Ấn tượng về Cảnh Viên trong mắt người khác luôn là dáng vẻ lạnh lùng, kiềm chế và hơi kiêu ngạo, nhưng không đến mức bức người, gương mặt nàng luôn hiện ra vẻ hững hờ, tựa như nàng chẳng hề để tâm đến bất cứ thứ gì.
Nhưng khi nàng nổi giận cũng sẽ giống một người bình thường, cũng sẽ vì tức giận mà rít gào, cũng sẽ vì mất đi lý trí mà nghiến răng, cũng sẽ lâm vào trạng thái toàn thân cứng đờ, hai tay siết chặt, cũng sẻ ửng đỏ nơi khóe mắt, cũng sẽ bị tổn thương.
So với vẻ mất kiểm soát của nàng, Cố Khả Hinh chỉ bình tĩnh đứng nhìn, giống như đang xem một trò hề, bình tĩnh đến mức lạnh lẽo.
Cảnh Viên thấy cô như thế không nhịn được bật cười, cười đến mức khóe mắt bắn ra tia nước mơ hồ không rõ.
Nàng quá đỗi ngốc nghếch, quá đỗi nực cười, bị người ta lợi dụng còn lo lắng cho người ta, nàng sợ người ta có bị mình liên lụy mà chịu thương tổn hay không, lại không ngờ rằng, mình chỉ là một quân cờ được người ta trù tính đường đi nước bước.
Thế này cũng được gọi là bạn bè à?
Cảnh Viên cười ra tiếng: “Sao chị lại không nói gì thế?”
Cố Khả Hinh thấy nàng như thế chỉ đẩy cửa ra, Cảnh Viên xoay người theo bản năng, nàng không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ mất kiểm soát của mình.
Bên ngoài chỉ có nhân viên công tác tại hiện trường với mấy người trợ lý, Cố Khả Hinh nói: “Phiền mọi người ra ngoài trước, lát nữa lại vào thu dọn, được không?”
Thái độ dịu dàng của cô làm cho cô gái đến gần không khỏi đỏ mặt, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô, người khác cũng lần lượt ra ngoài, còn có thể nghe được mấy câu ngắn gọn.
“Dịu dàng thật.”
“Cô Cố thật tốt.”
“Tốt thật ha.”
Thật tốt, dịu dàng, giả dối! Tất cả đều là giả dối! Nghe được tiếng bọn họ nói chuyện, Cảnh Viên quay lưng về phía cửa, hai tay siết chặt, móng tay ghim vào lòng bàn tay, rất đau, nhưng cũng chẳng ăn thua với nỗi đau trong lòng.
Nàng thật lòng xem Cố Khả Hinh là bạn, hơn nữa còn là quyết định sau khi suy nghĩ cặn kẽ, lại không ngờ đến bản thân mình lại bị người khác cắm thêm một nhát dao, nhát dao này đâm quá sâu, sâu đến mức làm nàng nhớ lại người bạn tốt nhất khi nàng còn đi học ở trường.
“Sao tôi lại xem cô ta là bạn chứ, nếu không có bố mẹ cô ta thì ai thèm chơi chung với cô ta.”
Những kí ức nàng tưởng rằng mình đã quên đột nhiên hiện lại trong trí óc, tấm lưng gầy gò của Cảnh Viên khẽ run lên, nhìn kỹ lại sẽ phát hiện, cả người nàng đang run lên, nàng không dám quay đầu lại, nàng không có can đảm, thậm chí nàng còn không muốn đối mặt với Cố Khả Hinh.
Tại sao lại là nàng?
Dựa vào đâu lại là nàng?
Nàng làm điều gì sai chứ?
Cố Khả Hinh đứng đằng sau ngắm nghía bộ dáng thảm hại của Cảnh Viên, lúc sau mới lên tiếng: “Ra đi.”
Thân thể Cảnh Viên cứng đơ, động tác quay đầu máy móc như robot, cứng ngắc vô cùng, vẻ mặt vốn luôn lãnh đạm giờ đây đã nhuốm vẻ giận dữ: “Tại sao lại làm như vậy?”
“Tôi không biết em đang nói gì cả.” Cố Khả Hinh thản nhiên nói: “Cảnh Viên, có phải em đang mệt hay không?”
“Cố Khả Hinh.” Cảnh Viên rút từ trong túi ra một hộp trà lạnh: “Tôi nhìn thấy thứ này trong thùng rác.”
“Đừng nói với tôi rằng chị không biết đây là cái gì?”
Ánh mắt nàng trở nên sắc bén mà gay gắt, hùng hổ dọa người, chung quy vẫn là người nhà họ Cảnh, lúc lạnh mặt cũng có mấy phần khí thể của Triệu Hòa, Cố Khả Hinh cũng không thèm để ý, dùng thái độ như cũ cầm lấy hộ trà lạnh, nhíu mày: “Đây là cái gì?”
“Trà lạnh tôi đưa cho chị.”
Cảnh Viên nói tiếp: “Không thích à? Bởi vì chị vốn đã không thích.”
“Tại sao phải lừa tôi?”
Ngày đó ở trong phòng khách sạn, khoảnh khắc nàng chạm phải thân chén lành lạnh còn cảm thấy kinh ngạc, làm sao có thể như thế? Sau đó cô giải thích rằng mình thích uống trà lạnh, nàng cũng không để ý nữa, cho đến khi Cảnh Viên nhìn thấy hộp trà lạnh của mình bị ném trong thùng rác nàng mới giật mình tỉnh ngộ, cô không thích nó.
Nhưng tại sao cô ấy lại lừa mình?
Cố Khả Hinh ngắm nghía hộp trà lạnh trong lòng bàn tay, bất đắc dĩ nói: “Có thể do hôm ấy bận quá, vội vàng rời đi, không thấy được sau đấy bị nhân viên công tác ném đi.”
Câu trả lời của cô vẫn luôn cẩn thận như thế.
Cảnh Viên nhắm mắt lại: “Vậy lão Cao thì sao.”
“Chị muốn nói, chị không biết lão Cao phải không?”
Sắc mặt Cố Khả Hinh khẽ biến, dần dần nở một nụ cười dịu dàng, quay đầu lại nhìn Cảnh Viên, ánh mắt lạnh nhạt, nét lạnh lùng ở đuôi lông mày như chiếc gai nhọn đâm vào lòng Cảnh Viên.
Trong khoảnh khắc Cảnh Viên đã muốn bật dậy, ánh mắt này nàng từng nhìn thấy rồi, ở buổi tối đầu tiên, tại lối nhỏ chỗ cầu thang, ánh mắt của Cố Khả Hinh lúc ấy, cũng như thế này.
Hóa ra, không phải ảo giác của nàng.
Là do nàng ngốc đến mức không phát hiện ra.
Cố Khả Hinh rũ mắt: “Tôi không biết em đang nói gì cả.”
“Chị biết.” Cảnh Viên đứng đối mặt với cô, không hề nhượng bộ, tựa như nàng muốn biết rõ ràng tất cả mọi chuyện trong hôm nay cho nên trầm giọng nói: “Chị đã từng gặp lão Cao.”
“Ở quán trà kia.”
Cố Khả Hinh không có kiên nhẫn nghe tiếp, cô nhín vai: “Thật sự tôi chả biết lão Cao nào cả, cũng không có ý ném hộp trà của em, nếu em để ý ——”
“Cố Khả Hinh.” Giọng nói nhẹ nhàng của Cảnh Viên lại càng trong trẻo, dễ dàng lọt vào tai người khác, lên tiếng tố cáo: “Có phải chị nghĩ ai cũng là kẻ ngu không?”
“Muốn tôi vén lên từng màn từng màn kịch mà chị đã thiết kế sao?”
Từ lúc bọn họ gặp nhau lần đầu tiên, Cố Khả Hinh đã chủ động tiếp cận, cô biết mình chưa bao giờ đóng cảnh hôn, còn đi tìm biên kịch Chu để thêm cảnh, cô biết mình sẽ kháng cự nên một bên an ủi mình, một bên giăng bẫy chờ mình nhảy xuống.
Mấy ngày nay nàng ở nhà không phải không làm gì cả, mà nàng đã sắp xếp tất cả các điểm đáng ngờ kiểm tra lại từng cái một, nghe được biên kịch Chu nói là do Cố Khả HInh yêu cầu thêm cảnh hôn nàng còn giật mình, sự thật so với tưởng tượng của nàng cũng không lệch bao nhiêu.
Cô lại đẩy mình lên hotsearch nhiều lần, đẩy mình đến nơi đầu sóng ngọn gió, một bên an ủi mình, một bên thêm mắm dặm muối.
Thậm chí, tin tức trên mạng về nàng, đều do Cố Khả Hinh tung ra.
Trong phút chốc, Cảnh Viên có cảm giác như mình đang quay lại trường học, nàng đi tìm 'bạn tốt' để đối chất, lại nghe thấy 'bạn tốt' đàm tiếu về mình với người khác.
“Người này rất phiền, cái gì cũng nói với tôi, tôi cũng đâu có muốn nghe.”
“Chả khác gì con chó Pug, muốn ném cũng ném không được, nếu cô ta không phải là người nhà họ Cảnh thì ai mà thèm để ý đến.”
“Còn thật sự xem tôi là bạn chứ.”
“Sao tôi lại xem cô ta là bạn chứ, nếu không có bố mẹ cô ta thì ai thèm chơi chung với cô ta.”
Đúng vậy, nàng chính là như thế, moi tim móc phổi muốn đối xử tốt với người khác chỉ để đổi lấy một câu rất phiền, nàng không biết mình đã làm sai điều gì, muốn đi hỏi, nhưng lại không có can đảm.
Nhưng bây giờ, nàng có can đảm tra hỏi Cố Khả Hinh.
“Tại sao lại là tôi?”
Trước đó Cố Khả Hinh cũng đã đoán được Cảnh Viên muốn nói gì, nàng vẫn giả vờ như không thấy, nghĩ rằng Cảnh Viên sẽ không làm đến mức xé rách mặt, ai dè nàng cứ cố chấp vùng lên, thật sự có chút phiền phức.
Thế giới của người trưởng thành, không phải đến giới hạn thì nên dừng sao?
Cố Khả Hinh mím môi: “Cảnh Viên, tuy rằng tôi không biết cô đang nói cái gì lão Cao, nhưng sao cô không nghĩ thử xem, nếu thật sự là do tôi làm, vậy thì mục đích là gì?”
Tại vì sao?
Từ lâu Cảnh Viên đã vạch ra trong đầu vô số trường hợp có thể xảy ra, cuối cùng chọn được một lí do, nàng nhẹ giọng nói: “Chị muốn lật đổ Vọng Thư.”
“Chị muốn mượn tay tôi diệt trừ Vọng Thư, đúng không?”
Sắc mặt Cố Khả Hinh vẫn bình tĩnh như trước, cô dường như đối lập với Cảnh Viên, Cảnh Viên vốn luốn lạnh lùng giờ phút này tràn đầy giận dữ, Cố Khả Hinh luôn luôn dịu dàng lại trưng ra bộ mặt lãnh đạm.
“Cô đã biết kết quả rồi, tại sao còn nắm chặt không buông?”
Cô thế này —— là đang thừa nhận?
Cảnh Viên hít một hơi thật sâu: “Chẳng lẽ chị, không nên nói một câu xin lỗi sao?”
“Xin lỗi à?” Cố Khả Hinh giễu cợt: “Tại sao tôi phải nói xin lỗi nào?”
Cô quay đầu nhìn Cảnh Viên, híp mắt lại, ánh mắt càng bén nhọn hơn trước: “Tôi phải xin lỗi ai cơ?”
“Chị lợi dụng tôi!” Cảnh Viên siết chặt hai tay: “Chị ——”
“Cảnh Viên.” Cố Khả Hinh ho khan một tiếng ngắt lời nàng, dường như đang nhịn cười, cô nhìn xung quanh phòng một vòng, trong không gian nhỏ bé này chỉ có hai ba mặt gương chạm đất, hai giá treo quần áo, rất đơn giản, vừa nhìn đã tường tận mọi thứ, rất giống với người đang đứng trước mặt này, mọi cảm xúc đều hiện lên trên mặt.
Cô đứng trước bàn, xoay người lại đối mặt với Cảnh Viên.
Tầm mắt của Cảnh Viên thình lình đối diện với cô, một người phẫn nộ, một kẻ bình tĩnh.
“Cô không cần nhìn tôi như thế.” Cố Khả Hinh mở miệng: “Tạm thời suy đoán của cô đều đúng, thì sao nào.”
“Cô có chứng cứ không?”
Cánh môi Cảnh Viên giật giật, á khẩu không trả lời được, nàng không có chứng cứ.
Cố Khả Hinh nói: “Chuyện này dạy cho cô một đạo lý, đừng bao giờ dễ dàng tin tưởng người khác.”
(bài học đầu tiên là đừng tin:D)
“Để tôi kể chuyện xưa cho cô nghe.”
Hiếm khi cô có kiên nhẫn, nhìn về phía Cảnh Viên tức giận đến mức toàn thân căng cứng nói: “Ngày xưa có một con dê, dê vào bầy sói, cả đám sói như hổ đói rình mồi, nhưng lại không dám động vào con dê, cô có biết tại sao không?”
(dê già thịt dai, dê non sói kêu ăn không đã:)))))
Cảnh Viên nghiến răng, không nói nửa lời, nàng nhìn thẳng vào Cố Khả Hinh, nghe cô nói tiếp: “Bởi vì phía sau con dê này có hai con sư tử.”
“Cho nên bầy sói không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
Cô nói xong đứng thẳng người, đi hai bước về phía Cảnh Viên, mắt phượng nheo lại, ánh mắt phát sáng: “Nhưng mà làm sao bây giờ.”
“Hai con sư tử này sớm muộn cũng sẽ già, sẽ chết, cô nghĩ thẻ xem, nếu sư tử không còn nữa, con dê này, sẽ có kết cục thế nào?”
Cô nói một câu lại sát lại gần Cảnh Viên thêm một bước, hai chữ kết cục gần như thì thầm bên tai nàng, chấn động nơi màng nhĩ làm cho trái tim Cảnh Viên hẫng một nhịp.
“Cho nên là, tôi khuyên con dê này, hoặc là tìm da sói để khoác lên, hoặc là ngoan ngoãn về chuồng dê.”
“Đừng ra ngoài.”
Cảnh Viên nghiêng đầu nhìn cô, nghiến răng: “Đây là lí do của chị đúng không?”
“Cố Khả Hinh, chị thật đê tiện!”
Nàng được dạy dỗ rất tốt, cho dù tức giận đến tột cùng cũng không phun ra mấy lời dơ bẩn, một câu đê tiện này đã làm cho nàng nghiến răng nghiến lợi, khó có thể nói ra từ ngữ khó nghe gì.
Cố Khả Hinh cười khẽ.
Cái này cũng tính là lời mắng chửi à.
Chẳng qua cô cũng không có hứng thú ở đây bàn luận về phương pháp người khác mắng chửi nhau với Cảnh Viên, cô nói: “Tôi đi trước.”
“Chị không sợ tôi sẽ ra tay với chị sao?”
Cảnh Viên khôi phục lý trí, nàng hít một hơi thật sâu, giọng nói dần trở nên lạnh lẽo: “Tôi có thể làm Vọng Thư đi, tôi cũng có thể cho chị đi.”
“Sợ?” Cố Khả Hinh nghe được chữ này khẽ cười ra tiếng, gương mặt dịu dàng tràn đầy ý cười, cô đứng đối diện với Cảnh Viên, bóng hai người trong gương gần như dán vào nhau.
“Tại sao tôi phải sợ nào?” Cố Khả Hinh cười nói: “Cảnh Viên, Vọng Thư đi thế nào, tôi với cô đều rõ ràng, mẹ cô dùng thủ đoạn gì, có đê tiện hay không, cô có thể về nhà hỏi bà ấy.”
“Theo tôi được biết, bố cô đang tham gia tranh cử nhỉ.”
“Cô nói xem, nếu lúc này tôi tung tin ra, sự nghiệp của bố cô sẽ như thế nào?”
Con thỏ chung quy vẫn là con thỏ, cho dù cắng người, cùng lắm cũng chỉ rách da mà thôi.
Cảnh Viên nghe được lời uy hiếp của cô, thân thể căng chặt, Cố Khả Hinh nói: “Tôi có thể mượn tay cô tung ra chuyện của Vọng Thư, cũng có thể mượn tay người khác tung ra chuyện của cô.”
“Đáng hay không đáng, tự cô lựa chọn.”
Đây cũng xem như triệt để xé rách mặt.
Mặt Cảnh Viên trắng bệch, cơn giận đạt đến đỉnh điểm, nàng cố kiềm chế lại, một hơi nuốt xuống, không ngờ trái tim lại đau đớn chua xót đến thế, còn cả dòng máu tươi đang trào ra vì bị phản bội.
Nuốt xuống.
Trong miệng toàn là cảm giác ngai ngái buồn nôn.
Cố Khả Hinh còn thêm mắm thêm muối: “Đúng rồi, không phải trước đây cô hỏi tôi tại sao cảnh quay hôm đó tôi lại không hôn cô sao?”
Bởi vì chuyện này, cảm giác tin tưởng của Cảnh Viên với cô mới tăng lên, bởi vì nàng thấy mình được tôn trọng.
Nhưng sự thật thì sao?
Cố Khả Hinh cười khẽ, giọng nói lạnh lẽo: “Không có nguyên nhân khác, bởi vì cô không xứng.”
(đúng là chê lửa đốt chưa đủ vượng =)))))
Cảnh Viên ho khan một tiếng, hàm răng ghim chặt vào cánh môi, không phải nỗi đau tê tâm phế liệt, mà là nỗi đau không thể diễn tả thành lời, cảm giác bứt rứt như có hàng vạn con kiến cắn vào tim khiến nàng đứng thẳng cũng không xong, Cố Khả Hinh nhẹ nhàng chốt hạ một câu cuối cùng: “Cô không xứng làm diễn viên.”
- ----------------------------------------
Xin chào, lại là Dúi Chần đây, tui lại giải thích một chút cách xưng hô, về Cố thì là chuyển biến thái độ, về Cảnh thì tui thích Cảnh gọi Cố là chị á, tại nó kích thích, thực ra là tui thấy Cảnh từ đầu đã lạnh lùng sẵn rồi nên ban đầu gọi thế nào thì về sau cũng thế luôn =))))
Trong đầu tui tưởng tượng ra cảnh 2 chị gei này nói chuyện với nhau mà cười lăn cười bò nói chuyện với nhau thôi cũng mất 1 chương, tui cứ bị mê cái kiểu ngả ngớn của bà Cố á, trời ạ chắc tại bình thường tui cũng ngả ngớn như thế =))))