Trọng Hoa rủ mắt, vô cùng lạnh nhạt nói:’’Bao lâu, tạm thời không thể cho ngươi câu trả lời rõ ràng. Nói thế này đi, cho đến khi tình hình trong cung vững vàng, hoặc là trẫm có hoàng hậu mới ngừng. Chiếu cố hắn mỗi một năm, ngang ba năm dịch kỳ.’’
Chung Duy Duy lại bắt đầu bẻ ngón tay tính toán:’’Một năm bằng ba năm, ba mươi năm dịch kỳ, tổng cộng cần phải chiếu cố hắn mười hai năm... A, không đúng, không nhiều như vậy, mười năm, quá lâu rồi đó.’’
Nàng tỏ vẻ phản đối:’’Qúa ít, mười năm sau ta cũng ba mươi tuổi rồi, đã thành lão cô bà, nếu muốn lập gia đình, hoặc là chỉ có thể gả cho người nhỏ hơn ta rất nhiều, nếu không nữa thì cũng chỉ có thể làm vợ kế cho người khác, rất thiệt thòi, ít nhất cũng phải một năm ngang năm năm gì đó...’’
Còn muốn lập gia đình hả? Trong mắt Trọng Hoa lóe lên ánh sáng lạnh lẽo:”Ý của ngươi là nói, trẫm cần mười năm mới có thể làm cho tình hình trong cung bình ổn lại? Hoặc là nói, trẫm cần mười năm mới có thể có hoàng hậu? Chung Duy Duy, chính là ngươi nói coi như không thể làm phu thê, vậy thì làm vua tôi làm đồng môn, vào lúc này lại nguyền rủa trẫm không có hoàng hậu? Lòng của ngươi cũng hẹp hòi quá nhỉ?’’
Việc này thật là chịu oan ức ở mọi nơi mọi thời điểm mà, Chung Duy Duy căm hận không dứt:’’Vi thần nào dám nguyền rủa bệ hạ? Ngài muốn lập hậu không chỉ là chuyện một câu nói thôi đâu? Nói về chuyện này làm gì, ta nói là chiếu cố vị quý nhân kia một năm phải tính bằng năm năm! Nếu không ta không làm!’’
“Đừng được voi mà đòi tiên, nếu không làm một ngày tính một ngày!’’ Trọng Hoa hung ác trừng mắt nhìn nàng, toàn thân tản ra hơi lạnh.
“Làm người quân vương, phải lấy lý phục người, lấy đức phục người, nói lời phải giữ lời, nếu không không người nguyện ý bán mạng.’’ Chung Duy Duy ưỡn ngực thẳng cổ, không nhường nửa bước:’’Bệ hạ nhặt nước miếng đã phun ra ăn mất, thì thần không tính toán nữa.’’
Trọng Hoa vỗ mạnh lên bàn một cái:’’Ba năm rưỡi, còn dám trả giá, thì ăn bánh bao với cháo đi! Người vẫn phải nhìn mà làm theo!’’
Còn làm thơ được nữa hả? Chung Duy Duy cũng hung hăng trừng hắn, để hả giận, nàng bưng bầu rượu lên trước mặt hắn, miệng đối miệng với nó, khiêu khích uống sạch hết một bầu. Bắt nạt ta? Ta liền uống sạch rượu ngon của ngươi!
Khuôn mặt Trọng Hoa không thay đổi nhìn nàng chằm chằm, chẳng để ý cũng chẳng quản nhiều, cho đến khi nàng uống hết rượu, mới đẩy thêm một bình nữa qua:’’Có bản lĩnh ngươi cũng uống cạn bầu này đi.’’
“Chỉ là chuyện nhỏ!’’ Chung Duy Duy hung dữ đoạt lấy, rồi uống nửa bình, đột nhiên nghĩ đến gì đó, đặt mạnh bầu rượu xuống, ác ngôn tương hướng[1]:’’Muốn chuốc say ta khiến cho ta xấu mặt chứ gì? Ta mới không mắc lừa ngươi!’’
[1] Ác ngôn tương hướng: Đặt lời nói xấu lên trên người kẻ khác.
Lại phát hiện rồi. Trọng Hoa vô cùng tiếc nuối, khuôn mặt vẫn chẳng có cảm xúc gì:’’Chung Duy Duy, nếu như chăm sóc một năm khấu trừ ngang bằng ba năm rưỡi dịch kỳ, ba mươi năm dịch kỳ, ngươi muốn chăm sóc mấy năm?’’
Chung Duy Duy để bầu rượu xuống, bẻ ngón tay tính loạn lên một hồi, càng tính càng không rõ, tính đến ánh mắt rời rạc,trán và chóp mũi rịn ra một lớp mồ hôi, màu hồng nhạt trên mặt càng ngày càng đậm.
Trọng Hoa chống cằm, hài lòng nhìn nàng mắt say lờ đờ, cuống cuồng phát điên, rồi xa vời nói một câu:’’Tính không ra chứ gì? Ta đã sớm nói ngươi là đồ ngốc, trời sinh thiếu căn huyền, nhát gan lại nhu nhược.’’
Rượu tăng thêm sự gan dạ của con người, Chung Duy Duy đột nhiên đứng lên, cúi người ép sát hắn, hơi thở mang theo độ ấm và mùi thơm của rượu phả trên mặt hắn:’’Nhị sỏa tử, đừng tưởng rằng làm hoàng đế là rất giỏi, đừng tưởng rằng anh tuấn thì giỏi, đừng tưởng rằng thuật số tốt thì giỏi lắm, nói cho ngươi biết, ta chính là không thích ngươi, chính là ghét ngươi! Hẹp hòi lại ích kỷ, bá đạo lại không biết xấu hổ, nói mà không giữ lời, thất tín bội nghĩa, chuyên môn ức hiếp người đàng hoàng! Ngươi có tình nhân thì giỏi lắm à? Chỉ cần ta muốn tìm thì cũng không thiếu đâu!’’
Trọng Hoa lạnh mặt:’’Chung Duy Duy, ngươi uống say rồi hả? Ngươi có biết mình đang nói vớ vẩn gì không?’’
Chung Duy Duy chỉ cảm thấy rốt cuộc nói ra những lời đã cất giấu trong lòng đó thật là quá thoải mái, quá sảng khoái, nàng càng nói càng đắc ý:’’Cái gì cho một cơ hội để cho ta hỏi, không phải là ngươi muốn ta hỏi chuyện nữ nhân kia sao? Ta cứ không hỏi? Tại sao không hỏi?
Bởi vì ta không thích ngươi, vốn chẳng nghĩ tới phải gả cho ngươi, cho nên liên quan gì đến ta? Đừng nói là một người đàn bà, dù cho mười tám người đều chẳng liên quan đến ta, ngươi muốn tìm người nào thì tìm người đó, ta không quan tâm, ta là đồng sử cơ mà, đồng sử chuyên xử lý an bài loại chuyện như vậy cho ngươi, ngươi thấy ta quan tâm khi nào?’’
Trọng Hoa không thể nhịn được nữa, trong mắt phun lửa ra ngoài, nghiến răng nói:’’Chung Duy Duy, đừng mượn rượu giả điên...’’
Lời còn chưa dứt, Chung Duy Duy đã nâng bầu rượu lên, tưới rượu lên đầu hắn:’’Còn nữa, đồng sử tồi, những vợ lớn vợ nhỏ gì đó, đi chết hết đi! Ngươi cũng đi chết đi! Đừng trì hoãn ta lập gia đình! Bà cô không thiếu người yêu thích!’’
Trọng Hoa giận tím mặt, chợt đứng dậy, nắm chặt cổ áo Chung Duy Duy rồi xách nàng giống như diều hâu bắt gà con, sải bước đi vào trong.
Hai chân Chung Duy Duy cách mặt đất, hai tay khua loạn xạ, oang oác kêu to:’’Cứu mạng, cứu mạng, bạo quân thẹn quá hóa giận muốn giết người rồi...’’
Một ly nước lạnh xối thẳng từ trên đầu xuống, lạnh đến mức khiến Chung Duy Duy rùng mình, dùng sức lắc lắc để vẩy nước trên đầu đi, ý say tuột mất ba bốn phần trong nháy mắt.
Nàng từ từ ngẩng đầu lên nhìn về phía Trọng Hoa, Trọng Hoa một tay nắm cổ áo nàng, một tay cầm bình trà trống không, ánh mắt rét lạnh, vẻ mặt kinh khủng.
Chung Duy Duy ho khan một tiếng, vẻ mặt đầy vẻ mờ mịt:’’Đã xảy ra chuyện gì? Sao ta lại ở chỗ này? Trời! Trên người ta sao lại ướt thế này? Chẳng lẽ mới vừa rồi ta đã uống say?’’
“Ngươi cứ giả bộ đi!’’ Trọng Hoa cười lạnh, buông cổ áo nàng ta, vứt ly trà xuống đất, đá bay nó đi, sãi bước đi ra ngoài.
Chung Duy Duy bĩu môi, vui sướng híp mắt lại. Những lời này cất giấu ở trong lòng nàng rất lâu rồi, muốn nện trên mặt Trọng Hoa đã lâu, vẫn chưa có cơ hội nói ra, cuối cùng hôm nay đã nói, thật là hả lòng hả dạ!
Nàng lớn tiếng hỏi Trọng Hoa:”Bệ hạ, còn có một chuyện thần muốn mời bệ hạ nói rõ, dám hỏi đêm qua bệ hạ có ngủ lại Tây Thúy cung, có lâm hạnh Lữ Hiền phi hay không?’’
Trả lời nàng là tiếng đồ sứ đập mạnh xuống đất rồi vỡ nát.
Chức trách của nàng chính là phải khiến cho hắn mất hứng! Chung Duy Duy vui vẻ tiện tay kéo khăn ngự dụng của Trọng Hoa, lau tóc và y phục, nghiêm trang đi ra ngoài.
Thấy Lý An Nhân núp ở trong góc, giả vờ mình không tồn tại, liền gọi hắn đến:’’Bệ hạ làm cho đất đầy là nước, ngươi tìm người thu dọn một chút.’’
Lý An Nhân thở phì phì:’’Chuyện ai gây ra người đó...’’
Chung Duy Duy cũng không để ý đến hắn, nghênh ngang mà đi.
Lý An Nhân tức giận giậm chân, cũng chẳng thể kéo Chung Duy Duy về, cũng không thể không quan tâm đến bãi lộn xộn đầy đất, không thể làm gì khác hơn là im hơi lặng tiếng mà sắp xếp người dọn dẹp sạch sẽ. Dọn được một nửa, đột nhiên thấy Trọng Hoa nổi giận đùng đùng sãi bước đi vào, sợ đến mức hấp tấp quỳ xuống:’’Bệ hạ...’’
Thấy ánh mắt Trọng Hoa chuyển động, giống như là đang tìm người, lấy lòng hỏi:’’Bệ hạ đang tìm Chung đồng sử sao? Nàng đã đi rồi...’’
Trọng Hoa vỗ đầu che mặt mắng xối xả một trận:’’Con mắt nào ngươi thấy trẫm tìm nàng? ×&×%×&*#...”
Lý An Nhân:”...’’ Bệ hạ ngươi có bản lãnh thì mắng Chung Duy Duy, mắng ta là có ý gì?