CHƯƠNG 3
“Ân, khí sắc của ngươi tốt hơn nhiều rồi.” Nhìn khuôn mặt hai ngày trước còn tái nhợt giờ đã có thêm chút huyết sắc của Hàn Tị Thủy, Tả Vô Tâm hài lòng gật gật đầu.
“Đa tạ, hai ngày qua đã làm phiền ngươi rồi.” Hàn Tị Thủy ôn hòa nói tạ ơn.
Nghe được lời của y, Tả Vô Tâm bỗng nhiên cười, một nụ cười bất khả tư nghị.
“Ngươi đúng là một người đặc biệt.” Hắn bội phục từ tận đáy lòng nói: “Rõ ràng là ngươi bị người khác cưỡng ép bắt tới đây, đã vậy ngươi còn không nhìn thấy gì, nói như vậy không phải càng thêm sợ hãi tình cảnh hiện tại của mình sao? Nhưng ngươi vẫn cứ lạnh nhạt lãnh tĩnh, còn thoải mái tự nhiên, một chút cũng không có bộ dáng kinh sợ.” “Sợ hãi là vô dụng, không phải sao?” Hàn Tị Thủy mỉm cười, thản nhiên nói: “Nếu sợ hãi, không bằng dành chút thời gian tự hỏi một số sự tình khác.”
Nếu biết mình sẽ không bị nguy hiểm tới tánh mạng, vậy thì bây giờ chưa phải thời điểm nên sợ hãi. Chuyện duy nhất làm y sợ hãi thì hai ngày nay đều không xuất hiện trước mặt y, làm y thở phào không ít.
“Như là làm thế nào để trốn khỏi đây?”
“Đúng.” Y không phủ nhận.
“Ngươi sao lại sảng khoái thừa nhận vậy?” Tả Vô Tâm lắc lắc đầu, thở dài: “Ít nhất ngươi cũng nên lừa gạt ta nha!”
“Sao phải phủ nhận? Đây không phải tình hình thực tế sao?” Y mỉm cười.
Cho dù lừa được Tả Vô Tâm, cũng không lừa được người khác. Đối Tả Vô Tâm y không quá đề phòng, y cần dùng toàn bộ tinh thần để đối phó một người — Liễu Tinh Vân.
“Đáp án ?” Hắn ngồi xuống, tràn ngập hứng thú ngồi ở mép giường chờ đợi câu trả lời của Hàn Tị Thủy.
Hắn đã biết vì sao lão đại lại có hứng thú với Hàn Tị Thủy, y thực sự rất đặc biệt.
“Ta trốn không thoát.” Y bình tĩnh nói, lại như có chút đau thương.
Tả Vô Tâm hơi kinh ngạc.
“Hai mắt không thể thấy, ngay cả ra cửa còn là vấn đề.” Y tiếp tục nói, thái độ lạnh nhạt như trước. “Loại tình huống này ta hoàn toàn không có biện pháp rời đi, trừ phi, các ngươi thả ta đi.”
“Ngươi sao lại thẳng thắng với địch nhận quá vậy?” Tả Vô Tâm có chút nghi hoặc.
“Đây không phải là thẳng thắn, mà tùy tiện đều có thể kết luận được. Huống hồ . . . ” Y hơi ngừng một chút, “Huống hồ trước tình cảnh này, chúng ta có thể gọi là địch nhân sao?”
Không thể nói hắn không có tâm phòng bị, nhưng cách hắn trị bệnh cho y, còn cho y ăn đủ thứ dược liệu tẩm bổ, thậm chí còn như bằng hữu bồi y nhàn thoại việc nhà, nhìn thế nào cũng không thấy họ giống địch nhân, ngay cả địch ý bọn họ cũng chẳng có.
Tả Vô Tâm lại hiểu lầm ý tứ của y. Hắn vỗ một cái lên lưng y, hiểu rõ nói: “Vì ngươi là người của lão đại!”
“A?” Hàn Tị Thủy không chút đề phòng nên hơi sửng sốt, gương mặt vì xấu hổ mà hơi đỏ lên. Từ nhỏ tới giờ, lần đầu tiên y lâm vào quẫn cảnh như vậy, làm cho nhất thời y không biết nên đáp sao mới tốt.
Tả Vô Tâm nhìn thấy cảnh này không khỏi ngay người một chút. Tuy nói hắn mỗi ngày đều nhìn thấy dung mạo của mình, nhưng loại vẻ mặt này của Hàn Tị Thủy . . có một loại ý nhị mà hắn không có, lại tạo nên một loại phong tình khác.
“Ta nghĩ ngươi nghĩ sai rồi.” Hàn Tị Thủy bình hòa lại nhịp tim, “Ta cùng quý Đường chủ không phải loại quan hệ này.”
“Ta mới không nghĩ sai.” Tả Vô Tâm đúng lý hợp tình nói: “Bằng không hắn hôn ngươi làm chi?”
“Này…” Y lại trở nên quẫn bách, nhớ lại tình hình ngày đó.
“Ngươi ngượng ngùng a?” Tả Vô Tâm cười khanh khách. Nhiều ngày rồi hắn mới được tận mắt chứng kiến nhiều biểu tình của y như vậy, rất thú vị.
Loại thời điểm này, hắn mới có thể cảm thấy Hàn Tị Thủy chỉ chênh lệch với mình ba tuổi. Hắn vẫn đều cho rằng Hàn Tị Thủy ổn trọng hơn mình nên chắc đã lớn tuổi. Nói ngắn gọn — rất lão thành rồi, một chút cũng không hảo ngoạn.
“Liễu đường chủ chỉ là cảm thấy thú vị, trêu đùa ta thôi.” Một lúc sau, Hàn Tị Thủy nhẹ nhàng chậm chạp mở miệng, trong giọng nói có một loại tâm tìn mhà chính y cũng không xác định được, “Chúng ta đều là nam tử. . . “
“Ta biết, nhưng thế thì tính sao?” Tả Vô Tâm không chút để ý nói: “Tuy rằng lúc đầu ta cũng rất kinh ngạc, nhưng ta cũng không phải lão đại, có tư cách nói gì sao. Dù sao, hắn muốn làm việc gì thì không ai có thể cản nổi.”
Nhớ tới bộ dáng há to mồm của nhị ca, hắn lại nhịn không được cười khanh khách. Tên ngu ngốc kia cũng dám giáp mặt đi hỏi lão đại, còn ở trước mặt hắn nói một đống đạo lý. Kết quả, hắn bị lão đại dùng khuôn mặt tươi cười cực độ ôn hòa buộc lên lưng ngựa, không biết “phóng sinh” tới chỗ nào, khi trở về nhị ca mặt mày xám tro, sắc mặt muốn bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu khó coi.
Hắn mới không thèm đi chọc lão đại ni! ngày hôm qua tâm tình hắn hảo, cho nên chỉ dùng phương pháp chỉnh người nhẹ nhàng kia để giáo huấn nhị ca; ai biết ngày nào đó vào lúc tâm tình hắn không tốt, nghĩ ra được loại khổ hình huyết tinh nào đó để thực thi thì sao?
Loại người khó nắm bắt tâm tư này, vẫn nên không cần đi chọc hắn mới tốt.
“Vậy ta có quyền lợi cự tuyệt không?” Hàn Tị Thủy bỗng nhiên mở miệng.
Tả Vô Tâm nghe được ngữ khí trầm trọng của y, sửng sốt một chút. Đúng vậy! Hắn chưa từng nghĩ tới Hàn Tị Thủy sẽ cảm thấy thế nào, chỉ nghĩ tới chuyện lão đại coi trọng Hàn Tị Thủy.
“Hay là nói, ta thân là một tù binh, liền mặc hắn làm gì ta thì làm?” Y tự giễu cười, “Ta không có quyền lợi cự tuyệt, đúng không?” “Này…” Tả Vô Tâm khó xử không biết nên trả lời như thế nào.
Hắn thích Hàn Tị Thủy, khi ở cùng, y làm người ta cảm thấy thật an tường vô cùng thoải mái. Nhưng mà, Liễu Tinh Vân là nghĩa huynh của hắn, hắn biết rõ tính tình hắn, muốn gì tuyệt đối sẽ cố đoạt bằng được, mặc kệ phải trả giá đại giới gì.
“Đúng vậy, ngươi không có quyền lợi cự tuyệt.”
Một đạo âm thanh lạnh lùng vang lên, làm Hàn Tị Thủy hơi chấn động.
Người tới là Liễu Tinh Vân trong hai ngày nay không hề xuất hiện.
? ? ?
” Vô Tâm, ngươi về chế thuốc đi.”
“Ách…” Tả Vô Tâm nhìn biểu tình không chút cảm xúc của Liễu Tinh Vân, lại quay đầu nhìn Hàn Tị Thủy ngồi ở mép giường không nói câu nào nhưng tay đã nắm chặt thành quyền, ở trong lòng thở dài.
Hắn sao lại cảm thấy mình giống như đi chõ mõm vào chuyện nhà người ta, vô cùng khó xử?
” Vô Tâm.” Liễu Tinh Vân lại trầm giọng nói.
“Biết rồi!” Hắn làu bầu một tiếng, đứng dậy nói với Hàn Tị Thủy: “Tị Thủy, ta đi trước, ngày mai lại đến.”
Hàn Tị Thủy gật gật đầu, Tả Vô Tâm tâm không cam tình không nguyện chạm rãi bước khỏi phòng.
Thanh âm cánh cửa khép lại làm Hàn Tị Thủy giật mình. Nghe tiếng bước chân Liễu Tinh Vân đang tiếp cận mình, y không khỏi lui người ra sát sườn giường.
“Ngươi sợ ta?” Hắn nhìn động tác kia, Liễu Tinh Vân gợi lên một mạt cười, “Ngươi khi nào trở nên dễ bị dọa đến chấn kinh vậy?”
Thanh âm có chút trêu tức của Liễu Tinh Vân truyền vào lỗ tai, Hàn Tị Thủy cắn môi dưới, đem mặt nhìn qua hướng thanh âm vừa phát ra. Trong tai nghe thấy tiếng ghế di chuyển cùng thanh âm sàn sạt của y bào, y biết hắn đang ngồi trước mặt mình, hơn nữa, đang nhìn chằm chằm y.
Không khí hàn lạnh làm Hàn Tị Thủy nắm chặt lấy y bào. Không biết vì cái gì, từ lúc hắn xuất hiện, thân thể y liền trở nên căng cứng, trên trán cũng toát ra một tầng mồ hôi.
“Ngươi thật sự đang sợ ta.” Hắn kéo y đặt trên chân mình, vặn bung ngón tay của Hàn Tị Thủy đang nắm chặt y bào của mình.
Môi Hàn Tị Thủy giật giật, không nói gì. Y biết dù mình nói gì cũng không thể ngăn cản động tác của Liễu Tinh Vân được, đành bỏ mặc việc giãy giụa.
“Không nói lời nào?” Liễu Tinh Vân dùng đầu ngón tay vuốt dọc theo lưng y, hưởng thụ khuôn mặt trướng hồng vì động tác của hắn. Trên mặt y có chút xấu hổ, còn có biểu tình không biết nên làm gì cho phải.
“Thỉnh ngươi . . .buông ra.” Y thấp giọng nói.
“Trừ bỏ những lời này, ngươi không thể nói gì khác sao?” Hắn bất duyệt dùng tay nâng cằm y lên để y đối mặt với mình. “Ngươi có thể cùng Vô Tâm nói nhiều như thế, đối mặt ta thì chỉ có hai chữ ‘ buông ra ‘ thôi sao?
Những lời vừa nãy của hai người quả nhiên đã nhất nhất rơi vào tai hắn, nếu y không hỏi vấn đề kia, hắn vẫn muốn nghe thêm nhiều loại tình tự trong giọng nói của y.
“Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?” Xấu hổ cũng khổ não qua đi, y ngược lại lại trở nên lãnh tĩnh.
“Ta đã tỏ ra rất rõ ràng, Tị Thủy.” Vỗ về cánh hôi đã có huyết sắc, Liễu Tinh Vân lộ ra một mạt cười tà, “Muốn ta lại dùng hành động để chứng minh một lần nữa sao?”
“Thứ cho ta không thể nào lý giải được loại chuyện này.” Y thở sâu, bỏ qua xúc cảm do hắn vuốt vẻ cánh môi của mình mang đến.
“Ta sẽ khiến ngươi hoàn toàn lý giải.”
Hắn nói một cách mềm nhẹ, lại làm cho Hàn Tị Thủy có một loại dự cảm bất an.
Quả nhiên, Liễu Tinh Vân mạnh mẽ ôm lấy thắt lưng y. Sau một trận vựng huyễn, Hàn Tị Thủy phát hiện mình bị hắn ôm vào lòng ngực. Y hơi luống cuống, nhanh bắt lấy vạt áo của Liễu Tinh Vân, phát hiện mình đang bị hấn ôm ra ngoài.
“Chờ, chờ một chút, ngươi muốn mang ta đi đâu?”
“Nói hay không nói với ngươi thì có gì khác biệt?” Liễu Tinh Vân lạnh lùng nói: “Ngươi biết mìn hđang ở đâu sao?”
Hàn Tị Thủy cứng người một chút, bị lời nói của hắn đâm cho bị thương, chợt ngậm chặt miệng không nói lời nào nữa, mặc hắn ôm mình đi.
“Tới rồi.” Liễu Tinh Vân dừng bước.
“Đường chủ, đồ vật đã chuẩn bị tốt.”Một nữ tử cung kính hỏi: “Cần nô tỳ hầu hạ không?”
Nghe được tiếng người khác, Hàn Tị Thủy mất tự nhiên buông vạt áo hắn ra nghiên đầu đi. Tuy rằng nhìn không thấy, y cũng có thể nhận thấy tình cảnh hiện tại của mình có bao nhiêu nan kham.
“Tất cả đi xuống đi.” Hắn mệnh lệnh: “Không được ta truyền, không chuẩn cho bất luận kẻ nào tiếp cận nơi này.”
“Vâng.” Mấy đạo thanh âm chồng lên nhau, từ cửa truyền tới nhiều tiếng bước chân đang ngày càng đi xa.