Tia Nắng Cuối Cùng

Chương 5: Chương 5




Editor: Bích Ngọc

Beta: Little Princess

Chương 5

Thi Kỳ cảm thấy Vương Vũ Trạch có chút thái quá (lố lăng nhố nhăng).

Vào lúc Tưởng Tinh trở lại phòng học, lập tức được các bạn học trong lớp nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ, bạn cùng bàn-Vương Vũ Trạch lập tức biến thành fanboy của Tưởng Tinh, nhưng Tưởng Tinh ngược lại là rất bình tĩnh, giống như thường ngày.

Vào học, chủ nhiệm Vương cũng rất vui vẻ, đặc biệt đề cử Tưởng Tinh để mọi người noi theo học tập.

Thời gian cứ thế trôi đi, Thi Kỳ đều có thể thấy được Tưởng Tinh và Nguyệt Nguyệt đi cùng nhau, Thi Kỳ khi nào cũng mang theo một ít đồ ăn vặt cho Nguyệt Nguyệt, mỗi lần Nguyệt Nguyệt thấy cô đều mang theo đồ ăn thì cực kỳ vui vẻ, trong tay cầm đồ ăn, hai má ửng hồng, khả năng cao Thi Kỳ sẽ nghĩ Nguyệt Nguyệt là người tham ăn.

Một học kỳ nhanh chóng trôi qua, Tưởng Tinh lại là người đứng đầu, tất cả mọi người đều đã quen dần với chuyện này, Thi Kỳ vẫn là giống thường ngày, Hạ Linh Lăng thành tích hơi kém một chút, nhưng cũng còn tốt, Vương Vũ Trạch có thể ngồi cùng bàn với học bá, thành tích cũng tăng lên.

Nghỉ hè vào cuối tuần, Thi Kỳ đăng ký tham gia lớp học thêm, buổi sáng học dương cầm, buổi chiều vẽ tranh, cảm thấy học cả ngày hơi mệt, cô liền chỉ học vẽ tranh, thời gian học vẽ cũng làm cho tâm tình cô trở lên vui vẻ.

Sau kỳ nghỉ hè, Thi Kỳ vào lớp sáu, thân hình cô cao hơn một chút, chỗ ngồi được sắp xếp lùi về sau một bàn, thần kỳ chính là vẫn ngồi cùng bàn với Hạ Linh Lăng, vừa hay ngồi phía trên bàn Tương Tinh, Tưởng Tinh vẫn ngồi cùng bàn với Vương Vũ Trạch, được ngồi cùng bàn với học bá, Vương Vũ Trạch lập tức vui vẻ.

Lớp học chiều hôm nay, Thi Kỳ cảm thấy có chút đau bụng, liền nhờ Hạ Linh Lăng đi rót giúp một cốc nước ấm, lúc tan học, Thi Kỳ đứng lên cảm thấy hơi bất thường, hình như trên đùi có thứ gì chảy xuống, cô kinh hoảng lập tức ngồi xuống lại, Hạ Linh Lăng đã đi, Vương Vũ Trạch cũng bắt đầu đứng lên đi về, Tưởng Tinh đeo cặp sách sau lưng, cảm thấy cô có hơi kỳ lạ.

Người trong lớp đã đi gần hết, Tưởng Tinh thấy cô vẫn ngồi im, liền hỏi: “Bị làm sao vậy?”

Thi Kỳ khó xử quay đầu, không biết phải trả lời như thế nào.

Tưởng Tinh đột nhiên nhớ tới buổi sáng cô có bảo đau bụng, mặt đỏ lên, cũng không biết nên làm cái gì, nghĩ nghĩ, rồi đem áo khoác cởi ra, ném tới chỗ cô nói: “Lấy quấn quanh trên eo” rồi xoay người chạy ra phòng học.

Thi Kỳ nhìn xung quanh phòng phát hiện không còn ai nữa, liền đứng lên lấy áo quấn quanh eo, quả nhiên quần phía sau bị ướt trên ghế cũng có màu đỏ nhàn nhạt, đồng phục của Tưởng Tinh buộc quanh eo thì dài đến mắt cá chân, cô tỉ mỉ điều chỉnh lại, đổ một ít nước ra dùng khăn giấy lau sạch ghế ngồi.

Cô lấy cặp sách đi ra khỏi phòng học, liền thấy Tưởng Tình đứng cách đó không xa, nhìn thấy cô lập tức quay đi.

Cô xuống đến lầu một, Tưởng Tinh nắm tay Nguyệt Nguyệt đi ra ngoài, Nguyệt Nguyệt thấy được cô, vui vẻ vẫy tay, Tưởng Tinh sắc mặt tái lại.

Thi Kỳ tiến vào cửa tiểu khu, quay đầu lại, Tưởng Tinh cùng Nguyệt Nguyệt giống thường ngày đứng xa xa nhìn xem cô.

Trên đường về Thi Kỳ đã mua hai bao băng vệ sinh, vào cửa đã đi thẳng về phòng, dưới lầu dì Vương dường như đang gọi, cô không để ý. Vào phòng tắm, tắm rửa thay quần áo, đem quần áo trong giặt sạch treo trên ban công, xong lại đem áo của Tưởng Tinh giặt sạch. Bắt đầu từ lúc hiểu chuyện Thư Kỳ đã tự giặt quần áo trong, không cần di Vương giặt giúp, còn quần áo sẽ cho vào cái rổ để bên ngoài phòng, chìa khóa phòng chính cô giữ, còn một cái chìa khóa dự phòng để trong phòng mẹ cô.

Xong xuôi mọi việc cô mới xuống tầng, dì Vương đang xem ti vi, thức ăn đã bày sẵn trên bàn, nhưng đã không còn nóng, cô tùy tiện ăn hai miếng, rót cốc nước rồi đi lên lầu.

Thi Kỳ nhớ rằng, lúc này uống cốc nước đường đỏ nóng là tốt nhất, lại không muốn tìm dì Vương, tìm trong tủ đồ ăn vặt lấy một viên đường đỏ, hòa vào trong cốc nước ấm, dùng thìa khuấy đều, nhẹ nhàng thổi một cái, uống một ngụm, xác thực dễ chịu hơn rất nhiều.

Ngày hôm sau, Thi Kỳ đi trên đường thì gặp được Tưởng Tinh cùng Nguyệt Nguyệt, hai người đi đằng trước cô đi phía sau tiến vào cổng trường, Hạ Linh Lăng, Vương Vũ Trạch còn chưa đến, Thi Kỳ đem đồng phục đã giặt sạch để lại trên bàn Tưởng Tinh, nhẹ nhàng nói: “ Cảm ơn.”

Tưởng Tinh “ừ” một cái, cầm áo mặc vào.

Kỳ thi tiếp theo Tưởng Tinh vẫn đứng hạng nhất. Chủ nhiệm Vương bước vào lớp học khuôn mặt rạng rỡ, khen thưởng một phen, lúc rời đi thì gọi Tưởng Tinh lên văn phòng.

Khi Tưởng Tinh về lớp, Vương Vũ Trạch tiến đến hỏi: “ Vương lão đầu muốn nhận cậu làm con rể?”

Tưởng Tinh đẩy hắn ra: “ Con chủ nhiệm Vương học lớp mẫu giáo, mới được có một tuổi.”

Tưởng Tinh đưa tờ giấy cầm trên tay cho hắn nhìn.

Vương Vũ Trạch thì thầm: “ Kỳ thi Olympic toán lớp sáu, thật lợi hại!”

Thấy Tưởng Tinh nhíu mày liền hỏi: “ Cậu không muốn đi sao?”

Tưởng Tinh chỉ vào địa điểm trên tờ giấy: “ Muốn thi phải thành phố B, cả đi lẫn về cũng phải mất 3 ngày.”

Vương Vũ Trạch: “ Cậu lo lắng không ai đưa em gái đi học hả?” Sau đó vỗ vỗ ngực: “ Yên tâm, tớ có thể giúp cậu, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.”

Tưởng Tinh hoài nghi nhìn Vương Vũ Trạch

Vương Vũ Trạch tiếp tục xem, hâm mộ nói: “ Wow, đoạt giải còn có tiền thưởng nữa đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.