Thuyền Tới Đầu Cầu Tự Nhiên Thẳng

Chương 18: Chương 18




Từ lúc Kiều Lạc gián tiếp bạo cúc nàng họ Mai kia, Âu Dương bắt đầu vô cùng sùng kính anh, đặc biệt là sau đó, Kiều Lạc lại tiếp tục giải thích rất hùng hồn, làm nàng càng thêm phục sát đất, anh nói như thế này: “Làm thầy thuốc, tôi phải quan tâm tới thân thể người bệnh từng giây từng phút, sau khi phẫu thuật nếu vấn đề bài tiết không thông suốt, phải nhanh chóng trị liệu, thực ra có thể kê đơn thuốc, có điều Mai tiểu thư ngụ tại phòng VIP, nên tôi càng phải chiếu cố cô ấy đặc biệt hơn, cho đi kiểm tra đại tràng, là phương thức tốt nhất cho người bệnh, mà cũng là chức trách tất yếu của tôi.”

Những lời này nghe qua quả thực quá đúng đắn, Âu Dương không kiềm nổi phải tán thưởng: “Khinh Chu, anh trai của cậu đúng là một tấm gương lớn.”

Diệp Khinh Chu thoáng bĩu môi, cái này căn bản là anh ta trả thù á, bất quá việc này cũng … thực quá tuyệt. Nếu không phải sợ Mai Oánh Oánh kêu nàng nói năng bậy bạ, đương nhiên nàng tuyệt không muốn trêu chọc tới cô ta, có điều cái này cũng tốt quá đi, chẳng những thù cũ chưa tiêu, thù mới lại chồng chất, nhân sinh sao phải vấn vít mãi như thế chứ. Cho dù Kiều Lạc đã thay các nàng, cũng là đại diện cho chính anh ta xả giận, nhưng cái này cũng chẳng thay đổi được bản chất ác ma của anh ta, nói cho cùng, bất quá anh ta chỉ bảo vệ cái địa vị Kiều đại ác ma của anh ta mà thôi, Mai Oánh Oánh rơi vào tay anh ta, coi như vỏ quýt dày gặp móng tay nhọn, hai ma cùng tranh chấp, Diệp Khinh Chu bị đẩy ra ngoài vòng xem chuyện vui, có điều nàng không đành lòng nhìn bạn tốt của mình bị vẻ ngoài giả dối của Kiều Lạc lừa phỉnh á.

“Âu Dương …”Diệp Khinh Chu cố lấy dũng khí nói: “Kỳ thât anh trai của mình cũng không tốt như cậu nghĩ vậy đâu”

“Gì cơ?”Âu Dương quay đầu lại nhìn nàng: “Nói vậy là sao cơ?”

“Thì là …”Diệp Khinh Chu hít mạnh một hơi, thoáng suy nghĩ một chút, kỳ thật vạch trần bản chất của Kiều Lạc cũng rất dễ: “Từ sau khi lên tiểu học xong, công việc trực nhật đều giao cho học sinh, có điều… có điều anh ta chưa bao giờ trực nhật cả, đều sai người khác làm việc, trong khi đó anh ta đứng đó săm soi, thế mà thầy cô còn khen ngợi anh ta nữa chứ!”

“Oa!”Âu Dương kêu lên đầy kích động: “Anh của cậu sớm có tố chất lãnh đạo nhỉ.”

“…”Diệp Khinh Chu lau mồ hôi: “Còn nữa, từ sau khi lên cấp II, anh ta còn thu hết mấy tờ thư viết tay của bạn bè gửi cho mình, rồi mang về cho mẹ mình xem, làm mẹ còn đánh mình nữa….. Thật ra mình chỉ trộm giữ lại để xem, chứ mình có yêu sớm đâu…”Nàng vừa nói, mắt vừa rưng rưng, không biết bao nhiêu lần, tâm tư thuần khiết thời thiếu nữ, cứ thế đã bị Kiều ác ma chà đạp.

“Đương nhiên không nên để cậu có tâm tư lệch lạc sớm, đây đúng là quan tâm cậu đó…”Hai mắt của Âu Dương lấp lánh đầy sao: “Lúc ở bệnh viện, không phải anh trai cậu rất quan tâm tới cậu sao, đúng là rất dịu dàng nha…”

Thấy Âu Dương vẫn khăng khăng mê muội, Diệp Khinh Chu càng vội, xem ra cần kê một liều thuốc thật mạnh mới có thể khiến Âu Dương thức tỉnh: “Thật ra anh ta rất xấu bụng! Kẻ xấu bụng gian ác! Bề ngoài trông có vẻ tốt như vậy, nhưng trong bụng rất xấu xa. Cậu đừng nhìn vậy, tuy vẻ ngoài anh ta ôn nhu hòa thuận, nhưng thật ra bản chất âm hiểm, có thù tất báo. Lúc lên cấp III, trong trường có một tên lưu manh, có một lần va phải anh ta nhưng quên không xin lỗi, kết quả buổi tối đi qua một cái hẻm nhỏ, đã bị người ta đánh cho người đầy thương tích, lại còn gẫy hai cái răng liền. Cậu ấy nói cái kẻ đánh cậu ấy là anh trai mình, có điều cả trường chẳng ai tin, còn nói anh trai của mình học giỏi, tư cách đạo đức tốt, khiêm tốn dễ chịu, sao có thể làm những chuyện như vậy. Sau đó mình đã ra làm chứng, chứng minh rằng luc đó anh ta và mình đang ở lớp phụ đạo bên ngoài trường, đương nhiên thực tế đúng là anh ta làm.”Nàng vừa nói vừa nắm chặt lấy tay, phảng phất như cái sự kiện đó đã cắn rứt lương tâm của nàng biết bao lâu nay: “Hơn nữa, từ trước tới giờ, anh ta vẫn luôn khoác cái vẻ ngoài lương thiện, cậu cứ nhìn Mai Oánh Oánh vừa rồi thì biết, mới chỉ phàn nàn một câu, đã bị bạo cúc ê ẩm, đau đớn chẳng khác gì ngồi lên núi đao á “

Sự thực chứng minh, Diệp Khinh Chu nói những xong những lời đầy tâm huyết như thế, chẳng những Âu Dương không bị tẩy não, ngược lại trong mắt càng toát ra vẻ sùng kính: “Khinh Chu à, anh trai của cậu thật lưu manh nha. Sao lại lưu manh như thế. Bề ngoài nhã nhặn trong bụng xấu xa. Thật lưu manh nha.”

“Người như thế thì tốt đẹp gì chứ???”Rốt cuộc Diệp Khinh Chu không kiềm nổi, đập mạnh bàn đứng dậy hét tướng lên.

Âu Dương tròn mắt nhìn vẻ kích động của nàng, hơi nheo mắt lại với vẻ suy nghĩ: “Sao cậu phải kích động thế? Chẳng nhẽ cậu có bệnh “yêu nhất anh mình”?”

“Gì chứ?”Diệp Khinh Chu sững sờ, quay đầu nhìn chung quanh, những nhân viên khác trong phòng đều ngẩng đầu nhìn nàng, nàng vội vàng cười ngây ngô rồi ngồi xuống, cố vặn nhỏ âm thanh vội vàng giải thích: “Làm gì có…”Trời ạ, có cho nàng trăm cái mật gấu, nàng cũng không dám tơ tưởng tới Kiều ác ma á! Hơn nữa, bọn họ cũng không phải anh em thật sự, chứ sao nữa, coi như về mặt pháp luật, nàng đã tới thành phố S này theo cha nàng, đã chuyển hộ khẩu, quan hệ hoàn toàn cắt đứt giống như người qua đường bình thường. Nhớ tới đây, trong cơ thể nhỏ bé của Diệp Khinh Chu đột nhiên phát ra một luồng sức mạnh vô cùng mạnh mẽ.

Nàng và Kiều Lạc là hai người hoàn toàn không có bất kỳ quan hệ nào á!

Nàng quay đầu lại, muốn đem cái thông tin đầy kích động này nói cho Âu Dương, đã thấy nàng ta ngoảnh mặt sang một phía nhìn gì đó “Có chuyện gì vậy?”Đang nói đã thấy Lệ Na cúi gầm mặt đi ra từ văn phòng tổng giám đốc, có vẻ như tinh thần vô cùng sa sút.

Âu Dương ngoảnh mặt lại chép chép miệng: “Thấy chưa thấy chưa, Ôn tổng giám đốc là người hòa nhã như vậy, mà cũng có lúc phải phát giận. Anh trai của cậu tốt thế, cậu còn không biết sướng cái thân.”Nói xong quay người đi rót nước.

Diệp Khinh Chu muốn giải thích mà càng giải thích lại càng rối, chẳng lẽ nàng phải vì có một người anh trai như Kiều Lạc thế là thỏa mãn rồi sao? Chẳng lẽ cái này chính là phúc khí của nàng sao?

Nàng lắc lắc đầu, quay lại nhìn Lệ Na vẻ mặt thẫn thờ ngồi trên ghế, xem ra Ôn tổng giám đốc cũng không đúng như nàng đã từng nghĩ, người hòa nhã tốt bụng cũng chia thành nhiều loại, giống như Ôn Nhược Hà, tuy bình thường hòa nhã, nhưng cũng không có nghĩa là mặc cho người ta bắt nạt, huống hồ ngồi trên cái vị trí Tổng giám đốc, vẫn phải có chút uy nghiêm, hòa nhã là tính tình của anh ấy, nhưng không phải là tính cách của anh ấy.

Riêng nàng, phỏng chừng cả tính cách cũng là một quả hồng mềm.

Âu Dương lập tức kháng nghị: “Cậu có tính cách sao? Sao mình chả thấy gì thế?”

Diệp Khinh Chu vặn xoắn tay, kỳ thật nàng cũng có tính cách, có điều bị Kiều ác ma chèn ép quá lâu, chẳng có lấy chút tự chủ, bây giờ mình và Kiều Lạc căn bản chẳng còn chút quan hệ, tại sao mình vẫn bị anh ta bắt nạt, vì sao vẫn để anh ta ép sống chung, bây giờ, bây giờ mình là người tự do mà!

Có điều bây giờ nàng hùng hùng hổ hổ như thế, nhưng nó cũng chỉ nằm trong suy nghĩ, ngay lúc vừa bước chân về nhà nhìn thấy Kiều Lạc thì, nó đã lập tức lẹp xép như một quả bóng xì hơi.

Trong lúc ăn cơm tối, mặt đối mặt, Diệp Khinh Chu cầm đôi đũa gẩy từng hạt cơm, khêu từng chút một bỏ vào miệng, cố gắng nhai đủ hai mươi bốn lần, rồi mới nuốt xuống, đây là thói quen ăn uống tốt cho sức khỏe.

Không khí lâm vào im lặng.

Ngài Lỗ Tấn có nói, không bạo phát trong không khí trầm mặc, tất sẽ đau khổ trong biến thái, Diệp Khinh Chu rất sợ biến thái, vì vậy lí nhí hỏi một câu: “Hiện tại Mai Oánh Oánh thế nào rồi ạ?”

Kiều Lạc gắp một miếng thức ăn, đút vào miệng, nhai, nuốt, sau đó mới nói: “Cô rất quan tâm tới cô ta sao?”

“….. “Diệp Khinh Chu không nói gì, quan tâm tới nữ vương sao? Mơ tưởng Kiều ác ma sao? Nàng không muốn sống chắc …..

“Nghe nói hồi xưa các cô là bạn học?”Kiều Lạc nói một cách thản nhiên: “Cô ta là người như thế nào?”

“Khụ…”Diệp Khinh Chu cố nuốt miếng cơm xuống: “Thật ra cũng là người khá tốt, có điều cô ấy cũng chẳng thích em mấy, chắc do em làm sai cái gì đó…”

Nàng đang nói, Kiều Lạc đã dằn mạnh cái đũa xuống bàn, hừ một tiếng: “Diệp Khinh Chu, cô đúng là hết thuốc chữa.”

“Sao ạ?”Diệp Khinh Chu chết sững, nàng đã làm sao chứ?

Kiều Lạc đứng bật dậy: “Cô ta muốn đánh cô, chửi cô, mắng cô, sao cô không chịu hoàn thủ?”

Không ngờ là anh nói tới chuyện này, sau ngày hôm đó lúc quay về từ bệnh viện, Kiều Lạc không nói với nàng một câu, chẳng lẽ đúng là giận dỗi thật?! Nàng đắc tội Kiều đại gia! Diệp Khinh Chu sợ tới mức phải vội vàng giải thích: “Cái đó, cái đó, không phải cô ta cũng đã đánh đâu, hơn nữa, sau khi mắng em xong cũng rất bực bội, vì thế … vì thế…”

“Vì thế không cần mắng lại sao?”Kiều Lạc khoanh tay trước ngực, liếc nàng một cái.

Diệp Khinh Chu gật gật đầu: “Sao phải mắng lại chứ ạ?”

“Cô có chút tự tôn nào không hả?”Kiều Lạc tức giận thốt lên, anh hơi ưỡn ngực lên, Diệp Khinh Chu cũng ngẩng đầu lên nhìn, cho tới nay Kiều Lạc vẫn cao cao tại thượng như thế, mà nàng vẫn khúm núm nhát gan như thế, anh quát nàng, sai sử nàng, tựa như đó là một chuyện đương nhiên, nhưng dựa vào cái gì mà anh ta dám nói nàng không có tự tôn. Rõ ràng kẻ luôn ức hiếp nàng chính là anh ta mà. Nếu nàng có chút tự tôn, thì đời nào anh ta có thể sai sử nàng! Hơn nữa, căn bản là, căn bản là hai người bọn họ chẳng có chút quan hệ nào cả.

“Anh thì biết cái gì chứ!”Diệp Khinh Chu cũng nóng đầu lên, hét lại: “Tự tôn, cái thứ này trước giờ em chưa bao giờ có, bởi vì từ trước tới giờ chẳng có một ai khiến em có dũng khi đi phản kháng. Em, nếu em phản kháng thất bại, ai sẽ đứng ở sau lưng em!”Nàng vừa nói xong, lại làm một việc cực kỳ dũng cảm, đó là ném đũa xuống bàn, chạy vào phòng đóng cửa lại.

Hôm nay, nàng không rửa bát đũa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.