Thuỷ Tiết Bất Thông

Chương 6: Chương 6




CHƯƠNG 6

Khom lưng nhặt nhạnh đám đinh ốc không cẩn thận bị rơi vãi trên sàn, Uông Tường nghĩ lại chuyện hôm qua ở trong thang máy mà phát tức. Rõ ràng là đi lấy tiền công, vì cái gì lại thành ra đi sửa cái ống nước của tên kia chứ? Mông đến giờ vẫn còn đau nhức, in đậm trong Uông Tường kí ức phóng đãng *** loạn ngày hôm qua.

Uông Tường, rốt cuộc ngươi muốn thế nào đây! Đường đường là cửa hàng điện nước chuyên nghiệp, thế nào lại công tư chẳng phân minh, lại cùng khách làm cái chuyện như thế? Đây không phải là hành vi đúng đắn của thợ điện nước chuyên nghiệp mà!

Chuyện hoang đường kiểu đó mà còn xảy ra, thì bát cơm kế thừa từ cha cùng lời thề dùng sức mình nuôi nấng em trai toàn bộ đều vứt đi mất thôi! Về sau tuyệt đối không được như thế, tuyệt đối không thể!

Ring… Ring…

Uông Tường đang tự dặn lòng hàng trăm lần thì điện thoại ở bên cạnh chợt đổ chuông. Cậu thuận tay cầm lấy.

“Xin chào, Điện nước Ông Uông nghe.”

“Là tôi đây.” Thanh âm trầm ấm truyền đến làm cho Uông Tường đáng thương run bắn!

Là người khiến cho mình rất sung sướng đây mà… A! Không! Là kẻ có cái ống nước cự phách khiến mình công tư chẳng phân minh chứ!

“Có chuyện gì ạ?”

“Tìm cậu đương nhiên là để sửa ống nước rồi,” Anh ta trầm giọng rất bí hiểm, “Ống nước nhà tôi lại hỏng rồi.”

Được, tôi lập tức tới!

Trước khi vì thói quen mà trả lời, Uông Tường vội đưa tay bịt chặt cái miệng thiếu suy nghĩ.

Ngu ngốc, tỉnh táo chút đi!

Chẳng lẽ ngươi lại ngu ngơ muốn tới để đó để khơi thông “ống nước” sao? Điện nước Ông Uông chính là có biển vàng mấy chục năm rồi đó, tác phong chuyên nghiệp, làm việc nghiêm túc, chưa từng xảy ra việc cùng khách làm loại chuyện vô lý thế đâu! Còn tiếp tục thì mặt mũi gia đình để ở đâu nữa hả?

Uông Tường cố lắc đầu, giống như muốn mang chuyện ngày hôm qua, không, còn có chuyện ngày hôm trước nữa, tất cả đều biến tất đi!

“Uông Tường, sao lại không nói gì?”

“Tôi không rảnh.”

“Không rảnh?”

“Đúng vậy.” Uông Tường thiếu tự tin trả lời, “Gần đây có lớp bồi dưỡng nghiệp vụ sửa chữa điện nước, tôi đăng kí rồi, đã học luôn rồi.”

“Bồi dưỡng? Bồi dưỡng bao lâu?”

“Ách… Ít nhất cũng hai tuần.” Uông Tường kiên trì nói dối.

Hai tuần, sẽ khiến cậu quên đi ống nước lớn của người kia, có thể lại tiếp tục chuyên tâm vào nghiệp vụ đúng không?

“Như vậy sao?” Lý Anh Kiệt thất vọng thấy rõ.

Anh ta vốn muốn gọi cậu ta tới, nhiệt tình ôn lại kỉ niệm trong thang máy. Thật kì lạ. Rõ ràng hôm qua mới gần gũi, hôm nay đã nhịn không được mà gọi điện cho cậu ta. Chẳng lẽ cậu thợ này trên người có bôi mê dược sao? Làm cho người ta bao nhiêu cũng không thấy đủ kìa. Loại cảm giác bất mãn này, lần đầu Lý Anh Kiệt trải qua. Từ trước dù có kết giao với mỹ nữ hay tuấn nam gì thì anh ta cũng chưa bao giờ chủ động, thân là người kế thừa tập đoàn tài chính Trung Anh, từ nhỏ chịu sự giáo dục nghiêm khắc nên Lý Anh Kiệt rất kiêu ngạo, có quan hệ với nhiều đối tượng quyến rũ đến mấy cũng có thể kiềm chế tốt.

Ừm, tình hình trước mắt, xem ra đành phải xa cậu thợ nhỏ ngon lành này hai tuần rồi, cũng có thể coi là chuyện tốt. Làm cho đối phương biết mình tôn trọng hắn, về sau dễ khống chế hơn.

“Được rồi, cậu học tốt nhé, chúc cậu mọi chuyện suôn sẻ, hai tuần sau chúng ta liên lạc lại.” Lý Anh Kiệt tỏ rõ thái độ hoàn hảo của một trí thức Anh.

“Vâng…” Gác điện thoại, Uông Tường trong lòng càng khó hiểu.

Chuyện này rốt cuộc… Là sao vậy? Vốn nghĩ cự tuyệt xong sẽ khiến đầu óc đang rối bời của mình phân minh mọi chuyện, tình hình sẽ khá hơn. Kết quả… Mọi chuyện còn rối hơn!

Uông Tường không biết phải giải thích cảm giác kì lạ trong lòng làm sao nữa.

“Anh, ai vừa gọi đó? Khách hàng sao?” Tiểu Vũ từ trong phòng chạy ra.

“Không có, người ta là… Là gọi nhầm thôi.”

Khó trách người ta bảo nói dối quen mồm, Uông Tường vốn luôn trung thực, nay vừa phải nói dối với Lý Anh Kiệt đã phải tiếp tục dối em trai.

“A, là gọi nhầm sao, em còn tưởng là Lý tiên sinh giàu có kia gọi anh tới sửa ống nước chứ.” Em trai quả thật không cố ý, nhưng cũng khiến Uông Tường lại nghĩ đến người kia.

“Ây, anh làm sao sắc mặt khó coi vậy?” Tiểu vũ bỗng nhiên nhìn chằm chằm cậu ta.

“…Không có mà.”

“Anh ốm sao? Có phải do làm việc vất vả quá không?” Tiểu Vũ vẫn rất quan tâm đến anh trai mình.

“Cũng bình thường thôi.”

“Nhưng mà, hôm trước anh làm việc suốt đêm, hôm nay cũng là sáng sớm mới trở về, cơ thể anh chịu sao nổi chứ? Hơn nữa, em thấy hai ngày nay hành động của anh rất lạ.”

Uông Tường mặt đỏ lên,

“Em không được nói bậy! Anh làm gì mà lạ…”

Bỗng tiếng chuông điện thoại lại vang lên, cứu Uông Tường đáng thương, cậu ta vội chạy nhanh tới cầm điện thoại.

“Xin chào, Điện nước Ông Uông nghe… A, bà Trương ạ, ống nước nhà bà hỏng ạ? Đừng lo, cháu tới ngay, tới ngay đây.”

Gác điện thoại, chạy nhanh đi lấy thùng dụng cụ, nói không ngừng,

“Tiểu Vũ, anh không nói chuyện với em được nữa, ống nước nhà bà Trương hỏng rồi, anh đi làm đây!” Uông Tường sợ Tiểu Vũ nhìn thấu mình, quáng quàng chạy ra khỏi cửa.

Qua ngày hôm sau, Uông Tường còn đang lo lắng Lý Anh Kiệt gọi điện tiếp, nếu Tiểu Vũ nghe điện, nhanh nhảu nói cho Lý Anh Kiệt là không có chuyện bồi dưỡng gì cả thì cậu thảm rồi. Vì nói dối đi học để không tới nhà anh ta, Uông Tường cố ôm điện thoại suốt. Nhưng mà, suốt ngày hôm đó, Lý Anh Kiệt không gọi điện tới. Có lẽ… Anh ta tin vào lời nói dối là đi học hai tuần của mình… Lần đầu tiên trong đời nói dối khách hàng thành công trót lọt, nhưng Uông Tường trong lòng không hiểu sao càng nặng nề. Người có cái ống nước lớn đó có tình cảm gì với mình chứ? Sao lại không thoải mái như này? Có lẽ… Không, không phải có lẽ, mà chắc chắn! Không có chút tình cảm nào đâu! Người đàn ông anh tuấn như vậy, cao quý như vậy, trong nhà không thiếu tiền, bạn tình khằng định có rất nhiều, nói không chừng cùng mình hai lần trước chỉ bởi vì đúng lúc “ống nước” buồn bực, không còn lựa chọn nào khác nên mới miễn cưỡng cùng một gã thợ điện nước như mình “sửa chữa” một phen thôi. Ai, nghĩ nhiều vậy làm gì? Vẫn là nên kiếm thêm tiền đi. Đừng quên còn gia nghiệp, phải lấy việc ăn học của Tiểu Vũ làm mục tiêu duy nhất! Phải tự mình quên đi chuyện kia, quyết tâm nâng cao tay nghề mới được!

“Xin chào, Điện nước Ông Uông nghe.”

“Ống nước hỏng ạ? Không sao, tôi tới ngay.”

“Điện nước Ông Uông đây… Số 16 đường Trung Hào ạ? Vâng, tôi nhớ kĩ rồi, nửa giờ nữa sẽ có mặt.”

“Xin chào, là Tôn tiên sinh ạ? Tôi ở Điện nước Ông Uông ạ, tôi có xem lại sổ sách của cửa hàng, thấy lần sửa chữa trước cho nhà ông cũng đã được nửa năm rồi, có muốn chúng tôi qua kiểm tra không ạ? Nếu tìm thấy sự cố, có lẽ sẽ giảm bớt hư hỏng ngoài ý muốn… Không sao ạ, ông vẫn chiếu cố đến cửa hàng, chúng tôi phải phục vụ tận tình chứ ạ, dạ, giờ tôi qua ngay.”

“…”

Một tuần cứ như vậy trôi qua, bắt mình ngày nào cũng làm việc đến kiệt sức, nhưng cậu ta vẫn bất kể, chỉ cần có việc là vội vàng ôm dụng cụ đi ngay. Ngay cả cửa hàng cũng đành để Tiểu Vũ trông coi.

“Anh, không phải anh vừa mới sửa vòi nước nhà cô Trương sao? Sao lại ra ngoài nữa thế?”

“Khách sạn Tư Đinh gọi điện tới, nói căn phòng cao cấp dành cho tổng thống của bọn họ xảy ra chút vấn đề với đường ống, anh phải đi ngay cho kịp.”

“Anh nghỉ vài ngày đi, anh giống như muốn làm việc đến chết vậy, sớm muộn gì cũng làm người sinh bệnh thôi!”

“Không sao, cơ thể anh khoẻ mà.”

Vì làm rất nhiều việc nên Uông Tường không có cả thời gian ăn cơm, mặc kệ trời mưa hay nắng đều ở trên xe máy, lưng đeo thùng dụng cụ chạy ngược chạy xuôi, không ngừng nghỉ, thể lực đã suy kiệt nghiêm trọng. Tuy kiếm được tiền nhiều gấp đôi thường ngày, nhưng hai gò má Uông Tường đã hóp lắm rồi. Tiểu Vũ nhìn sắc mặt anh trai nhợt nhạt, rất đau lòng, nhưng có nói thế nào anh trai vẫn ngoan cố làm việc, không chịu nghe cậu khuyên.

“Nhưng mà, anh ăn cơm chiều xong đã rồi đi?”

“Không đâu, anh sợ không kịp, khách sạn đó đang rất cần người sửa, phòng tổng thống có người trả phòng, nếu không tu sửa kịp thời sợ khách sau đến sẽ không hài lòng. Anh đi đây!” Uông Tường bộ dạng gầy yếu biến mất ngoài cửa.

“Là phòng này đây, nhất định nhanh chóng sửa chữa, nửa giờ nữa chúng tôi có khách tới rồi.” Quản lí khách sạn mở cửa phòng, đưa Uông Tường vào phòng tắm, chỉ cho cậu chỗ hỏng hóc rồi rời đi.

Không hổ là phòng cao cấp nhất khách sạn năm sao này, thiết bị trong phòng tắm đều là hàng hiệu, ngay cả những phần bị che khuất cũng không tầm thường. Sàn bóng loáng, sạch không một hạt bụi, còn có thể soi gương được luôn. Sửa chữa chỗ này xong, hẳn tiền công ngang một tháng mình vất vả kiếm ra? Khung cảnh tinh tế đẹp đẽ như thế này, thật đúng là dành cho con người xuất thân cao quý, tao nhã kia…

Uông Tường đang đứng ngơ ngẩn giữa phòng tắm bỗng chợt tỉnh.

Làm gì đó! Vì sao tự nhiên lại nghĩ tới cái kẻ có “ống nước lớn” độc ác đó chứ? Cả tuần nay ngày nào cũng cố làm việc, Uông Tường ngươi còn có sức mà mơ mộng thế sao? Xem ra ngươi vẫn chưa tỉnh ngộ?

Uông Tường trong lòng tự mắng nhiếc mình. Buồn bực thở dài, nghĩ mình nhất định bệnh rồi. gần đây, cứ hay vô tình nhớ tới cái “ống nước” đặc biệt kia, không được nhìn nụ cười dịu dàng tao nhã đó, không được nghe giọng nói trầm ấm đó, thật giống như cơm ăn không no, toàn thân không còn sức lực. Ây… Vốn định hồi phục tinh thần trong hai tuần, thay đổi lại tâm tính, tiếp tục phát triển gia nghiệp, nhưng lại không có chút tác dụng nào. Vì trong lòng vô cùng, vô cùng, vô cùng mong nhớ người đàn ông kia… Nhân tiện cũng rất nhớ cái ống nước khiến mình phải rơi nước mắt kia nữa…

AAA! Stop! Uông Tường! Ngươi lại nghĩ bậy gì! Ngươi đã quyết tâm hối cải rồi cơ mà! Chuyên tâm làm việc mới là đúng đắn chứ!

Uông Tường tỉnh táo lại, nhìn đồng hồ.

Trời ạ! Mình làm trò vớ vẩn mãi đi! Mất toi hai mươi lăm phút rồi, quản lí nói khách sẽ tới bây giờ. Trong vòng năm phút phải sửa cho xong mới được!

Uông Tường luống cuống cầm lấy cờ lê, dùng sức vặn chỗ tiếp giáp hai đường ống.

Cạch!

Tiếng kim loại vỡ vang lên, Uông Tường cứng đờ người. Sắc mặt tái nhợt, vội vàng lục tung thùng dụng cụ tìm keo, nhưng tiếc là chậm mất rồi, vì ở chỗ nối bị áp lực nước làm vỡ to hơn, nước theo vết nứt phun ào ào, làm ướt sạch quần áo Uông Tường. Trên sàn nhanh chóng ngập nước, càng lúc càng không thể cứu chữa. Hỏng bét! Uông Tường vội bịt vết nứt, nhưng không ngăn được dòng chảy cuồn cuộn, không thể chống lại được áp lực nước. Cậu bèn đứng bật dậy, muốn chạy ra hỏi phục vụ xem van hệ thống nước ở chỗ nào. Qua phòng khách, hoang mang quá mà lại va chạm mạnh…

Xoảng!

Tiếng đồ vật vỡ vang lên. Cái bình hoa bằng ngọc lưu ly cao cấp đã hoá thành một đống hổ lốn…

“Làm sao? Chuyện gì?” Quản lý khách sạn đang định tới xem công việc của Uông Tường đã làm đến đâu, nghe thấy âm thanh đổ vỡ, vội vàng mở cửa xông vào.

Uông Tường ngây người, đứng cạnh đám mảnh vỡ, chân tây luống cuống.

“Có chuyện gì?”

“Xin… Rất xin lỗi… Tôi đang sửa ống nước, sau đó…”

Uông Tường lắp bắp liên hồi, cậu đang muốn giải thích thì quản lý nghe thấy tiếng nước kì lạ trong phòng tắm, chạy vội tới nhìn xem, tức khắc tức điên người!

“Cửa hàng các cậu làm ăn như thế à?” Ông ta chửi ầm lên, “Ống nước thì sửa không xong, làm khắp nơi ngập nước, lại còn đập vỡ đồ trang trí đắt tiền nữa!”

“Thực xin lỗi…”

“Xin lỗi cái gì thì cũng đã nát bét hết rồi! Khách thì sắp tới, cậu muốn chúng tôi sạt nghiệp à? Không được, nơi này bị phá tanh bành rồi, cậu phải bồi thường cho chúng tôi!”

“Anh, lâu không gặp, trông anh so với lần trước có chút khác ha?”

Tuy học ở xa, nhưng Lý Anh Dương vẫn tới thăm Lý Anh Kiệt, chính là muốn cùng anh của mình trò chuyện.

“Sao lại khác? So với trước còn đẹp trai hơn sao?”

“Ngốc, là em nói anh mặt mày cau có như bị bồ đá ấy.” Tuy là nói đùa, nhưng Lý Anh Dương cũng cảm thấy anh mình có tâm sự gì đó.

“Ấy, đừng đùa, anh em hoàn mỹ như vậy, làm sao trên thế giới này có người dám bỏ anh chứ.”

Lý Anh Kiệt cười hiền gõ đầu em trai, nhưng kì thực trong lòng có chút suy tư. Đúng vậy, anh ta hoàn mỹ như thế này, sao lại bị người ta bỏ rơi được chứ? Chỉ vì cái cậu thợ nhỏ đáng ghét kia không dưng lại chạy đi học nâng cao tay nghề. Cậu ta rõ ràng tay nghề rất tốt, đi học khoá “khơi thông ống nước” có phải hơn không? Vốn nghĩ hai tuần sẽ nhanh qua, không nghĩ tới cái cậu thợ kia… không… là không ngờ “ống nước” ở dưới thân tình hình ngày càng nghiêm trọng, khiến anh ta ăn không ngon ngủ không yên, nằm mơ cũng muốn đem ống nước của mình thong thả chăm sóc thân thể mê người đó…

Kì quái, rõ ràng mình mỹ nữ tuấn nam gì cũng đã kinh qua, vì sao giờ lại thấy cô đơn khi không cậu thợ kia chứ? Vì cái gì khi nhớ đến bộ dạng của cậu ta khi “làm việc”, tức giận thở phì phì, cách nói đáng yêu thì trái tim lại đập dồn dập? Mình rốt cuộc bị sao thế?

Người đàn ông chưa từng yêu đương vô cùng nghi hoặc…

“Anh? Anh?”

Hai anh em diện mạo tuấn mỹ như nhau, đều rất kiêu ngạo, nên Lý Anh Dương có chút khó hiểu, khua khua tay trước mặt anh trai. “Sao lại ngây ra thế? Nếu em không biết trước cái tính công tử của anh, em còn tưởng anh đang yêu đó.”

“Yêu? Ha ha… Em điên à?” Lý Anh Kiệt thấy chuyện này rất buồn cười, vội lảng sang chuyện khác. “Đúng rồi, hôm nay tới tìm anh có chuyện gì?”

“Tìm anh đi chơi đó, em hôm nay muốn nhậu với anh, được không?”

“Được, sao lại không chứ?” Lý Anh Kiệt từ trước tới giờ rất yêu em trai, chưa bao giờ cự tuyệt cái gì, huống chi hôm nay anh ta cũng muốn được giải sầu. “Ở đâu? Anh giải quyết chút chuyện rồi sẽ tới ngay.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.