Chương 3: Rốt cuộc có xe ở đây
Từ Hổ đáp một tiếng, ngay lập tức từ chỗ kế bên người lái nhảy xuống. Cả người bắp thịt tại lúc rơi xuống đất đều căng thẳng lên, hắn thấy nam nhân kia tựa hồ vẫn không có chú ý tới hắn không khỏi theo thói quen sờ một cái sau ót trơ trụi của chính mình quát to một tiếng, “Này, ngươi đứng lại!”
Tiếng gào này sánh ngang tiếng sâm lúc mưa to, chỉ cần không phải người điếc đều nghe được.
Mặc Văn bước chân dừng một chút, lát sau mới chậm rãi quay đầu lại.
Ngồi ở trong xe A Yến thấy rõ dung mạo Mặc Văn đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cả khuôn mặt đều có chút nóng lên, vội vàng cúi đầu xuống không dám nhìn nữa.
Người đàn ông này trắng nõn đến gần như trong suốt trên gương mặt có một đôi con ngươi giống như hố đen thâm thúy, dường như có thể hút đi thần trí người khác, sắc môi hắn hơi tím bầm không những không khiến người ta cảm thấy bệnh hoạn, ngược lại làm cho người ta một loại cảm giác tà tứ.
Tại sao, tại sao có thể có người đàn ông đẹp trai như vậy ?
Không thèm để ý chút nào đến ánh mắt quan sát của người khác, Mặc Văn nhìn chằm chằm cái chiếc xe việt dã kia, bờ môi giương lên, dường như muốn nói cái gì, chỉ là mọi người đều không có nghe rõ lời của hắn.
Hắn nói cái gì? Từ Hổ mặc dù không nghe được lời nói của Mặc Văn. Nhưng hắn chỉ cảm thấy phía sau dâng lên từng cơn ớn lạnh.
Thật ra thì Mặc Văn cũng không nói gì đặc biệt, hắn chẳng qua nhàn nhạt nói một câu:
“Lần này có thể có xe đi rồi.”
Trương Húc ngược lại không cảm giác rùng mình gì, trước tiên hắn chú ý tới sự thay đổi của A Yến, lập tức đã hiểu rõ cái gì, liền cho A Yến một bạt tai liền ở trên mặt.
“Gái điếm thúi!”
Trương Húc là một dị năng giả cấp năm, một bạt tai này đánh xuống trực tiếp đánh A Yến hoa mắt choáng váng đầu, cơ hồ đánh gảy cổ của cô.
“Đem cái bao của hắn đoạt lấy cho ta! ” đánh xong A Yến dễ chịu rồi, Trương Húc tự mình đi xuống xe ra lệnh cho Từ Hổ, trên mặt phủ đầy nếp nhăn tản ra từng trận lệ khí.
Dù sao không có một người đàn ông nguyện ý cho nữ nhân của mình đem ánh mắt mê luyến rơi vào trên người đàn ông khác.
Hắn muốn cướp đi đồ của nam nhân đáng chết này, để cho hắn đói chết tại vùng đất tử vong này!
Từ Hổ theo lệnh, thân hình lóe lên biến mất ngay tại chỗ, một giây kế tiếp đã xuất hiện ở trước người của Mặc Văn cố gắng cướp đoạt ba lô trên lưng hắn.
Từ Hổ là dị năng giả cấp sáu, tốc độ của hắn đã sắp đạt mức độ đến mắt thường không cách nào bắt được.
Nhưng đó là đối với người bình thường.
Còn đối với Mặc Văn mà nói, Từ Hổ có chạy nhanh hơn nửa, trong mắt hắn cũng giống ốc sên bò không sai biệt lắm.
Nhìn thấy tay của Từ Hổ cố gắng đụng vào balo của mình, đáy mắt Mặc Văn xẹt qua một đạo sắc lạnh. Hắn nhanh chóng né người, từ chỗ trọng tâm của Từ Hổ chếch đi trong nháy mắt rút ra dao găm trực tiếp đâm vào cổ của hắn.
Máu tươi văng khắp nơi, Từ Hổ trợn to hai mắt dường như còn chưa phản ứng kịp, vô lực ôm lấy cổ họng của mình, lại không ngừng được máu tươi phun trào ra.
Hắn đau muốn kêu lên, nhưng là lại chỉ có thể phát ra từng tiếng như thú bị nhốt nghẹn ngào.
Một tay chống nạnh còn làm trạng thái dũng mãnh, Trương Húc trực tiếp sợ đến choáng váng, hắn không thể tin trừng hai mắt nhìn Từ Hổ chết đi, hai chân run ngay cả đứng cũng không vững.
Đùa gì thế, Từ Hổ là dị năng giả cấp sáu! Cứ như vậy một chút là giải quyết xong rồi sao?
Mặc Văn xoa xoa chủy thủ của mình, giương mắt liếc nhìn Trương Húc, cái nhìn này rất bình thản, bình thản đến giống như là một cái hồ nước sâu thẳm.
Nhưng mà Trương Húc vẫn là sợ hãi đến mềm mại ngã trên đất.
” Dị năng giả cấp 5? ” Mặc Văn nhàn nhạt mở rộng tầm mắt, nhấc chân đi tới trước xe liền mở cửa xe ra, sau đó kéo tài xế vẫn còn run lên từng cơn ra ngoài.
Tài xế kia bị ném cái mặt mày xám xịt, lăn hai vòng mới dám bò dậy.
Đem ba lô trên lưng đặt ở vị trí kế bên tài xế, Mặc Văn kéo ra giây nịt an toàn liền đem ba lô bền chắc cố định ở trên ghế. Ánh mắt liếc đến một bên mặt sưng lên thật cao A Yến, đầu hắn không nhấc lên một chút nói, “Ngươi đi xuống.”
A Yến tái nhợt nghiêm mặt nào dám nói một chữ “Không”, cô có chút thất vọng cụp mắt xuống, mở cửa xe liền nhảy xuống.
Nếu là mặt của cô không có bị sưng mà nói, lúc này nói không chừng còn có thể dựa lên cái nam nhân lợi hại này.
Trương Húc sợ hãi đến chân đều như nhũn ra, thấy Mặc Văn dường như không có ý muốn giết hắn, trong lòng thoáng cái an định không ít, nhưng mà vừa thấy Mặc Văn muốn lái đi xe của hắn.
Nếu mà người này đem xe lái đi vậy hắn làm sao mà trở về?
“Ngươi nếu muốn lái xe của ta đi có tin ta sẽ giết ngươi hay không hay ?” Trương Húc liều mạng bám lên cửa xe không cho Mặc Văn đóng cửa, đồng thời ngoài mạnh trong yếu hô lên, “Ngươi có biết ta là ai hay không!”
Mặc Văn lúc này đã hơi không còn kiên nhẫn.
Cũng không hi vọng nào Mặc Văn hỏi thăm, Trương Húc dừng một chút sau liền vội vàng nói, “Ta là thủ hạ của thủ lĩnh Hứa Kiệt Lâm hai khu phía bắc, Trương Húc!”
“Ai? ” Mặc Văn thật giống như hứng thú nghiêng đầu đi, ánh mắt nguy hiểm híp lại.
“Ta nói là ta không cho phép… A! ” cho là Mặc Văn bị giật mình, thời điểm Trương Húc còn muốn nói một lần nữa bỗng nhiên chỉ cảm thấy bả vai chợt lạnh, sững sốt phát hiện Mặc Văn cầm chủy thủ lên trực tiếp lấy một cái cánh tay của hắn.
Ôm lấy bả vai phun trào ra máu tươii ngồi sập xuống đất, Trương Húc phờ phạc mắt nhìn thấy Mặc Văn nhảy xuống xe ngồi ở trước mặt của hắn.
Cặp mắt đen nhánh kia làm cho Trương Húc sợ hãi trực tiếp tè trong quần.
Vừa vặn lúc này Vu Lam cũng từ trong túi đeo lưng lộ ra cái đầu, con mắt đục ngầu của nàng mộc mộc dừng một chút, phát hiện bây giờ không chỉ là ba lô trói buộc nàng, túi đeo lưng bên ngoài còn có một cái giây nịt an toàn đem nàng cho cố định gắt gao.
Lập tức tức giận phát ra một tiếng gầm kêu, nghiến răng liền muốn cắn người.
Luống cuống đứng ở một bên tài xế cùng A Yến nhìn lấy Vu Lam đều phát ra một tiếng thét chói tai, A Yến còn vội vàng chỉ Vu Lam hô lên, “Zombie, trong xe có Zombie!”
Bị làm ồn Mặc Văn có chút không vui quét qua A Yến một cái, cô ngay lập tức im lại, chẳng qua là người còn đang không ngừng run rẩy.
“Lam Lam, em nghe được cái tên này cũng rất tức giận đúng không? ” quay đầu hắn chằm chằm về phía Vu Lam, Mặc Văn cực kỳ ôn hòa cười nói.
Đáng tiếc Vu Lam nghe không hiểu Mặc Văn nói cái gì, nàng nếu là nghe hiểu được tuyệt đối trước cho Mặc Văn một cái ánh mắt tốt.
Cũng chính bởi vì cô nghe không hiểu cho nên cô lúc này chỉ là có một thái độ gầm to, giẫy giụa muốn từ trong túi đeo lưng chạy đi.
Cánh tay của Trương Húc chãy máu, hắn mất máu quá nhiều đã run rẩy liền một cái chữ đều không nói được, giống như là cá nằm ở trên tấm thớt mặc cho Mặc Văn xẻ thịt.
” Chờ ta chăm sóc kỹ cho Lam Lam, ta tự nhiên sẽ đi đem Hứa Kiệt Lâm băm thành thịt bột. ” Mặc Văn quay đầu nhìn Trương Húc, nói ra một câu, không giải thích nửa. Liền đem dao găm cắm vào phổi Trương Húc.
Phổi chỗ này đối với thân thể con người mà nói rất đặc biệt, là vị trí hô hâp chủ yếu trên cơ thể con người. Nhưng mà nếu như bị thương mỗi lần người ta hô hấp đều sẽ đau đến gần chết, mặc dù sẽ không lập tức chết đi, nhưng là lại sẽ cho người sống không bằng chết, lại chịu hết đau đớn sau mới có thể hết khí.
“Nhìn ngươi chẳng qua cũng chỉ là thủ hạ phân thượng của Hứa Kiệt Lâm ta liền để ngươi từ từ chết đi là được rồi. ” Mặc Văn bố thí nhìn lấy mặt Trương Húc vo thành một nắm, sau khi đứng dậy mắt lại nhìn cốp sau xe.
Mới vừa rồi nơi đó dường như truyền ra một tiếng “Cứu mạng “.
“Hỗn đản… Muốn chém giết muốn róc thịt thì tới thoải mái đi khục khục khục… ” Trương Húc thấy vậy biết rõ mình không còn sống lâu nữa, hắn cắn răng cố gắng chọc giận, muốn Mặc Văn cho hắn một cái dao, nhưng mà phổi xông ra máu cũng đã xông lên khí quản hắn để cho hắn một trận ho khan, căn bản ngay cả lời đều nói không ra miệng được.