ còn nộ khí sắp trút tất lên người cái tên khách không mời kia thôi!
“Cút đi!”
Cửa mở ra, đứng ngoài là một người dáng cao gầy, tóc dài ngang vai, diện mạo tươi trẻ.
“Hi, Anh Kiệt, lâu không gặp.” Cậu ta nháy mắt mấy cái, lộ ra nụ cười xao lòng. Khoé mắt điểm một nốt ruồi lệ, khiến càng nhìn càng mê người.
“Lan, trễ thế này, cậu đến làm gì?” Vừa thấy Lan, tình nhân lâu ngày không gặp của mình, Lý Anh Kiệt chẳng vui chút nào, ngược lại còn nhíu nhíu mày!
Thấy thế, trên mặt Lan có chút hờn giận.
“Nhớ anh nên mới tới chứ.”
Hắn cười cười, xoay người bước qua cửa. Lý Anh Kiệt bất đắc dĩ cười khổ, “Lan, hôm nay tôi mệt, có chuyện gì mai hãy đến.”
Lan dường như không nghe thấy bạn trai nói gì, hưng phấn cầm chai “Chiean Auvne1952″ hồng trên bàn lên, “Anh Kiệt, anh biết đêm nay em tới nên đặc biệt chuẩn bị loại rượu em thích nhất hả?”
Vốn Anh Kiệt dùng rượu hảo hạng đã quen, đâu có vì ai mà chuẩn bị gì chứ! Nhưng đến lúc này, phẩm chất Anh quốc cũng không cho phép hắn làm mất mặt người khác, huống chi lại là tình nhân lâu năm, Lý Anh Kiệt lại càng không muốn gây chuyện.
“Ừm, tôi biết cậu thích loại này, nên mua riêng cho cậu đó, cậu mang về mà dùng.”
“Em không muốn mang về…” Lan rót một ly, bước từng bước chân thanh nhã đến trước mặt hắn, đôi mắt sâu nhìn hắn mê đắm. “Mình uống với nhau đi…”
“Lan… tôi…”
“Anh nửa tháng không thấy bóng dáng đâu, chẳng lẽ không muốn gặp em nữa?” Lan điệu bộ cuốn hút, cởi áo sơ-mi của tình nhân.
“Lan…” Lý Anh Kiệt khó xử, thở dài một hơi.
Hắn với sự khêu gợi như thế này không phải không động tâm, nhưng nửa tháng nay, cậu thợ điện nước kia đã khiến hắn chết mê chết mệt rồi, với người khác quả thật không còn hứng thú, nên với tình nhân thực rất lạnh nhạt.
“Lan, về đi, mai tôi tìm cậu nhé?”
“Không.” Lan đột nhiên buồn bã cắn môi, “Anh Kiệt, có phải đã có người khác rồi không?”
“Đừng nghĩ bậy.” Anh Kiệt bình tĩnh phủ nhận.
“Em không tin, em biết anh thích của lạ nên trước giờ mắt nhắm mắt mở cho qua; nhưng lần này nửa tháng trời anh không tìm tới em, chuyện này trước đây chưa hề có; anh cũng biết rõ em đã về nước, cũng không liên lạc. Nhất định anh đã có người khác rồi. Anh nói đi, rốt cuộc là ai? Em thật muốn xem hắn là tiên giáng trần hay không mà có thể thắng được sức hấp dẫn của siêu mẫu như em!”
Chậc, nếu mình nói với Lan người đó là một thợ điện nước, hắn còn không té xỉu. Lý Anh Kiệt trong lòng cười thầm, nhưng trên mặt vẫn là một nụ cười tao nhã.
“Lan, nghĩ nhiều quá rồi, không có ai đâu. Tại gần đây tiếp quản công ty nên còn chưa quen, bận rộn một chút mà.”
“Thật sao?”
“Thật chứ, ai có thể sánh được với Lan đây?”
“Uống với em, em tin ngay.” Lan đem ly rượu kề lên môi hắn…
“Không vấn đề gì.” Lý Anh Kiệt cười cười uống hết.
“Uống thêm chút, em thích nhìn anh uống rượu.” Lan cười quyến rũ.
Mãi đến khi người kia uống xong, Lan mới thôi.
“Anh Kiệt, xin lỗi.”
“Xin lỗi cái gì?”
“Xin lỗi, chỉ vì em quá yêu anh…”
“Cái đó có gì phải xin lỗi chứ?” Lý Anh Kiệt vô tình nhún nhún vai. Bởi vì từ trước đến giờ mọi thứ rất hoàn hảo, từ nhỏ đến lớn có rất nhiều người yêu hắn, Lý Anh Kiệt tuy cũng thích họ, nhưng chưa bao giờ nói yêu ai cả.
“Anh Kiệt, em rất hiểu anh, em không muốn mất anh, Anh Kiệt… Anh Kiệt…” Lan đột nhiên lao về phía hắn, điên cuồng hôn lên khuôn mặt tuấn mỹ, đã làm say đắm biết bao người.
Một luồng nhiệt kì quái từ dưới bụng toả lên mạnh mẽ, Lý Anh Kiệt liền nghi hoặc.
“Cậu cho cái gì vào rượu?”
“Nghe em đã, Anh Kiệt… Em…”
“Cậu bỏ thuốc đúng không?” Lý Anh Kiệt tức giận giật cánh tay người kia.
“Xin lỗi, Anh Kiệt, em chỉ cho một chút thuốc kích thích thôi. Em…”
“Đi ngay!”
“Anh Kiệt!”
“Cậu biết rõ tôi ghét nhất loại người dùng thủ đoạn hạ lưu, cậu làm tôi thất vọng quá. Từ nay về sau, chúng ta không bao giờ gặp nhau nữa. Đi ngay!” Lý Anh Kiệt lôi người kia ra cửa!
“Anh Kiệt, đừng mà, đừng đuổi em. Anh Kiệt…”
Không thèm nhìn tình nhân đau khổ van xin, Lý Anh Kiệt giận dữ đóng sầm cửa lại.
Quá đáng ghét! Bị bỏ thuốc thế này khiến hắn tràn đầy lửa giận. Nhưng cơn giận này cũng không thiêu đốt lâu lắm. Quên đi, không cần tức, coi như mình nhìn lầm người, về sau không bao giờ gặp hắn nữa là được.
Tiếc là lửa giận đã tắt nhanh quá, mà lửa dục bên dưới muốn ngừng lại không được, Lý Anh Kiệt thở gấp, hai mắt đỏ ngầu, bước về phía nhà bếp.