Ngày hôm sau khi tan học, tài xế Tiểu Giang đã đợi sẵn ngoài cổng trường, nhìn thấy Thi Kỳ, Tiểu Giang mỉm cười, lấy tay giữ cửa để Thi Kỳ lên xe.
Trên đường về, Tiểu Giang thỉnh thoảng nhìn Thi Kỳ vài lần qua gương chiếu hậu, dường như muốn nói điều gì đó.
Trong xe có chút buồn chán, Thi Kỳ hạ cửa kính xe xuống dưới, trên đường đi Tưởng Tinh đang nắm tay em gái, thời điểm xe chạy qua, hai người kia cũng ngước lên nhìn thấy cô, em gái Tưởng Tinh giơ tay chỉ chỉ cô, Tưởng Tinh không tỏ ý kiến, gật gật đầu.
Khi đến nhà, cha quả nhiên ngồi ở trên sô pha chờ cô, thấy Thi Kỳ, ông giơ tay vẫy cô đưa Thi Kỳ đến nhà ăn.
Ở nhà chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, hai người không ăn hết, còn thừa rất nhiều.
Cha cô áy náy mà nói: “Ăn không hết thì bỏ đi.”
Cha Thi Kì dẫn cô ngồi vào trên sô pha, di Vương đem một đĩa trái cây để lên bàn, ba vuốt tóc cô hỏi: “Thi Kỳ, ba ba đón con đến nơi khác sống, con có đồng ý không?”
Thi Kỳ hỏi: “Còn mẹ thì sao?”
Cha chần chờ một chút, rồi nói: “Mẹ con vẫn sống ở nơi này.”
Lúc này, phía bên ngoài vang lên một tiếng phanh xe, sau đó là tiếng giày cao gót, Vương Nhược Vân như một cơn gió đi thẳng đến phòng ăn, thật khiếm khi bà không say rượu, nhìn thấy Diêu Thiên Dân, trong mắt hiện lên một tia vui mừng, vặn vẹo một chút liền chuyển thành thống khổ, bà đi đến sô pha ngồi xuống, nhìn Diêu Thiên Dân và Thi Kỳ, giống như nghĩ đến cái gì, nhẹ nhàng hỏi: “Hai ba con đang nói chuyện gì vậy?” Giọng nói bà cứ thế mà trở lên run run.
Thi Kỳ ngẩng đầu nhìn về phía cha, Diêu Thiên Dân thở dài cố gắng bình tĩnh lại, không muốn cãi nhau trước mặt con cái, ngữ khí bình thản: “Nhược Vân, lần trước tôi đã nói qua với bà rồi, tôi muốn đón Thi Kỳ về sống cùng.”
Vương Nhược Vân trong lòng giống như bị cái gì đâm thủng, lập tức nhảy dựng, gầm lên: “Mơ tưởng, mơ tưởng…”
Diêu Thiên Dân quả thực cũng cáu giận, trên trán không ngừng hiện lên gân xanh, giọng nói cũng trở lên cường thế: “Nhất định phải ly hôn, Thi Kỳ sẽ đến sống cùng tôi, tôi sẽ đền bù thích đáng cho bà.”
Vương Nhược Vân trừng to hai mắt, gắt gao mà nhìn Diêu Thiên Dân, Diêu Thiên Dân không chút nào nhân nhượng.
Thân mình Vương Nhược Vân lung lay một chút, đột nhiên chạy vào phòng bếp, trên tay cầm theo con dao gọt hoa quả kề lên trên cổ, đứng phía trước Diêu Thiên Dân, Dì Vương cùng tiểu Giang thấy vậy liền chạy theo sau.
Trên mặt Vương Nhược Vân đều là sự điên cuồng: “Trừ phi tôi chết!”
Diêu Thiên Dân lập tức đứng lên, chỉ thẳng tay vào Vương Nhược Vân, nửa ngày nói không nên lời lời nói, oán hận mà vung tay, cầm lấy áo khoác đi mất.
Tay cầm dao Vương Nhược Vân không ngừng run rẩy, mũi dao chọc thủng làn da, máu tươi từ trên cổ chảy xuống, bị đèn trong phòng phản chiếu nhìn vô cùng đáng sợ.
Thi Kỳ ngồi ở trên sô pha vẫn không nhúc nhích, sắc mặt tái nhợt, miệng hơi hơi run rẩy.
Vương Nhược Vân rốt cuộc nhìn đến cô, nhẹ buông tay, con dao rơi xuống đất, tựa hồ muốn đi đến chỗ cô, Thi Kỳ sợ tới mức co rụt lại trên sô pha, Vương Nhược Vân dừng lại, nhìn máu trên tay, chân mềm nhũn ngã trên sàn nhà.
Dì Vương cùng Tiểu Giang vội vàng đỡ lấy Vương Nhược Vân, thấy tay bà toàn là máu, lập tức sợ hãi, hai người đem Vương Nhược Vân đỡ vào phòng, Tiểu Giang lấy điện thoại gọi cho bác sĩ.
Cả người Thi Kỳ đờ đẫn ngồi trên sô pha không biết bao lâu, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy trên mặt đất toàn là máu, cô thất thần về đến phòng, nằm cuộn tròn trong chăn.
Sáng hôm sau, Thi Kỳ cảm thấy cả người khó chịu, vẫn thức dậy như bình thường, chuẩn bị đồ đạc đến trường, đi đến phòng bếp, trong phòng không có ai, toàn bộ căn nhà trở lên vắng lặng.
Thi Kỳ theo bản năng đi ra khỏi nhà, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy quán bánh kếp bên cạnh trường, người bán bánh thấy cô thuận miệng hỏi: “Cháu gái, ăn bánh không, bánh ngon lắm!”
Trong đầu Thi Kỳ liền nhớ đến hình ảnh em gái ăn bánh kếp hôm trước liền nói: “Cho cháu một chiếc.”
Người bán bánh vui vẻ, nói: “Được, có liền!”
Thi Kỳ mở ra cặp sách, lấy ra tờ một trăm nhân dân tệ, người bán thuần thục lấy bánh phết giăm bông, cho rau xanh và nhiều loại nước sốt vào, rồi sau đó đưa cho cô, cầm lấy tiền rồi dặn dò một câu: “ Cháu gái lần sau không nên cầm nhiều tiền như vậy, nhỡ bị người xấu để ý đến thì làm sao.”
Thi Kỳ gật gật đầu, cắn một ngụm bánh, nóng đến nỗi cô thấy không thoải mái, miệng đắng ăn có chút không ngon, cô vẫn cố ăn, đột nhiên cảm thấy có người đang nhìn mình, cô ngẩng đầu lên, lên thấy anh em nhà Tưởng Tinh, em gái Tương Tinh đang nhìn chằm chằm cái bánh trên tay cô, nuốt nước miếng, Tưởng Tinh liền kéo em gái đi vào trường
Thi Kỳ không hiểu, hôm nay sao Tưởng Tinh không mua bánh cho em gái, cô chậm rãi ăn xong rồi bánh kếp, mới tiến vào trường học.
Thi Kỳ cả ngày đều lo lắng, cô ăn trưa tại trường.
Em trai Hạ Linh Lăng đã ba tuổi, cũng được gửi đi nhà trẻ, mẹ Hạ Linh Lăng cũng có thời gian rảnh để đón Hạ Linh Linh về, Hạ Linh Lăng không thấy tài xế nhà cô đến liền rủ về cùng, Thi Kỳ từ chối.
Sau khi tan học, Thi Kỳ ngồi trong phòng học làm hết bài tập được giao hôm nay, làm xong bài tập cô không biết phải đi đâu, cũng không muốn về nhà sớm
Trời sắp tối, chú bảo vệ đến giục cô trở về, Thi Kỳ thu dọn cặp sách về nhà.
Trời sắp mưa, trên đường cũng ít người đi lại, có chút đói bụng, cô cũng không để ý đến, buổi chiều dì Vương đã nấu cơm, về đến nhà là có thể ăn.
Đèn đường ngã tư phía trước có khả năng đã hỏng, các cửa hàng ven đường cũng đóng cửa, Thi Kỳ đang đi đột nhiên nghe phía sau có tiếng bước chân, một bàn tay kéo cặp cô giật lại, cô theo bản năng nắm chặt quai cặp, người nọ không giật được, ngọn lửa bùng lên tên kia đẩy mạnh Thi Kỳ xuống, cô ngã sõng soài xuống đất, lòng bàn tay và đầu gối đau nhói, người nọ tiến lên tiếp tục giật lấy cặp sách, trong miệng lẩm bẩm: “Tiền ở đâu? Buổi sáng thấy mày lấy tiền từ trong này mà.” nghe giọng nói thì vẫn là thiếu niên.
Thi Kỳ không chút nghĩ ngợi muốn lấy tiền đưa hắn, đột nhiên một cây gậy đập thẳng lên lưng nam sinh, nam sinh cả kinh, người phía sau quát: “Còn không đi, tôi liền báo cảnh sát.”
Xa xa nghe thấy tiếng còi cảnh sát, nam sinh quay người bỏ chạy.
Người đối diện thở nhẹ một hơi, thấy cô vẫn ngồi bất động trên đất liền tiến lại gần hỏi: “ Cậu không sao chứ?”
Thi Ky ngẩng đầu, còn chưa kịp phát ra tiếng liền nhìn thấy hình dáng thấp thấp bên cạnh, toàn thân cô cả kinh, người nọ vội vàng lên tiếng: “Đừng sợ, là em gái tôi.”
Trên tay người kia cầm một chiếc di động, đang vang lên tiếng còi cảnh sát, màn hình hiện ra ánh sáng mỏng manh, Thi Kỳ nhận ra đây chính là Tưởng Tinh cùng em gái.
Tưởng Tinh quay đầu nhìn em gái nói: “Được rồi, Nguyệt Nguyệt tắt cảnh báo đi, người xấu chạy rồi.”
Nguyệt nguyệt thở ra một hơi, tắt đi thanh âm, chạy đến bên người Thi Kỳ, khoe thành tích nói: “Anh, xem đi, em nói đây là chị gái xinh đẹp mà, chị xinh đẹp cười rộ lên rất giống mẹ.” Rồi quay đầu nhìn Thi Kỳ nở một một nụ cười rạng rỡ.
Tưởng Tinh: “Đúng vậy, vẫn là Nguyệt Nguyệt lợi hại!”
Thi Kỳ sửng sốt, ma xui quỷ khiến mà hỏi một câu: “ Sao hôm nay cậu không mua bánh cho em gái?”