Ti Trà Hoàng Hậu: Bệ Hạ, Xin Hạ Hỏa

Chương 65: Chương 65: Hậu cung tranh bá (1)




Cát Tương Quân cảm kích mở rộng vòng tay ôm lấy Chung Duy Duy:’’Tiểu Chung, cám ơn muội nhé, muội chính là phúc tinh của tỷ.’’

“Tiền cô cô là tiền bối của chúng ta, người cũng dễ chung sống.’’ Chung Duy Duy lo lắng Cát Tương Quân sẽ có ý nghĩ gì, mặc dù thượng tẩm vẫn luôn là hai người, nhưng thân phận Trọng Hoa đặc thù, sau khi về vẫn chỉ có Cát Tương Quân làm thượng tẩm, Cát Tương Quân đã quen độc quyền một mình, người đột nhiên đến phân nhỏ quyền lực của nàng, chỉ sợ sẽ không vui.

Cát Tương Quân cười híp cả mắt:”Đúng lúc ấy mà, một mình ta trực quá mệt mỏi, mỗi ngày đều chịu như vậy, thực sự có phần không chống đỡ nổi.’’ Nàng chọc chọc cánh tay Chung Duy Duy, quan tâm nói:’’Muội cũng chỉ một mình, nếu như được dịp thích hợp, thì cầu xin bệ hạ, bổ sung đủ chức vị đồng sử đi, không thì mỗi ngày đều chịu đựng như vậy, muội không trụ nổi, thân thể muội vốn vẫn còn kém.’’

Chung Duy Duy duỗi cánh tay, ưỡn thân:’’’Lần trước muội bưng quần áo ướt sũng qua một đêm cũng không bị bệnh, có thể thấy được thân thể muội đã tốt hơn nhiều.’’ Nàng đâu còn dám nói chuyện bổ sung đủ đồng sử chứ, chọc giận Trọng Hoa, chỉ sợ ngay cả ý cầu tình giúp Cát Tương Quân cũng sẽ bị thu lại, những lời này khó mà nói, chỉ có thể bỏ qua một cách không rõ ràng.

Trần Tê Vân nhận được gấm vóc vàng ngọc, vui sướng nhận lấy chúc mừng của mọi người, có người hỏi gì nàng đều trả lời cẩn thận, Chung Duy Duy đợi nàng có thời gian, mới hỏi nàng chuyện chiếc trâm vàng:’’Ai đã từng chạm qua nó?’’

Trần Tê Vân gọi một cung nữ đến:’’Tiểu Hoàn lớn lên cùng với ta, lần này vào cung, nàng cũng đến cùng với ta. Tất cả đồ ăn thức uống của cải của ta đều là nàng xử lý, tối hôm qua, ta sợ nảy sinh cạm bẫy, y phục đồ tranh sức đều do hai ta tự mình kiểm tra, lúc đó cũng không phát hiện có gì không hợp. Có một người nữa chính là lúc rửa mặt ở thiền điện, một vị ma ma từng giúp ta chỉnh lại trâm gài tóc, không còn cái gì khác.’’

Tuy Tiểu Hoàn không biết chuyện đã xảy ra, lại sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, thấy thế nào đều không giống như là người biết làm loại chuyện mưu mô này, Chung Duy Duy lắc đầu, trấn an các nàng:’’Không sao, lần sau cẩn thận một chút.’’

Về Thanh Tâm điện lại đi tìm cung nhân hầu hạ Trần Tê Vân rửa mặt đêm qua, giằng co gần nữa buổi sáng, không thu hoạch được gì. Hết cách, chỉ có thể đi Tây Thúy cung một chuyến.

Chính điện của Tây Thúy cung đã tu sửa bố trí xong, đồ đạc của Lữ Thuần đã dời đến hơn phân nửa, ma ma và đại cung nữ bên người nàng ta đang chỉ huy người trưng bày gia cụ và nữ trang, nhìn thấy Chung Duy Duy liền đến chào hỏi, mời Chung Duy Duy vào trong phòng uống trà:’’Hiền phi nương nương nghe nói đồng sử sắp tới, phân phó chúng ta nhất định phải giữ ngài lại, nàng lập tức đến đây.’’

Chung Duy Duy cũng không từ chối, làm bộ đi quanh một vòng trong ngoài, coi như là thực hiện chức trách nghề nghiệp.

Quả nhiên Lữ Thuần đến rất nhanh, không mặc y phục cũ ở nhà giống ngày đó, trang điểm xinh đẹp mặc hoa phục, xem dung mạo rất có thần, thấy Chung Duy Duy cũng không khách khí, tiến lên kéo tay nàng cười:’’Sớm muốn đi gặp ngươi rồi, nhưng lại sợ trêu chọc người khác gây phiền toái, cho nên không đi ngay. Biết ngươi sắp đến đây, liền lệnh cho chúng tiểu nhân giữ ngươi lại, dù sao phải bồi ngươi uống chén trà mới được.’’

Chung Duy Duy thấy nàng cởi mỡ, cũng không khách khí:’’Được, ta cũng cần đợi Hiền phi nương nương dọn xong sống tốt ở nơi này, trở về giao nộp với bệ hạ.’’

Lữ Thuần cười:’’Đúng lúc mang lá trà và phương thuốc ngày đó ta muốn tặng cho ngươi về.’’

Cung nhân đến bẩm báo:’’Nương nương, bàn tiệc đã dựa theo phân phó của người chuẩn bị rồi ạ, có mấy vị quý nhân đã đến, người muốn qua đó không?’’

Lữ Thuần mời Chung Duy Duy:’’Các nàng nghe nói ta sắp dọn nhà, đều muốn đến chúc mừng ta. Ta không từ chối được, không có cách nào khác là bày tiệc chiêu đãi, cũng tránh cho nói ta keo kiệt. Nếu đã gặp rồi, đồng sử đi cùng ta uống một chén thế nào?’’

Chung Duy Duy hào phóng nhận lời. Nàng biết chủ trong cung muốn dọn nhà, các phi tần khác đều sẽ tới chúc mừng, nhưng thông thường đều phải chờ đến khi thu dọn xong hết mọi thứ, mà không phải bây giờ. Lữ Thuần gấp gáp như vậy, lại là vì gì đây?

Bàn tiệc đặt ở trong hiên rộng rãi của Tây Thúy cung, ngoài hiên trồng một cây kim quế ước chừng trăm tuổi, nụ hoa hé nở, mùi thơm xông vào mũi. Mấy người chưa thừa sủng, chưa được phong hiệu quý nhân ngồi ở bên trong nói nói cười cười, thấy Lữ Thuần và Chung Duy Duy đi vào, đều đứng lên thỉnh an chào hỏi với Lữ Thuần, lại lôi kéo làm quen với Chung Duy Duy.

Cung phi lôi kéo làm quen với đồng sử, chẳng qua vì một mục đích như nhau, lúc nào thừa sủng, sở thích bệ hạ như thế nào. Sau khi trải qua chuyện của Lữ Thuần, Vi Nhu, Trần Tê Vân, Chung Duy Duy nghĩ đến chuyện này liền đau đầu, nghĩ đến Trọng Hoa sau này còn sẽ làm không biết bao nhiêu chuyện để nàng giải quyết hậu quả, trên mặt cũng chẳng lộ ra vẻ gì. Đáp lại vấn đề của mọi người không lọt một chút manh mối nào, chạm phải ánh mắt như cười như không của Lữ Thuần, không khỏi cũng có chút chột dạ.

May mà Lữ Thuần cũng không dây dưa quá nhiều, cởi mỡ sai người đánh trống truyền hoa, cành hoa ở trong tay ai, phải trực tiếp làm một bài thơ. Người không am về thơ từ không ngừng kêu khổ, am hiểu thơ từ, lại nháy mắt ra hiệu với nhau, một lòng muốn cấu kết cho người không vừa mắt một bài học.

Những người này còn muốn Chung Duy Duy chơi với các nàng:’’Đồng sử là con gái nhà nho nổi danh, tiên đế lại thường khen ngươi đa tài, còn từng làm nữ qua ngoại triều, phải chơi cùng với chúng ta, để cho chúng ta lĩnh hội một chút phong thái của ngài.’’

Còn chưa bắt đầu, cũng đã có thể thấy tranh đấu gay gắt, Chung Duy Duy mới không muốn quấy rối cùng các nàng, ngay lập tức nói lời cự tuyệt:’’Đa tạ ý tốt của các vị nương nương, hạ quan còn chút việc trong người, không dám lơ là cương vị, xin chớ trách tội.’’

Một câu nói, các ngươi là vợ của hoàng đế, ta là người làm việc mà thôi, chúng ta không phải là người cùng một đường, không chơi được với nhau.

Lữ Thuần sâu xa nhìn Chung Duy Duy một cái, hòa giải:’’Bệ hạ nghiêm cẩn, đích thật là không được xảy ra loại chuyện này, chúng ta đừng làm khó Chung đồng sử nữa, để nàng chu toàn giúp chúng ta.’’

Chung Duy Duy cảm thấy đằng sau lời nói này của Lữ Thuần có gì đó, đặc biệt dùng hai chữ “chu toàn’’ có ý nghĩa đặc biệt. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, nàng tuy là người chứng kiến và là người tham gia, nhưng Lữ Thuần rõ ràng sợ để lộ chân tướng hơn ấy nhỉ? Ngay lập tức đáp lại Lữ Thuần một nụ cười thờ ơ, nụ cười vô hại lại thản nhiên.

Lữ Thuần hơi giật mình, dời ánh mắt đi chỗ khác không nhìn nàng nữa.

Cung nhân dẫn Trần Tê Vân đến, Trần Tê Vân còn chưa có phong hiệu, thoải mái tự nhiên hành lễ vấn anh với Lữ Thuần, lại vấn an với cung phi khác, rồi cười thùy mị với Chung Duy Duy.

Ánh mắt Lữ Thuần sắc bén nhìn Trần Tê Vân từ trên xuống dưới, đột nhiên cười nói:’’Chúc mừng Trần muội muội. Bệ hạ có nói, muốn phong thưởng cho ngươi gì không?’’

Trần Tê Vân chột dạ, cúi đầu nhỏ giọng nói:’’Bệ hạ đã cho tặng phẩm, chưa nói phong hiệu.’’

Cung nhân khác chưa thừa sủng vốn là rất đố kị nàng, Vi Nhu và Lữ Thuần thừa sủng trước, đó là vì gia thế khác nhau, Trần Tê Vân nàng dựa vào gì dẫn trước các nàng một phần chứ. Lúc này đã có mấy người vừa nói móc vừa châm chọc nói hết một lần, Trần Tê Vân trong lòng có quỷ, cũng chẳng dám cãi lại, cúi đầu làm ra vẻ yếu ớt.

Lữ Thuần xem thường bĩu môi, quay đầu nhìn về phía Chung Duy Duy:’’Chỉ có như thế thôi.’’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.