Thúy Vân Phúc Hắc, Cục Diện Thay Đổi

Chương 5: Chương 5: Tiết thanh minh đến




Mùa đông cứ thế trôi qua kéo theo những cái lạnh thấu tim của nó đi theo. Trên bầu trời những con chim én trao luyện báo mùa xuân về, những bông qua cứ thế tranh nhau khoe sắc làm đẹp cho đời. Không khí nhộn nhịp, nô nức như chưa bao giờ tắt lịm đi.

Ở phía đông thị trấn là một tòa phủ đệ, ngoài cửa, tấm bảng hiệu Vương phủ được treo ngay ngắn cẩn thận. Bên trong một tiểu viện, một tiểu cô nương xinh đẹp tuyệt sắc đang nằm trên giường chưa có dấu hiệu tỉnh giấc.

Khác hẳn không khí nhộn nhịp ở bên ngoài, ở đây khá yên ả, thanh bình. Lúc nàng còn đang đánh cờ cùng Chu Công thì tiếng gõ cửa vang lên.

Cốc! Cốc! Cốc!!!

Người trong phòng cuộn tròn như sâu ngủ. Không có dấu hiệu tỉnh giấc. Tiếng gõ cửa lại vang lên dồn dập.

Cốccc...!!! Cốcccc....!!!! Cốccccc.....!!!!!

Người trong phòng mới bật dậy bước ra mở cửa. Nàng bực dộc. Là ai! Là aiii...!!! _

Nàng gào thét trong lòng.

Nàng đang mơ một giấc mơ đẹp trong mơ nàng bị chìm trong biển tiền. Nàng đang hấn trí tung tiền bay khắp nơi thế mà chưa gì lại có người phá đám. Thật mất hứng.

Người ở trước cửa không ai khác là Thúy Kiều. Nàng hôm nay vận bộ y phục màu trắng tinh khiết điểm xuyến những bông hoa sen nở rộ trong rất thanh nhã thoát tục.

Thúy Vân hơi bất ngờ, hôm nay là ngày gì mà tỷ tỷ mặc đẹp vậy kìa. Nàng sực nhớ ra, hôm nay là Tiết thanh minh hay còn gọi là Tết thanh minh. Nhân ngày này, các trai tài gái sắc ăn phận hết sức xinh đẹp để chơi xuân.

Ngày này còn có lễ Tảo mộ và hội đạp thanh diễn ra hằng năm. Đúng nha. Hôm nay, diễn ra lễ tảo mộ. Tính đi tính lại thì kịch tình của truyện đã bắt đầu. Dù nghĩ vậy nhưng nàng vẫn lười nhác nói: “Tỷ tỷ đi chơi xuân à. Muội không đi đâu. Muội muốn ngủ thêm chút nữa.”

Lúc định đóng cửa lại thì Thúy Kiều cất tiếng nói: “Năm muội cũng viện lý do thoái thoác. Năm nay, ta không cho phép muội từ chối.Với lại lễ tảo mộ quan trọng như vậy muội phải có mặt, cả nhà mình ai cũng đi cả.”

Thúy Vân còn định nói gì đó thì thấy ánh mắt to tròn ngập nước của Thúy Kiều nhìn mình thì bất đắc dĩ gật đầu. Ai biểu mình dễ mềm lòng. Haizzz... Tiền của ta... Nàng còn muốn mơ tiếp.

Thúy Kiều vui vẻ cười tươi. Nàng nhanh nhảu chạy đến bên Thúy Vân giúp nàng chải đầu thay y phục. Tiếng cười nói của hai người vang lên không ngớt ở phía đông viện nhà họ Vương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.