Tia Sáng

Chương 32: Chương 32: Đổi vai




Cảnh Viên chưa bao giờ nghĩ đến việc Cố Khả Hinh sẽ đổi vai, mấy ngày nay nàng không lên mạng, và bởi vì Cố Khả Hinh nên nàng cũng không hỏi thăm tình hình bên phía đoàn phim, thật sự không ngờ đến nàng lại tính sai rồi.

Vốn dĩ nàng định cạnh tranh cùng một vai diễn với Cố Khả Hinh.

Thôi được rồi, mặc dù hơi hèn hạ nhưng nàng cố ý đấy, nàng không muốn thấy dáng vẻ vừa lòng hả dạ của Cố Khả Hinh, nàng chán ghét cô, hôm nay nàng đến đây là muốn giành lấy vai diễn.

Tiếc thay ——

Cảnh Viên hơi bối rối nhưng nàng vẫn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, Ngôn Khanh cũng chẳng mảy may phát giác, chị nói: “Cố tiểu thư diễn vai trưởng công chúa, em diễn vai phó tướng, lát nữa còn phải phối hợp diễn nữa, nếu không thì bây giờ hai em tìm cảm giác thử xem?”

Thử cảm giác cái rắm.

Cảnh Viên cảm thấy bản thân quá đỗi vô dụng, mắng người cũng chỉ biết thêm chữ 'rắm'.

Thật bất tài!

Nàng nghiến răng: “Không cần, em đi thay quần áo trước đây.”

Cố Khả Hinh thấy nàng rời đi cũng không nói gì, chỉ dõi theo bóng lưng nàng, Tô Anh ở bên cạnh nói: “Khả Hinh, Cảnh tiểu thư cũng đến à?”

Tuy nàng không biết chuyện giữa Cố Khả Hinh và Cảnh Viên nhưng cũng đoán được phần nào, nàng hơi lo lắng: “Sẽ không có chuyện gì không may đâu nhỉ?”

“Không đâu.” Cố Khả Hinh thản nhiên đứng dậy, lười biếng nói: “Nếu cô ấy muốn ra tay thì đã ra tay từ sớm rồi.”

Làm gì có chuyện chờ đến bây giờ.

Trong một tuần này, thứ nàng có nhiều nhất chính là cơ hội nhưng nàng lại sợ con bài trong tay cô, sợ sẽ làm người nhà nàng bị thương.

Một người có điểm yếu sẽ rất dễ uy hiếp.

Tô Anh thở phào: “Vậy là tốt rồi.”

Nàng nói tiếp: “Bây giờ có đi thay quần áo không?”

“Lát nữa đi.” Cố Khả Hinh nói: “Còn phải đợi Cận Kỳ một lúc lâu đấy.”

“Không phải sắp đến giờ rồi sao?” Tô Anh giật giật khóe miệng: “Cô ta lại định đến muộn à?”

Chả biết học được cái thói này ở đâu, cảm thấy địa vị càng lớn lại càng phải cao su, lúc trước đóng chung với Cố Khả Hinh địa vị của nàng ta còn chưa lớn như bây giờ, nhưng cũng là nữ chính, thường xuyên đi muộn về sớm, có khi còn để đoàn phim đợi mất nửa ngày, về sau đoàn phim được phỏng vấn, đạo diễn cũng nhắc về những điều làm ông cực kỳ không hài lòng này, chẳng qua lúc lên sóng thì đoạn đó đã bị cắt bỏ.

Trong cái xã hội này, không nên trông mặt mà bắt hình dong, bộ mặt của người trước mặt không phải bộ mặt chân thật nhất mà là bộ mặt mà mọi người muốn nhìn thấy nhất.

Cố Khả Hinh tìm một cái ghế tựa rồi ngồi xuống, nói: “Chắc phải một lúc nữa.”

Tuy đây là buổi thử vai nhưng chỉ có mấy cô phải thử, bình thường diễn viên chính đều được quyết định nội bộ, huồng hồ lúc trước đoàn phim còn công bố chính thức rằng Cận Kỳ và Vọng Thư là hai nữ chính, tuy Vọng Thư rút lui giữa đường nhưng Cận Kỳ thì không, cho nên bây giờ nàng ta là diễn viên chính duy nhất, không phải một điều tốt đẹp lắm.

Quả đúng như Cố Khả Hinh dự đoán, Cận Kỳ vẫn chưa đến, nàng ta không đến thì Cố Khả Hinh cũng không thể thử vai của mình, bởi vì bọn họ thử vai tại chỗ, quay thử một đoạn kịch bản xem có cảm giác CP hay không, hợp hay không hợp, cộng thêm cả cảm giác về vai diễn.

Trợ lý của đạo diễn Dương cứ chạy tới chạy lui, quay vòng vòng đến bên cạnh Cố Khả Hinh cúi đầu ngượng ngùng: “Xin lỗi cô, Cố tiểu thư, chắc còn phải đợi thêm một lát nữa, Cận tiểu thư đang tắc đường.”

Cố Khả Hinh dịu dàng cười: “Không sao, tắc đường quả thật là việc không thể kiểm soát được.”

Trợ lý 'ò' một tiếng rồi chạy đi báo cáo tình hình cho đạo diễn Dương, Cố Khả Hinh tiếp tục ung dung nhàn nhã ngồi trên ghế.

Cảnh Viên đổi tư thế ngồi, nàng đang mặc trang phục diễn, nặng vô cùng, trong phim, nàng diễn vai phó tướng, cho nên trang phục toàn là áo giáp, đã làm bằng thép lại còn ngột ngạt, Cận Kỳ chưa đến nên tất cả đều đang đợi trong phòng chờ, hơi nóng kéo đến khiến mặt nàng đỏ lên trông thấy, hai mắt vừa đen lại vừa sáng.

“Vẫn chưa đến sao?” Cảnh Viên thật sự nhịn không được mà hỏi, Diệp Từ Tịch cũng mới nghe được tin tức từ chỗ trợ lý: “Cận tiểu thư bị tắc đường.”

Vừa nghe đã biết là lấy cớ, Cảnh Viên im lặng nhìn bốn phía, ai nấy đều đã mặc trang phục diễn, mặt ai cũng lấm tấm mồ hôi, chỉ có mình Cố Khả Hinh vẫn mặc áo len với quần bò ngồi trên ghế dựa, còn những người khác đều mặc đồ vừa cồng kềnh vừa nặng, càng làm nổi bật sự nhẹ nhàng ưu nhã của cô.

Có những người, chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy ghét.

Trước đây Cảnh Viên thấy câu này trên sách nhưng không thể lĩnh hội, bây giờ đã hoàn toàn hiểu thấu, chỉ cần nghĩ đến việc ở chung một chỗ vơi cô, hít thở chung một bầu không khí đã đủ làm nàng cảm thấy ghê tởm.

Là phản ứng tâm lý, cũng là phản ứng sinh lý.

Cảm xúc của Cảnh Viên quay cuồng như chong chóng, dạ dày thì réo ầm lên, nàng nói với Diệp Từ Tịch: “Tôi đi vệ sinh một lát.”

Diệp Từ Tịch vội vàng đứng dậy: “Em đi với chị nhé?”

“Không cần.” Cảnh Viên nói: “Tôi sẽ tự đi.”

Diệp Từ Tịch dừng chân.

Nhà vệ sinh cách đấy không xa, chỉ cần đi mấy bước là đến, trang phục của Cảnh Viên rất cồng kềnh, mặc vào hay cởi ra đều rất bất tiện, nàng cần phải cởi áo giáp sau đó mới có thể cởi áo lí y (nó là cái áo mặc lót bên trong Hán phục ấy), trong nhà vệ sinh thỉnh thoảng lại có người đi ra đi vào, đến lần mở cửa thứ ba nàng mới ngồi xuống bồn cầu, ở bên ngoài có hai người đang nói chuyện với nhau đi vào, nghe qua nội dung trò chuyện thì có vẻ là hai nhân viên công tác.

“Cận Kỳ vẫn chưa đến á?”

“Chưa đâu, cô cũng biết đấy, hậu thuẫn của cô ta còn có thể dọa chết người, dạo trước chụp quảng cáo còn để bên đạo diễn chờ hẳn ba bốn ngày gi đấy, lúc chụp xong còn đòi hỏi này nọ, may mà tính tình của đạo diễn kia còn tốt chán chứ nếu là đạo diễn Dương thì thể nào cũng nổi đóa cho mà xem.”

“Thật sự chịu không nổi mà, sao mà kiểu người như thế có thể nổi tiếng được nhỉ.”

“Thời thế khác xưa rồi.” Nhân viên công tác hiện trường cảm khái: “Bây giờ chỉ cần ló mặt ra chụp mấy cái quảng cáo, đăng mấy cái Weibo thì ai nấy cũng là minh tinh, có tí bối cảnh rồi marketing một tí là thành tuyến một, ngược lại mấy diễn viên thực lực không có vận may, không tiền không thế thì chỉ có thể chấp nhận số phận.”

“Cô đang nói Cố Khả Hinh nhỉ? Cô ấy đúng là sinh không đúng thời, nếu đặt ở thời của Tiêu lão sư thì đã sớm nổi danh một góc trời.”

Làm gì có chuyện đấy.

Cố Khả Hinh bỉ ổi vô liêm sỉ như thế, còn giỏi dùng mưu kế, nếu sinh ở thời của dì Tiêu có khi đã bị người ta đánh chết từ tám oánh rồi!

Chị ta không xứng để được so sánh với Tiêu Tình!

Ngọn lửa trong lòng Cảnh Viên càng ngày càng cháy dữ dội, nàng lạnh mặt đi WC, thu dọn xong xuôi ra ngoài thì không còn ai, Diệp Từ Tịch lo lắng cho nàng cũng mò đến nhà vệ sinh, vửa mở cửa ra đã thấy nàng đang rửa tay.

“Cảnh tiểu thư, Cận tiểu thư đến rồi.”

Cảnh Viên đáp lại cô rồi nối gót ra ngoài.

Cả Cận Kỳ lẫn Cố Khả Hinh đều không ở trong phòng nghỉ, xem ra là đang đi thay đồ, trợ lý của đạo diễn Dương chào mọi người để ra ngoài trước còn đạo diễn Dương thì đang theo dõi màn hình giám sát.

Bối cảnh trong cung, trăm hoa đua nở, sâu thẳm trong đình viện là những nụ hoa chớm nở nơi đầu cành, lá tươi mơn mởn, cây cối um tùm, con đường đá được quét dọn sạch sẽ, trong không khí phảng phất một mùi hương thoang thoảng.

Tất cả đều dự báo cho một việc tốt lành sắp diễn ra.

Đúng là có chuyện tốt, sinh nhật của hoàng hậu đang cận kề, khắp cả hoàng cung đều đang ngập tràn trong không khí vui tươi, giăng đèn kết hoa màu đỏ thắm.

Đạo diễn Dương giao cho mỗi người một vị trí, một công việc riêng, chỉ chờ hai diễn viên đi ra, Cảnh Viên chưa tiến vào, nàng còn phải đợi Cố Khả Hinh, khúc dạo của cảnh đầu tiên là cảnh trưởng công chúa vào cung thỉnh an và chúc mừng hoàng hậu, nàng đứng chờ bên ngoài.

Chuyện Cận Kỳ thong dong đến muộn làm đạo diễn Dương hơi mất kiên nhẫn, lúc giao việc cho người khác luôn trưng ra khuôn mặt u ám, đến lượt Cảnh Viên ông cũng không làm gì, chỉ nói: “Cô chờ ở đây thêm một lát.”

Cảnh Viên gật đầu.

Ngôn Khanh để thợ trang điểm dặm lại lớp makeup cho nàng, cuối cùng lấy quạt giúp nàng bớt nóng: “Có thấy nóng không?”

“Vẫn ổn.” Cảnh Viên lau mồ hôi trên trán.

Ngôn Khanh cũng bất mãn than trách: “Cận Kỳ này không thể đến sớm một chút hay sao.”

Vừa dứt lời thì thấy Cận Kỳ mặc cát phúc (?) chậm rãi bước đến, bộ y làm bằng tơ lụa màu lục, thêu một con phượng hoàng giương cánh trực bay, nhân vật hoàng hậu trong kịch bản được thiết lập là mộc mạc chất phác nên cũng không đeo nhiều trang sức lộng lẫy.

Tính cách của Cận Kỳ cực kỳ phô trương, ngũ quan cũng thiên về diễm lệ, cho dù mặc bộ trang phục cộng thêm lối trang điểm này cũng không thể cho người ta cảm nhận được khí chất tao nhã cao quý của hoàng hậu, ngược lại càng giống một ả quý phi ngang ngược hống hách hơn.

Nàng ta không thu liễm khí thế.

Đạo diễn Dương không quan tâm khí thế bên ngoài của diễn viên là kiểu thế nào nhưng nếu muốn đóng vai này thì phải dựa theo tính cách của vai diễn, ông nhăn mày nhăn mặt đến bên cạnh Cận Kỳ: “Cận Kỳ à, khí chất này của cô không đúng lắm.”

“Thứ tôi cần là cảm giác dịu dàng tao nhã tài trí chứ không cần phô trương thế này.”

Cận Kỳ nghe vậy gật đầu, nói: “Tôi đang chuẩn bị.”

Đạo diễn Dương hắng giọng.

Ông quay đầu nhìn Cố Khả Hinh.

Cố Khả Hinh vào vai trưởng công chúa chỉ mặc trang phục bình thường, một chiếc váy dài màu xanh sẫm, trước ngực thêu hoa tinh xảo đẹp đẽ, váy dài vô cùng giản dị, cổ tay áo quấn tơ vàng lại thêm mấy phần khí chất cao quý, tóc dài xõa tung, chỉ cố định bằng mấy cây trâm trên đỉnh đầu, vừa đẹp đẽ lại phóng khoáng.

Lớp trang điểm của cô không nhã nhặn như Cận Kỳ, trong kịch bản thì trưởng công chúa là người vừa kiêu ngạo vừa cứng rắn, cách nàng suy nghĩ hay phân tích chúng đều rất độc đáo, điều này cũng là tiền đề để sau này nàng dẫn binh ra trận.

So với Cận Kỳ không biết thu liễm thì Cố Khả Hinh lại rất biết cách thu phóng, cảm giác mà cô mang lại cho người khác khi không diễn là dịu dàng vô hại, những tưởng cô sẽ không thể khống chế được vai diễn như này, biến thành một cô công chúa yếu đuối nhu nhược, nhưng khi khoác lên người bộ trang phục này như thể biến thành một người khác.

Có phô trương nhưng không quá lố, tự tin nhưng không tự mãn, cả khí chất lẫn tác phong của trưởng công chúa đều được cô kiểm soát rất tốt, không hơn không kém, đạo diễn Dương thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì hôm nay cũng có chuyện làm cho ông hài lòng.

Cận Kỳ nghiền ngẫm trước gương một lúc thì trợ lý đến mời nàng ta đi quay, nàng ta đứng nhìn Cố Khả Hinh từ xa.

Đúng là không biết xấu hổ.

Một món hàng đi lên bằng chính mình, còn không ngại diễn CP với nàng, nếu Vọng Thư không đắc tội nhầm người thì về sau nàng sẽ phải diễn tiếp với món hàng này sao?

*món hàng ở đây mang nghĩa xúc phạm kiểu coi Hinh Hinh như đồ vật mang đi buôn bán hoặc tỏ thái độ khinh thường.

Cận Kỳ nghĩ đến đây thì trong lòng đã nảy sinh trăm điều bất mãn với Cố Khả Hinh nhưng nàng ta không dám làm khó cô, ai chả biết Cảnh Viên ra tay vơi Vọng Thư vì Cố Khả Hinh, có ra tay với nàng ta cũng chỉ mất vài phút, nàng ta không có hậu thuẫn như Vọng Thư, nếu bị Cảnh Viên trừng trị một lần, e là phải bỏ của chạy lấy người.

Đáng giận, rất đáng giận, Cận Kỳ tức tối đến nỗi đạo diễn Dương gọi to cũng không nghe thấy, trợ lý phải nhắc nhở khe khẽ: “Kỳ Kỳ, đạo diễn Dương gọi chị kìa.”

Nàng ta ngẩng đầu lên, thấy đạo diễn Dương đang đứng bên cạnh Cảnh Viên nhìn nàng ta.

Cảnh Viên mặc một bộ giáp sạch sẽ, phóng khoáng, mặt mày trắng nõn, ánh mắt trong trẻo, sống lưng thẳng tắp, khi không cười vẻ mặt có mấy phần nghiêm túc và lạnh nhạt, Cận Kỳ đánh giá thêm một chút rồi mỉm cười đi qua.

“Đạo diễn Dương.” Nàng ta chào hỏi xong cũng gật đầu với Cảnh Viên: “Cảnh tiểu thư.”

Giơ tay không đánh người cười, Cảnh Viên cũng nhàn nhạt đáp lại: “Cận tiểu thư.”

Đạo diễn Dương lười nghe các nàng trò chuyện, hãy còn nói: “Lát nữa Khả Hinh, cô và Cận Kỳ quay cảnh thỉnh an trước, sau đấy thì cô đứng ở đây.”

Ông đưa ngón tay chỉ hướng, Cảnh Viên gật đầu, vừa mới chuẩn bị đi thì Cận Kỳ nói: “Đạo diễn Dương.”

Tuy đạo diễn Dương có 120 điều khó chịu nhưng nể mặt công ty phía sau nàng ta là nhà đầu tư nên ông có tức cũng phải nuốt vào trong bụng.

“Sao thế Cận tiểu thư?”

Cận Kỳ nói: “Tôi thấy diễn chung với Cố tiểu thư chẳng có cảm giác CP gì cả, trước đây tôi từng hợp tác với Khả Hinh rồi, đến giờ vẫn chưa tìm được cảm giác nên tôi mới nghĩ, nếu lát nữa vẫn không có cảm giác CP thì đổi người khác thử xem sao?”

Lông mày của đạo diễn Dương nhanh chóng nhăn lại, tuy không quá kiên nhẫn nhưng vẫn hỏi: “Đổi ai để thử?”

Cận Kỳ mỉm cười với Cảnh Viên: “Tôi thấy Cảnh tiểu thư cũng khá được, rất hợp với khí chất của trưởng công chúa, nếu không thì để Cảnh tiểu thư thử xem?”

Tiến vào cái giới này, chả lẽ còn có người không muốn nổi tiếng?

Có tình bạn đẹp thì sao, có thể sánh với danh lợi hay địa vị chắc?

Nàng ta không tin Cảnh Viên sẽ bỏ qua cơ hội giành vai nữ chính như thế.

Nếu là lúc trước, Cảnh Viên sẽ cân nhắc tính khả thi của sự việc nhưng ở thời điểm hiện tại, ngay cả cân nhắc nàng cũng không cần, thứ nhất, trưởng công chúa là nhân vật mà nàng thích nhất, thứ hai, động cơ để nàng vào đoàn phim cũng không đơn giản, bây giờ có cơ hội phản đòn, sao nàng có thể không bắt lấy được?

Nàng thản nhiên đồng ý, đạo diễn Dương lại lâm vào thế khó, trước mắt có ba người, Cảnh Viên có bối cảnh, Cận Kỳ có công ty, tuy Cố Khả Hinh không có gì cả nhưng chỉ cần mặc diễn phục đã toát ra khí chất của trưởng công chúa mà ông mong muốn, cho nên ông cũng không muốn đắc tội ai.

Thật khó xử, đạo diễn Dương bảo trợ lý gọi giám chế đến, hai người thương lượng xong đạo diễn Dương lại hỏi ý kiến Cố Khả Hinh.

Cố Khả Hinh cười, điềm đạm nói: “Đạo diễn Dương, bây giờ vẫn đang trong giao đoạn thử vai đúng không?”

Đạo diễn Dương gật đầu: “Đương nhiên.”

Tuy lúc trước công bố là Vọng Thư với Cận Kỳ nhưng Vọng Thư đã đi rồi, cho nên tất cả đều phải đập đi xây lại, Cố Khả Hinh gật đầu: “Nếu đã như vậy thì tôi không có ý kiến với việc Cận tiểu thư đề cử Cảnh Viên thử vai trưởng công chúa.”

“Nhưng tôi có một yêu cầu nho nhỏ.”

Lời của cô làm đạo diễn Dương nhẹ nhõm cả người, Kỳ Liên nói đúng, Cố Khả Hinh là người hiểu lí lẽ, nếu lần này không thể hợp tác sẽ là một điều đáng tiếc.

Nhớ kỹ điều này, đạo diễn Dương cũng khoan dung với cô hơn nhiều, giọng điệu lúc nói chuyện cũng nhẹ nhàng không ít: “Cô cứ nói.”

Cố Khả Hinh nhìn Cận Kỳ, khóe môi giương lên một nụ cười, nhã nhặn nói: “Nếu tất cả các vai đều có thể thử, vậy thì tôi muốn thử vai hoàng hậu.”

Tầm mắt nàng rời đến trên người đang mặc áo giáp, tiếp tục nói: “Diễn chung với Cảnh Viên.”

- --------------------------------

Tác giả có điều muốn nói:

Cố Khả Hinh: Bé cưng có nhớ chị không á?

Cảnh Viên: Ai thèm nhớ chị.

Cố Khả Hinh:.....

- ----------------------------

Yah, happy birthday to me:3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.