Tên côn đồ kia bật
cười chế giễu: “Cô bé đừng chọc cười ta chứ, lại dám xen vào chuyện của
ông đây à, không biết tự lượng sức.” Đồng bọn của tên đó cũng cười phá
hùa theo.
Mọi người xung quanh thì bàn tán xôn xao: “Cô bé này
sao lại dây vào đám người này, họ tin xấu đồn xa, làm đủ mọi chuyện xấu. Cậu bé ăn xin này chỉ vì sơ ý đụng phải họ mà thành ra thế này.”
Cô không để ý nhiều liền ra tay giải quyết họ nhanh gọn trước ánh mắt kinh ngạc mọi người, miệng họ há to đến có thể nhét được cả quả trứng. Bọn
họ, ai cũng thê thảm vô cùng, người sứt đầu mẻ trán, khuôn mặt sưng phù
không còn nhìn rõ hình thù cô mới phủ tay đi về phía cậu bé.
Cậu
bé cũng rất ngạc nhiên, hai mắt nở to như không thể tin được. Tôi cười
phúc hắc, nói ra quyết định của mình: “Cậu có muốn theo tôi không.” Cậu
bé không chút suy nghĩ, bảo: “Vâng, tôi nguyện ý.” Cậu đã sống cuộc
sống phải lưu lạc đầu đường xó chợ lâu rồi, có người chịu thu nhận cậu
cậu mừng còn không hết.
Cậu bé ngây thơ không biết mình đã bị
nàng tính kế. Nhưng cô cũng không nhận ra rằng cũng có một người đang
quan sát từng hành động của cô với ánh nhìn đầy hứng thú.
Bắt
đầu kể từ ngày gặp cậu bé nọ, nàng chính thức vạch ra kế hoạch để thay
đổi cốc truyện một cách triệt để. Nàng đi từng bước một trong kế hoạch
đầu tiên của mình. Nàng xây dựng cho mình một đội ngũ sát thủ tinh nhuệ, đứng đầu trong tổ chức là cậu bé mà nàng cứu ngày trước_ Mặc Hiên.
Và cô từng bước một thâu tóm, lũng noạn cả một nền kinh tế của cả quốc
gia. Cô thâu tóm các kỹ viện lớn nhỏ tạo cho mình một tổ chức chuyên
cung cấp tin tình báo. Các kỹ viện của nàng chỉ bán nghệ chứ không bán
thân. Cô đặt ra quy định này không cho phép ai chống đối, trừ phi do các cô nương tự chấp thuận.
Vậy mà khách đến vẫn đông nườm nượp như ong vỡ tổ. Vì các cô nương được tự do quyết định tham gia kỳ sát hạch
ba năm một lần của nàng. Từ ngoại hình, tài nghệ đàn, ca, múa... đến
nhân phẩm của họ đều được tuyển chọn một cách nghiêm ngặt, sát sao. Vào
kỳ sát hạch nào, cũng có vô vàng các cô gái đến tham gia.
Lúc
thâu tóm các kỹ viện nàng tình cờ gặp được trước Tú Bà và tên Mã Giám
Sinh, những người sẽ hãm hại tỷ tỷ nàng sau này. Hai người này cô vốn
định ra tay giải quyết, để diệt trừ hậu hoạn.
Nhưng nghĩ lại,
tuy họ không phải dạng người tốt lành gì nhưng cũng không đến nỗi đáng
tội chết. Nên cô giữ lại Tú Bà dùng làm người cung cấp tin tình báo và
thay nàng quản lý kỹ viên. Nàng cũng không sợ bà phản bội nàng, có cho
bà cũng không dám.
Còn tên Mã Giám Sinh đáng chết kia, tuy lúc
này còn chưa phải là tay làng chơi suốt ngày đi hủy hoại cuộc đời con
gái người ta. Nhưng từ ngày gặp nàng, hắn cứ suốt ngày bám riết nàng như sam.
Nàng liền tính kế hắn, khiến hắn trở thành người đứng đầu
tổ chức tin tình báo cùng với Tú Bà trợ giúp nàng việc làm ăn ở kỹ viện. Không ngờ hắn chấp thuận nàng mà không chút đắng đo. Cô có chút khó
hiểu.(PTN:“Có gì khó hiểu âu, người ta muốn danh chính ngôn thuận ở bên
cạnh Vân tỷ nhà ta thôi.”)
Năm tháng trôi qua tôi đã tròn 14
tuổi, đã trải qua 4 năm kể từ ngày cô đến đây. Cuộc sống tuy hạnh phúc,
ếm ấm nhưng nàng vẫn không bao giờ nới lỏng. Nàng không muốn làm Thúy
Vân thứ hai, không thể làm gì bảo vệ hạnh phúc gia đình của mình chỉ có
trơ mắt đứng nhìn từng thứ một mất đi.
Hôm nay là ngày tiết thanh minh. Nếu giống như trong tác phẩm thì mọi chuyện bắt đầu từ đây. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ còn chờ nó diễn ra. Mọi chuyện sẽ có phát sinh gì bất ngờ không, cô rất mong chờ.