Ti Trà Hoàng Hậu: Bệ Hạ, Xin Hạ Hỏa

Chương 60: Chương 60: Suy nghĩ của ngươi thật phức tạp (1)




Cái loại bị nhìn trộm như hình với bóng này, Chung Duy Duy vô cùng không được tự nhiên, thế nhưng quay đầu lại, nhưng lại chẳng nhìn thấy gì, trong phòng kho yên tĩnh vắng lặng, bỏ đi cái bóng giá sách đồ đạc ra, thì chỉ có cái bỏng của mình nàng.

Chung Duy Duy không khỏi bật cười, có lẽ là vị Lương huynh kia lại trốn ở chỗ nào rồi. Nàng đứng dậy nhìn sắc trời, nhớ đến vườn trà ở Tử Duẩn cung, rất muốn đi hái thu lá trà ở trong đó.

Nàng thương lượng với Lương huynh:’’Lương huynh à, ngươi nếu có thời gian rãnh rỗi, có thể đi dạo một vòng vườn trà ở Tử Duẩn Cung, hái giúp ta chút lá trà được tới không? Ta muốn tự chế một ít trà, ngưng lâu lắm rồi, tay sẽ cứng nhắc mất. Nếu như mất đi bản lĩnh chế trà pha trà này, ngộ nhỡ tương lai ta già rồi, bị đuổi ra khỏi cung, dùng cái gì mà sống đây?’’

Quả nhiên Lương huynh ở đây, hắn đáp lại nàng một tiếng:’’Xuy...’’

Chung Duy Duy nhăn mày:’’Xuy, là có ý gì chứ? Là ngươi đang cười nhạo ta si tâm vọng tưởng, hay là cảm thấy có thể? Ta nghe không hiểu.’’

Lương huynh rất cao lãnh không để ý tới nàng.

Chung Duy Duy đem bốn chén trà thang hoa xinh đẹp đặt ở trên bàn, mê hoặc hắn:’’’Chén thứ nhất là Hàn Mai nghênh tuyết, chén thứ hai là không cốc u lan, chén thứ ba là Trúc Báo Bình An, chén thứ tư là Thu Cúc Ướt Sương, nhìn rất đẹp, uống cũng rất ngon. Ngươi xem đi, ta rất chú ý nước dùng để pha trà, sôi lần đầu, sôi lần hai, sôi lần ba đều có sắp xếp, ngươi có muốn nếm thử hay không?’’

Ve sầu ngoài cửa sổ kêu rát cả giọng, Lương huynh vẫn chẳng thấy tăm hơi.

Chung Duy Duy liền đứng dậy đi ra ngoài, lầm bầm lầu bầu mà nói:’’Ngươi ngại à, ta đây đi trước đây, ngươi ngàn vạn lần nếm thử xem, vất vả chuẩn bị lâu như vậy, lại phải đổ sạch, rất đáng tiếc.’’

Sau một khoảng thời gian Chung Duy Duy rời khỏi, giá sách trong phòng kho đột nhiên dời một cách vô thanh, lộ ra một cánh cửa nhỏ chỉ dành cho một người thông qua. Trọng Hoa đi tới nhìn bốn chén trà thang trên bàn, nâng lên theo trình tự, yên lặng thưởng thức, trà hương vào miệng, tư vị lâu dài.

Chung Duy Duy dọc theo hành lang Thanh Tâm điện đi tới lui hai vòng mới trở lại, bốn chén trà thang đã bị uống hết một chút cũng chẳng dư, nàng cười rộ lên:’’Lương huynh, mùi vị thế nào? Nếu ngươi thích, sau này ta mời ngươi uống thường xuyên, mời ngươi bình luận nhé. Từ khi Tiên Đế hoăng thệ, cũng không thấy ai có thể chỉ ra khuyết điểm và thiếu sót của ta, ta biết mình có thiếu sót, lại tìm không được nguyên nhân, rất sốt ruột đó.’’

Lương huynh ẩn trong bóng tối tỏ vẻ rất ấm ức, một ngụm hắn cũng chưa nếm, làm sao bình luận?

Thật ra Chung Duy Duy có một nguyện vọng đã ẩn dấu nhiều năm.

Ly quốc nàng đang ở và nước láng giềng Đông Lĩnh, đều là nước sản xuất nhiều lá trà, mà những quốc gia xung quanh hoàn toàn không sản xuất lá trà, lại sản xuất nhiều lương thực, ngựa, khí cụ bằng sắt, đồ khoáng sản các loại.

Kinh tế dân sinh của Ly quốc và Đông Lĩnh lệ thuộc nghiêm trọng vào buôn bán lá trà, vì đoạt quyền chuyên kinh doanh lá trà với quốc gia xung quanh, song phương hàng năm chiến tranh, nhưng lực lượng lại ngang nhau, ăn chẳng được đối phương, mang đến cho hai bên tổn thất vô cùng nặng nề.

Vì để tránh cho loại tình huống này, hai vị quốc quân mấy thế hệ trước với Vọng Xuyên hội minh, ước định hai nước hàng năm cử hành một lần đại hội đấu trà, lấy phương thức đấu văn quyết định thắng thua, người thắng giành được quyền chuyên kinh doanh lá trà năm sau, người thua phải đợi đến đối phương bán sạch tất cả lá trà, mới có thể bán lá trà của mình.

Ly quốc từ trước Vĩnh Đế kế vị thắng thì ít thua lại nhiều, mấy năm gần đây càng thua liên tiếp ba bàn, nông dân trồng chè tiếng oán hờn khắp nơi không nói, ngay cả kinh tế và danh vọng của toàn bộ Ly quốc đều bị liên lụy rất lớn. Vĩnh đế tráng niên mất sớm, là bị *****, là bị Lữ thị, Vi thị cầm giữ hậu cung, ảnh hưởng hoàng quyền không vượng, cũng là bởi vì nguyên do chuyện này dục hoan ít ỏi.

Chung Duy Duy vẫn luôn mong muốn, bản thân có một ngày có thể thay Ly quốc xuất chiến, ở trong đấu trà hội chiến thắng đại ti trà tiền nhậm Hạc Tiết lão nhân kia của Đông Lĩnh. Sau khi Hạc Tiết lão nhân chết, nàng chỉ hy vọng chiến thắng đệ tử Mai Tuân của ông – vị thiên tài trà đạo nghe nói không xuất thế kia.

Cho nên nàng chẳng bao giờ từng vứt bỏ tu luyện trà đạo, cho dù chính là thời khắc gian nan nhất cũng chưa từng buông bỏ. Không có lá trà, thì đi tìm cây trà mọc hoang, không có nồi, thì tìm nồi nát miệng, nàng tự mình chế trà, tự mình pha trà, tự mình thưởng thức trà.

Song thân phụ mẫu, nghĩa phụ, đại sư huynh, Trọng Hoa, Chung Mậu, Vĩnh Đế đều đã từng là người bình luận trung thành nhất của nàng, bọn họ biết mộng tưởng của nàng, tán thành mộng tưởng của nàng, nghiêm túc bình luận trà của nàng, đề xuất kiến nghị đúng trọng tâm chân thành nhất cho nàng. Nhưng mà bây giờ, tất cả những người bình luận này đều rời bỏ nàng, chỉ còn lại mình nàng, đối với vị Lương huynh mãi chẳng thấy được hình dáng kia, khẩn cầu hắn làm người bình luận.

Chung Duy Duy rửa sạch trà cụ, đổi trà bạch mẫu đơn phụ thân yêu thích nhất, chỉ dùng nước suối sôi sùng sục rót vào ngâm nở, tính toán canh giờ, lại rót vào trong chén lưu ly xinh đẹp, cung kính và thờ cùng trên án, nhẹ giọng nói khẽ:’’Cha à, con vẫn sẽ kiên trì.’’ Cho đến có một ngày, chiến thắng người đó, rửa sạch sỉ nhục của cha và gia tộc.

Mặt trời rất nhanh đã xuống sườn núi, thượng nghi cục biết Chung Duy Duy mấy ngày nay xảy ra chuyện, sợ nàng đã quên chức trách của mình, cố ý sai người đến nhắc nhở nàng:’’Tối nay hẳn là bệ hạ triệu hạnh Trần Tê Vân quý nhân, Chung đồng sử không nên quên việc này.’’

Chung Duy Duy bảo người đến hồi âm cho Đậu Phương:’’Bảo Đậu Phương yên tâm, ta còn nhớ chuyện này, sẽ an bài tốt thôi.’’

Ăn cơm xong phải đi xin gặp Trọng Hoa, đứng hồi lâu ở ngoài cửa điện, cũng chẳng được truyền vào, khó tránh khỏi đi cửa sau, bảo người đi tìm Triệu Hoành Đồ hỏi thăm tin tức:’’Bệ hạ là có ý gì? Là cho triệu hạnh, hay là lâm hạnh? Để ta bảo người sớm an bài.”

Triệu Hoành Đồ nhìn Trọng Hoa ngồi ở dưới đèn đọc sách tiêu khiển, trả lời:’’Báo cho Chung đồng sử, bệ hạ bận bộn nhiều việc, bận lắm. Đống tấu chương trên bàn sách phải cao đến nửa người, không chừng tối hôm nay phải thức đêm, phỏng chừng không rảnh.’’

Chung Duy Duy sai người đi thông báo cho Trần Tê Vân, bảo đối phương tùy thời đợi mệnh, bản thân nàng canh giữ ở ngoài cửa điện, ló dài cái cổ chờ tin tức.

Chờ một lúc chờ đến trăng lên giữa trời, Trọng Hoa rốt cục đứng lên:’’Triệu hạnh đi.’’

Cung nhân nhanh chóng truyền mệnh lệnh đi, Chung Duy Duy bảo người đi đón Trần Tê Vân:’’Đánh xe thừa ân ra đây, đi đón Trần quý nhân, chú ý người hầu, nghìn vạn lần không thể có bất kỳ sơ xuất nào.’’

Trần Tê Vân ở nơi có chút xa xôi, một đến một đi, hơn nửa canh giờ sau mới đến. Chung Duy Duy đem người đưa vào trong, thấp giọng chất vấn người đánh xe:’’Xảy ra chuyện gì? Coi như là không ngồi xe, đi bộ cũng nên đến sớm rồi.’’

Người đánh xe cúi đầu:’’Xe thừa ân hỏng rồi, các nô tỳ cũng từng khuyên bảo Trần quý nhân, xin nàng đi bộ tới trước, nàng không chịu. Nói là tất cả phải dựa theo quy củ làm, không ngồi xe thừa ân, danh không chính ngôn không thuận.’’

Chung Duy Duy cũng hết chỗ nói, xe thừa ân sớm không hư, muộn không hư, cố ý hư lúc này, chẳng lẽ lại là Vi thị hoặc Lữ thị giở trò quỷ? Trần Tê Vân cũng là, xe hỏng thì đừng tới nữa, lẽ nào vẫn không sửa được, nàng ta vẫn ngồi xổm ở trên đường?

Lý An Nhân đến tuyên nàng vào:’’Chung đồng sử, bệ hạ tuyên ngươi.’’

“Lập tức đến ngay.’’ Chung Duy Duy thấy nhưng không thể trách được, nàng thực sự thiếu nợ Trọng Hoa ba đời, cái này là vú em thiếp thân đây mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.