Chương 33: Xung Đột
“Bình thường bán đấu giá ở chỗ nào? ” Túy Vô Dạ lại hỏi.
“Thế lực phía Bắc, thế lực Nam Bộ, tiếp nhận thành, thậm chí là nước ngoài, chúng tôi đều có căn cứ. ” Tưởng Lạc nhìn Túy Vô Dạ một cái, dừng một chút mới nói tiếp, “Phụ nữ phần lớn đều bán tới hộp đêm và quầy rượu, trẻ em một ít sẽ lưu lạc làm nô bộc, một ít khác sẽ được một số người tốt có đặc thù ưa thích mang đi.”
Người tốt đặc thù ưa thích? Nghe vậy Túy Vô Dạ bỗng nhiên liếc Tu Tề đang ở sau lưng cười một cái nói, ” Ừ… Như đã nói qua, ngươi lúc trước mua được hài tử không phải là từ nơi này tới chứ ?”
“Ai biết. ” Tu Tề thản nhiên nói, “Bất quá là có thể.”
Hắn mua hài tử ở chỗ chợ đen, bởi vì chợ đen không có người quản lý cố định, thật sự ở đó thứ gì cũng đều có bán, trên căn bản đồ vật giao dịch đều ở trong tối không thấy được ánh sáng.
“Nếu mà ngay cả ngươi cũng mua đồ vật của bọn họ, vậy thì không thể không nói căn cứ Bạch Sứ này phạm vi buôn bán, quả thật rất rộng. ” đáy mắt xẹt qua một đạo ám quang, Túy Vô Dạ né người lấy mu bàn tay vỗ xuống cánh tay Tu Tề, giễu cợt nói, “Như vậy thì ta thuận lợi hơn a, tùy tiện ở trong một cái hộp đêm nào đó kéo một nữ nhân là đủ rồi.”
“Không biết Túy Lẫm Tuyết nghe được lời này của ngươi sẽ có phản ứng gì. ” Tu Tề cười lạnh một tiếng, dời mắt không muốn để ý đến hắn.
“Cái kia, ai cho phép ngươi nói cho Lẫm Tuyết biết. ” Túy Vô Dạ tiến gần sát mặt Tu Tề, khí thế quanh thân lập tức thay đỗi.
Nhìn hai người chuyển động cùng nhau, Tưởng Lạc chỉ cảm thấy từ lòng bàn chân dâng lên một loại rùng mình vô hình, nó rất lý trí không hỏi Tu Tề muốn hài tử làm gì, cũng không có tò mò hỏi thăm bọn họ rốt cuộc là đang làm cái gì.
Từ đầu chí cuối nó mím môi không dám chen vào một câu.
Không thể không nói Tưởng Lạc có thể từ trong cái trụ sở phòng thủ nghiêm mật trốn ra được, không phải là không có nguyên nhân, có lúc người nói nhiều luôn là người chết sớm nhất.
Bởi vì nguyên nhân ánh nắng tươi sáng, bọn họ dọc theo đường đi cũng không gặp phải bao nhiêu Zombie. Túy Vô Dạ đắm chìm trong ánh mặt trời ấm áp, giang tay ra rất hưởng thụ nói, “Ta yêu ánh mặt trời…”
“Quỷ cũng không tin. ” Tu Tề lạnh lùng cắt đi lời Túy Vô Dạ, giương mắt liền phát hiện mấy người bọn họ đã đi vào một cái cư xá thoạt nhìn còn rất tốt.
Hắn nhìn chung quanh một vòng, cúi đầu rất có hứng thú ngoắc ngoắc khóe môi lộ ra một nụ cười âm lạnh.
“Đến. ” Tưởng Lạc liếm liếm môi khô khốc, bởi vì trên người còn lên cơn sốt, người nó lúc lạnh lúc nóng, nó chỉ cảm thấy cả người không thăng bằng, “Tôi là ở nơi này nhìn thấy người mà hai người muốn tìm.”
“Nơi này? ” Túy Vô Dạ đi vào trong mấy bước, nghe được một đám Zombie gầm to liền dừng lại, mượn nhà lầu ẩn núp hắn né người nhìn vào bên trong tiểu khu một cái, không ngoài dự liệu nhìn thấy một đám Zombie du đãng.
“Tưởng Lạc… ” hắn nhíu lông mày quay đầu cười nói, “Ngươi không có gạt chúng ta đi, tại sao nơi này lại có nhiều Zombie như vậy?”
Mặc dù Túy Vô Dạ đang cười, nhưng trong thanh âm lãnh ý vô luận như thế nào đều không che giấu được.
Nhìn nụ cười tuấn dật của Túy Vô Dạ, ngực Tưởng Lạc một mực bực bội, hảo cảm trước đó đối với Túy Vô Dạ bây giờ toàn bộ chìm xuống hết, từ đáy lòng xông ra lãnh ý, “Tôi thật không có lừa ngươi, lúc tôi trốn ra đã nhìn thấy người nam nhân kia đem tất cả Zombie đều giết chết, bây giờ những thứ Zombie này hẳn là mới tụ tập lại.”
“Hôm qua mới giết chết hết Zombie hôm nay liền có thể tụ tập lại nhiều như vậy? ” Tay Túy Vô Dạ ấm áp dò được lên trên cổ Tưởng Lạc, âm thanh lại càng lạnh giá, ánh mắt hắn sắc bén giống như là nhìn chằm chằm con mồi, tràn đầy điên cuồng cùng sát ý.
Tưởng Lạc không tự chủ được lùi về phía sau nửa bước, hai tay trong nháy mắt lạnh giá không có chút nhiệt độ nào.
Người ở tại thời điểm cực kỳ sợ hãi hai tay huyết dịch sẽ nhanh chóng chảy ngược xuống chân, để bảo đảm có thể có đầy đủ lực bộc phát chạy trốn, cứ như vậy hai tay liền sẽ dị thường lạnh giá.
Đây là bản năng của con người.
“Bởi vì, bởi vì chúng ta ở đây để một khối dưới đất luôn phủ một lớp máu tươi, thật sự để bảo đảm Zombie quanh quẩn ở mặt trong tiểu khu này, đưa đến tác dụng bảo vệ nhất định! ” nguyên bản là phát sốt Tưởng Lạc chỉ cảm thấy ý thức càng mơ hồ, nó lớn tiếng giải thích, cả người đến gần biên giới tan vỡ.
Người bình thường đi ngang qua nơi này nếu nhìn thấy cái tiểu khu có nhiều Zombie như vậy… Quả thật phần lớn đều sẽ chọn tránh đi.
Túy Vô Dạ dường như tin một chút, tay hắn ở vị trí trên cổ Tưởng Lạc dời qua vỗ về phía vai nó.
“Ta dĩ nhiên là tin ngươi. ” hắn cười.
Mới là lạ! Tưởng Lạc run lên, chỉ cảm thấy trên bả vai tay hắn như nặng ngàn cân.
“Như đã nói qua, chúng ta thật giống như bị bao vây. ” nhìn dáng vẻ trầm mặc của Tưởng Lạc, Túy Vô Dạ bỗng nhiên hạ thấp giọng thở dài nói.
Tiếng nói vừa dứt mười mấy cây súng liền từ bên trong cửa sổ chung quanh hướng ra ngoài, chỉa thẳng vào đám người Túy Vô Dạ.
Tưởng Lạc sợ run sững sờ ngay tại chỗ không phản ứng được gì, Tu Tề vẫn là bộ dáng nhàn nhạt thần sắc kia.
Ngược lại Túy Vô Dạ khoa trương thở dài, trực tiếp giơ tay lên làm dáng đầu hàng, “Ai ai ai, ta là người tay trói gà không chặt a, ta đầu hàng, các ngươi đừng bắn a.”
Mặc dù hắn nói như vậy nhưng mà trên mặt lại không có một chút ý tứ sợ hãi nào, những thứ súng kia của bọn họ căn bản cũng không có dấu hiệu dời đi.
“Tưởng Lạc ngươi còn dám trở lại! ” một người đàn ông trung niên nhìn dáng dấp ba mươi bốn mươi tuổi từ một cái lầu trong hành lang đi ra, không nhìn đám người Tu Tề, hắn hổ hổ sinh phong tiêu sái đến trước người Tưởng Lạc, cầm súng liền nhắm ngay đầu của nó.
“Ngô ca, tôi… ” Tưởng Lạc thấy vậy liền biết rõ mình muốn trốn cũng không thoát, nó phờ phạc mặt run lên, hai cái tay luống cuống nắm lấy vạt áo của mình, “Tôi chỉ là không muốn làm tiếp những chuyện trái lương tâm này nữa.”
Ngô Mân Ưng nghe vậy cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn Tưởng Lạc giống như là đang nhìn một kẻ ngu si, “Trái lương tâm? Lý do ngươi chạy trốn lại là cái này? Đem ý tưởng ngây thơ buồn cười này của ngươi thu lại cho ta, chúng ta đây bất quá là ở bên trong cái mạt thế này làm một loại phương pháp để sống tiếp thôi!”
“Ta cũng cảm thấy đứa nhỏ này thật ngây thơ. ” thời điểm khi nghe thấy Tưởng Lạc nói ra ba chữ “Trái lương tâm “ngay cả Túy Vô Dạ đều kéo ra khóe miệng.
“Ngươi là ai? ” Ngô Mân Ưng lúc này mới đem ánh mắt đặt ở trên người Túy Vô Dạ.
“Ta? Ta và bạn đến tìm người, đồng bọn của chúng ta ở chỗ này bị lạc đường. ” tay Túy Vô Dạ để xuống vẻ mặt đau khổ nói.
Trên lầu là người nào đó “Lạc đường đi mất ” từ trong cửa sổ nhìn hắn một cái, quay đầu tiếp tục chải tóc cho Vu Lam.
Ừ… chất tóc Lam Lam so với mấy ngày trước đã khá hơn nhiều rồi.
Vu Lam cũng liếc nhìn ngoài cửa sổ, cô thu hồi ánh mắt, hưởng thụ ngáp một cái, buồn ngủ.
“Ngươi lại dám mang theo những người khác tới? ” Ngô Mân Ưng nghe vậy trừng mắt nhìn về phía Tưởng Lạc.
Tưởng Lạc nghe vậy vội vàng lắc đầu, “Không phải vậy, tôi chỉ là dẫn bọn họ tới tìm đồng bọn của bọn họ thôi!”
Nói xong hắn liếc nhìn, Tu Tề không biểu tình gì cùng Túy Vô Dạ tựa như cười mà không phải cười, ở trước mặt Ngô Mân Ưng cúi đầu.
“Đồng bọn của các ngươi ở chỗ này?”
“Đứa nhỏ này lúc trốn ra nhìn thấy đồng bọn của chúng tôi giết tất cả Zombie bên ngoài. ” Túy Vô Dạ nhíu mày nói.
“Nguyên lai… Các ngươi là đồng bọn của người kia? ” nghe vậy Ngô Mân Ưng híp mắt lại, chợt cười to lên tiếng, “Thật TM đến cùng một lúc thật không uổng phí thời gian!”
Nhìn Ngô Mân Ưng cười to, Túy Vô Dạ đáy mắt đen nhánh cũng mơ hồ dính vào một đạo nụ cười quỷ dị.
“Vừa vặn a, chúng tôi đang tìm hắn các ngươi liền đưa tới cửa. ” Ngô Mân Ưng cười đủ rồi mới quét một cái lạnh lùng nhìn hai người Túy Vô Dạ cùng Tu Tề nói.