Khi biết được tin tức Thường Manh kết hôn, những người qua đường cũng tỏ vẻ tương đối kinh ngạc, mà lúc biết được đối tượng cùng A Manh kết hôn là Thịnh Thần Hi, những người qua đường rối loạn bạo động!
Thịnh Thần Hi vốn là lão tổng của công ty Thượng thị, tuổi trẻ anh tuấn, NND còn giàu có!
Vì sao đều biết Thịnh Thần Hi là thần thánh phương nào đây? Thành phố của bọn họ mặc dù cũng là thành phố phát triển, nhưng nghiêng về môi trường du lịch, ở đây không có công nghiệp thương nghiệp, cho nên trong thành phố công ty thượng thị không có mấy nhà, mà Thịnh thị lại là đầu rồng trong đó.......
Được chứ, hiện tại Thịnh Thần Hi kết hôn, đối tượng kết hôn còn là Thường Manh!........
Thường Manh trả lời là: “Không phải nói sao, thích hợp thì ở cùng nhau thôi.”
Thích hợp cái P a!
Bọn Khuê Mật dở khóc dở cười, nói: “Đến tột cùng xảy ra chuyện gì a? Làm sao ngươi trói được Thịnh Thần Hi? Chớ hẹp hòi, nói ra chúng tớ cũng học hỏi kinh nghiệm từ đó cũng tốt!”
Thường Manh bên kia không có nói, bởi vì có người gọi cô rồi, “Manh Manh giúp anh lấy áo khoác.” Giọng nói trầm thấp từ tính đánh bại từng mảnh từng mảnh một.
Bọn Khuê Mật không có hỏi ra lời, nhưng sự thật chính là, như đồng chí Thường Manh nói thích hợp thì ở cùng nhau.
Cụ thể duyên trời bắt đầu ở tại, một lần mẹ Thịnh Thần Hi cùng các bà lớn giàu có shopping, một tiểu thư được nuông chiều không biết phân biệt cùng bà giành một món khăn choàng, bà giận đến phát bệnh tim, vừa lúc đi ngang qua phố đồ ăn nổi tiếng phía trước quảng trường ăn một bữa no nê để vượt qua chủ nhật nhàm chán không có đàn ông đồng chí Thường Manh rất cẩu huyết cứ như vậy gặp được, sau đó vội lên khẩn cấp xử lý.Một bác sĩ ngoại khoa nỏi danh lừng lẫy, điểm cấp cứu này dĩ nhiên là hút lòng thành, cho nên Thịnh phu nhân lúc đó liền suôn sẻ tỉnh lại.
Sau này lúc Thịnh lão phu nhân nằm viện, thì vừa đúng là bệnh viện chỗ Thường Manh, cũng chính là bệnh viện số một thành phố.
Lúc ấy lão phu nhân vừa nhìn thấy Thường Manh liền lập tức nhận ra, nói: “ơ kìa, cô không phải là cô bé lần trước đã cứu tôi sao! Thì ra đúng là bác sĩ a.” Lão phu nhân vừa nói liền hướng viện trưởng một mực cung kính nói những việc chú ý cùng bà nói: “Lão Hồ a, về sau liền cô bé này xem tôi đi.”
Thường Manh không giải thích được kết quả của Thịnh lão phu nhân với Phó Viện trưởng.
Tình cảnh lúc ấy, một gã đàn ông khôi ngô âu phục, giày da ngồi trên ghế salông ở phòng bệnh cao cấp cũng liếc mắt người kia một cái nói tiếp, “Nhưng là phu nhân........cháu thuộc khoa giải phẫu thần kinh.”
Thịnh lão phu nhân: “.........”
Nhưng mà cho dù như vậy, Thịnh lão phu nhân vẫn cứ chỉ cô, mà ăn cơm nhà nước nghe cấp trên làm việc không được có ý kiến Thường Manh đồng chí cũng chỉ có thể phụng mệnh cấp trên chăm sóc.
Thường Manh không dám nói gì khác, cùng lão nhân chung sống đặc biệt hài hòa...
Lão phu nhân có lần nghe nói bác sĩ Thường Manh vẫn còn độc thân, lập tức xúc động nói: “Ai, đứa con bất hiếu kia của ta cũng là! Các ngươi nhưng người tuổi trẻ này a, thật không biết nghĩ như thế nào, một cái cũng không vôi kết hôn, thật là muốn gấp chết những trưởng bối chúng ta mà.”
Sau đó đồng chí Manh Manh nói: “Phải không, nếu không cháu cùng anh ấy kết thành đôi!”
Thịnh phu nhân là rất thích Thường Manh, dĩ nhiên trừ bỏ rất hài lòng tính cách cùng tướng mạo của cô ở bên ngoài, cũng không loại bỏ lão thái thái đối với trình độ học vấn cũng như gia đình dòn dõi của cô rất vừa ý.
Mà đang lúc Thịnh phu nhân vỗ tay nói xong, cửa phòng bệnh cao cấp bị gõ ba cái rất có tiết tấu rất có phong độ. Mở cửa tiến vào chính là “đứa con bất hiếu” trong miệng Thịnh phu nhân- Thịnh tổng.
Một thân trang phục ngay ngắn, khí chất cao quý, anh tuấn không gì sánh được.
Quả nhiên là gia đình quý tộc ba đời mới bồi dưỡng ra được tinh anh.
Thường Manh đối với ấn tượng đầu tiên lần này là, đẹp trai.(Cô đã quên mình bị Thịnh lão phu nhân chọn trúng ngày đó, người này an vị trên ghế salon, còn nhìn cô bằng hai con mắt.)
Mà ấn tượng thứ hai của đồng chí Thường Manh với Thịnh Thần Hi là, người có tiền a! NND vĩnh viễn vào nhà hàng cao cấp cô cũng không biết dùng bộ đồ ăn trong phòng như thế nào! Mỗi lần cho tiền boa cũng làm cô rất đau lòng!
Ấn tượng thứ ba của đồng chí Thường Manh đối với Thịnh Thần Hi là, thưởng thức cao như vậy........Tại sao lại chọn trúng mình đây?
Dĩ nhiên A Manh cũng lập tức liền hiểu, mình cũng rất xuất sắc a. Lúc ấy Thường Manh soi gương, nhìn chung quanh, ngươi xem, cái viên mặt mũi này, đó là tiêu chuẩn mặt trái xoan, trong trắng lộ hồng hơn thủy nhuận, còn có vóc người này, nên lồi có lồi nên lõm thì lõm, biết bao lung linh.
Cho nên sau này Thường Manh rất tự nhiên, rất hài hào cùng Thịnh Thần Hi bắt đầu hẹn hò.
Mà Thịnh Thần Hi tại sao ngày hôm ấy lúc đưa Bác sĩ Phó chủ trì của mẹ ra cửa lại nói câu, “Tôi đối với đề nghị của cô không có ý kiến gì.” Cũng không thể biết được.
Thật ra thì lúc ấy Thường Manh đâu chỉ cũng không biết, cô căn bản nghe không hiểu hắn đang nói gì? Suy nghĩ thật lâu mới phản ứng được.
Vốn là bác sĩ thường muốn nói: “Ngài hiểu lầm a.” Kết quả nói ra thành..........” Nha.”
Người nọ khí thế quá mạnh mẽ.
Cho nên nói tóm lại, “tình yêu” của bọn họ bắt đầu từ mỹ nữ cứu.........mẹ của anh hùng, cũng coi như một câu chuyện được mọi người ca tụng!
Mà Thường Manh cùng Thịnh Thần Hi chính thức kết giao một tháng sau. Người trước phát hiện, cái người bị ngoại giới thổi phồng là ng]ời đàn ông tuyệt đỉnh này thật ra thì rất......”cặn bã“.