Thuyền Tới Đầu Cầu Tự Nhiên Thẳng

Chương 10: Chương 10




Bất quá như sự thật chứng minh, những chuyện mà Diệp Khinh Chu lo lắng thường hão huyền, tỷ như đêm đó Kiều Lạc cũng chẳng thừa đêm tối xông vào phòng nàng, mà sau cũng chẳng thấy anh nhắc thêm về cái vụ thuốc bổ kia nữa.

Yên ổn một thời gian cuối cùng cũng tới cái ngày xuất viện, đó là một ngày thời tiết rất đẹp, mặt trời chói lòa rực rỡ, Diệp Khinh Chu dán mắt vào cửa kính, mắt lấp lánh sao nhìn ra ánh mặt trời chói lòa bên ngoài cửa sổ, trong lòng vô cùng ấm áp.

“Trời ơi!”Âu Dương vừa vào cửa đã rên rỉ ầm ĩ: “Thời tiết cái quỷ gì chứ, nóng chết người đi được. Phải 40 độ ấy chứ!”

“… Nhưng ánh mặt trời rất đẹp mà …”Diệp Khinh Chu tiếp tục dán mặt lên cửa kính, ánh mặt trời giống như một lời tiên đoán tốt lành về cuộc sống tươi đẹp sắp tới của nàng.

“Đi thôi đi thôi..”Âu Dương dọn dẹp hết những thứ linh tinh nhét đầy túi xong, mới bước tới kéo tay Diệp Khinh Chu: “Chiều mình còn phải đi làm nữa chứ.”

Ra khỏi bệnh viện cũng không thấy Kiều Lạc đâu, trong lòng Diệp Khinh Chu mừng trộm, chẳng lẽ lần trước nàng tâm thành kính cẩn cầu nguyện với tượng Phật ngọc đeo trên cổ xin mình có thể thoát khỏi ma trảo, hôm nay đã thực sự linh nghiệm. Bây giờ nàng biết tới đâu để lễ tại giờ?

Mới mừng thầm xong, nàng đã lại bắt đầu tính toán xem ngày mai gặp tổng giám đốc mới phải biếu cái gì, nói tới vị tổng giám đốc mới tới này, đúng là Diệp Khinh Chu không biết phải tặng gì bây giờ, cũng không biết nên hỏi ai, theo như Âu Dương đã nói, ông ta có vẻ giống như Kiều ác ma …Không biết sẽ thích những cái gì đây? Nghĩ tới đây, nàng giật nảy mình, vội vàng lắc lắc đầu, tại sao lại nhớ tới hắn chứ, cuộc sống đang tốt đẹp như vậy, đáng lẽ nàng phải nghĩ tới những thứ tươi sáng hơn, ví dụ như căn phòng để nghỉ ngơi thư giãn, như cái giường to đùng của nàng.

“Tới rồi…”Âu Dương kêu bác tài xế đỗ xe lại, cầm theo túi lớn túi bé, lôi Diệp Khinh Chu xuống xe, sau đó nói một câu làm cho Diệp Khinh Chu đang chìm đắm trong mộng đẹp lập tức rơi vào địa ngục: “Chắc anh trai cậu đã dọn dẹp phòng sạch sẽ rồi.”

Diệp Khinh Chu lập tức hóa đá, sau đó quay đầu lại một cách cứng nhắc: “Cậu … nói gì cơ?”

“Anh trai của cậu á!”Âu Dương một tay xách túi, một tay giơ lên che ánh nắng mặt trời cho khỏi chói, sau đó bước chân vào cửa khu chung cư, bước từng bước lên bậc cầu thang: “Anh ấy biết cậu tới lúc xuất viện, mà mình còn còn phải đi làm, vì vậy đã xung phong tới nhà dọn dẹp sẵn chờ cậu về.”

“Anh ta* … đang ở nhà của mình sao?”Diệp Khinh Chu cảm giác người mình đang dần tan vụn lả tả như bụi phấn: “Chìa khóa … cậu đưa chìa khóa cho anh ta sao?”

“Ừm.”Trong lúc nói, Âu Dương đã lên tới tầng hai, nhanh chóng bấm chuông căn hộ bên trái: “Mình đưa chìa khóa của mình cho anh ấy, dù sao cậu vẫn sợ tự làm mất chìa khóa không tìm thấy cần phải có một chìa khóa dự bị, đưa cho anh trai cậu không phải tốt hơn sao…”

“Tốt … tốt …”Diệp Khinh Chu muốn phát khóc, nhưng nói cũng không nói ra nổi.

“Mình biết là tốt rồi, cậu cũng không cần phải lặp đi lặp lại như thế”Âu Dương vỗ vỗ vai nàng, rốt cuộc Diệp Khinh Chu không nhịn nổi thoáng phát giận: “Tốt cái khỉ á”

“Lạch xạch “một tiếng, cửa mở, Kiều Lạc cười tủm tỉm đứng ở phía sau cửa: “Cái khỉ gì tốt chứ?”

Suýt chút nữa Diệp Khinh Chu bị mấy câu của mình làm nghẹn chết: “Là là.. em xuất viện rồi, tốt quá đi mất, vui như đi xem khỉ á…”

Kiều Lạc sẽ gật đầu, quay lại nói với Âu Dương: “Xin lỗi đã làm phiền em.”

“Không phiền đâu ạ.”Âu Dương xua tay lia lịa, liếc qua một cái trong phòng, đúng là rất sạch sẽ, đời này nàng sợ nhất chính là quét dọn, có người tự dâng tới cửa xin hỗ trợ, đương nhiên nàng sẽ không cự tuyệt, lập tức giao chìa khóa và địa chỉ trú ẩn của DIệp Khinh Chu ra ngay: “Vậy hai người bận gì cứ việc đi”Nàng vừa nói vừa nhìn cổ tay: “Mình phải đi làm đây, tiểu Chu, mai gặp nhé.”

Khóe miệng Diệp Khinh Chu cứng ngắc, cố nặn ra mấy chữ: “Mai gặp nhé…”

So với sự cứng ngắc của nàng, Kiều Lạc có vẻ nhiệt tình khác hẳn mọi khi: “Hôm nào tới nhà chơi nhé.”

“Đương nhiên rồi ạ!”Âu Dương vừa nói vừa nhanh chóng chạy xuống tầng, Diệp Khinh Chu thoáng suy ngẫm lại mấy lời nói kỳ quặc đó, chẳng khác gì Kiều Lạc đã trở thành chủ nhân của nơi này, nếu anh ta là chủ nhân, thì mình là ai? Nàng đang không biết phải làm sao, thì đã bị Kiều Lạc túm lấy kéo vào nhà, sau đó là tiếng cửa đóng sầm lại nặng nề, Diệp Khinh Chu sợ tới mức nhảy dựng lên: “Anh.. anh..”Mỗi khi bị căng thẳng nàng đều nói lắp, nhất là những khi phải đối mặt với anh.

Quả nhiên đúng như những gì Diệp Khinh Chu đã cảm thấy, Kiều Lạc đã thực coi mình trở thành chủ nhân của nơi này, vì cùng theo tới với anh, chính là hành lý của anh.

Kiều Lạc y như một vị chủ nhân hiếu khách, lập tức dẫn Diệp Khinh Chu đi thăm khắp căn hộ vốn là căn hộ của nàng: “Căn hộ này có hai phòng ngủ, một phòng bếp, một phòng vệ sinh đúng không? Cái phòng ngủ chính này khá lớn, tính ra có thể ở hai người, có điều nhìn qua đồ đạc của tôi có vẻ nhiều hơn, nếu cô vào ở thêm có vẻ không ổn lắm, phòng ngủ nhỏ kia có vẻ thích hợp với cô hơn, quay mặt về hướng nam, nhận được nhiều ánh mặt trời, rất tốt cho sức khỏe…”

Diệp Khinh Chu cố lấy dũng khí cắt lời anh, run rẩy chỉ vào phòng ngủ chính nói: “Phòng này… phòng này là phòng em mà?”

“A!”Kiều Lạc liếc nàng một cái: “Đúng rồi, phòng này có điều hòa, bây giờ đang là mùa hè, cô lại mới động thủ thuật, ở cái phòng ngủ nhỏ kia không có điều hòa sợ sẽ bị nhiễm trùng…”

“Đúng vậy, đúng vậy…”Diệp Khinh Chu gật đầu lia lịa, nàng sợ nhất là cái chết, tuyệt đối không thể để bị nhiễm trùng mà.

Kiều Lạc tiếp tục sờ sờ cằm: “Hơn nữa cô vừa mới xuất viện, cần điều dưỡng thêm.”

“Đúng vậy, đúng vậy…”Diệp Khinh Chu lập tức gật đầu, hiện giờ nàng cực kỳ yếu ớt nha.

“Cho nên!”Kiều Lạc vỗ tay đánh đét một cái, quay đầu lại nói: “Quả nhiên đúng là cô cần ngủ chung một chỗ với tôi. Như vậy cô có thể nằm phòng điều hòa, mà vị bác sĩ ngoại khoa là tôi đây cũng có thể chiếu cố cô.”

Diệp Khinh Chu cảm thấy hình như có một trận gió vừa thổi qua, cuốn bay nàng đi, giống hệt như gió thu thổi sạch lá vàng không lưu lại chút dấu vết.

Lúc Kiều Lạc vác chăn màn của Diệp Khinh Chu sang lại cái giường đôi kia, Diệp Khinh Chu đang đứng ở cạnh cửa, ngón tay vẽ lòng vòng những hình vô nghĩa trên tường, cố lấy dũng khí hồi lâu mới mở miệng: “Hiện giờ.. hiện giờ em đã hai mươi bốn tuổi rồi..”

Kiều Lạc xếp gọn chăn màn lên giường, sau đó mới quay đầu lại nhìn nàng: “Thì sao?”

“À …”Diệp Khinh Chu liếm liếm môi: “Kỳ thật, chúng ta không chung huyết thống…”

“Cho nên? “Kiều Lạc khoanh tay trước ngực, bước tới, ánh mắt dính chặt lấy người nào đó đang gần như ép sát vào tường.

“Cho nên …”Diệp Khinh Chu hít sâu một hơi: “Chúng ta ngủ chung một chỗ, là không đúng đâu.”

Kiều Lạc gật đầu, hơi kéo dài giọng đáp: “A… tôi hiểu, ý của cô là, chúng ta ngủ chung một chỗ là một hành động phi pháp, là sống phóng túng, là làm rối loạn quan hệ nam nữ thuần túy, làm ảnh hưởng tới bầu không khí trong sạch của xã hội, làm bại hoại luân lý đạo đức xã hội, làm tăng thêm tỷ lệ phạm tội trong xã hội…”

“Khụ…”Diệp Khinh Chu thầm nuốt nước bọt: “Kỳ thật cũng không nghiêm trọng tới mức đó….”

Kiều Lạc đột nhiên cười rất mê hoặc, sán lại gần Diệp Khinh Chu: “Chẳng lẽ ngủ chung một chỗ với tôi, cô sẽ có những suy nghĩ không an phận hay sao?”

Trong giây lát, mặt Diệp Khinh Chu đỏ bừng như quả cà chua, càng lắp bắp hơn: “Em… em không … không đâu, dù sao, dù sao, anh, anh cũng là anh trai của em…”Cuối cùng mới thốt được một câu hoàn chỉnh: “Tuyệt nhiên em sẽ không có những suy nghĩ không an phận với anh.”

“Vậy thì tốt quá rồi.”Kiều Lạc nói: “Tôi cũng chẳng có chút suy nghĩ không an phận gì với cô, bây giờ có thể ngủ chung được chưa?”

Diệp Khinh Chu gật gật đầu, kỳ thực trong sâu thẳm con người nàng có một thanh âm yếu ớt khẽ vang lên: thật ra em cũng có chút suy nghĩ không an phận với anh đó.

Đêm hôm đó, tựa hồ như Diệp Khinh Chu chỉ nằm thẳng đơ trên giường, hai mắt mở thao láo, nàng vô cùng khẩn trương, thật ra lúc ở tiểu học, dù Kiều Lạc và nàng ngủ chung với nhau, nàng chẳng có chút tâm tư sai lệch, nhưng từ sau khi lên cấp hai, rồi tới cấp III, nàng bắt đầu có chút hoa tâm.

Kỷ thật việc này cũng chẳng trách nàng được, thiếu nữ nào mà chẳng mơ xuân mộng, nhất là cái thuở mười bốn mười lăm tuổi, bên người lại có sẵn một người anh đẹp trai lại ăn được như vậy, nếu không có suy nghĩ lung tung, thì nàng cũng không phải là một người con gái bình thường.

Tuy Kiều Lạc là một ác ma, nhưng là một ác ma vô cùng hấp dẫn, hồi đó, Diệp Khinh Chu rời nhà vì hai người, một là cha nàng, mà người kia là Kiều Lạc, người đầu tiên thì tình huống quá phức tạp, người thứ hai thì đơn giản hơn một chút, nếu nàng vẫn tiếp tục ở chung một chỗ với Kiều Lạc, tất nàng sẽ yêu anh, mà điểm này tuyệt nhiên nàng không thể sa chân vào.

Nàng cẩn thận liếc qua người bên cạnh một cái, anh đã ngủ say từ lúc nào, hơi thở bình ổn, có điều mỗi lần liếc sang bên cạnh nàng lại cảm thấy một khí thế bức người, Diệp Khinh Chu khẽ nuốt nước bọt, kéo chăn trùm kín đầu, bắt đầu gặm ngón tay, thầm thở dài, Kiều ác ma ơi là Kiều ác ma, rốt cuộc phải làm thế nào thì anh mới chịu buông tha cho em đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.