Thuyền Tới Đầu Cầu Tự Nhiên Thẳng

Chương 26: Chương 26




Lúc này mà đẩy cửa đi vào, rõ ràng là rất xấu hổ, nhưng tổng giám đốc lại đẩy cửa được một cách quyết đoán như thế, làm cho Diệp Khinh Chu không khỏi lộ ra ánh mắt sùng bái, tổng giám đốc quả nhiên khí thế phi phàm a!

Ôn Nhược Hà thật ra cũng không chú ý tới ánh mắt của nàng, Mai Oánh Oánh lại càng không bận tâm, chỉ có Kiều Lạc liếc qua một cái, đã thu hết vào trong đáy mắt.

Thấy hai người đột nhiên bước vào, hai người đang nói chuyện trong phòng bệnh kia đều giật mình, nhất là Mai Oánh Oánh, trông thấy người anh họ mình luôn kính phục nhất lại xuất hiện cùng lúc với Diệp Khinh Chu là kẻ đáng ghét nhất, trong nháy mắt đó hai phạm trù tình cảm kia lập tức đan xen lẫn nhau, nàng ta thật cũng không biết nên tỏ ra vui hay giận.

Kiều Lạc liếc sơ đã nhìn thấy Diệp Khinh Chu đi cùng với Ôn Nhược Hà, đây là lần thứ hai anh gặp anh ta, ngược lại không quá ngạc nhiên, bởi vì lần trước tại bệnh viện Âu Dương đã nói cho anh biết, Mai Oánh Oánh là em họ của cấp trên của mấy nàng, cho nên Diệp Khinh Chu mới có thể vác cái mặt hân hoan nịnh nọt kia tới gặp sự lạnh lùng quay mặt của kẻ khác.

Ôn Nhược Hà thoáng giật mình, không ngờ nhìn thấy Kiều Lạc trong này, buột miệng kêu lên,”Bác sĩ Diệp phải không?”

Diệp Khinh Chu cả kinh, tiêu rồi, lời nói dối của nàng đã bị vạch trần, tổng giám đốc phát hiện nàng giấu diếm, nhất định sẽ tức giận cho rằng nàng là người không thành thật, sẽ không còn tín nhiệm nàng, sau đó sẽ cảm thấy việc cho nàng ở lại công ty sẽ làm bại hoại danh tiếng của công ty, trở thành nỗi nhục của cả công ty, vì vậy nàng sẽ bị sa thải khỏi công ty AM, lại còn ghi trong lý lịch lý do bị sa thải là tội lừa dối cấp trên, lý lịch xấu như vậy dĩ nhiên sẽ khiến nàng không tìm nổi bất kỳ công việc nào khác, vì vậy chỉ còn cách ăn dần ăn mòn vào số tài sản mình được thừa kế, chính là trời không thể không có mưa gió, người họa phúc khôn lường, nhà dột gặp buổi trời mưa, thị trường tài chính đang có nguy cơ như thế, tài sản để dành của nàng chẳng mấy mà hết sạch, cùng đường mạt lộ, mà càng bi thảm nữa là…… nàng còn chưa gả ra ngoài được, liền hậu thuẫn cũng bị mất tiêu rồi.

Nàng chỉ có thể sống khốn cùng một mình, xung quanh không bạn bè, không có con cái, trở thành một trong năm loại người được bảo hộ, nếu như thân thể khỏe mạnh, còn có thể đi tìm việc mưu sinh, nhưng là chỉ như chén nước xe củi, cũng chỉ no được cái bụng mà thôi, cuối cùng đã tới lúc đèn hết dầu tắt, nằm hấp hối trong nhà kho cũ kỹ mà chết đi cũng không ai hay biết. Không có tiền gởi ngân hàng, không có đất đai nhà cửa, không có di chúc, ngay cả mảnh đất chôn thân ở nghĩa địa công cộng cũng không có……

Nghĩ đi nghĩ lại, nàng lập tức rơi lệ đầy mặt, thật là một bước sa chân nghìn đời ân hận a!

Bất quá ba người còn lại cũng không để ý vẻ hối hận khổ sở của Diệp Khinh Chu, mà vẫn tiếp tục sự kinh ngạc của bọn họ.

Đầu tiên là Kiều Lạc vô cùng bình tĩnh đáp lại Ôn Nhược Hà, đối với vấn đề không có cách nào để trả lời, thì không thừa nhận cũng không không phủ nhận, mà lập tức lái câu chuyện sang một vấn đề khác: “Sao anh lại tới đây?”

Ôn Nhược Hà lập tức bị phân tâm, lần trước anh đến thăm em họ chưa gặp Kiều Lạc, chỉ biết là anh ta cũng làm việc tại bệnh viện này, không ngờ trùng hợp như vậy, lại là bác sĩ của Mai Oánh Oánh,”Đây là em họ của tôi.”

“Anh họ, hai người quen nhau sao?”Mai Oánh Oánh cũng chấn động trước tình cảnh này.

Ôn Nhược Hà nói không chút nghĩ ngợi,”Anh ấy chính là anh trai của Diệp Khinh Chu!”

Diệp Khinh Chu vừa tỉnh lại từ trong giấc mộng về cái chết bi thảm cuối đời của mình, lập tức ngã vào một vực sâu khác, tổng giám đốc ơi, sao anh có thể mạnh mẽ như thế, sao anh có thể trực tiếp mở cửa ra như vậy, lại đem quan hệ giữa tôi và Kiều lạc nói ra giữa ban ngày ban mặt như thế chứ!

Mai Oánh Oánh mắt phượng lập tức trợn tròn,”Anh trai của cô ta?”

Ôn Nhược Hà liền giới thiệu ngay lập tức, chỉ tay vào người nào đó hai mắt đứng tròng, hồn đã lìa khỏi xác,”Đây là Diệp Khinh Chu, nhân viên cùng sở với anh, em đã quen rồi!”Rồi chỉ vào Kiều Lạc nói,”Đây là anh trai của cô ấy, không ngờ lại là bác sĩ của em, còn anh thì ……”Anh ta thoáng nở nụ cười,”lại là anh họ của em.”

Mai Oánh Oánh vừa nghe xong, lập tức quay đầu nhìn Kiều Lạc, ánh mắt sắc bén, tựa hồ đang chất vấn vì sao anh ta không tự nói với mình, còn Kiều Lạc thủy chung vẫn giữ nguyên nụ cười, dường như đối với trường hợp này, không giật mình cũng không bối rối, bình thản đáp,”Quả là trùng hợp ……”như thể anh ta cũng rất mừng rỡ khi gặp phải sự trùng hợp này.

Diệp Khinh Chu vội vã tiếp theo,”Thật là trùng hợp nha ……”

Mai Oánh Oánh liếc mắt, thầm nhớ lại đoạn hội thoại vừa nãy giữa mình và Kiều Lạc, không biết anh họ đã nghe thấy được gì, nên cũng không muốn dây dưa, nhân cơ hội thay đổi câu chuyện,”Anh họ, sao anh lại đến đây?”

“Lâu rồi không tới thăm em, không biết em đã xuất viện chưa, anh gọi điện thoại cho dì, dì nói em còn đang ở bệnh viện, nên mới đến thăm.”Ôn Nhược Hà vừa nói vừa đặt những thứ mang tới lên trên bàn bên cạnh.

“Lại còn rủ người đến thăm em nữa ……”Mai Oánh Oánh nói một cách đầy hàm ý, liếc Diệp Khinh Chu một cái, làm nàng cảm thấy rất không thoải mái. Thật không hiểu nổi tại sao Âu Dương có thể nghĩ là nàng có vấn đề gì đó với tổng giám đốc, có sự tồn tại của Mai Oánh Oánh, nàng dẫu có một trăm cái lá gan cũng tuyệt đối không dám đi câu dẫn tổng giám đốc.

Không rõ Ôn Nhược Hà hoặc không hiểu ý châm chích của Mai Oánh Oánh, hoặc là cố ý giả khờ, tóm lại xuôi theo lời nàng ta mà giải thích,”Không hẳn vậy, chính là nhờ Khinh Chu hỏi thăm em, anh mới chợt nhớ ra!”

“Nó ấy à?”Mai Oánh Oánh nhướng cao mày, lại liếc qua Kiều Lạc đứng bên cạnh,”Vậy chúng ta hỏi Kiều đại bác sĩ một chút nha, bệnh của tôi sao vẫn còn chưa hết vậy!”

“Bác sĩ Kiều……?”Ôn Nhược Hà hơi nhíu mày, lúc này anh ta mới nhớ đến lời Diệp Khinh Chu buổi sáng, khi nói cha mẹ của nàng ly dị, rõ ràng nàng không hề nhắc đến người anh này, chẳng lẽ ……

Tim Diệp Khinh Chu đã chìm tới đáy vực sâu, thôi thế là thôi … là hết rồi ……

Kiều Lạc không hề bối rối, thân mật quàng vai Diệp Khinh Chu bấy giờ đang sợ đến mặt tái xanh, thoải mái nói,”Anh em chúng tôi tuy không cùng họ, nhưng cùng nhau lớn lên từ nhỏ, đều là cha mẹ ly dị rồi tái hôn, tình cảm rất tốt, tôi luôn xem nàng như em gái của mình.”

Diệp Khinh Chu phải thừa nhận, Kiều Lạc giả làm người tốt giỏi cực kỳ, hơn nữa xét vẻ bên ngoài mà nói, ngoại trừ những lúc chỉ đối mặt với nàng, có vẻ như anh ta đều giả làm người tốt, hơn nữa lại giả vờ cực kỳ thành công.

Quả nhiên, Ôn Nhược Hà lập tức tỏ vẻ hiểu ra. Ngược lại Mai Oánh Oánh nheo mắt đánh giá sự “thân mật”của hai anh em, muốn xem xét thử coi có gì sơ sẩy trong đó không. Diệp Khinh Chu thừa nhận, trong số đám ác ma trên thiên hạ, người duy nhất nghi ngờ lời nói của Kiều ác ma chỉ có Mai nữ vương này. Hay là nàng và tổng giám đốc đều quá đơn thuần, đều là bị vẻ thành thật giả mạo của Kiều Lạc lừa hết.

Nghĩ tới đây, mắt Diệp Khinh Chu lại long lanh nhìn tổng giám đốc, tận đáy lòng dâng lên cảm giác thân thiết khó tả.

Ra khỏi phòng bệnh, Kiều Lạc chờ sẵn bên ngoài, đưa người nhà về văn phòng để nói qua tình hình của bệnh nhân, điều này làm cho Diệp Khinh Chu cảm thấy ngôn ngữ thật sự là một môn học cao thâm a,

“…… Lương y như từ mẫu, để ý đến tình hình sức khỏe bệnh nhân là trách nhiệm của bác sĩ chúng tôi, dù cho người bệnh nào cũng cư xử giống như những đứa trẻ thường xuyên không hợp tác, chúng tôi cũng phải tự hiểu rằng họ vì bị bệnh mà cảm xúc không ổn định. Dù sao sức khỏe là quan trọng nhất, chúng tôi có trách nhiệm, mà người bệnh cũng phải có trách nhiệm tự lo cho chính mình, đương nhiên, trách nhiệm của chúng tôi lớn hơn nhiều. Tôi thấy người bệnh không chỉ cần trị liệu về mặt thân thể, mà còn cả về mặt tâm lý nữa. Phản kháng, hay bất hợp tác với bác sĩ đều là triệu chứng của bệnh tâm lý. Có khả năng người mắc bệnh này trong tiềm thức luôn sợ hãi bị người khác tiếp cận, hoặc nói trắng ra, đây có khả năng là triệu chứng của sự trầm uất. Có đôi khi có một cuộc sống đầy đủ sung sướng cũng không có nghĩa là tinh thần thoải mái, có khi lại gây phản ứng ngược, ví dụ như người bệnh thường hay nóng nảy, nhìn thấy ai cũng thấy không thuận mắt, có thể nổi giận, lại còn suy nghĩ lung tung, trị liệu là một quá trình lâu dài buồn chán, kỳ thật tôi cho rằng, nằm bệnh viện không chỉ để chữa cho hết bệnh, mà quan trọng hơn là theo dõi và tìm ra những bệnh tiềm ẩn, đây mới đúng là trách nhiệm của thầy thuốc chúng tôi ……”

Những lời này nói ra lúc không có mặt Mai Oánh Oánh, nếu không, không biết sẽ nàng ta sẽ làm ầm ĩ đến như thế nào. Bất quá buổi nói chuyện cũng được Ôn Nhược Hà tán đồng, vội vàng gọi điện thoại nói với dì rằng em họ cần được trị liệu bởi chuyên gia tâm lý.

Sau đó, lúc cùng ăn cơm với tổng giám đốc, Diệp Khinh Chu vẫn không yên lòng, lời của Kiều Lạc văng vẳng, anh ta xem mình như em gái ruột sao? Tuy nàng biết rõ lời của anh ta không đáng tin chút nào, nhưng nàng lại cảm thấy không thoải mái, không hiểu sao còn cảm thấy hơi cô đơn, lại nghĩ đến câu nói nghe được của Mai Oánh Oánh trước khi vào cửa, bọn họ đang nói cái gì?

Anh ta không xứng với nàng?

Chẳng lẽ là Kiều bạo chúa đang theo đuổi Mai nữ vương và đau khổ vì bị nàng ta cự tuyệt?!

Nàng vẫn biết Kiều Lạc thích ngược đãi người khác, như ngược đãi nàng chẳng hạn, nhưng không ngờ anh ta cũng có khunh hướng bị ngược đãi…… Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng thầm có cảm giác không vui vẻ, ngồi ăn cơm cũng mơ mơ màng màng.

Sau khi ăn xong tổng giám đốc đưa nàng đưa về nhà, Diệp Khinh Chu mới vừa vào cửa đã ngây người, Kiều Lạc đang từ phòng ngủ lớn đem chăn gối đi vào căn phòng nhỏ mà ngày đầu anh ta đã chê không chịu ở.

Nhìn thấy Diệp Khinh Chu, anh nói,”Hôm nay hơi bị cảm, không thể ngủ máy điều hòa.”

Kỳ thật nghe thấy anh ta nói như vậy, đáng lẽ Diệp Khinh Chu nên vui vẻ tự chúc mừng mình được giải thoát, nhưng nàng không những chẳng thấy vui, ngược lại còn có chút buồn phiền, cúi đầu xuống,”Anh đang giấu em chuyện gì, phải không ……”

Chẳng biết tại sao, lời này vừa thốt, nàng chợt hiểu ra, nàng đang bối rối là bởi vì Kiều Lạc đang giấu diếm nàng cái gì đó, dù trước kia Kiều Lạc bắt nạt nàng đến cỡ nào, nhưng nàng hiểu rất rõ bản chất của anh ta, dù suy nghĩ của anh ta có tà ác tới đâu anh ta cũng không ngại mà cho nàng biết ngay, mặc dù nàng có sợ chết khiếp, hay là bị bối rối rất lâu, nhưng nàng biết rõ Kiều Lạc thành thật.

Anh ta từng bắt nàng làm cái này cái nọ, anh ta từng đuổi theo nàng tới thành phố S, anh ta từng bắt nàng ngủ chung chen chúc trên một cái giường, anh ta từng nói,”Diệp Khinh Chu, anh muốn em.”

Nhưng anh ta chưa từng giấu nàng bất cứ việc gì, hơn nữa sự việc này không phải việc nhỏ.

Kiều Lạc dừng bước lại, nhìn nàng, cũng đã mở miệng,”Những chuyện em giấu anh, cũng ít sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.