CHƯƠNG 11
Phong ba tái khởi
Biên tập: Mặc Nhiên
Beta: Vy Vy
————————————-
Trong bóng đêm tĩnh lặng, Gia Luật Phong lững thững đi dọc theo lối mòn, bất tri bất giác lại đến Tây viện nơi Liên Tranh sống, cũng chính là chỗ khi còn sống mẫu thân Diệu Âm Đế Cơ của hắn từng ở.
Chọn đại một chỗ dưới mái hiên ngồi xuống, hắn lấy cây sáo trúc ra, đưa lên môi thổi. Ngày hôm nay phát sinh quá nhiều biến cố lớn, hắn cần hảo hảo mà suy nghĩ một chút…
Nói như vậy, năm năm trước… đoạn ký ức bị thiếu trong trí nhớ của hắn rốt cuộc——-
Lúc ấy đã xảy ra chuyện gì?
Ngực đau nhói, tiếng sáo lại du dương mờ mịt, truyền ra rất xa. Không biết qua bao lâu, ánh rạng đông phía chân trời mờ ảo xuất hiện, tia nắng ban mai nhàn nhạt xuyên qua tán lá, rừng nổi lên một trận sương mù, mang theo hàn ý lạnh lẽo. Này một đêm thật dài, cuối cùng cũng kết thúc, trời đã sắp sáng.
Gió thổi, những chiếc lá phong phiêu linh giữa không trung, nhẹ nhàng đáp xuống. Gia Luật Phong nhặt một mảnh lá rơi, phát hiện một đêm qua đi, trên bề mặt lá có ngưng tụ một tầng mỏng hơi sương.
Đột nhiên, hắn phát hiện khác thường, quắc mắt hỏi. “Ai?”
Cách đó không xa, dưới tán cây cổ thụ, hắc y nam nhân trầm mặc đứng. Nghe được thanh niên hỏi, chần chờ một lát, chậm rãi đi tới.
“….Tranh sư huynh, ngươi nhìn lén ta?” Tuy nhớ mang máng chính mình trước kia gọi nam nhân là “Tranh ca”, nhưng giờ phút này, qua nhiều năm như vậy rồi, thanh niên gọi không ra tiếng, đành phải cười cười mơ hồ cho qua.
“Ta… không phải nhìn lén, chỉ là vẫn đứng ở bên kia thôi.” Liên Tranh còn thành thật đáp.
“…Ngồi xuống đi.” Có điểm thất bại, người này hình như nghe không hiểu câu nói đùa và câu hỏi có chỗ khác nhau.
“Hảo.”
Hắc y nam nhân ngồi xuống cạnh thanh niên. Hai người trầm mặc ngồi ở đó, lại không có ai lên tiếng.
Sắc trời dần dần biến sáng, ánh nắng ban mai từ phương đông nhô lên, một tấc lại một tấc nhảy lên đỉnh cây, lên mái hiên, rồi nhô cao chiếu sáng khắp nhân gian. Ánh bình minh diễm lệ tỏa ra hồng quang xán lạn, chiếu rọi rừng phong trong sơn trang, sắc đỏ hòa lẫn vào nhau, đẹp không sao tả xiết.
“Tranh sư huynh, năm năm trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Năm đó mẫu hậu ta qua đời phải không?” Thật lâu sau, Gia Luật Phong nhẹ nhàng hỏi.
“…Đều là mấy việc vặt vãnh, ngươi… không nhớ cũng không sao.” Liên Tranh quay đầu tránh ánh mắt của thanh niên, giọng khàn khàn nói.
“Thật không?” Hồ nghi hỏi lại một câu, Gia Luật Phong cũng lâm vào trầm mặc.
Khuôn mặt thanh niên thấp thoáng giữa sắc đỏ của nắng mai, mi mắt hơi hạ xuống, đồng tử đen láy giấu trong đôi mắt thâm thúy, mái tóc như bị nhuộm đỏ, bay bay trong gió sớm lạnh lẽo trong lành.
Gương mặt tú dật, vẻ mặt bình thản, quanh thân lại tản mác ra loại khí thế khác hẳn ngày thường. Tựa như sương mù mờ mịt ngoài kia, rồi lại so với sương mù càng hư ảo, càng khó nắm bắt.
Xa xa, rừng phong đỏ sẫm như máu.
Liên Tranh ngưng thần nhìn thanh niên, đột nhiên cảm thấy sợ hãi, nhưng cũng không rõ là sợ cái gì.
“….Ngươi làm sao vậy?”
Lúc hoàn hồn lại, Gia Luật Phong ghé vào sát mặt hắn, thần thái nghi hoặc.
“Không có gì.” Thanh niên nói theo bản năng, đột nhiên tiểu kim xà trên cổ tay hắn ngẩng đầu phun tín, đối diện nam nhân, phát ra tiếng tê tê.
Khuông đương!
Liên Tranh cứng người, da đầu run lên, sắc mặt trắng bệch, khóe mắt run rẩy không thôi. Nguyên lai cái loại sợ hãi này đến từ cảm giác bản năng… thật sự là quá đủ rồi!
“… Hình như ngươi thật rất sợ xà?” Gia Luật Phong hứng thú nhìn gương mặt biến hóa lúc xanh lúc trắng như cương thi của người kia.
“Ách, chuyện này…” Vốn chỉ là có chút sợ thôi, nhưng từ năm năm trước… liền biến thành bóng ma tâm lý, cực kỳ sợ hãi. Nhưng mà hắn dĩ nhiên sẽ không nói ra mấy chuyện đó.
“Được rồi, Tiểu Kim, ngủ đi.” Gia Luật Phong sờ sờ đầu tiểu kim xà, ý bảo nó chui vào tay áo mình ngủ tiếp. Liên Tranh âm thầm thở sâu, điều hòa hô hấp. Không nghĩ đến Gia Luật Phong lúc này lại giương mắt, đem vẻ mặc cứng ngắc của hắn thu hết vào trong mắt, sửng sốt một chút, “phốc” một tiếng, bật cười.
Nụ cười của thanh niên bướng bỉnh mà sáng ngời, hệt như nhiều năm trước kia khi còn là thiếu niên. Liên Tranh nhìn hắn, cảm giác ngọt ngào tự đáy lòng chậm rãi lan tỏa, khóe miệng vô thức để lộ ra một mạt tươi cười.
Gia Luật Phong cao thấp đánh giá hắn một lát, nhịn không được hỏi.
“Ngươi đang giận?”
“Không có.” Đổ mồ hôi.
“Vậy ngươi đang thấy… khó chịu?”
“…Cũng không có.” Mồ hôi như nước.
Nhìn thẳng vào mắt hắn,Gia Luật Phong thở sâu, nhẹ giọng nói.
“….Như vậy, ngươi là đang giận ta đã quên ngươi?”
“Không phải chuyện đó!” Liên Tranh luống cuống tay chân.
“…………” Vậy rốt cuộc là thế nào!
“Ta… ta kỳ thật —- đang rất vui.” Có thể lại cùng ngươi ngồi chung một chỗ, ta thực rất vui vẻ.
“Vui vẻ?”
“……Phải.”
“Từ từ, Tranh sư huynh, ý ngươi là, vừa rồi ngươi… cười?” Gia Luật Phong không dám tin, trợn tròn hai mắt, “Phốc, đó là ngươi đang cười, đang cười…. Ha ha ha ha!” Có thể đem vẻ mặt tươi cười biểu hiện thanh dữ tợn như vậy, trừ ngươi ra chắc chẳng còn ai làm được đâu!
“….” Liên Tranh đơ người, mặt dần dần chuyển xanh, ai oán nhìn ra phía chân trời xa xa.
Vì cái gì khi hắn cười luôn bị mọi người hiểu lầm a? Ô, hắn thực sự rất vô tội, cực kỳ vô tội nha….
Phía trên bầu trời cao, Ngọc Trảo hải đông thanh rúc lên mấy tiếng, lượn qua lượn lại. Gia Luật Phong ngẩng đầu nhìn theo, sâu trong đôi mắt hiện ra chút hoài niệm.
“Đây là con ưng lúc trước ta tặng ngươi?”
Bọn họ còn từng cắt cổ tay, giao hòa huyết mạch, thề vi huynh đệ, đồng sanh cộng tử.
Trí nhớ bị quên lãng mơ hồ hiện ra từng chút một, Gia Luật Phong cười nhẹ, cầm tay Liên Tranh.
Liên Tranh cúi đầu, bàn tay thanh niên lạnh nhưng mềm mại, ngón tay thon dài, đã không còn nhỏ nhắn như lúc còn nhỏ. Xòe bàn tay ra, thậm chí còn có thể bao lấy bàn tay nam nhân. Cảm giác lành lạnh tẩm nhập đáy lòng, nhưng lời thanh niên nói ra lại ấm áp mà kiên định.
“Tranh sư huynh, tuy rằng ta quên rất nhiều chuyện, nhưng là mỗi chuyện nhớ được, cơ hồ đều có bóng dáng ngươi. Ta nghĩ, ta có thể tin tưởng ngươi, phải không?
Ta không biết năm năm trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng ngươi đã không muốn nói thì thôi vậy.
Tranh sư huynh, ngươi kế nhiệm trang chủ đi. Cái chết của phụ vương, ta không tin chính ta lại làm… Cho nên, ngươi giúp ta, chúng ta cùng nhau tìm ra hung thủ thực sự, được không?”
Liên Tranh nhìn thấy ánh mắt trong trẻo bướng bỉnh của hắn, trầm mặc gật đầu.
Hôm sau, Liên Tranh chính thức kế nhiệm chức vụ trang chủ Hồng Diệp sơn trang. Sau lễ kế nhiệm, táng nghi của tiền trang chủ Gia Luật Hạo Thiên lập tức được cử hành.
“Hạ thì hướng âm thực, đông thì hướng dương thực, sử ngã xạ liệp, trư lộc đa đắc….”
Trong tiếng chú ngữ thấp ám của thánh cô, thi thể của Đại Liêu hoàng đế vong quốc bùng cháy. Khói nhẹ lượn lờ, tiếng chuông luẩn quẩn, tộc nhân Khiết Đan quỳ sát đất, vẻ mặt bi thương.
Dựa theo thiên táng táng tục, di cốt người chết vốn là để trên núi ba năm, giờ đổi thành đốt cháy. Nhưng Liên Tranh cùng Gia Luật Mạn Lâm đạt chung nhận thức, đó là Liêu quốc đã vong, bọn họ thân ở nội cảnh Kim quốc, vẫn là không nên làm quá rầm rộ. Gia Luật Phong cơ hồ cảm giác được bọn họ còn giấu diếm mình chuyện gì đó, chính là biết chắc hỏi cũng không được gì, thành ra giả vờ như không biết.
Thi thể sau khi thiêu xong, tro cốt được đặt vào bức tượng điêu khắc bằng gỗ, đưa vào địa huyệt trong bí đạo. Noi đó cũng chính là mật thất của Diệu Âm Đế Cơ. Xa cách nhiều năm, vợ chồng rốt cục đã có thể hợp táng.
Xử lý xong hết thảy mấy việc râu ria, Liên Tranh lặng lẽ theo đường ngầm trong thư phòng đi xuống, tiến vào huyệt đường bái lạy sư trượng lần cuối.
Gia Luật Hạo Thiên cùng Diệu Âm Đế Cơ khi còn sống yêu hận dây dưa, sau khi chết lại chôn cùng một chỗ, nói ra cũng không biết là duyên hay là nghiệt. Trong mộ thất, cỗ quan tài tinh mỹ quí giá được mạn sa bao phủ, tản mác ra hàn khí băng lãnh quỷ dị. Liên Tranh chậm rãi ra khỏi mộ thất, đi qua đường hầm chỉ đủ rộng để một người qua, dưới chân vô sốt xà cốt bị đạp lên kêu răng rắc. Phảng phất như có thể nghe thấy huyết tinh meo mốc từ bốn phương tám hướng xâm nhập lại, chuyện cũ trong đầu chầm chậm trôi qua.
Năm đó, hắn cùng Gia Luật Phong bị Diệu Âm Đế Cơ đang phát cuồng đẩy vào bí đạo trong lòng đất, lại sai đám xà truy kích. Hai người cuống cuồng chạy trốn, theo thông đạo chỉ vừa một người chạy trốn, Liên Tranh đi sau, ven đường đánh chết vô số xà trùng. Cuối cùng, hắn và Gia Luật Phong trốn đến chỗ thạch thất có chứa ‘tống táng chi cụ’, đóng chặt môn thất bằng ngọc thạch cực nặng, có thể tạm thời thoát nạng.
Nhưng mà, Diệu Âm Đế Cơ đã mất hết thần trí, chỉ huy đàn xà chặn ngoài đường hầm, cùng hai người giằng co liên tục mấy ngày. Liên Tranh vốn nghĩ chờ sư trượng Gia Luật Hạo Thiên phát hiện sự tình khác thường, phái người tới cứu bọn họ. Chính là đợi một ngày lại một ngày, sư trượng vẫn không có tới…
Trong thạch thất, châu báu ngọc ngà chồng chất như núi, nhưng lại không có thức ăn nước uống. Khi đó cũng chưa có thông đạo thông lên mặt đất kia, thạch thất chính là ở cuối cùng bí đạo, không có đường ra. Hắn cùng Gia Luật Phong ở bên trong mệt nhọc không biết bao lâu, nhìn không thấy ngày qua đêm tới, Liên Tranh chỉ có thể ước chừng đại khái, nghĩ bọn họ ở trong đó chắc cũng đã hai ngày. Hắn công lực cũng khá tốt nên chưa sao, nhưng thiếu niên Gia Luật Phong thể chất gầy yếu, cuối cùng chịu không nổi, mơ mơ màng màng ngất đi. Thiếu niên thần trí mê mang, có đôi khi đột nhiên tỉnh lại, cầm lấy tay Liên Tranh, lẩm bẩm nói.
“Tranh ca, là ta liên lụy ca, nếu không mẫu hậu ta cũng sẽ không… Ta nên để ca một mình quay về Lâm An mới đúng…. Là ta hại ca….”
Liên Tranh trong lòng khổ sở, trầm giọng nói.
“Không được, chúng ta phải cùng đi Lâm An, cùng xem ao sen liên tiếp trải dài mười dặm…. một ngày nào đó, chúng ta sẽ cùng đi!”
Gia Luật Phong cười nói.
“Ha, chờ đi Lâm An, ta muốn ăn củ sen, cắn một ngụm vừa giòn vừa ngọt, lại nhiều nước…. được không?”
Liên Tranh nói.
“Hảo, đệ muốn ăn gì liền ăn cái đó.”
Gia Luật Phong im lặng một lúc lâu, bỗng dưng nghẹn ngào.
“Tranh ca, chúng ta thật sự còn có thể cùng nhau đi Lâm An sao?”
“Ừ… Một ngày nào đó.”
Hai người họ nhìn nhau cười, dưới ánh sáng của dạ minh châu, gương mặt tươi cười mang đầy thống khổ cùng ảm đạm. Bời vì bọn họ đều biết, này đó bất quả chỉ là những lời nói dối ngọt ngào, bọn họ sắp ở chỗ không ai hay biết này mà chết đi.
Bị đói cùng khát tra tấn, người có ý chí sắt thép đến đâu cũng sẽ sớm điên cuồng. Hai người khốn khổ trốn trong thạch thất, ý chí muốn sống cũng chậm rãi tiêu tan. Liên Tranh dần quên thời gian trôi, trong đầu chỉ còn lại trống rỗng hư vô, chờ đợi cái chết đến gần.
Một ngày, hắn đột nhiên tỉnh dậy, nhìn thấy Gia Luật Phong uể oải nằm cạnh bên, đôi môi thiếu niên khô nứt, gương mặt tiều tụy, nhất thời lòng đau như cắt. Đột nhiên linh quang chợt hiện, hắn nhấc tay trái của mình, xem chuẩn uyển mạch, dùng sức cắn mạnh. Máu từ vết thương ào ạt chảy ra, hắn liền đem tay tiến đến bên môi thiếu niên, làm cho tiên huyết chảy vào trong miệng. Gia Luật Phong thần trí hôn trầm, đầu óc vựng huyễn, hai mắt mở không nổi, hàm hồ thốt lên.
“Tranh ca?”
Liên Tranh cố giữ giọng bình thường, nói.
“Ta… giết mấy con rắn, xà huyết hơi tanh, đệ cố nhịn một chút……”
Gia Luật Phong nghe vậy thả lỏng, mơ mơ màng màng hút miệng vết thương, máu tươi tràn vào khoang miệng, phảng phất như tinh lực từng giọt từng giọt đang chảy vào cơ thể. Lúc này thiếu niên nỗ lực mở to mắt, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, suýt nữa hồn phi phách tán, vội giãy giụa. Liên Tranh liền điểm huyệt đạo thiếu niên, thúc giục nội lực ngăn không cho máu ngừng chảy, đem máu tươi quán nhập khoang miệng thiếu niên.
Như thế được chừng nửa khắc, Liên Tranh rốt cuộc mất máu quá nhiều mà ngất đi. Gia Luật Phong nằm bên cạnh hắn, nhìn gương mặt trắng bệt kia, rõ ràng là gần trong gang tấc, đau đớn thay lại không thể tiến gần.
Không biết qua bao lâu sau, Liên Tranh choáng đầu hoa mắt tỉnh lại, huyệt đạo Gia Luật Phong cũng đã tự giải. Hai người nhìn nhau một lúc sau, Gia Luật Phong đột nhiên co chặt nắm tay, loạng choạng đi đến cạnh cửa, đập mạnh vào ngọc môn, cao giọng thét lên.
“Mẫu hậu, người còn ngoài đó không?”
Liên Tranh mờ mịt nhìn, không biết thiếu niên muốn làm cái gì.
“Mẫu hậu, người muốn có kẻ chết chung chứ gì? Người thả Tranh ca đi, ta đồng ý với người, vĩnh viễn không ly khai, cùng chết với người… Người thả Tranh ca đi đi…” Thiếu niên lớn tiếng hét, nhưng do suy nhược giọng nói lại như thì thầm. Nước mắt theo hai má chảy dài, lời nói ra tiếng được tiếng mất.
“Van cầu người! Mẫu hậu, mẫu thân, người thả Tranh ca đi!”
Liên Tranh nhìn thiếu niên, lòng đau như cắt. Sao hắn có thể vứt bỏ thiếu niên mà sống một mình đây? Huống chi, Diệu Âm Đế Cơ đã muốn phát cuồng, van cầu nàng như thế cũng chẳng có tác dụng gì!
Gia Luật Phong cầu nửa ngày, ngoài cửa không có tiếng đáp lại, thiếu nhiên hơi run lên một chút, đột nhiên giữ chặt nắm cửa, kéo mạnh.
“Cẩn thận!”
Liên Tranh thấy rõ, nhưng do mất sức, động tác so với bình thường chậm hơn rất nhiều, một chưởng phát ra, đem ngọc môn vừa mở đóng lại. Chính là, chỉ một khắc ngắn ngủi như chớp mắt ấy, đã có vô số xà trùng chui vào được, uốn lượn trườn tới, ngẩng đầu phun tín.
Gia Luật Phong cả người mệt mỏi, ngã ngồi ở gần cửa, nhìn thấy đám xà trùng kia hướng mình bò đến, môi xả ra một mạt cười khổ, không nhúc nhích, đúng là khoanh tay chịu chết. Liên Tranh quay đầu thoáng nhìn, sợ tới mức hồn phi phách tán, trong lúc cấp thiết cũng không kịp nghĩ nhiều, đẩy mạnh một cái, đem thiếu niên ngã sang một bên.
Tiếng “xuy xuy” không ngừng vang lên bên tai, đám xà theo mặt đất uốn lượn trườn về phía trước. Liên Tranh cố nén ghê tởm, chưởng phong lướt qua, nhắm vào chỗ bảy tấc của con rắn đầu đàn. Chính là hắn lúc này quá yếu, lực không đủ, bị hai con rắn từ đâu phóng lên, cắn trúng ngực. Trước mắt Liên Tranh một mảng tối sầm, cơ hồ sắp ngất đi. Đàn rắn nhân cơ hội này, uốn lượn trườn lên.
Sinh vật nhỏ dài trắng mịm lạnh băng bò trên ngực hắn, chậm rãi lên tới cổ. Hơi thở tanh nồng của xà tiêm nhiễm trên quần áo, quanh quẩn không thôi. Đột nhiên trên mặt chợt lạnh, đầu lưỡi hai nhánh trước mắt hắn lúc ẩn lúc hiện, thì ra con xà kia đang liếm hai má hắn.
Liên Tranh trợn trừng hai mắt, không thể động đầy, nhưng vẫn theo bản năng cố cúi người xuống, ôm chặt Gia Luật Phong, lấy thân tế hộ, không lưu bất cứ khe hở nào cho đám xà kia thương tổn thiếu niên. Nhưng là hắn không nghĩ đến, nếu mình chết đi, Gia Luật Phong cũng không tránh khỏi tử lộ.
Thân xà kia dài nhỏ, nhưng lực lại dị thường lớn, gắt gao quấn chặt cổ hắn. Trong thạch thất hôn ám, Liên Tranh thấy trước mắt đôi mắt xanh biếc lóe ra không ngừng, từng đợt mùi tanh đập thẳng vào mũi. Cái đầu xà hình tam giác xấu xí lúc ẩn lúc hiện trước mặt hắn, giống như trêu đùa, dù không cắn xuống nhưng lại mang đến cảm giác ghê tởm. Những con rắn khác cũng thừa cơ trườn lên, ở trên lưng, trên tứ chi của hắn mà gặm cắn.
Cảm giác đau đớn cũng đã sớm không còn, trơ mắt nhìn thân thể mình bị đàn xà cắn xé nhưng không cách nào phản kháng… Tra tấn đáng sợ nhất trên đời cùng lắm cũng chỉ thế này thôi.
Ẩm ướt, âm lãnh, còn có cảm giác dính dấp từ nước bọt của đám xà…
Liên Tranh ghê tởm muốn nôn, cơ hồ muốn ngất đi, gai ốc một trận nổi đầy trên da. Cho ta cết, cho ta chết đi, ta thà rằng chết…. Tiếng hô phẫn uất nơi ***g ngực, nhưng cả người hắn cứng ngắc, kêu không thành tiếng.
“…..Tranh ca, buông, buôn a!” Gia Luật Phong bị hắn bảo hộ trong người, nức nở cầu xin.
“Đùng sợ, Tiểu Phong, đệ đừng sợ, sẽ qua thôi, hết thảy rồi cũng qua thôi….. Chúng ta còn phải cùng nhau đi Lâm An…… đệ đừng sợ………” Đúng vậy, hắn không thể sợ hãi, nếu hắn tỏ ra hèn yếu, Tiểu Phong phải làm sao bây giờ?
Hắn bị đàn xà cắn xé, xà độc nhập thể, dần dần song chưởng vô lực rũ xuống, đã muốn không hộ nổi người trong lòng. Vào lúc này, Gia Luật Phong dùng sức tránh ra, cũng không biết lấy đâu ra khí lực, nhưng lại thoát khỏi cái ôm của hắn, đứng dậy.
Đám xà kia phát hiện có mục tiêu thứ hai, lập tức uốn lượn trườn đến. Gia Luật Phong ngẩng đầu, vẻ mặt kịch liệt, đột nhiên ra tay chế trụ chỗ bảy tất của con rắn đen đầu đàn, dùng sức cầm nó đưa đến miệng, hung hăng cắn mạnh. Xà huyết tanh tưởi, thiếu niên lại như không phát giác, ra sức mút vào. Một lát sau, con rắn kia mất máu quá nhiều, co rút vài cái, bất động. Đàn xà ngửi được mùi máu đồng loại, dã tính càng tăng, vùng thoát khỏi Liên Tranh, bò đến chỗ Gia Luật Phong. Đầu rắn nhấp nhô, cái lưỡi phun ra nuốt vào, trông cực kỳ đáng sợ.
Gia Luật Phong uống no xà huyết, tinh thần nhất chấn, ách thanh cười.
“Các ngươi muốn cắn chết ta sao? Hảo, tới đây!” Tiện tay bắt được một con, cũng không để ý tới con rắn còn sống đang giãy giụa, cười lớn cắn xuống một ngụm, khóe môi huyết tuyến chảy dài, ánh mắt âm trầm cuồng loạn. Liên Tranh tìm được đường sống trong chỗ chết, kinh ngạc nhìn thiếu niên, một hàng nước mắt trong veo chảy dài hai má.
Như vậy không được…….. Nếu còn như vậy, Tiểu Phong cùng hắn nhất định sẽ chết ở chỗ này…. Không là đói chết cũng sẽ phát cuồng mà chết! Nếu muốn ra ngoài, chỉ có—–
Phút chốc, ngoài cửa truyền đến tiếng Diệu Âm Đế Cơ cười dài.
“Hì hì, Phong nhi, Tranh nhi, xem các ngươi còn duy trì được bao lâu?”
Tiếng nói mềm mại, ngữ điệu cười cợt, Liên Tranh nghe vào trong tay, cả người một trận ác hàn.
Giết nàng! Giết nàng!
Xúc động không thể ngăn chặn, tự sâu trong đáy lòng phát ra tiếng rít gào thật lớn.
Sư phụ điên rồi, chỉ có giết nàng mới có thể cứu được Tiểu Phong cùng chính mình.
Chỉ có giết nàng!
—- Giết người sư phụ đã cứu hắn tánh mạng, giáo thụ hắn võ nghệ, đối đãi hắn như con ruột
Không biết lấy đâu ra khí lực, hắn ra sức hướng đến ngọc môn huy một chưởng, cửa đá lần thứ hai mở ra.
“A a a a a!”
Tiếng kêu thảm thiết của nữ nhân phá tan yên tĩnh, vang lên trong bóng đêm rộng rãi. Liên Tranh giật mình thanh tỉnh cũng lắp bắp kinh hãi. Kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy trước mắt hiện ra một khuôn mặt đầy huyết như mặt của nữ quỷ—–
Gai ốc một trận nổi đầy nước, hắn kinh hách, tiện tay huy ra một chưởng.
Một tiếng “rầm” vang lên, mọi thứ thanh tĩnh trở lại. Nữ quỷ đang nghênh diện chạy như điên đến bị hắn đánh cho bay ngược lại, đụng vào thạch bích, thân thể mềm oặt, hôn mê bất tỉnh.
Liên Tranh trấn định, nhìn chăm chú bàn tay phải của mình, da mặt run rẩy không thôi. Hôm nay sao hắn lại lỗ mãng thế? Là do hồi tưởng chuyện cũ, chịu kích thích quá lớn sao? Nói đi nói lại, nữ tử này có thể xâm nhập bí đạo, hành tung khả nghi, hắn hẳn là phải bắt lại tra hỏi, vậy mà chấn kinh quá độ lại đem nàng đánh bay ra. Hiện tại người đã hôn mê, muốn hỏi lại càng không dễ dàng.
Hắn đến bên người nàng, trập trung nhìn, lại càng thêm giật mình. Nữ tử này đúng là thị nữ Tiểu Tinh bên người Gia Luật Mạn Lâm! Hắn đưa tay bắt uyển mạch của nàng, lại là ngẩn ra. Hắn lúc nãy một chưởng là do kinh hắc, cũng không dùng lực quá nhiều, nhưng Tiểu Tinh lại hấp hối, phải là bị nội thương rất nặng!
Đây là có chuyện gì? Một thị nử nho nho vì sao lại xuất hiện trong bí đạo, lại còn bị trọng thương? Ai đã động thủ muốn đưa nàng vào chỗ chết? Mục đích là gì?
Mắt thấy nàng sắp tắt thở, Liên Tranh bất đắc dĩ, điểm vào huyệt Ngọc Chẩm sau đầu nàng, để nàng tạm thời thanh tỉnh xem sẽ nói ra được những gì. Nội lực chảy vào, Tiểu Tinh đột nhiên hét lớn, trừng to mắt, khàn khàn nói/
“Điện hạ, điện hạ, tha ta… Người….”
Liên Tranh cả kinh không phải nhỏ, muốn nghe rõ lại, nhưng Tiểu Tinh đã phun ra một ngụm máu, nghiêng đầu tắt thở.
…….Điện hạ?
Này “điện hạ” là chỉ hoàng cô điện hạ, hay là —– vương tử điện hạ?
Hắn kiểm tra thương thế trên người Tiểu Tinh, lục phủ ngũ tạng đều bị một loại chưởng lực bá đạo âm độc chấn vỡ, vô phương cứu chữa. Người động thủ nhất định phải một lực cực mạnh, chỉ sợ ngang tài với mình.
Như vậy rốt cuộc là ai?
Tim không thể ức chế nổi kinh hoàng, hắn đứng dậy, chạy nhanh vào một mảnh tối đen phía trước. Lúc tới ngã rẽ, hắn thấy——–
Gia Luật Phong!
Thanh niên nằm trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh, trên người đầy máu. Phía trước không xa có một cây sáo vàng nằm lăn lóc. Trên thân sáo bằng vàng máu vẫn chưa khô!
Liên Tranh cuống quít cúi người xem xét mạch đập của thanh niên, may mà vẫn còn nhảy, chính là lúc nhanh lúc chậm, mà trên mặt thanh niên cũng đầy thống khổ…….
Liên Tranh ngẩng đầu, nhìn thạch bích bên cạnh. Tuy ánh sáng mờ nhạt, nhưng Thái Ất chân khí của hắn đã sớm đại công cáo thành, trong bóng đêm nhìn vật vẫn rõ như ban ngày, chữ viết trên vách đá hiển nhiên thấy rõ ràng rành mạch.
“Trọng lời đồn đãi khen chê mà đánh mất một đời tình cảm chân thành, hối hận cũng đã muộn màng! Ô hô, mai sau thác xuống cửu tuyền, còn mặt mũi nào gặp lại người đây?”
—-Đó là sau khi Diệu Âm Đế Cơ mất, Gia Luật Hạo Thiên duy nhất một lần tiến vào mộ thất đã khắc lại.
Hắn thân thủ sờ soạng, nét chữ cùng đầu ngón tay hoàn toàn phù hợp. Như thấy lại năm xưa khi sư phụ qua đời, Gia Luật Hạo Thiên một mình đến nơi đây, trong bóng đêm dùng chỉ lực viết xuống câu này, nội tâm đau đớn, hối hận không thôi. Lúc có thì không biết quí trọng, vì sao phải đợi đến lúc mất đi mới đến mà bi thống. Bi kịch của cả đời người, lại chỉ tóm gọn trong một câu như thế.
Hắn cùng Gia Luật Mạn Lâm đạt chung nhận thức, đó là mau chóng là cho thi thể của Gia Luật Hạo Thiên nhập liệm, hoàn thành ước nguyện cùng hợp táng với Diệu Âm Đế Cơ. Chỉ mong đôi phu phụ này dưới hoàng tuyền có thể đoàn tụ cùng nhau.
……..Chính là, Gia Luật Phong vì sao lại té xỉu ở chỗ này?
Câu khắc trên thạch bích này hiển nhiên là lần đầu tiên thanh niên được thấy. Chẳng lẽ— khiến thanh niên nhớ lại đoạn ký ức của năm năm trước? Nhớ lại… cái chết thảm của mẫu thân Diệu Âm Đế Cơ?
Cho nên thanh niên mới lần thứ hai phát cuồng, đánh bị thương thị nữ Tiểu Tinh?
Nhưng chưởng lực hùng hậu kia không phải là công lực Gia Luật Phong có thể có….
Liên Tranh nửa ngồi xổm xuống một góc sáng, nhìn thanh niên đang bị ngất, mày nhíu lại. Rất nhiều băn khoăn, rất nhiều mê chướng……..
Hắn một lòng suy ngẫm, không phát giác phía sau có một bóng đen lặng lẽ tới gần……
Hương khí thơm phức trong bóng đêm tản ra, đó là mùi cơ thể của nữ nhân.
Tóc dài từ đỉnh đầu thùy hạ, có vài sợi phảng phất rơi trên cổ hắn….
Đôi bàn tay lạnh lẽo, không nặng không nhẹ chạm vào vai hắn.
Bộp!
Hai tròng mắt Liên Tranh như muốn nổ tung, hô hấp cơ hồ đình chỉ, tóc gáy dựng thẳng lên.
Là ai? Có phải… âm hồn của sư phụ? Người… người đừng dọa ta nha ~ Ta sợ cái gì cũng sẽ không sợ quỷ! Ta không sợ, không sợ, thật sự không sợ ~
“A? Liên… trang chủ?”
Liên Tranh quay phắt đầu lại, nhìn thấy Gia Luật Mạn Lâm đừng sau mình thản nhiên cười, mồ hôi từng giọt từng giọt hạ xuống….
Hoàng cô điện hạ thật là đem bốn chữ “xuất quỷ nhập thần” phát huy đến cao độ a… Ngươi có biết người dọa người dễ gây án mạng lắm không?
Hắn trong lòng oán giận lẩm bẩm, nhưng biểu tình ngoài mặt vẫn là âm trầm băng lãnh, vạn năm như một.
“Hoàng cô điện hạ, người tới đây làm gì?” Liên Tranh khụ một tiếng.
Gia Luật Mạn Lâm nhíu mi nói.
“Ta gọi Tiểu Tinh cùng Yến nhi đến đây chuẩn bị cầu chúc lễ khí, định sẽ lén tế bái hoàng huynh cùng hoàng tẩu. Nhưng vừa rôi Yến nhi khóc lớn chạy ra ngoài, ta hỏi nàng Tiểu Tinh đâu, nàng cũng chỉ khóc mãi, cho nên ta tự mình đến xem.”
“Tiêu cô nương vốn ở cùng Tiểu Tinh?” Hắn híp mắt nhìn nàng.
“Có chuyện gì sao?” Gia Luật Mạn Lâm liếc Gia Luật Phong hôn mê dưới đất một cái, hỏi tiếp, “Chẳng lẽ vị chất nhi (cháu) này của ta lại làm ra chuyện gì nữa rồi?”
“…..Sự tình chưa chứng thật.”
“Hứ, cho dù chứng thật, chỉ sợ ngươi cũng sẽ đem cho thành không thật đi?” Nàng cười lạnh.
Liên Tranh mím môi không đáp. Nàng nói là sự thật, hắn không có gì để phản bác.
Bỗng nhiên, trong bóng đêm yên tĩnh truyền đến tiếng bước chân. Hai người giương mắt nhìn lại, chỉ thấy Tiểu Thu cầm theo một cái đèn ***g, chạy như điên lại, thần tình hoảng sợ.
“Không tốt không tốt! Có người chết, tai nạn chết người!”
Gia Luật Mạn Lâm cả kinh, tức khắc chạy lại xem. Liên Tranh nhíu mày, phương hướng Tiểu Thu chạy đến là cùng hướng với minh lúc nãy, chắc là nhìn thấy thi thể Tiểu Tinh rồi.
…. Bất quá, nơi này không phải gọi là “bí đạo” dưới lòng đất sao? Còn được gọi là “cấm địa” mộ thất? Vì cái gì… ai cũng có thể chạy vào được thế? Cho là cái chợ tùy tiện ra vào sao? Hết một người lại một người! Thủ vệ canh cửa để làm cảnh chắc? Phải chỉnh đốn, nhất định phải chỉnh đốn!
Trang chủ nổi giận, hậu quả thực nghiêm trọng a!
Lúc này, Gia Luật Mạn Lâm đã trở lại, sắc mặt âm trầm, hiển nhiên là đã nhìn thấy xác chết của Tiểu Tinh.
Tiểu Thu nhát gan, nhìn đến nàng sát khí đầy mình, lập tức lui đến sau lưng Liên Tranh, chỉ dám ló cái đầu ra ngoài, biện bạch.
“Không phải ta giết nha! Chính là vừa rồi ta không thấy rõ, không cẩn thận đạp trúng, còn bị ngã lăn ra….”
Liên Tranh mặt đầy hắc tuyến, khóe miệng run rẩy không thôi. Tiểu Tinh cô nương nếu có linh thiêng, nhất định sẽ chết không nhắm mắt.
“Gia Luật Phong! Ngươi đứng lên cho ta!” Gia Luật Mạn Lâm căn bản không để ý đến Tiểu Thu, nắm cổ áo Gia Luật Phong mạnh mẽ lay động.
Thanh niên rên rỉ một tiếng, mờ mịt mở mắt. “…Cô cô?”
“Ngươi lại làm chuyện tốt gì nữa rồi?” Gia Luật Mạn Lâm chọn mi, ánh mắt sắc bén.
Liên Tranh nhíu mày nói.
“Từ từ, Tiểu Thu, ngươi vào bằng cách nào?”
“Ta là cùng vương tử tới a! Vương tử nói muốn nhìn mặt phụ thân lần cuối, ta liền cùng ngài ấy tới đây.” Tiểu Thu lanh lẹ trả lời.
“…. Vậy các ngươi tách ra lúc nào?”
“Mới đây thôi, chúng ta nghe thấy phía cuối có tiếng nói chuyện, ta sợ là cương thi, muốn trở về lấy cái đèn ***g… Vương tử bảo ta về lấy, ngài ấy đến xem trước ra sao, kết quả ta cầm đèn ***g, định đi tắt lối đó xuống, không nghĩ tới…..”
Gia Luật Mạn Lâm cười lạnh.
“Không cần hắn nói, nhất định là Phong nhi lại phát tác, thần trí không rõ đánh nhau cùng Yến nhi và Tiểu Tinh, rồi giết Tiểu Tinh…….”
Gia Luật Phong ở một bên lẳng lặng nghe, có chút đăm chiêu, nhưng vẫn không nói chuyện.
Liên Tranh phản bác.
“Đây đều là phỏng đoán, không có gì chứng thực.”
“Vậy ngươi muốn làm thế nào?” Gia Luật Mạn Lâm hừ lạnh.
Tiểu Thu nghe hai người cãi, lỗ tai ong ong cả lên, bạo gan nói.
“… Hai người ở trong này cãi đến sáng cũng không có biện pháp, không bằng thỉnh Tiêu cô nương đến đối chất đi!” Bỗng nhiên phát hiện mọi tầm mắt đều hướng đến mình, Tiểu Thu giật cả mình, ngập ngừng hỏi, “Ta nói sai sao? Hì, nếu nói sai coi như ta chưa nói gì hết nha, đừng nhình ta như vậy, ô ô ô…….”
Liên Tranh yên lặng xoay người.
Không, Tiểu Thu, sư tôn vẫn con rằng ngươi từ trước đến nay chỉ có vận may trời cho chứ không có đầu óc, thì ra sư tôn sai rồi——-
Ngươi ngẫu nhiên cũng sẽ nói ra được mấy lời có lý…………..