Thuyết Tiến Hóa Khi Bạn Gái Tôi Là Zoombie

Chương 46: Chương 46: Thân ái A Văn nha!




Chương 46: Thân ái A Văn nha!

Edit: Nhi Lâm

Beta: Windy

_______________________________

Bích K còn chưa có theo kịp hành động quỷ dị của Vu Lam, hắn liền nhìn thấy cách ly tầng bể tan tành trong nháy mắt.

Nghĩ muốn chạy trốn, hắn mới vừa xoay người, thân thể liền truyền đến một trận tê liệt không có cảm giác, cả người không cách nào khống chế liền té xuống.

Hắn tốn sức quay đầu nhìn lại, phát hiện hai chân của hắn trong nháy mắt bị xoắn nát thịt.

Mặc Văn chậm rãi đi, nhưng lại trong chớp mắt đứng trước mặt hắn.

Bích K vẫn tiếp tục ngoan cố xây lên một tầng cách ly mỏng manh, vẫn cố vùng vẫy ngăn trở bước chân Mặc Văn.

Mà cách ly tầng xây lên trong nháy mắt liền bị Mặc Văn bóp nát, hi vọng cuối cùng của hắn cũng vỡ tan.

“Đừng giết ta, ta sẽ cho ngươi tất cả cái ngươi muốn!’’. Khí thế Mặc Văn chèn ép Bích K khiến tất cả ý thức quân lính đều tan rã. Hắn cắn răng hét, mặc dù không thấy được mặt của hắn, nhưng Mặc Văn đại khái cũng có thể đoán được hắn đang dốc toàn lực.

“Cho ta cái ta muốn?”

Một tay đè đầu Bích K xuống đất, tay còn lại của Mặc Văn đang cầm một con dao găm rất linh hoạt đánh một vòng không chút do dự, trực tiếp đâm vào phổi Bích K. Hắn nắm dao găm quay hai vòng, luôn luôn giữ nụ cười dữ tợn, “Cái ta muốn, từ đầu đến cuối, chỉ có Lam Lam.”

Không hiểu Lam Lam trong miệng Mặc Văn là cái thứ gì, thân thể Bích K từ phổi đến chân vô cùng đau đớn khiến hắn không cách nào tiếp tục duy trì lý trí.

” Thực ra ta muốn nhanh chóng dứt khoát kết thúc mạng của ngươi, bởi chúng ta vốn là không thù không oán. Nhưng lại vì ngươi, khiến trên tay Lam Lam nhuộm đầy máu tươi.”

Bình thường Mặc Văn rất ít nói nhiều trước mặt kẻ hắn sắp giết, nhưng lần này hắn lại phá lệ. Con ngươi đen nhánh đầy u ám, dứt khoát rút con dao găm dính đầy máu tươi ra, không để ý tới Bích K sống chết ra sao.

Bởi vì Bích K đeo mặt nạ cho nên không có ai nhìn thấy sắc mặt của hắn đang khó coi như thế nào. Hắn muốn nói điều gì, lại chỉ ho ra một búng máu, ho khan làm phổi hắn vô cùng đau đớn, hắn hận không thể bất tỉnh đi.

Mỗi lần hô hấp đều đau đén tê tâm liệt phế, hắn không cam lòng siết quả đấm, không thể tin được mình lại chết như vậy, ngay cả tên của nam nhân xa lạ giết bàn thân cũng không rõ.

Mặc Văn xoay người lại, nhìn thấy tất cả thủ vệ đã bị Vu Lam giết chết hết, hắn đứng trên đài cao ôn nhu giang tay ra nói: “Lam Lam, tới đây.”

Tay của Vu Lam đè lên một khẩu súng, nàng an tĩnh ngồi trong vũng máu. Nghe được Mặc Văn kêu mình, giương mắt nhìn về phía hắn, khuôn mặt dính đầy máu tươi lộ ra một đạo mờ mịt.

“Được rồi! Em không đến thì anh đi qua có được hay không?” thấy Vu Lam không nhúc nhích Mặc Văn cũng không nói nhiều, chính mình liền đi tới.

Vừa thấy Mặc Văn đến gần mình, cái đuôi sắc bén của Vu Lam liền uy hiếp, vỗ trên đất  trước mặt Mặc Văn một cái, nàng nhe răng uy hiếp rống một tiếng, ngăn cản Mặc Văn đến gần.

Mặc Văn hoàn toàn không cảm thấy bộ dạng hung ác tí nào, một giây kế tiếp hắn liền biến mất ngay tại chỗ, chờ Vu Lam phản ứng lại đã bị hắn ôm vào trong lòng.

Đầu óc Vu Lam bây giờ một mảnh hỗn độn, nhưng cô vẫn theo bản năng vội vàng thu hồi cái đuôi sắc bén, xương ống sau lưng có chút câu nệ rụt lại một cái.

“Lam Lam, em không có quên anh đi?”

Nhìn thấy hành động của Vu Lam, Mặc Văn cười, âm thanh bình thản nói lên câu nghi vấn của mình. Một câu nói ngắn gọn lại ẩn chứa ý nghĩ thâm sâu lại đè nén chút hung ác.

Thân thể vô hình rùng mình một cái, Vu Lam xoay cổ qua liếc mắt nhìn gò má của Mặc Văn. Dường như suy tư rất lâu mới đột nhiên mở miệng lộ ra một nụ cười thật to.

“Nghĩ đến anh rồi sao?” thấy Vu Lam cười, Mặc Văn mới quay đầu xoa xoa tóc của cô, nhưng vẫn không tha thứ nói, “Làm sao, mới vừa rồi không biết anh nha?”

Không quá hiểu được ý nói của Mặc Văn, Vu Lam nghiêng đầu qua chớp con mắt, khuôn mặt vô tội.

Bất kể thế nào Mặc Văn đều cảm thấy máu trên mặt Vu Lam cực kỳ chướng mắt, hắn móc ra khăn tay tinh tế lau máu trên gò má cô. Chuyên chú làm hoàn toàn không có ý thức đến việc bây giờ bọn họ đang ở trong biển xác.

Vu Lam cũng rất ngoan ngoãn để cho hắn lau mặt, thỉnh thoảng nịnh hót cười một chút, hai cái đuôi vô cùng thích thú quơ trên đất.

“Ngược cẩu a!” Túy Vô Dạ xếp chân ngồi dưới đất, che mắt len lén nhìn Mặc Văn cùng Vu Lam “nhu tình mật ý ” sau đó lại không đành lòng nhìn thẳng, quét mắt qua Tu Tề nhỏ giọng nói, “Mỗi lần nhìn lão đại ôn

nhu, mặt ta đều cảm thấy bị hù dọa chết.”

Nghe vậy Tu Tề không vui trợn mắt nhìn Túy Vô Dạ một cái, vô điều kiện đứng về phía Mặc Văn nói “Đó là do ngươi nhát gan!”

“Ha, ta nhát gan? ” Túy Vô Dạ mất hứng, “Ngươi dám nói ngươi thấy lão đại như vậy trong lòng không kinh ngạc? Ta cũng không tin, chẳng lẽ trước tận thế, lão đại ngày ngày đều treo trên mặt nụ cười như vậy?”

“Dĩ nhiên!” Tu Tề liếc Túy Vô Dạ một cái, hừ lạnh nói, “Lão đại trước giờ vẫn luôn rất ôn nhu.”

Trong lòng đều là Vu Lam.

“… ” ôn nhu? Túy Vô Dạ đối với từ này chỉ có thể liếc một cái, không muốn để ý đến con người cả ngày vây quanh Mặc Văn, vẫy đuôi trung thành như chó. Lời hắn nói có liên quan đến Mặc Văn, không thể tin, tuyệt đối không thể tin.

Bên này Mặc Văn đã lau xong mặt của Vu Lam, lúc này mới chú ý tới cảnh tượng xung quanh bọn họ, lập tức cau mày ôm lấy Vu Lam đi tới một nơi sạch sẽ, tiếp tục xem những nơi bầm tím trên tay cô.

Nhìn thấy trên da Vu Lam các vết nứt lớn nhỏ đều có, Mặc Văn đau lòng đặt ở bên mặt cọ xát.

Mấy tháng nay, hắn chiếu cố Vu Lam, không thấy vi khuẩn ăn xác, cũng không có thối rữa. Da thịt mặc dù không có bóng loáng như trước kia mà trắng xám, nhưng vẫn còn hoàn chỉnh.

Nhưng bây giờ nhìn thấy mấy cái vết thương lớn nhỏ, sẹo rách, Mặc Văn chỉ cảm thấy trong lòng đau không chịu nổi. Hắn thận trọng đem Vu Lam ôm vào trong ngực, thanh âm khàn khàn đau thương.

“Lam Lam ngốc, Anh một mình có thể giải quyết việc này, tại sao em lại muốn liều mạng như vậy?”

“Em không nghĩ anh sẽ đau khổ bao nhiêu nếu mất đi em sao?”

“Em biết… Anh yêu em nhiều lắm không?”

Mặc Văn một mình có thể tiếp bao nhiêu tên, hắn luôn luôn đỉnh thiên lập địa nhưng giờ hắn lại mềm yếu như một đứa trẻ cô đơn không nơi nương tựa.

Vu Lam thực sự rất vô tội, cô bị Mặc Văn ôm vào trong ngực, bộ dáng đáng thương không thể động đậy.

Biển chủy sờ một cái sau ót Mặc Văn, hai cái đuôi thận trọng đụng một cái sau lưng Mặc Văn, giống như là dùng để trêu chọc mèo, chạm thử một cái liền lùi về phía sau.

Thấy Mặc Văn còn chưa để ý đến, cô càng thêm ủy khuất.

“Gào hô. ” không muốn không vui có được hay không, ta không thích ngươi có cái bộ dáng này…

Một hồi lâu cô đảo tròn mắt, suy nghĩ thật lâu mới “Bẹp ” một cái trên mặt Mặc Văn. (Hôn đấy!! >3<)

Sau đó há miệng hút khí thật là lớn,  trong cổ họng khàn khàn phát ra một tiếng.

“A Văn.”

Mặc Văn như đứng hình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.