Đang yên giấc, bỗng
một ánh sáng le lói từ khung cửa sổ hắt vào làm cô mở mắt choàng mắt.
Trước giờ cô ngủ đâu có mở cửa sổ, lại còn che màn cửa nữa mà. Cô chợt
nhận ra mình vẫn nằm ở trên giường nhưng không phải giường của cô.
Mọi thứ trong căn phòng mang nét cổ kính ngay cả cái giường của cô đang nằm cũng vậy, cô thật sự choáng ngợp. Suy nghĩ kỹ thì không thể nào ai đó
rảnh rổi lại đưa cô đến phim trường. Dù cô khá hợp để đóng phim.
Nhìn lại mình một lượt thì... Thật khó tin!!! Tại sao tay cô lại nhỏ thế
này, chỉ bằng thân thể của đứa trẻ mười tuổi. Cô năm nay cũng 22 tuổi
rồi, thân thể này không thể nào là cô được.
Chẳng lẽ, cô lại
xuyên không, thật không ngờ số tôi lại may mắn đến vậy. Trong hàng triệu con người cô lại “may mắn” được thượng đế nhìn trúng.
Để xem cô
xuyên vào gia đình nào đã. Với những sát thủ như tôi, tinh thần lực mạnh mẽ thì đây chỉ là chuyện nhỏ. Đối sát thủ của chúng tôi, chỉ cần một
giây sơ sót là tánh mạng sẽ không còn nên cần có một tinh thần lực cực
kỳ mạnh mẽ.
Sau một dòng trí nhớ, tôi mỉm cười đầy phúc hắc. Thì
ra, cô lại xuyên qua nữ phụ Thúy Vân trong tác phẩm Thanh Vân Kiều
Truyện của Nguyễn Du. Nàng do bị một cơn bạo bệnh mà hồn lìa khỏi xác.
Và cô lại là người chiếm đi cơ thể của cô ấy.
Tôi tự nhủ với
lòng: _Thúy Vân cô yên tâm, tôi đã lấy thể xác cô thì tôi sẽ vì cô mà
thay đổi số phận của cô, mọi chuyện sẽ bắt đầu một trang mới và sẽ không có phải vì gia cảnh, tình yêu hay số phận đưa đẩy nữa._
Cô bất giác
muốn xem thân thể này thế nào, không biết có đẹp như tiểu thuyết Thanh
Vân Kiều Truyện đã đưa ra không nữa. Cô đứng trước gương đồng thì cô
thoáng giật mình, người ở trong gương có thật là cô.
Chủ nhân
của thân thể này tuy còn nhỏ nhưng lại sở hữu khuôn mặt chúng sinh. Đôi
mắt trong suốt như hồ thu như muốn người ta hãm sâu vào trong đó, đang
mở lớn vì kinh ngạc.
Đôi môi đỏ mộng ướt át khiến người người
trầm luân, thân hình yêu nghiệp, lăng lơ khiến người khác dù phạm đại
tội cũng khao khát chiếm giữ.
Đang trong cơn mê mang, ngạc
nhiên tột độ, bỗng có tiếng kéo cửa vang lên kẽo kẹt. Một cô gái tưởng
chừng như nhỏ bé, mới mười hai tuổi nhưng sắc đẹp của cô làm cho hoa
nhường nguyệt thẹn, vẻ đẹp kiều mị không hợp với lứa tuổi lại xuất hiện
trên người cô một cách hợp lý không còn hơp lý hơn.
_Haizzz..._
Cô thầm thở dài. Thật đáng ghen tỵ cô hiện giờ có cũng gọi là dễ nhìn
nhưng so với cô ấy thì thua đến nỗi phải xách dép bỏ chạy. Quả không hổ
danh là nàng Kiều mà được ngòi bút của Nguyễn Du hết sức ưu ái.
Cô còn đang ngẫn tò te thì cô gái ấy bước đến bên cô hỏi: “Vân nhi, em
thấy thế nào? Đã cảm thấy tốt hơn chưa? Có cần mời đại phu coi qua tình
hình của em chứ.”
Cô chợt tỉnh giấc trong cơn mộng mị, chị ấy
thật quá đẹp đi a. Cô cất tiếng trả lời: “Vâng thưa tỷ tỷ. Muội đã khỏe
hẳn.” Tôi thật phục mình, cũng không uổng cho cô đã từng làm ảnh hậu, cô đã từng đóng phim cổ trang nhiều lần và khá đạt yêu cầu.
Cô bé
ấy lại gần đưa tay xem thân nhiệt của tôi, tôi chợt thấy mắt cô bé bỗng
dãn ra. Có lẽ cô bé ấy thật sự lo lắng cho cô. Cô chợt ấm lòng, đã lâu
rồi chưa nhận được tình cảm ấm áp của gia đình rồi nhỉ.
Cô luôn
phải chịu áp lực, sự nghiêm khắc kinh khủng của gia tộc và tổ chức sát
thủ. Có bao giờ được cảm nhận tình cảm gia đình ấm áp là gì.
Cô
ôm chầm cô gái có vẻ đẹp yêu nghiệt kia, dùi vào lòng cô ấy, cảm nhận sự ấm áp mà lâu nay tôi vẫn hằng thao thức nhớ đến. _Thật ấm quá._
Cô bé ấy mặc cho tôi ăn đâụ hủ không trả tiền mà cũng ôm chặt lấy tôi. Cô
ấy nhẹ giọng trách bảo: “Muội sao thế! Hôm nay sao lại dễ xúc động thế!
Còn định ăn đậu hủ chùa đến bao giờ đây.” Tuy nói vậy nhưng cô ấy cũng
ôm cô thêm chặt và khẽ vuốt tóc cô
Cô cảm động, lưu luyến tránh
thoát cái ôm tha thiết của cô bé nọ. Cô nhận ra cô ấy không có ác cảm
với mình, thậm chí còn rất nuông chiều, bao che cho cô.
Tỷ tỷ thấy cô rời khỏi người tỷ cũng vui vẻ cười hiền hòa với tôi. _Mà chao ôi! Sao nụ cười ấy lại đẹp đến thế.