Thuyền Trưởng Đam Mê

Chương 16: Chương 16




“Ồ, phải phải. Cô ấy dậy và đi lại được rồi,” một tuần sau đó bác sĩ Bigsby khoe khoang với bất kì ai chịu lắng nghe. “Hai má cô ấy đã hồng trở lại. Đúng là một cô gái mạnh mẽ.”

Derek lấy làm lạ là anh ta có thể lờ đi những cái nhìn đe dọa và những cú lườm gay gắt từ các thủy thủ chỉ vừa mới hồi phục lại. Họ chắc chắn là không sốt sắng muốn nghe về việc cô ta khỏe lại.

“Thuyền trưởng Sutherland, anh đây rồi!”

Derek thầm rên trong lòng khi vị bác sĩ quay sự chú ý sang anh.

“Bệnh nhân của chúng ta hôm nay sao rồi?” Bigsby hỏi bằng giọng vui vẻ.

“Ổn.”

Bác sĩ nhướng lông mày len, chờ đợi thêm thông tin. Khi không có gì thêm, anh ta hỏi, “Còn những vết bầm tím của cô ấy?”

“Ổn.”

Bigsby cau mày, rồi lại mỉm cười. “Chỉ tò mò thôi. Chỉ tò mò thôi mà. Vì anh không chịu để tôi nói chuyện với cô ấy nữa, chứ chưa kể đến khám cho cô ấy. Tò mò thôi, tất nhiên là anh hiểu phải không?”

Bác sĩ có ẩn ý quở trách anh trong bài nói chuyện vô thưởng vô phạt kia. Derek không cần cái đó. “Cô ta… đang lành bệnh.” Thực ra anh không biết. Cô ta tự tắm và mặc quần áo, vì thế anh không được thấy. Thêm nữa, anh là người cuối cùng cô ta nói chuyện nếu thấy lo lắng. Anh bước khỏi vị bác sĩ, lông mày cau lại với nhau, và rốt cuộc thì lo lắng về cô ta suốt cả ngày. Cô ta có còn ốm không? Cô ta lành bệnh có đủ nhanh không? Thậm chí có lành không?

Sáng hôm đó anh dậy sớm, lúc chớm bình minh, trong khi cô ta còn ngủ. Anh khẽ xoay cô ta nằm ngửa và mở khuy áo cô ta tới bụng. Anh nín thở khi cô ta nhấc một cánh tay lên đầu, ấn mặt trở xuống gối. Khi cô ta đã nằm yên, anh hé mở chỗ bụng cô ta, để ý thấy các vết thâm tím đang nhạt đi. Nhưng cả hình mehndi cũng vậy. Anh đã rất thường xuyên mơ thấy được đi theo những hình vẽ ấy.

Tại sao lúc này anh không làm thế? Anh có thể mặc sức làm gì cô ta cũng được.

Với những ngón tay ngập ngừng, anh chà dọc theo hình vẽ ở eo cô ta lên đến trên bụng. Những hình vẽ lẩn lút vào áo sơ mi, vì thế anh kéo nó rộng thêm. Tim anh giộng như sấm trong lồng ngực, anh nhìn lướt qua phần viền bên dưới ngực cô ta. Anh đã quá lâu không có người đàn bà nào, chết tiệt! Đó là lý do duy nhất cho phản ứng thái quá của anh với cô ta. Anh lang thang theo hình vẽ uốn lượn, đi theo nó lên tận giữa hai đồi ngực.

Cởi áo sơ mi của cô ta tới mức ấy cũng mở rộng thêm khoảng trống bên dưới, và anh có thể nhìn thấy cặp hông và làn da ngay dưới bụng cô ta. Anh thèm nhỏ rãi được hôn vào chỗ ấy. Nhưng dưới bàn tay anh, anh có thể cảm nhận cơ thể cô ta bắt đầu run vì lạnh. Lòng đầy hối tiếc, anh vuốt ve chỗ da thịt vừa được hở ra ấy bằng mặt sau ngón tay trước khi miễn cưỡng mặc quần áo lại và đắp chăn cho cô ta.

Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Nàng mơ thấy Sutherland vuốt ve khắp người nàng, những ngón tay chài sần đối lập với sự dịu dàng trong cú chạm của anh ta. Giấc mơ sống động và lạ lùng, càng lạ lùng hơn nữa khi nàng hé mở mắt và nhìn lén anh ta bên cạnh nàng. Ánh mắt anh ta lưu luyến trên nàng với cái nhìn chiếm hữu và lôi cuốn đến nỗi khiến cơ thể nàng nóng bừng và nặng nề, kể cả khi trí óc nàng tức giận vì sự tự tiện của anh ta.

Bản năng đầu tiên của nàng là ngồi dậy và che mình, nhưng chỉ sau khi đã tát anh ta. Thay vào đó, nàng âm thầm theo dõi hai bàn tay run rẩy của anh ta khẽ chạm vào mình.

Sự đụng chạm của anh ta rất nhanh không chỉ là dễ chịu nữa. Nàng nhận ra nàng thích được khỏa thân cho anh ta, đặc biệt là khi anh ta nhìn nàng với ánh mắt mãnh liệt như thế. Tại sao? Có phải như thế nghĩa là nàng không ghét anh ta nữa? Chắc chắn là một người ít nhất cũng phải thích ai đó mới cảm thấy như nàng. Nàng biết chắc nàng khinh thường anh ta, nhưng khi nàng nhìn anh ta lướt trên da nàng với những đầu ngón tay vuốt ve nàng quá giỏi thế kia, nàng muốn để lộ mình hơn nữa.

Chắc hẳn anh ta đã đọc được suy nghĩ của nàng, bởi vì anh ta cởi áo nàng lên trên nữa khi dịch chuyển lên tới ngực nàng. Sợ anh ta sẽ để ý thấy nàng đã tỉnh, Nicole nhắm chặt mắt. Hành động đó khởi nguồn một cực hình không giống bất kì thứ gì nàng từng chịu đựng.

Mỗi giác quan lại càng tăng lên. Nàng không biết anh ta sẽ chạm nàng ở đâu tiếp theo. Anh ta có ôm lấy ngực nàng hay chạm vào nàng một cách thân mật hơn nữa, như anh ta đã làm trước đây không. Và tại sao nàng không ngăn anh ta lại? Cơ thể nàng bắt đầu run rẩy. Nếu anh ta tiếp tục, liệu nàng có chạm tới đỉnh cao mà anh ta đã từng cho nàng biết hay không? Ngay khi nàng thấy mình sắp mềm đi vì ham muốn, ngay khi những ý nghĩ bắt đầu rộ lên rằng nàng nên cầm lấy tay anh ta và ấn vào giữa hai chân mình, anh ta đóng áo sơ mi của nàng lại và đắp chăn cho nàng.

Hễ dính tới anh ta là nàng không còn kiểm soát được bản thân mình nữa, và việc đó khiến cho nàng sợ anh ta. Giờ đây anh ta nắm mọi con chủ bài. Phút trước nàng vừa mới căm thù người đàn ông này thì phút sau lại muốn dâng cho anh ta sự trong trắng của mình.

Trong những buổi sáng tiếp theo, khi Derek trở về sau khi đã đưa ra các chỉ thị, anh thấy cô ta đang ngồi bên cửa sổ, đôi mắt trống vắng nhìn ra biển. Mỗi lần đều là sự im lặng sắt đá chào đón anh. Sáng hôm nay cũng giống y hệt những buổi sáng khác ngoại trừ việc lần đầu tiên cô ta đã mặc quần áo của mình và tết tóc trên đỉnh đầu. Anh không hài lòng khi thấy rằng quần áo của cô ta, chiếc quần con trai và áo sơ mi vải lanh, rộng thùng thình trên cơ thể bé nhỏ.

“Tôi nghe thấy cô đã tỉnh,” anh nói cộc lốc khi đóng cánh cửa khoang tàu phía sau.

Cô ta không trả lời, không cử động, chỉ đứng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Xử lý một người đàn bà như thế này đúng là mệt mỏi. Đầu tiên là vì phụ nữ lúc nào cũng lảm nhảm bên cạnh anh, có thể vì anh nói quá ít. Anh chưa từng gặp người nào im lặng kì lạ như Nicole.

Và phụ nữ vẫn luôn bị anh thu hút, hay đúng hơn là bị tiền của anh thu hút. Với Nicole, rõ ràng là bây giờ anh đang lảng tránh cô ta. Cô ta có bao giờ cảm nhận khác về anh không?

Anh không hề có chút xíu ý tưởng nào về việc phải đối xử với cô ta ra sao. Anh muốn trừng phạt cô ta vì những gì cô ta đã làm, nhưng kể cả anh cũng không độc ác đến mức làm đau cô ta trong khi cô ta đang bị thương. Hơn nữa, anh đã bắt đầu tự hỏi có bao giờ cô ta hồi phục lại từ việc bị mất con tàu hay không. Cô ta đã đang bị trừng phạt rồi. Cô ta bơ phờ và vẫn tiếp tục sụt cân một cách khó tin.

Bigsby đã gợi ý anh mua một ít hoa quả ở Cape để gợi lại sự thèm ăn của cô ta, thậm chí còn cả gan gợi ý một ít cam đắt cắt cổ. Kinh ngạc là Derek đã chấp nhận lời gợi ý. Hôm nay, vị bác sĩ đưa ra ý kiến mù mờ là Nicole có thể lại bắt đầu ăn uống bình thường.

“Tôi, à, mang cho cô ít hoa quả tươi. Tôi chỉ đặt –“

Anh không có thời gian chớp mắt trước khi cô ta lao tới anh – hay đúng hơn là tới chỗ hoa quả anh vừa đặt lên bàn. Cô ta vồ lấy ba quả cam và hai quả táo, nhét chúng vào cẳng tay gập lại dưới cằm, rồi cố lấy thêm ba quả nữa vào tay bên kia.

Sau khi lồm cồm bò về góc giường của anh, cô ta rõ là đã quyết định anh sẽ không lấy chúng đi. Cô ta thả lỏng và cắn một quả cam. Cô ta đảo mắt vui sướng và dòng nước cam nhỏ giọt xuống cằm cô ta.

Derek nhận ra hành động của cô ta ám chỉ điều gì, và một cơn giận bừng bừng dấy lên trong anh. “Tôi hiểu là cô đã không ăn uống tử tế kể từ khi lên tàu.”

Cô ta nhướng cặp lông mày lên để cho anh một cái nhìn ý là, Làm sao anh đoán được thế?

Anh cố gắng kìm nén cơn giận dữ, và những lời tiếp theo nghe bớt gay gắt hơn. “Cô được nhận thức ăn ba lần một ngày, mỗi một ngày.” Anh day day sống mũi khi hỏi, “Tại sao cô không ăn nhiều hơn?”

Cô ta trông có vẻ bị giằng xé giữa việc trả lời anh và ăn mẩu cam cuối cùng. Vì quả cam thắng thế, anh buộc phải chờ cô ta ăn nốt chỗ cam một cách chậm rãi, ngon lành. Bóc một quả khác bằng những ngón tay nhanh nhẹn, mảnh mai, cô ta hỏi, “Anh tin là tôi đã đầu độc thủy thủ của anh, đúng không?”

Anh có thể chỉ ra rằng chẳng có chuyện tin là gì ở đây, chỉ có chắc chắn. Nhưng cô ta đang nói chuyện với anh bằng một câu trọn vẹn, nên anh gật đầu.

“Và anh tống giam thủy thủ của tôi bởi vì họ lo lắng cho sức khỏe của tôi?” Anh không thích hướng cuộc nói chuyện này.

Bằng giọng ra vẻ bề trên, cô ta nói, “Tôi sẽ coi sự im lặng có nghĩa là “Đúng vậy, Cô Lassiter.”

Đồ nhóc con trơ tráo. Nhưng anh vẫn gầm gừ, và cô ta nói tiếp, “Cậu bé sai vặt của anh đã làm rõ là cậu ta không nghĩ tôi đáng được nhận thức ăn sau việc đê tiện tôi được cho là đã làm. Tôi chắc chắn là toàn bộ thủy thủ của anh đều cùng chung ý kiến.”

Cô ta bắt đầu lau một quả táo bằng vạt áo. “Anh có chịu ăn uống từ cái khay thức ăn rộng lượng ấy nếu anh ở vào vị trí của tôi không?”

Khi nhìn vấn đề như thế, có thể anh cũng sẽ không ăn, nhưng anh sẽ bị nguyền rủa nếu thừa nhận với cô ta như thế.

Cô ta lắc đầu với quả táo, rồi giữ nó bằng hai bàn tay khi âu yếm cắn một miếng bằng hàm răng trắng của mình.

Tại sao anh lại không nhìn thấy trước vấn đề này? Quỷ thật, anh không định bỏ đói cô gái. Thở ra thật mạnh, anh nói “Tôi hứa với cô là thức ăn của cô không bị đầu độc theo lệnh của tôi. Trong tương lai, tôi sẽ đảm bảo rằng không ai làm hỏng thức ăn của cô theo bất kì cách nào.”

Cô ta cúi đầu về phía anh trong một sự thừa nhận kênh kiệu. Bực bội vì việc mình tiếp tục mềm yếu với cô ta, anh giật lấy mũ của mình và quay đi.

“Sutherland?” cô ta hỏi trước khi anh có thể bỏ đi.

“Cái gì?”

Cô ta lấy tay áo lau cằm và hít một hơi dài. “Mặc dù tôi thấy khó khăn vô cùng khi phải hỏi anh điều gì đó, nhưng tôi vẫn phải biết khi rốt cuộc đã có lại năng lượng.”

Anh trông đợi cô ta sẽ cần một thứ đồ xa xỉ nào đó mà cô ta còn chưa có, vì thế câu hỏi tiếp theo của cô ta làm anh hoàn toàn bất ngờ.

“Làm thế nào anh đánh chìm tàu của tôi?”

“Cái gì?”

Cô ta nhón chân ra khỏi giường. “Tôi phải biết!”

“Tôi chẳng liên quan gì tới việc tàu của cô chìm. Cô và thủy thủ của cô đã tự mình đảm bảo chuyện đó!” Derek gần như thét lên.

“Không,” cô ta nói, lắc đầu quầy quậy. “Đó phải là anh.”

“Cô chỉ đang cố thoát khỏi hình phạt của mình bằng cách đánh lạc hướng tôi –“

Cô ta bắt đầu đi đi lại lại. “Tôi biết động cơ của anh,” cô ta nói tiếp như thể không nghe thấy anh. “Rốt cuộc, mọi người đều cho là cha tôi sẽ thắng cuộc đua này. Và với danh tiếng của anh, thất bại đó sẽ là một đòn giáng mạnh và công ty của anh.”

“Cô đang khoa trương.”

Quay sự chú ý trở lại anh, cô ta nói, “Anh biết cuộc đua này sẽ tạo dựng danh tiếng hay đánh sập các thuyền trưởng và hãng tàu. Cả nước Anh đều dính dáng tới nó. Tất cả danh tiếng của chúng ta đều bị đem ra đặt cược.”

“Tôi không phản đối. Nhưng, tin tôi đi, Peregrin Shipping đủ mạnh để một cuộc đua thôi không thể kéo sập nó.”

Cô ta dành cho anh cái nhìn thương hại. “Tôi biết về công ty anh. Tôi biết rõ rằng các anh đang đều đặn mất khách hàng trong vài năm gần đây. Có thể anh thành công trong việc che giấu thực tế ấy. Nhưng bất kì ai nhìn thật kĩ cũng sẽ biết anh đang giết dần Peregrine.”

Điều cô ta đang nói chỉ hơi khác với những lời của em trai anh vài tuần trước, nhưng chết tiệt, anh không muốn cô gái này nghĩ như thế.

“Cô đúng là giỏi nói chuyện đấy, công chúa. Cô đã đầu độc thủy thủ của tôi để cha cô có thể chiến thắng.”

“Làm sao anh lại nghĩ tôi chịu trách nhiệm cho trận ốm của các thủy thủ của anh?” cô ta hỏi bằng giọng ngạc nhiên.

“Đừng quên rằng tôi đã tìm thấy cô trong hầm tàu của tôi lén lút bên cạnh những thùng đựng nước,” anh đáp trả cũng hùng hồn như thế. “Và tôi đã nghe cô nói với gã Ai-len rằng cô có thể gạch tên tôi khỏi danh sách – rằng cô đã đi khắp cả tàu của tôi.”

“Chúa ơi, anh là đồ ngốc. Tôi thề là rượu đã làm hỏng não anh rồi.”

“Tôi mắc nợ việc uống rượu. Điều duy nhất cứu tôi thoát khỏi việc uống phải nước nhiễm độc chính là do chỉ uống rượu,” anh hét lên như sấm.

“Tôi nói lại lần nữa, kẻ nào đó đã làm chuyện ấy. Chắc chắn cũng là kẻ đã làm hỏng tàu của tôi.”

“Vậy thì cô đã làm gì ở trong hầm?”

“Ừ thì, tất nhiên là do thám.”

Cô ta nói bằng giọng sự-thật-hiển-nhiên, khiến anh rất muốn tin cô ta. Nhưng anh chưa bao giờ có kẻ thù nào ghê gớm hơn Lassiter, và việc lão ta muốn trả đũa sau trận đánh nhau là rất hợp lý.

“Tôi không tin cô. Cha cô có thể đã vô cùng mong thắng cuộc đua này vì tất cả những sở thích phù phiếm xa xỉ của cô.”

Cô ta trả lời bằng cái nhìn trống rỗng kì lạ, rồi giải thích, “Cha tôi đang điều tra một loạt những vụ tai nạn xảy ra cho các hãng tàu lớn. Ông đã ở quá Mermaid tối hôm đó để lấy thông tin vì ông tin rằng ai đó cố ý phá hoại chúng. Tôi kiên quyết cuộc là anh làm. Cha tôi và chú Chancey thì nghĩ là Tallywood –“

Anh phá ra cười.

“Trực giác của tôi đã đúng,” cô ta đồng ý. “Tôi cũng tin rằng anh có dính dáng gì đó đến việc cha tôi tiếp tục bị giam. Chúng tôi có một danh sách vài nghi phạm, nhưng tôi tin rằng anh đủ lạnh lùng để làm tất cả những việc trên. Tôi đã muốn hoặc là giải oan cho anh hoặc là thu thập bằng chứng chống lại anh.”

“Và cô đã làm được gì?”

“Vào lúc đó, tôi tưởng rằng anh chẳng liên quan gì cả. Nhưng giờ, sau những việc anh đã làm với tôi và thủy thủ của tôi, chẳng còn gì để nghi ngờ nữa.”

“Cô đang nói dối,” anh nói giọng đều đều. “Một khía cạnh trong câu chuyện của cô là giả dối. Không ai nghi ngờ Tallywood hơn là nghi tôi trong một chuyện thế này cả.” Với cái nhìn cuối cùng, anh ào ra khỏi cửa.

Nicole đã đủ khỏe để đi lại trên boong, nhưng không đời nào Derek chịu để cho cô ta ra ngoài, không thể với việc thủy thủ của anh sôi lên khi để cô ta ở trên tàu. Mặc dù họ hiểu tại sao một người đàn ông sẽ muốn giữ tù nhân như cô ta, họ hi vọng rằng anh sẽ tống cô ta vào tù cùng đám thủy thủ của cô ta.

Derek sẽ bị buộc phải đi theo cô ta khắp nơi, và anh không hứng thú với việc dành từng đó thời gian cho cô gái lầm lì đó. Khi cô ta nói chuyện, cô ta hiếu chiến và đanh đá.

Đúng như anh trông đợi, cô ta bắt đầu đòi ra ngoài chẳng bao lâu sau khi họ rời Cape Town.

Anh tưởng anh có thể dễ dàng đánh lạc hướng cô ta bằng cách nói, “Tôi sẽ đưa cô lên trên ngay khi cô nói cho tôi biết tại sao cô đầu độc thủy thủ của tôi.”

“Một lần nữa – tôi đã không đầu độc đám thủy thủ chết tiệt của anh.”

“Được thôi. Khi nào cô sẵn sàng kể cho tôi nghe, tôi sẽ cho cô ra.”

“Anh không cần phải đưa tôi. Chỉ cần để tôi ra ngoài! Anh sợ tôi sẽ trốn đi ư? Tôi còn không thể định vị được mình đang ở đâu, nhưng tôi biết chúng ta rất gần Nam Cực. Anh nghĩ tôi sẽ cố gắng bơi khỏi đây chắc? Có thể tôi sẽ chèo lái được một tảng băng nhỏ về lại Cape đấy,” cô ta nói với nụ cười xấu xa.

Anh đáp trả nụ cười của cô ta bằng nụ cười trịch thượng của chính mình. “Các thủy thủ… không thích cô. Tôi không chắc cô sẽ muốn ra ngoài mà không có tôi.”

Cô ta nheo mắt với anh và trông như đang nuốt lại những lời đáp trả chua cay mà cô ta đang nghĩ tới. Cô gái này đúng là có cục bướng to bằng quả đồi. Nhưng mà, chính anh cũng vậy. Anh thực sự có ý định ép cô ta phải thú nhận trước khi anh để cô ta ra ngoài. Anh sẽ bẻ gãy tính ương bướng của cô ta.

Quay người để đi đến bên cửa sổ, cô ta hít một hơi dài. “Anh phải hiểu tôi không thể nói với anh về vụ đầu độc bởi vì tôi chẳng biết gì về nó cả. Anh chỉ đang dập đầu vào một bức tường vô phương phá hủy thôi.”

“Tôi nghĩ cô mới là người nhầm. Cô sẽ nói cho tôi biết, hoặc phải dành hai tháng tới trong cái khoang tàu này.”

Cô ta lắc đầu và đối diện với anh bằng cái nhìn kiêu hãnh. “Lời tuyên bố đó chỉ cho thấy rằng anh chẳng hiểu gì về tôi cả. Nếu anh nghĩ anh có thể ngăn tôi trong khi tôi muốn đi, thì anh đã thực sự mất trí rồi.”

Cô ta ngẩng đầu lên và gõ gõ ngón tay vào một bên má. “Hừm, tôi nghe nói rằng việc đó có thể xảy ra nếu một người, coi nào… nghiện rượu. Nhưng tôi cho rằng trong trường hợp của anh” – cô ta dừng lại, nhìn từ trên xuống dưới anh –“có thể là do tuổi tác.” (haha, câu này đau quá, đảm bảo anh Derek ức nổ ruột)

Suốt phần còn lại của buổi sáng, Nicole nhớ lại những lời trao đổi của nàng với Sutherland. Nàng đã mạnh dạn bảo với anh ta rằng chắc chắn anh ta chính là người đã đánh chìm tàu nàng. Giờ thì nàng lại thấy không chắc chắn gì cả. Anh ta không thể tỏ vẻ vô tội lâu đến thế này nếu thực sự có tội. Một người đàn ông chẳng thèm quan tâm đến bất kì thứ gì sẽ nhận ngay. Thêm vào đó, anh ta đã muốn tin rằng Tallywood mới là nghi can chính. Giống như là Sutherland cần được biết anh ta sẽ không lập tức bị đổ tội trong bất kì mưu ma chước quỷ nào trong cộng đồng hàng hải. Nếu anh ta đã làm, anh ta sẽ không bị thuyết phục phải tin nàng.

Nếu sự quả quyết đáng buồn của anh ta là anh ta sẽ bị nghi ngờ trước tiên làm ý kiến của nàng lung lay, thì mối ác cảm không thể gạt đi nổi của anh ta với nàng đã thuyết phục nàng. Anh ta thực sự nghĩ nàng đã đầu độc thủy thủ của anh ta. Nàng đã chắc chắn anh ta làm đắm tàu của nàng. Giờ nàng kết luận rằng có một kẻ khác đã làm hại cả hai. Nàng cảm thấy một chút mặc cảm tội lỗi trước những lời sỉ nhục nàng nói sáng nay, nhưng gạt nó đi ngay.

Vậy là anh ta đã không đánh chìm tàu của nàng – bớt đi một điều để nàng ghét anh ta. Và thật khó để kết tội anh ta trước cái cách anh ta đối xử với nàng trong khi vẫn tin rằng nàng đã đầu độc người của anh ta. Nhưng nàng vẫn căm ghét anh ta vì đã bỏ tù thủy thủ của nàng ở Cape.

Không còn việc gì khác để nàng làm ngoại trừ kéo dài thời gian. Những vết thương của nàng đã lành, và anh ta biết thế. Trước nay nàng chưa cố đòi được ra ngoài, nhưng sau cơn bão mà họ vừa trải qua, nàng thực sự sẽ phát ốm lên nếu không được ra ngoài sớm.

Khi anh ta trở lại khoang vào lúc giữa trưa, nàng đã mặc quần áo xong và đang đi đi lại lại.

“Thuyền trưởng Sutherland? Tôi nói chuyện với anh được không?” Nàng có thể tỏ ra lịch sự vì mục đích của mình.

Anh ta ngồi xuống mép giường và kéo ủng ra. Anh ta ướt từ đầu đến chân và trông mệt mỏi. “Cô muốn gì?” Giọng điệu anh ta rất thiếu lịch sự.

Lạy Chúa, anh ta điên tiết vì những lời nhận xét của nàng sáng nay. (Chuyện, có anh nào bị chê già mà không điên nhỉ?) Thuyền trưởng Sutherland mà cũng có những chỗ nhược trên bộ giáp của mình. Nàng giữ lại thông tin ấy để dùng tới sau này.

“Tôi hi vọng là anh đủ lịch sự để đi cùng tôi lên boong hôm nay, vì cơn bão cuối cùng đã tan.”

“Không,” anh ta nói mà không thèm dừng lại suy nghĩ.

“Không? Chỉ thế thôi à?” nàng kêu lên.

“Phải.”

Mặt nàng nóng bừng vì phải giữ lại những lời cay nghiệt nàng vô cùng muốn nói. Nàng không thể. Không một ngày nào ở dưới này nữa. “Sutherland… làm ơn đi.”

Lờ nàng đi, anh ta bước tới rương của mình và kéo ra bộ quần áo khô. Anh ta ném chúng lên giường và bắt đầu kéo chiếc áo ướt qua khỏi đầu. Nàng kéo ánh mắt mình khỏi lồng ngực rộng ẩm ướt đó. Sutherland là một gã quê mùa độc ác, kiêu ngạo, vậy thì tại sao hình ảnh cơ thể anh ta vẫn tác động đến nàng? (cô ấy đang nói về một bá tước đấy ạ)

Nàng điều chỉnh lại khuôn mặt để có thể nói chuyện vững vàng. “Tôi phải yêu cầu anh xem xét lại. Gần như là vô nhân tính khi giữ tôi ở đây.”

Khi anh ta tiếp tục mặc quần áo và chẳng nói gì, nàng quay sang anh ta lần nữa, và không thể nói là nàng đã thất vọng hay nhẹ nhõm khi thấy anh ta thay xong quần rồi. Hahaha

Theo kể hoạch của nàng, nếu anh ta không phản ứng, nàng chỉ việc nói dối. Đổ sụp lên ghế, nàng đặt một bàn tay lên đầu. “Tôi nghĩ việc thiếu không khí và ánh mặt trời đã làm cho các cơn đau đầu quay trở lại.”

Trong một giây, nàng nghĩ rằng anh ta có quan tâm.

“Thế sao?”

Chết tiệt, tại sao anh ta nghe như là không tin nàng nhỉ? “Vâng, tôi e là thế. Làm ơn đi, chỉ một giờ mỗi ngày thôi. Tôi có thể làm việc. Tôi có thể lao động nuôi thân.”

“Chúng tôi không cần bất kì ai nấu ăn hay vá víu cho chúng tôi. Và chúng tôi đã có thợ giặt quần áo rồi. Cô vô dụng đối với tôi.”

“Vô dụng á? Vô dụng? Anh chỉ vừa mới nếu những công việc mà phụ nữ thường làm ở trên bờ. Đó là tất cả những gì anh nghĩ tôi làm được sao?”

“Tôi biết cô làm được rất nhiều việc,” anh ta khịt mũi khinh khỉnh.

Đồ con hoang!

Khi anh ta đứng dậy để ra ngoài, rõ ràng đã kết thúc cuộc chuyện trò, cơn giận của nàng xẹp xuống. Ý nghĩ thêm một ngày nữa bị nhốt trong khoang của anh ta khiến nàng muốn khóc.

Cuối cùng nàng tìm được giọng của mình khi anh ta đã bước được một chân ra ngoài.

“Nhưng tôi phải làm gì suốt cả ngày hôm nay đây?” nàng hỏi bằng giọng lí nhí, xấu hổ.

“Tôi không thèm quan tâm cô làm cái quái gì.”

Khi nàng nghe thấy tiếng khóa cửa, nỗi buồn của nàng một lần nữa đầu hàng cơn giận. Mọi câu hò các thủy thủ hát và mọi tiếng tròng trành của con tàu chỉ càng chọc giận nàng thêm. Thật không bình thường khi bị nhốt ở dưới này, đặc biệt là vì một việc mà nàng không làm. Lạy Chúa, giờ nàng muốn đầu độc anh ta làm sao!

Nàng tìm khắp khoang tàu nhưng không thể tìm được thứ gì nàng sẵn lòng đập vỡ hay làm hỏng. Thực sự, hủy hoại không phải là bản chất của nàng. Nàng thiên về hướng sáng tạo hơn…

Một ý tưởng nổi lên. Mắt nàng bắn về phía rương đi biển của mình, cũng chính là chiếc rương mà Sutherland đã tránh như thể nó có răng. Ở đó, ngay trong tầm với của nàng chính là sự trả thù. Anh ta sẽ phải hối hận vì đã đối xử với nàng như thế. Và sau khi nàng xong việc thì anh ta sẽ không bao giờ quên nổi nàng.

“Thuyền trưởng Sutherland?” Bigsby hỏi với một cái cau mày khi anh ta đi lên boong.

“Anh muốn gì?”

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào sau lưng Derek. “Tôi đã hi vọng Cô Lassiter sẽ đi cùng anh, vì thời tiết hôm nay rất đẹp.”

“Cô ta không đi cùng.” Derek quay lại đi hướng khác.

Bigsby đi theo. “Ồ. Cô ấy thế nào rồi? Có đau đầu nữa thôi?”

Hai hàng lông mày của Derek cau lại với nhau. Rõ ràng cô ta đã nói dối về những cơn đau đầu. Có phải không nhỉ? Tất nhiên rồi. Cô ta là một diễn viên đáng hổ thẹn. Tuy nhiên… “Tại sao anh lại hỏi về chuyện đau đầu?”

“Tôi vẫn luôn bày tỏ mối quan ngại về cú đánh vào đầu mà cô ấy đã phải chịu.”

“Không đau đầu gì cả.”

“Ồ, tốt quá. Anh có thể nói với cô ấy rằng tôi rất vui vì cô ấy đã khá hơn không?”

Lòng tốt thái quá của Bigsby gần như khiến Derek hối hận vì cách cư xử độc ác của anh với cô ta. Vào lúc đó, anh đã nghĩ rằng những lời nói dối quanh co là phù hợp với tính cách của một người đàn bà quỷ quyệt bẩm sinh. Nhưng sau khi xem xét đến tình trạng của cô ta, anh thừa nhận rằng bản thân anh cũng có thể sẽ phải làm như thế.

Đối lập với điều hầu hết mọi người vẫn nghĩ, anh không phải là một người có bản chất độc ác. Anh quay lại để tới khoang tàu kiểm tra cô ta.

“Thuyền trưởng! Có thuyền áp sát. Trông như một chiếc tàu đang hướng về Anh. Tàu chở thư. Họ đang ra hiệu được nói chuyện với chúng ta.”

Derek do dự. Anh háo hức muốn biết thông tin về cuộc đua và cần mua thêm hàng dự trữ, và anh lý luận rằng Nicole ở trong khoang tàu thêm vài giờ nữa cũng không sao. Khi họ tiến lại gần hơn, anh chấp nhận lời mời của vị thuyền trưởng để sang bên đó và thăm vợ chồng ông ta.

Một khi anh đã sang tàu ấy, cặp vợ chồng vui vẻ, ríu tít mở một chai vang đỏ hảo hạng của Pháp và khăng khăng giữ anh lại ăn tối cùng họ. Anh đồng ý, bởi vì luồng gió buổi tối rất nhẹ, và họ sẽ chẳng mất mấy thời gian. Quan trọng hơn, anh vồ lấy bất kì thứ gì để cất tâm trí ra khỏi người phụ nữ anh đang nhốt trong khoang tàu mình.

Kể cả khi ấy anh vẫn không thể ngừng nghĩ về cô ta. Sau vài giờ, cuối cùng anh cũng lịch sự rời khỏi tàu hàng xóm. Chai vang mà anh đã hi vọng sẽ dập tắt chút ít cảm giác tội lỗi và tức giận của anh với cô ta hóa ra chỉ làm cho anh gần say.

Anh đứng trên lan can tàu hi vọng cơn gió lạnh sẽ làm mình tỉnh táo. Anh muốn kiểm soát bản thân khi đối mặt với cô ta. Chắc chắn vào giờ này Nicole đã đang cào cấu các bức tường rồi.

Nicole. Khi ngước lên nhìn bầu trời tối mịt, anh nghĩ cuối cùng anh cũng đã tìm được màu mắt của cô ta: màu xanh thẫm của đêm đại dương nơi tận cùng thế giới. Anh nhanh chóng đỏ mặt vì những ý nghĩ ủy mị của mình. Chúa ơi, anh cần phải bỏ rượu. Anh mừng vì Jimmy đã chen ngang những suy nghĩ ngớ ngẩn của mình.

“Thuyền trưởng, ngài đã bảo cháu phải chú ý nếu có gì không hay xảy ra với cô gái. Cháu tới để nói rằng suốt cả ngày hôm nay cô ta đã không ăn gì.”

Nếu đây là kế hoạch của cô ta để buộc anh thấy có lỗi thì cô ta đã làm được một việc tuyệt giỏi. “Cô ta có tỏ ra ốm không?” anh nói, cố nghe có vẻ bình thường.

Jimmy lo lắng đảo chân trước câu hỏi đó, rồi lẩm bẩm. “Cháu không thấy, thưa thuyền trưởng.”

“Sao thế, nhóc?”

“Vào bữa trưa và bữa tối cô ta xua cháu đi, nói rằng cô ta chưa mặc quần áo và không cho cháu vào. Vì thế cháu chỉ để khay ở ngoài cửa.”

Derek đoán rằng Jimmy chẳng quan tâm quái gì đến cô ta hơn đám thủy thủ và sẽ không quan tâm liệu cô ta có ăn gì hay không.

“Cô ta không đụng tới chút thức ăn nào, nhưng có lấy mấy bình nước,” cậu bé nói thêm, có lẽ hi vọng rằng thông tin ấy sẽ xóa cái nhìn cứng rắn trên mặt vị thuyền trưởng của cậu.

Mặc dù Nicole ăn như chim, ít nhất cô ta cũng đã ăn uống đều đặn kể từ khi anh đảm bảo với cô ta về thức ăn. Chắc chắc có chuyện gì đó không ổn rồi.

Anh rảo bước tới khoang của mình, mồ hôi vã ra trên trán cho dù gió biển đang thổi. Anh không hiểu tại sao anh lại phải quan tâm. Nhưng thủy thủ của anh giờ đã hồi phục, và anh thấy khó mà tiếp tục muốn hại cô ta nữa.

Anh đè nén nỗi lo trông thấy được của mình khi mở cánh cửa.

Cô ta đang ở trên giường anh, quấn chặt trong chăn ấm, một việc thông minh bởi vì cửa sổ của anh đang mở ra đón không khí ban đêm. Tuy nhiên, một mùi giống như khoáng chất ập vào mũi anh. Anh chỉ có thể nhìn thấy cô ta trên giường bởi vì chiếc đèn của cô ta sắp tàn, nhưng có những vệt tối trên mặt và tóc cô ta. Anh bật chiếc đèn ở gần cửa lên, và hít vào thật mạnh khi nhìn khắp khoang của mình.

Một khoang tàu vừa mới được trang trí lại.

Nicole – đồ phù thủy bé nhỏ - đã sơn lại các bức tường của anh. Cô ta vẽ một cảnh nuôi thả gia súc, một khung cảnh … rất ấn tượng.

Không may, bức tranh của cô ta bao trọn khoang tàu của anh. Nếu áo sơ mi của anh treo trên tường cản đường thì cô ta chỉ đơn giản là sơn đè lên nó. Gáy các cuốn sách của anh, vốn được sắp đặt gọn gang, nay xanh nõn màu cỏ. Tấm gương của anh bị biến thành một hồ nước bao quanh là cỏ dại. Bằng cách nào đó cô ta đã hòa từng phân trên mỗi bức tường vào một khung cảnh.

Anh đi tới gần hơn để nhìn vào hai bình nước cô ta đã lấy ra khỏi khay đồ ăn. Chúng chứa đầy cọ vẽ. Những chiếc cán cọ bằng bạc được khắc dòng chữ “Tặng Nicole, Chúc mừng sinh nhật, E.B” E.B là kẻ quái quỷ nào? Lại thêm những vật xa xỉ nữa – và không phải từ cha cô ta.

Ai đó, có thể là một người đàn ông khác, đã đánh giá cô ta đủ cao để tặng cho cô ta những món quà đắt tiền này. Có ý lờ đi suy nghĩ về việc cô ta trả ơn thế nào, anh tiếp tục quan sát căn phòng. Cô ta đã dùng hết từng giọt mực và từng chút xi đánh giày của anh. Tuy nhiên, cô ta vẫn phải có một nguồn cung cấp màu vẽ của riêng mình.

Những chiếc rương. Derek thầm nhiếc móc bản thân vì đã không điều tra những cái rương của cô ta, trong đó rõ ràng là chứa đầy màu vẽ.

Những bức tranh phong cảnh trên tường trong phòng cô ta… chúng là của cô ta. Cô ta là người nghệ sĩ mà anh đã nghĩ rất có tài. Hơi thở của anh thoát ra ngoài khi anh quan sát tác phẩm của cô ta. Cô ta đã hoàn thành một tác phẩm khác thường, nhưng làm sao cô ta có thể làm nhanh đến thế?

Một lần nữa anh lại thấy mặc cảm tội lỗi. Cô ta đã ở một mình trong phòng này tám hoặc là chín tiếng đồng hồ. Kể cả thế, khi anh ghé lại gần hơn những chi tiết phức tạp trong mỗi hình ảnh, anh thấy rằng chắc hẳn cô ta đã làm việc như điên để hoàn thành tất cả trong một ngày. Bởi vì cô ta đã vẽ lên mọi thứ.

Cô ta đã xâm phạm tất cả vật sở hữu của anh – tại sao anh lại không cảm thấy cơn giận dữ quen thuộc? Đáng lẽ anh phải giận. Nhưng một phần trong anh tin rằng anh đang nhận đúng thứ anh đáng phải nhận.

Như thể đọc được ý nghĩ của anh, cô ta nói. “Anh đã bảo tôi anh “không thèm quan tâm tôi làm cái quái gì.” Ánh mắt anh bay từ bức tường tới mặt cô ta. Mắt cô ta đang mở, theo dõi anh không chút thích thú.

“Đúng là thế,” anh thừa nhận. Hai quầng thâm tím dưới mắt cô ta cho anh thấy rằng cô ta đã làm mình kiệt sức. Lỡ cô ta ốm lại thì sao? Tội lỗi thắt chặt lồng ngực anh, khiến anh ngạc nhiên vì sức mạnh của nó, và anh sắp sửa xin lỗi để giảm nhẹ gánh nặng. Thay vào đó, anh nói một cách ngu ngốc, “Cô biết không, đáng lẽ tôi nên giận dữ.”

Một giây trôi qua. “Tôi không thèm quan tâm anh cảm thấy cái quái gì,” cô ta nói bằng giọng ngái ngủ, và nhắm mắt lại.

Khi giấc ngủ chiếm lấy cô ta, Derek bị bỏ lại với những ý nghĩ nặng nề của chính mình khi lạc mất trong khung cảnh bao quanh anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.