Thủy Tú Sơn Minh

Chương 6: Chương 6




Chuyển ngữ: Lệ Lâm.

Đêm hôm đó, Úy Trì Minh Nguyệt trằn trọc, không thể ngủ ngon.

Nàng cũng chưa từng quan tâm qua chuyện Úy Trì sơn trang, nhưng nay, nàng không thể không nghĩ. Nhưng vô luận nàng nghĩ như thế nào, chung quy là sương mù dày đặc, không rõ chân tướng.

Ngày thứ hai, qua giờ Thìn, nàng mới miễn cưỡng đứng dậy, sau khi rửa mặt chải đầu, nửa nằm ở nhuyễn tháp dùng điểm tâm.

Đợi khi nhìn thấy tỳ nữ dâng điểm tâm, nàng không khỏi nhíu mi.

Tuy nói nàng mỗi lần đến Úy Trì sơn trang, đều mang theo tỳ nữ tôi tớ, ngay cả xe kiệu mã phu đều là tự chuẩn bị. Chỉ có ẩm thực, là do Úy Trì sơn trang lo liệu. Nàng vốn cũng muốn mang theo đầu bếp đến, nhưng hàng năm chỉ đến có hai tháng, có phòng bếp riêng, chung quy rất phiền toái, vì thế nên từ bỏ. Cho tới nay, nàng cũng không cảm thấy có chỗ nào không thỏa mãn. Nhưng hôm nay, thức ăn trước mắt lại làm cho nàng thấy không vui.

Cháo mè đen, ăn cùng thịt bồ câu nấu rượu mật ong, nước mơ nấu măng. Có bốn dĩa hoa quả khô là: Hồ đào hổ phách, hạt thông, hạt dẻ thơm, mứt hạt sen, điểm tâm bốn đĩa: bánh hạt dẻ, bánh mứt táo, hạnh nhân tô, chả giò (miền bắc gọi là nem rán).

Những thứ này phải nói là tinh xảo ngon miệng, nhưng riêng mấy thứ này, Úy Trì Minh Nguyệt đều không thích. Nàng cau mày, đẩy chén cháo ra, rầu rĩ nói: “Ai ăn những thứ này……”

Một bên tỳ nữ nghe vậy, cười nói: “Tứ tiểu thư, nay Địch tổng quản xảy ra chuyện, sơn trang sự vụ không người chuẩn bị, ngài chịu khó ăn chút đi.”

Úy Trì Minh Nguyệt trầm mặt, không tình nguyện chọn một khối hạnh nhân tô, cắn một miếng nho nhỏ, bất mãn nói: “Trừ hắn ra không còn người khác sao?”

Tỳ nữ nói: “Việc này không biết. Có điều, người của phòng bếp nói, thức ăn của Nam uyển đều là do Địch tổng quản một mình xử lý. Ngày thường, cách ngày sẽ đem thực đơn đưa tới phòng bếp, giao cho chuẩn bị. Nay không có người giao, phòng bếp liền lấy thực đơn thông thường để làm cho tiểu thư.”

Úy Trì Minh Nguyệt nghe nói thế, nhớ lại thức ăn từ trước tới nay, không khỏi có chút kinh ngạc.

Một tỳ nữ khác nói tiếp, “Kỳ thật, không chỉ có ẩm thực, mọi thứ trong Nam uyển này, lớn thì cây cảnh hoa lá, nhỏ thì vật trang trí trang sức, toàn bộ đều là Địch tổng quản chuẩn bị nha.”

Úy Trì Minh Nguyệt nghe vậy, lại thất thần một chút. Nàng nhìn mọi nơi chung quanh, chăn lông cáo trắng, rèm châu gỗ trầm, màn lụa xanh mỏng, đồng tử đường cầm (đàn bằng gỗ cây đồng), tranh hoa điểu vẽ tỉ mỉ…… Không chỗ nào không phải là vật nàng yêu thích. Phóng mắt ra ngoài cửa sổ, khúc kính điêu lan, mai hoa ngạo tuyết, càng hợp ý nàng. Nàng sớm coi những việc này là đương nhiên, cũng chưa từng nghĩ, hiểu rõ sở thích của nàng như thế, lại là hắn……

Nàng trầm mặc một lát, mở miệng hỏi: “Hắn đã thức chưa?”

Tỳ nữ cười đáp: “Đã sớm thức dậy. Mai tiên sinh cùng hắn chơi đã lâu.”

“Chơi?” Úy Trì Minh Nguyệt nghe được lời này, nhíu mày đứng dậy, lập tức đi ra ngoài cửa,“ Lộn xộn cái gì! Ta đi nhìn xem.”

Các tỳ nữ thấy thế, che miệng bật cười, đi theo.

Úy Trì Minh Nguyệt đi vào phòng xép cách vách, chỉ thấy toàn bộ tỳ nữ đều tụ ở bên giường, cười cợt đùa giỡn, không có quy củ. Mai Tử Thất đang ngồi một bên, nhìn ván cờ mà ngẩn người.

Úy Trì Minh Nguyệt cũng không quản bọn họ, đi về phía trước. Lúc tới gần, liền nghe tỳ nữ mềm giọng: “Đây là muỗng thứ mấy nha?”

Chỉ nghe Địch Tú thành thật đáp: “Thứ tư.”

Tỳ nữ cười duyên nói: “Ừm, ngoan, uống thêm một muỗng, chúng ta ăn đường.”

“Tiếp theo đến phiên ta đút chứ?” Trong đám tỳ nữ có người gắt giọng.

“Ta trước!” Người còn lại lập tức bất mãn.

Úy Trì Minh Nguyệt lúc này cứng đờ, trong lòng lạnh vô cùng. Một hồi lâu, nàng khôi phục lại, nhíu mày bất mãn nói: “Các ngươi đang làm cái gì?”

Tỳ nữ nghe tiếng, thu ý cười, cúi người hành lễ.

Một tỳ nữ đang cầm chén thuốc, cười nói: “Bẩm tứ tiểu thư, đút thuốc.”

Úy Trì Minh Nguyệt hạ mắt, nhìn nhìn bát thuốc, sau đó nâng nhẹ tay sờ sờ chén thuốc.

“Đã nguội.” Úy Trì Minh Nguyệt oán giận nói.

Các tỳ nữ nghe được lời này, lại cười lên. Tỳ nữ bưng thuốc khom người, nói: “Nô tỳ đem đi hâm nóng lại.” Nàng nói xong, cầm chén thuốc nhanh nhẹn rời đi. Các tỳ nữ khác thấy thế, cũng rối rít đi ra ngoài.

Rốt cuộc có chuyện gì buồn cười như vậy a? Úy Trì Minh Nguyệt cau mày, không rõ hành động của đám tỳ nữ kia. Nàng cũng lười nghĩ nhiều, muốn nhìn tình hình Địch Tú, cúi đầu, đã thấy hắn đang cười nhìn mình.

Hắn đã đổi băng qua, khoác áo choàng màu tro, tựa trên gối dựa. Hắn cười sung sướng, mặt mày hiền lành trong sáng. Vẻ suy sụp vô lực hôm qua đã không còn, chắc hẳn đã không còn đáng ngại.

Úy Trì Minh Nguyệt nhìn hắn, trầm mặc một lát, bỗng nhiên lớn tiếng nói: “Ngươi không phải giả ngu chứ?”

Địch Tú cả kinh, vô cùng mờ mịt.

“Không được gạt ta! Nói mau!” Úy Trì Minh Nguyệt nghiêm mặt lên tiếng, khí thế phi phàm.

Địch Tú càng thêm mờ mịt, vẻ mặt khiếp sợ.

“Ôi……” Mai Tử Thất ở một bên lúc này mới mở miệng, thở dài, “Tiểu Tứ a, đừng hung dữ như vậy, có chuyện gì từ từ nói.” Hắn nói xong, đứng dậy đi tới bên giường, sờ sờ đầu Địch Tú, dỗ dành, “Ngoan, đừng sợ a, tiên sinh làm chủ cho ngươi.”

Úy Trì Minh Nguyệt thấy thế, lại thêm lạnh lùng. Nàng càng bất mãn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiên sinh, người thật sự tin hắn ngu ngốc?”

Mai Tử Thất cười, lắc lắc đầu, “Hắn không ngốc.”

Úy Trì Minh Nguyệt ngạc nhiên, “Vậy người còn……”

Mai Tử Thất nhìn Địch Tú, cười nói: “Sáng nay ta tỉ mỉ chẩn bệnh cho hắn một lần…… ngày tháng năm, hắn đều nhớ rõ. Toàn thể sơn trang, hắn đều nhận được. Võ nghệ nội lực, cũng không mất chút nào. Thi từ, nhạc lý, tính bằng bàn tính, thuật số, đánh cờ…… Toàn bộ đều chưa quên.” Mai Tử Thất chỉ chỉ thế cờ trên bàn trà kia, “Ta còn đặc biệt cùng hắn chơi một ván.”

Úy Trì Minh Nguyệt không khỏi khẩn trương lên, “Như thế nào?”

Mai Tử Thất nhíu mi cười, “Đương nhiên là ta thắng. Tốt xấu gì ta cũng là tiên sinh nha, ha ha ha.” Hắn không đợi Úy Trì Minh Nguyệt oán giận, liền thu ý cười, trầm giọng nói, “Nhưng mà, ta còn chưa thấy qua có người ngốc đặc biệt như vậy…… Ta chỉ có thể nói, hắn không phải ngốc, chỉ là ngôn hành (ngôn ngữ, hành động) tư duy trở nên giống như trẻ con thôi.”

Úy Trì Minh Nguyệt nhìn Địch Tú một cái, “Có gì khác nhau?”

“Có a!” Mai Tử Thất thật tình nói, “Lời ngươi nói, hắn đều hiểu được. Ai tốt ai xấu, hắn cũng rõ ràng. Trọng yếu nhất là, hắn hiện tại, tuyệt đối sẽ không gạt người.” Mấy chữ cuối, Mai Tử Thất kéo dài giọng, trong lời có ý.

Úy Trì Minh Nguyệt trong lòng chấn động, đương nhiên là hiểu hắn muốn nói về chuyện gì, dậm chân phản bác: “Không có khả năng!”

Mai Tử Thất nhìn nàng cười, vừa muốn nói cái gì, lúc này một tỳ nữ lại tiến vào, hành lễ nói: “Tứ tiểu thư, nhị tiểu thư cầu kiến, nói là muốn thăm Địch tổng quản.”

Nhị tiểu thư Úy Trì Thải Ngọc cùng Địch Tú đã định hôn sự, nay nàng tới thăm, tự nhiên không có đạo lý cản nàng cho ngoài cửa. Úy Trì Minh Nguyệt gật gật đầu, đáp: “Mời nhị tỷ ta vào đi.”

Mai Tử Thất muốn nói lại thôi, cười lắc lắc đầu, đến một bên dọn bàn cờ. Hắn mở miệng, nói: “Ta về phòng trước, để khỏi phải quấy rầy.” Hắn cười, hướng Địch Tú phất phất tay, “A Tú a, tiên sinh lúc khác lại đến chơi với ngươi nga.”

“A Tú……” Úy Trì Minh Nguyệt nghe được cách xưng hô này, trợn mắt há mồm.

Nhưng Địch Tú lại cười, gật gật đầu.

Mai Tử Thất cười khanh khách đi ra ngoài, khi đi qua Úy Trì Minh Nguyệt, vỗ nhẹ vai của nàng, hàm ý sâu xa nói: “Tiểu Tứ a, ngươi từ từ chờ xem.”

Úy Trì Minh Nguyệt cũng không hiểu được lời hắn nói có ý gì, vừa định hỏi, đã thấy tỳ nữ dẫn Úy Trì Thái Ngọc đi đến.

Úy Trì Minh Nguyệt không nghĩ nhiều, mỉm cười kêu: “Nhị tỷ.”

Tuy rằng đại đa số người trong sơn trang, Úy Trì Minh Nguyệt không quen thân lắm. Cho dù là huynh tỷ của nàng, cũng chỉ sơ giao. Duy độc nhị tỷ này, cùng nàng thập phần hợp. Úy Trì Thái Ngọc dịu dàng khiêm tốn, đoan trang hào phóng, cũng rất được Úy Trì Tư Nghiễm yêu thích. Cũng bởi vì vậy, Úy Trì Minh Nguyệt nghĩ như thế nào cũng không thông, vì cái gì muốn đem nhị tỷ tốt đẹp như vậy gả cho tên tâm ngoan thủ lạt, tiếu lí tàng đao, kiêu ngạo ương ngạnh…… “Địch tổng quản”……

Úy Trì Thái Ngọc vào nhà rồi dừng lại, dịu dàng gọi một tiếng, “Minh Nguyệt……” Nàng ngước mắt, lại nhìn Địch Tú ở trên giường. Chỉ thấy mày nàng nhíu lại, rơi lệ.

“Sao lại biến thành như vậy……” Giọng Úy Trì Thái Ngọc mang vài phần đau thương. Nàng tiến lên vài bước, ngồi ở mép giường, “Thương thế ra sao? Có nghiêm trọng hơn không?” Nàng nói xong, vươn tay, khẽ vuốt hai má Địch Tú.

Úy Trì Minh Nguyệt thấy thế, không khỏi xấu hổ, đang muốn lảng tránh. Lại nghe một tiếng thanh thúy “ba”, tay Úy Trì Thái Ngọc lại bị vô tình đẩy ra.

Úy Trì Thái Ngọc ngây ngẩn cả người, khó có thể tin nhìn Địch Tú, run giọng nói: “Ngươi…… Ngươi làm sao……”

Úy Trì Minh Nguyệt tiến lên vài bước, giận dữ mắng Địch Tú: “Lớn mật! Làm càn! Mau nhận lỗi với nhị tỷ ta!”

Địch Tú liếc nhìn Úy Trì Minh Nguyệt, hạ mắt không nói.

“Ngươi……” Úy Trì Minh Nguyệt đang muốn lên tiếng, lại bị Úy Trì Thái Ngọc cản lại.

“Minh Nguyệt, không trách hắn, là ta đường đột.” Úy Trì Thái Ngọc cười khổ, nói thế.

Úy Trì Minh Nguyệt trong lòng bất mãn, nhưng Úy Trì Thái Ngọc nói như vậy, nàng cũng không thể phát tác, đành phải nhịn.

Lúc này, tỳ nữ đem thuốc đã đi tới, khom người dâng, nói: “Tứ tiểu thư, thuốc đã được hâm nóng.”

Úy Trì Minh Nguyệt đang định để cho tỳ nữ hạ chén thuốc xuống, Úy Trì Thái Ngọc lại đưa tay tiếp nhận chén thuốc, dịu dàng nói: “Để ta làm.”

Tỳ nữ “dạ” một tiếng, cúi người lui ra.

Úy Trì Thái Ngọc múc một muỗng thuốc, nhẹ nhàng thổi thổi, đưa đến bên môi Địch Tú.

Địch Tú lại chỉ lạnh lùng nhìn nàng, chẳng những không uống thuốc, cũng không mở miệng.

Trầm mặc lan tràn, không khí phi thường lúng túng. Úy Trì Minh Nguyệt vừa tức vừa vội, vừa định nói cái gì đó, đã thấy Úy Trì Thái Ngọc buông chén thuốc xuống, ai uyển (buồn bã, uyển chuyển) cười nói: “Lần sau ta lại đến……” Dứt lời, nàng đứng dậy, lau lệ yên lặng rời đi.

Úy Trì Minh Nguyệt nhìn theo nàng rời đi, lòng tràn đầy nghi hoặc. Nàng lại quay đầu nhìn Địch Tú, sắc mặt hắn vẫn lạnh băng như trước, làm nàng càng nghi hoặc sâu thêm. Việc hôn sự này là Úy Trì Tư Nghiễm định ra, Úy Trì Thái Ngọc tạm thời không nói, nhưng hắn rõ ràng là trèo cao, vì cái gì lại có thái độ này? Hôm trước nàng thấy, rõ ràng không phải như vậy a……

Nàng nghĩ nghĩ, nhớ lại lời Mai Tử Thất vừa nói lúc nãy: Lời ngươi nói, hắn đều hiểu được. Ai tốt ai xấu, hắn cũng rõ ràng. Trọng yếu nhất là, hắn hiện tại, tuyệt đối sẽ không gạt người.

Nàng cúi đầu, nhìn bát thuốc, suy nghĩ một lát, bưng lên. Nàng ngồi bên mép giường, múc một muỗng thuốc, đưa tới trước mặt Địch Tú.

Trên mặt Địch Tú đột nhiên nở nụ cười, hắn nghiêng người về phía trước, một ngụm uống xong thìa thuốc. Sau đó giương mắt nhìn nàng, chờ nàng hành động.

Úy Trì Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn, lại nhìn nhìn thìa trong tay mình. Nàng do dự hồi lâu, buông thìa xuống, vươn tay, thật cẩn thận xoa hai má hắn.

Hắn vẫn cười như trước, hơi hơi nghiêng đầu, dán mặt vào lòng bàn tay của nàng.

Lòng bàn tay cảm nhận được sự mềm mại lành lạnh, làm cho Úy Trì Minh Nguyệt có chút thất thần. Đợi nàng hoàn hồn, lại sinh e lệ, cuống quít rút tay mình về. Nàng trầm mặc một lát, nhẹ giọng mở miệng, giống như tự hỏi: “Vì cái gì……”

Hắn cũng không trả lời, chỉ cười nói: “Đường.”

“Đường?” Úy Trì Minh Nguyệt bỗng nhiên nhớ lại mới vừa rồi tỳ nữ đút hắn uống thuốc, hình như có nói như vậy. Uống xong năm hớp, có đường ăn…… Nàng không khỏi vừa tức giận vừa buồn cười, sẵng giọng, “Nghĩ thật tốt!”

Hắn nhíu mày, nói: “Đâu có.”

“Không phải ta nói, không tính!” Úy Trì Minh Nguyệt đúng lý hợp tình nói.

Địch Tú ẩn ẩn có chút oan ức, tiếp đó lại nghĩ đến cái gì, mở miệng cười nói: “Viên bột củ sen.”

Úy Trì Minh Nguyệt nghe tới điều này, lo sợ không yên luống cuống, “Ta…… ta mới sẽ không làm cho ngươi ăn!”

Địch Tú càng thêm tủi thân, đang muốn nói cái gì, lại bị Úy Trì Minh Nguyệt cắt ngang, “…… Còn dám đòi ta cho thức ăn, ta còn chưa ăn đây! Đầu bếp nơi này ngay cả ta thích ăn cái gì cũng không biết, rất đáng giận, đều là lỗi của ngươi!”

Địch Tú nghe nàng nói xong, nhợt nhạt cười nói: “Nấm hương xào măng, tôm nõn Long Tĩnh, gà hồ đào, sò khô quế hoa, cá hấp rượu hoa điêu, hà hoa tô, uyên ương đậu cao (bánh đậu hình uyên ương) **……”

Nghe hắn nói ra tên những món này, Úy Trì Minh Nguyệt trong lòng rung động, hơi hơi động lòng; Hai má nóng lên, nhuộm màu đỏ ửng.

Không biết vì sao, nàng lại thấy sợ, run giọng nói: “Không được nói nữa.”

Địch Tú nghe vậy, ngoan ngoãn im miệng.

Úy Trì Minh Nguyệt không rõ cảm giác này là gì, chỉ biết là, nàng không dám nhìn Địch Tú nữa, lại càng không dám ở lâu thêm một khắc. Nàng buông chén thuốc, cúi đầu bước nhanh đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.