Trọng Hoa thờ ơ, Lý An Nhân thấy thế, nháy mắt với ngự tiền thị vệ, liền có người tiến đến, kéo Cát Tương Quân xuống.
Cát Tương Quân khàn giọng hô:’’Bệ hạ... Nô tỳ phạm sai lầm, nô tỳ một mình gánh vác, xin ngài tha cho Chung đồng sử đi, đều là lỗi của nô tỳ, không có quan hệ với muội ấy...’’
Đã sợ rành rành như thế, lại nói nghĩa khí có trách nhiệm như vậy, mọi người trong điện thấy tình hình này, nhịn không được sinh ra vài phần ý nghĩ đồng tình và kính phục với Cát Tương Quân.
Triệu Hoành Đồ nhịn không được, mở miệng cầu tình với Trọng Hoa:’’Bệ hạ, Cát thượng tẩm là sai lầm vô tâm, bản ý cũng là vì tốt cho ngài và Chung đồng sử, không bằng dùng trừng phạt nhỏ làm cảnh cáo, tha cho nàng ta lần này đi.’’
Dừng một chút, cẩn thận mà nói:’’Dù sao nàng cũng là bằng hữu tốt nhất của Chung đồng sử.’’ Bằng hữu tốt nhất bị cắt môi rút lưỡi, hủy diệt cả đời, nhất định Chung đồng sử sẽ càng bất mãn với bệ hạ.’’
Trọng Hoa nhìn ông nói:’’Đúng vậy, cũng bởi vì nàng là bằng hữu tốt nhất, cho nên trẫm sẽ không dễ dãi như thế đâu. Ngươi hiểu chứ?’’
Triệu Hoành Đồ ngẩn ngơ, bừng tỉnh đại ngộ:’’Nô tỳ hiểu rồi.’’
Đây là hoàng đế bệ hạ hạ cho mình và Chung đồng sử bậc thang đây mà! Chung đồng sử nghe nói chuyện của Cát Tương Quân, nhất định sẽ cầu tình với bệ hạ, một cầu tình, một đáp ứng, quan hệ không phải hòa hoãn sao?
Ông cười với Trọng Hoa:’’Bệ hạ anh minh!’’ Vội vã đuổi theo ra ngoài, thấp giọng phân phó cung nhân áp giải Cát Tương Quân:’’Sau khi đưa đến Thận Hình ti, trước không vội vàng thi hình, chờ ta ra lệnh rồi động thủ.’’ Sau đó chạy thật nhanh đi gặp Chung Duy Duy.
Chung Duy Duy ngồi ở trong chăn ăn bánh màn thầu lạnh, vừa ăn vừa ghét bỏ:’’Lương huynh à, ngươi cũng không thể đổi cái bánh bao hoặc là vòng chỉ bạc gì đó cho ta hay sao? Một chút ý mới cũng không có!’’ Nhớ tới mấy ngày này Trọng Hoa bảo người lưu lại cho nàng món ngon, còn có cơm nóng và đùi gà đêm qua, khẩu vị và tâm tình đều hỏng không gì sánh được.
Lương huynh chân chính vẫn trầm mặc ít nói, ngồi xổm trên xà nhà làm bộ chính mình không hề tồn tại.
Chung Duy Duy lẩm bẩm oán giận hồi lâu, cảm thấy không thú vị, cũng không oán trách nữa, đứng lên dọc theo chân tường, tản bộ từng vòng một. Đột nhiên nghe thấy cửa phòng mở, liền dừng lại dò xét nhìn xem, thấy là Triệu Hoành Đồ, lập tức vui vẻ nghênh đón:’’Lão Triệu, cuối cùng ông cũng tới!’’
“Đúng vậy, ta nhận được tin tức của Cát thượng tẩm đưa tới, liền tới thăm ngươi ngay.’’ Triệu Hoành Đồ vung tay lên, một đám cung nhân tràn vào, quét dọn vệ sinh, dọn dẹp thu xếp gian phòng, bận rộn đến kinh khủng.
Chung Duy Duy vui vẻ:’’Lão Triệu, ông thật là trượng nghĩa, nhân tình ông nợ ta xóa bỏ. Cát thượng tẩm ổn chứ?’’
Triệu Hoành Đồ quạt bụi nổi lên trước mặt, nhìn nàng:’’Không ổn, Cát Tương Quân sắp bị bệ hạ cắt môi rút lưỡi rồi.’’
Chung Duy Duy lấy làm kinh hãi:’’Tại sao? Chuyện khi nào?’’
Triệu Hoành Đồ thở dài:’’Còn không phải là vị lộ chân tướng chuyện kia à. Chính cô ta chạy đến trước mặt bệ hạ nhận sai, nói đều do nàng nói lung tung ở trước mặt ngươi, ngươi mới có thể sinh ra hiểu lầm, nàng nguyện ý gánh chịu tội lỗi, xin bệ hạ tha cho ngươi. Bệ hạ dưới cơn nóng giận, sai người đem nàng kéo đến Thận Hình ti.’’
Đây là giận chó đánh mèo đây mà, nhị sỏa tử càng ngày càng tùy hứng. Không được, nàng không thể mặc cho hắn bốc đồng càng lún càng sâu trong vũng bùn. Chung Duy Duy xin Triệu Hoành Đồ:’’Lão Triệu, phòng ốc không cần dọn dẹp, làm phiền ông truyền lời đến bệ hạ giùm ta, chỉ cần hắn chịu tha cho Cát Tương Quân, ta đồng ý thay hắn chăm sóc bảo hộ người sắp vào cung kia.’’
Triệu Hoành Đồ thương xót mà nhìn nàng:’’Ngươi biết người đó là ai ư?’’
Chung Duy Duy chẳng hề để ý mà cười:’’Biết chứ, cũng là bởi vì biết, cho nên mới dám mở miệng.’’ Thương xuân buồn thu vài ngày là đủ, nhưng không thể làm cơm ăn, dù sao cũng phải sống tiếp, đồng thời nỗ lực sống tốt mới được.
“Ta sẽ đi nói. Nhưng mà ngươi xác định, muốn làm thế sao?’’ Ánh mắt của Triệu Hoành Đồ càng thương xót hơn.
Chung Duy Duy bị hắn nhìn da gà nổi lên cả người, không thích ứng xoa nhẹ cánh ta:”Ông làm gì nhìn ta như thế? Khi nào ta nói không tính toán nữa? Ông hoài nghi năng lực của ta? Nói rõ với ông chứ, chỉ cần bệ hạ không làm khó dễ ta, là ta có thể bảo hộ người đó thật tốt. Không phải ông cho là, ta ở trong cung này có thể sống đến bây giờ, chỉ là dựa vào vận khí và che chở của tiên tế thật sao?’’
Triệu Hoành Đồ hạ giọng, nói lời thấm thía:’’Tiểu Chung, trong cung nhiều nữ nhân như vậy, đều là hầu hạ bệ hạ cả, một ấm trà bốn cái chung, chính là lão tổ tiên đã an bài như vậy, ngươi cần gì phải làm khó mình, và bệ hạ? Ta biết ngươi, rõ ràng là ngươi chưa bao giờ quên bệ hạ...’’
Chung Duy Duyy dùng sức đẩy hắn ra ngoài, kêu la ầm ĩ:’’Đi nhanh chút đi, đi nhanh chút đi, không nên trì hoãn, chậm rồi sẽ hại chết người biết không? Cát Thượng tẩm vẫn chờ người cứu mạng mà.’’
Triệu Hoành Đồ không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là chạy về Thanh Tâm điện.
Đại ti trà chuyên quản lá trà đang bẩm báo với Trọng Hoa vụ thu hoạch trà năm nay:’’Năm nay mưa thuận gió hòa, chất lượng trà thu hoạch rất tốt, quan viên phái đi các nơi đốc thúc chỉ đạo thu hoạch và sản xuất trà đã vào vị trí của mình, mới có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.’’
Đại ti nông chuyên quản nông nghiệp cười lạnh một tiếng:’’Cho dù lá trà tốt cũng vô ích, đoán chừng lại là đặt ở trong kho hàng nhiều mốc meo. Trên Đấu Trà hội chúng ta đã bại bởi Đông Lĩnh liên tục ba năm rồi, phải chờ bọn họ bán sạch tất cả bột trà, mới có thể đến phiên chúng ta bán trà. Có nhiều chỗ đã nổi lên chuyện chém cây trà, đổi loại cây ăn quả khác, cứ thế mãi, tất yếu lung lay cội nguồn quốc gia.’’
“Bệ hạ thứ tội.’’ Đại ti trà Trần Tuấn Khanh ánh mắt ảm đạm, quỳ xuống thỉnh tội:’’Mai Tuân của Đông Lĩnh là thiên tài trà đạo đương thời hiếm thấy, ba tuổi có thể phân biệt vị trà, bốn tuổi có thể làm ra trà, sáu tuổi có thể biến hóa thang hoa kỳ ảo, vi thần tuy rằng dốc hết toàn lực, nhưng trước sau không thắng được hắn.
“Việc này trẫm tự có chừng mực. Chư vị ái khanh lui ra đi.’’ Trọng Hoa liếc về phía Triệu Hoành Đồ, trong lòng nói không ra là tư vị gì, vừa trông đợi Chung Duy Duy có thể cúi đầu, vừa hy vọng nàng đừng cúi đầu. Không phải, nàng có thể cúi đầu vì Hà Thoa Y, có thể cúi đầu vì Cát Tương Quân, chỉ là không muốn cúi đầu vì hắn, khiến người ta làm sao chịu nổi?
Triệu Hoành Đồ nói:’’Chung đồng sử đã biết mình sai rồi, cực kỳ hối hận, liền một lòng muố nhận sia với bệ hạ, xin bệ hạ tha thứ. Vì chuộc tội, nàng nguyện ý đi theo làm tùy tùng vì bệ hạ, đến chết mới thôi.’’
Trọng Hoa lạnh nhạt nói:’’Đã như vậy, vậy hãy để cho nàng về, tự mình nhận lỗi giải thích với trẫm.’’
Lý An Nhân chạy vào:’’Bệ hạ, bệ hạ, tên xấu xa sáng sớm hôm qua bắt về, chính là cái người hạ độc với Chung đồng sử, hắn ta, hắn ta chết rồi.’’
Trọng Hoa nhíu mày:’’Không có quy tắc gì cả! Lâu như vậy rồi vẫn chưa học được quy củ trong cung, ngươi làm ăn cái gì không biết?’’
Không phải mới vừa rồi rất tốt sao? Sao lại dở chứng đột ngột? Lý An Nhân sững sờ nhìn về phía Triệu Hoành Đồ, mong muốn ông ta có thể cho mình một gợi ý, Triệu Hoành cũng ngây ra như gỗ, một chút ám chỉ cũng chẳng chịu cho hắn.
Lý An Nhân không thể làm gì khác hơn là quỳ xuống nhận sai:’’Nô tỳ nhất định học quy củ một lần nữa, không làm mất mặt bệ hạ.’’
Trọng Hoa lạnh lùng thốt:’’Chỉ học quy củ lần nữa thôi sao? Sai người đi làm chút chuyện cũng không xong, sau này ngủ cũng đừng đắp chăn nữa, nhớ thật lâu một chút. Lui ra!”