Thuyền Tới Đầu Cầu Tự Nhiên Thẳng

Chương 43: Chương 43




Năm Diệp Khinh Chu bảy tuổi, gia đình từng viên mãn hạnh phúc của nàng đã vỡ tan, mà cách đấy hai năm, Kiều Lạc cũng ở năm bảy tuổi như nàng sớm cũng trải qua những biến cố gia đình như thế này, không phải cha mẹ ly dị, mà là mẹ của anh qua đời.

Kiều Lạc còn nhớ rõ đầu xuân năm ấy, mẹ nói đau bụng, vào nằm bệnh viện của gia đình, cha anh nói, trong bụng của bà có một khối u, sau khi cắt bỏ đi sẽ khỏi.

Mẹ vuốt đầu anh nói,”Kiều Lạc, phải ngoan ngoãn nghe lời, không được ăn uống bậy bạ, kẻo sẽ đau bụng như mẹ đấy!”

Anh gật đầu thật mạnh, bắt đầu từ đấy có thói quen chú ý đến những gì mình ăn. Sau khi mẹ nằm viện, mỗi cuối tuần anh đều đến thăm Người. Nhà họ Kiều từ thời xa xưa, tổ tiên đã là y quán nổi danh, đến đời ông nội đã chuyển y quán thành phòng khám bệnh tư nhân. Ông Kiều cha anh tiếp tục mở rộng phòng khám thành bệnh viện, từ lúc Kiều Lạc còn nhỏ, phòng khám bệnh mới bắt đầu mở rộng quy mô, tương lai vô cùng sán lạn.

Kiều Lạc từ nhỏ đã chạy chơi khắp nơi trong bệnh viện, có khi vừa tan học, đã tự mình chạy tới bệnh viện thăm mẹ. Sau khi giải phẫu, lẽ ra Kiều phu nhân nên xuất viện nhưng vẫn ở mãi trong nhà thương, sắc mặt ngược lại càng kém hơn trước. Kiều Lạc rất thích kéo cái ghế nhỏ ngồi bên cạnh, đầu tựa lên giường bệnh, ngửi mùi thuốc thoang thoảng, nhìn mẹ “Mẹ ơi, mẹ…… Khi nào mẹ mới về nhà ạ? Mẹ nói khi nào con thi được 100 điểm sẽ mang con đi công viên chơi, con đã được 100 mấy lần rồi ……”

Ngăn kéo bên cạnh bàn học của Kiều Lạc dùng để đựng tất cả bài thi điểm tối ưu, từ khi Kiều phu nhân nằm viện, cậu bắt đầu cất những bài thi vào đó, từng bài từng bài một, ngày càng nhiều, cuối cùng đã được 20 bài, Kiều Lạc đang cầm bài thi mới với điểm cao nhất cẩn thận xếp vào tủ, đột nhiên bà ngoại kinh hoảng xông vào phòng,”Tiểu Lạc, nhanh, nhanh, theo bà đến bệnh viện!”

Khi đó Kiều Lạc cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, đi bệnh viện đối với anh lúc ấy nghĩa là có thể khoe với mẹ bài thi lại thêm lần nữa đạt 100 điểm, nhưng anh không ngờ, đấy lại là lần cuối cùng được nhìn thấy mẹ.

Từ ấy số bài thi 100 điểm trong ngăn kéo ngừng lại ở số hai mươi, mỗi lần đi thi, Kiều Lạc đều cố ý làm sai một câu, 99/100, vĩnh viễn không có thêm bài nào 100 điểm.

Người đã từng vuốt đầu anh, cười nói “Tiểu Lạc, cứ mỗi lần con được 100 điểm, bệnh của mẹ sẽ thuyên giảm một chút đấy “vĩnh viễn đã mất, một đống bài thi một trăm điểm như vậy, kết thành một lời nói dối tày trời.

Sự ra đi của mẫu thân, đối Kiều Lạc là một đau đớn vĩnh viễn không thể vãn hồi, và từ trong đau đớn anh học được kiên cường, anh có thể lôi những đứa trẻ chọc mình không có mẹ ra đánh tới mặt mũi tím bầm, rồi mỉm cười với vẻ mặt ngây thơ ngơ ngác, làm cho người lớn không cách nào tin nổi chính anh làm.

Không còn mẹ trong đời, Kiều Lạc phải tự bảo vệ mình.

Năm mười hai tuổi, ông Kiều giới thiệu với anh một người mẹ mới. Trong lòng Kiều Lạc không thể không bài xích cái người đột nhiên xâm phạm tới chữ “mẹ”trong đời anh, có điều chính anh cũng biết, phải chấp nhận tất cả.

Mà mẹ mới lại mang theo một đứa em gái nhỏ vào Kiều gia, Kiều Lạc đối với “con của chồng trước “này bỗng dưng cảm thấy rất có hứng thú.

Anh đã gặp Diệp phu nhân, đó là một phụ nữ rất khôn khéo, nói năng lưu loát, phong cách tiêu sái, tóm lại hoàn toàn ngược lại với những gì anh tưởng tượng – là một người đàn bà yếu ớt dựa vào ông Kiều – điểm trái ngược này làm cho Kiều Lạc giảm bớt sự đối nghịch với bà, dù sao những chuyện sau đó cũng không thể tránh khỏi, do một người mà anh không phản cảm lắm tới sắm cái vai mẹ kế này, giảm bớt được những phiền nhiễu cũng tốt.

Một phụ nữ tinh anh như vậy, sẽ có con gái như thế nào, Kiều Lạc lại có vài phần mong đợi. Nàng và mình tuy hoàn cảnh không giống nhau nhưng lại có điểm tương tự, bảy tuổi đã bị phụ thân vứt bỏ, trải nghiệm và chấp nhận ấy sẽ biến nàng thành một con người như thế nào nhỉ? Có lẽ cũng giống như mình, bề ngoài và nội tâm không giống nhau, lại có lẽ là một nhân vật hung ác từ trong ra ngoài, Kiều Lạc xoa tay, háo hức mong chờ được hội ngộ tiểu muội này.

Đáng tiếc kết quả lại làm cho anh triệt để thất vọng, Diệp Khinh Chu trốn sau lưng mẹ như một chú cừu non, rụt rè thò đầu ra,”Anh Kiều, em, em tên là Diệp Khinh Chu, Diệp Khinh Chu có nghĩa là”

Kiều Lạc mỉm cười trả lời một câu,”Thật là một cái tên văn nhã, rất hay.”Lúc bấy giờ, anh kết luận, tiểu nha đầu này cũng giống như mình, nội tâm và bề ngoài hoàn toàn trái ngược.

Có điều trong đôi mắt mở tròn xoe kia, chỉ có thể nhìn thấy sự cảm động, tựa hồ không có chút giấu diếm. Tiểu nha đầu này đóng kịch cực kỳ giỏi nha, Kiều Lạc nghĩ, anh tiến lên một bước, kéo nhẹ tay của nàng,”Dì Diệp, cháu có thể đưa em đi xem phòng của em không ạ?”

“Phòng của em?”Giọng nàng vui vẻ đến kinh ngạc, mũi thoáng ửng đỏ, mắt sáng như sao, Kiều Lạc thoáng cau mày, kéo nàng đi, vừa vào phòng lập tức dùng khuỷu tay ép chặt nàng vào cánh cửa, hung dữ nói,”Nếu như mày muốn cùng mẹ mày ở yên chỗ này, phải biết điều với tao có biết chưa ……”

Anh tưởng lúc này nàng sẽ lộ mặt thật ra, nhưng nàng chỉ tỏ dáng vẻ đáng thương, nước mắt lưng tròng, nàng cố gắng gật đầu, đi theo anh ra khỏi phòng, đầu cúi thấp, hạ giọng đáp lại lời nói của ông Kiều “Vâng, phòng rất đẹp ạ ……”

Lúc này Kiều Lạc đã có thể khẳng định, tiểu nha đầu này thật sự không giống mẹ của nàng, triệt để là một quả hồng mềm.

Minh bạch điểm này, Kiều Lạc có thể xác định, đem nàng trở thành công cụ để cho anh phát tiết hết thảy tâm tư chống đối, anh đã quá mong chờ được cùng đấu một trận với đối thủ lợi hại, không ngờ gặp cảnh khốn cùng này, hưng phấn ban đầu liền giảm xuống hơn phân nửa. Bất quá Kiều Lạc dần dần phát hiện, dọa nạt nàng, kỳ thật so với việc tìm ra và đấu với nhân vật lợi hại lại càng có ý nghĩa hơn nhiều.

Mỗi ngày đều là khiêu khích sức chịu đựng của Diệp Khinh Chu.

Mà sức chịu đựng của nàng tựa hồ vĩnh viễn không có giới hạn, vô luận anh sai bảo nàng như thế nào, hù dọa nàng như thế nào, nàng cũng không phản kháng, cũng không tức giận.

Anh nói,”Ngoại trừ ba của tao người tốt như vậy, không ai thích nổi quả hồng mềm như mày!”

Nàng chỉ cúi đầu nhỏ giọng đáp “Anh, anh ơi, chỉ cần mọi người không ghét bỏ em đã tốt lắm rồi……”

Kiều Lạc lập tức không biết phải xử sao, anh thật không hiểu, nàng sao có thể nhẫn nại đến như thế, nhìn nàng cúi đầu xuống ũ rũ, lộ ra cái cổ mảnh khảnh, có thể trông thấy lưng hở ra một chút, Kiều Lạc đột nhiên nhớ tới chính mình rất nhiều năm trước, cũng như vậy ũ rũ cúi đầu bên giường bệnh, có phải mẹ cũng đã nhìn ra anh như thế hay không?

Nhưng Kiều Lạc vẫn như trước thích bắt nạt nàng, nàng ăn uống quà vặt, Kiều Lạc nói những thứ ấy bên trong chứa toàn chất độc, uống vào bụng sẽ đau, nàng quả nhiên sẽ không uống.

Anh nói qua đường không cẩn thận sẽ bị xe đụng, sau đó còn dùng quả cà chua để tạo hình cái đầu vỡ nát, Diệp Khinh Chu lập tức đã nôn mửa, từ đấy về sau khi qua đường luôn chú ý chờ đèn xanh, thời gian ít hơn 30 giây kiên quyết không đi.

Anh nói xã hội tỉ lệ phạm tội cao, rất nhiều kẻ gian rình rập bên ngoài muốn phá cửa sổ vào phòng nàng, nàng quả nhiên sợ tới mức không dám ngủ, Kiều Lạc chen lên giường của nàng, nàng luôn chờ anh ngủ say rồi mới nắm chặt góc áo của anh, kỳ thật việc này, anh đều biết cả.

Nàng mềm như bánh mật, tựa vào một bên anh, gọi một tiếng,”Anh ơi……”

Có một ngày, là sinh nhật của mẹ, Kiều ở trong phòng mình xem album, nhìn không biết mệt mỏi khuôn mặt tươi cười trong những tấm ảnh, Diệp Khinh Chu sợ sệt mở cửa phòng, thò vào cái đầu nhỏ nhắn,”Anh ơi, em có bài học không hiểu ……”

Kiều Lạc luôn bắt nàng học thật giỏi, Diệp phu nhân đối với việc này rất tán thưởng, khen Kiều Lạc hiểu chuyện, biết quan tâm việc học tập của em gái, đã giảm không ít nỗi lo của bà. Kỳ thật Diệp Khinh Chu cảm thấy rất miễn cưỡng, nàng vẫn cho rằng thành tích học trên trung bình là được rồi, không cần phải quá xuất sắc, chính là Kiều ác ma không cho phép nàng lười biếng, còn quy định nếu như bài thi không tốt sẽ tra tấn nàng gấp bội, Diệp Khinh Chu không thể không cố gắng học tập.

Nàng đi vào, đến bên cạnh, cúi đầu nhìn người trong ảnh,”Đây là mẹ của anh à?”

Kiều Lạc không lên tiếng, tiếp tục lật ảnh, Diệp Khinh Chu chớp nhanh mắt,”Mẹ anh thật là xinh đẹp nha.”Khi nàng nói chuyện, mùi sữa thơm thoang thoảng.

Kiều Lạc nhếch miệng,”Mẹ của tao vì lén ăn vụng cái gì đó, mới đau bụng qua đời.”

Diệp Khinh Chu lập tức sau lưng cứng đờ, nàng vừa mới vụng trộm ăn một cái kẹo, đã lập tức sợ tới mức mặt tái mét,”Thật, thật vậy sao?”

Kiều Lạc gật đầu, bĩu môi tiếp “Mày lại tiến gần một bước tới chỗ bệnh rồi.”

Diệp Khinh Chu lập tức chép miệng, mắt long lanh nước,”Anh ơi, thì ra vì thế anh mới không cho em ăn quà vặt ? Anh ơi, anh thật tốt……”

Có đôi khi Kiều Lạc thật sự không biết trong đầu của nàng đang nghĩ gì, xưa nay anh vẫn có khả năng đọc ý nghĩ người khác, chỉ duy nhất khi gặp nàng, không hiểu nổi những ý nghĩ kỳ quái trong đầu của nàng từ đâu đến. Anh khép sách lại, nhìn nàng “Tao cứ luôn bắt nạt mày, mày không giận sao?”

Diệp Khinh Chu ngẩng đầu nhìn anh, mắt nâu tròn tỏa ra ánh sáng trong trẻo, nàng nói,”Anh ơi, thật ra chúng ta đều giống nhau mà! Em, em không có cha, anh không có mẹ. Em nhát gan, chỉ biết trốn chỉ biết khóc, anh tuy dũng cảm, nhưng trong lòng nhất định hẳn rất khó chịu, cho nên anh mới bắt nạt em, làm như vậy anh sẽ không nhớ đến những đau khổ kia……”

Kiều Lạc nhìn nàng, đột nhiên trong lòng dâng lên một ý niệm, tiểu nha đầu này, anh thật muốn bắt nạt nàng suốt đời!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.